Sau đó lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phượng Chỉ U truyền đến.
"Tổ mẫu bớt giận, đừng nóng nảy, người hơn sáu mươi tuổi rồi, dù sao cũng không thể gả tôi được, trong nhà tôi có nam nhân rồi."
Cái gì?
Trong nhà có nam nhân!
Liễu Quế Lan buông quải trượng trong tay ra, thiếu chút nữa không có sức ngã trên mặt đất!
Nhất định lại là Vương thị làm!
Lão thái bà tức giận quay đầu, nhìn Vương thị hét lớn: "Có nam nhân trong nhà là chuyện gì? Sao lúc nãy ngươi không nói?"
Vương thị sợ tới mức cả người run lên: "Nương, con, con...... Thật ra nam nhân kia chỉ là một nam nhân hoang dã mà thôi, không tính làm gì."
Liễu Quế Lan tức giận gào lên: "Ngươi cho rằng lão gia trên trấn là kẻ ngốc sao? Người ta là muốn người còn trong sạch kia!"
Phượng Chỉ U liếc mắt nhìn Vương thị, cười lạnh nói: "Tổ mẫu thế này còn không dễ làm sao, trong nhà không phải còn có một cô nương chờ gả đó sao?"
Liễu Quế Lan sửng sốt, đúng vậy, còn có một cô nương nữa a, lão thái bà bừng tỉnh vỗ đùi một cái, vui vẻ ra mặt nói: "Đúng vậy, sao ta lại quên mất Linh nhi rồi, cũng đã mười sáu, cũng không thể để lão đại nuôi mãi."
Sắc mặt Vương thị đại biến!
Bà ta liên tục lắc đầu: "Nương, cái này cũng không được a, Linh nhi nhà chúng ta đã định hôn ước với tú tài Trương Thanh Phong trong thôn rồi, lý chính cũng biết việc này."
Liễu Quế Lan khinh thường mở miệng đáp lại: "Cái này có là gì, ta bảo biểu ca ở nha môn của ta nói với lý chính một tiếng, giải trừ hôn ước này là xong, ta thấy Trương Thanh Phong kia cũng không có tiền đồ gì, đậu đến tú tài cũng coi như hết rồi."
Phượng Chỉ U sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy, lần nữa lên tiếng: "Tổ mẫu thật đúng là liệu sự như thần, biết hắn không có tiền đồ, hiện tại tú tài Trương Thanh Phong kia bởi vì đắc tội với quý nhân nên giờ đã không có tư cách vào kinh dự thi rồi, chỉ có thể ở nhà làm ruộng thôi."
Liễu Quế Lan tức khắc vui vẻ: "Vốn ta còn hơi băn khoăn, giờ Chỉ U đã nói như vậy ta liền hoàn toàn yên tâm rồi, ngày mai gả Linh nhi qua đó."
Vương thị nhìn Phượng Chỉ U nghiến răng, vẻ mặt khó xử: "Nương, vẫn là gả Chỉ U ra ngoài đi, lời nói như bát nước đổ đi sao có thể thu hồi lại đây, con và Đại Sơn đều đáp ứng nhà Trương gia rồi, nếu đột nhiên đổi ý, sẽ làm cho trong thôn chê cười a!"
Liễu Quế Lan dùng ngón tay chỉ vào trán Vương thị: "Ngươi có phải bị ngốc rồi không, thể diện có thể ăn được sao? Phượng Chỉ U còn trong sạch nữa à? Người ta muốn người còn trong sạch kia, ta vừa đi trong nhà đã loạn thành một đoàn như vậy rồi! Bỏ đi, việc này cứ quyết định như vậy."
Vương thị thấy chuyện không ổn, nhanh chóng quỳ xuống, gào khóc nói: "Nương, Linh nhi nhà ta cũng không thể đi trấn làm tiểu thiếp a, nàng sẽ bị bắt nạt chết mất, người ngoài nhìn vào có vẻ như phong quang, nhưng sau lưng lại trải qua cuộc sống không bằng heo chó, người làm nương này làm sao có thể nhẫn tâm đẩy nữ nhi của mình vào hố lửa đây!"
Liễu Quế Lan nào có quan tâm những chuyện này, giận dữ nói: "Cái gì hố lửa! Lão gia kia có tiền như vậy, một phụ nhân như ngươi thì biết cái gì! Chuyện này cứ định như vậy, đêm nay chăm sóc Linh nhi cho tốt, ngày mai thành thật ở nhà chờ người tới đón."
Nhưng mà... lúc nói người ta phụ nhân, lão thái bà lại quên mình cũng là phụ nhân.
Lúc này Vương thị nước mắt đầy mặt, quay đầu hung tợn nhìn Phong Đại Sơn, mắng nhiếc: "Phượng Đại Sơn đồ vô dụng nhà ông, mau khuyên nhủ nương đi, hôm nay nếu ông giải quyết được chuyện này, ngày mai tôi sẽ về nhà mẹ đẻ."
Vẻ mặt Phượng Đại Sơn khó xử: "Cái này...... xin nương rất khó a!"
Liễu Quế Lan hừ lạnh một tiếng: "Đại Sơn để cho nàng quay về đi, hòa thượng chạy chứ miếu không chạy được, cho rằng biểu ca ở nha môn của ta là chuyện đùa sao?"
Vương thị cắn răng, lại không thể làm gì.
Liễu Quế Lan lạnh lùng nhìn về phía Phượng Chỉ U: "Phượng Chỉ U, bây giờ tính sổ tới ngươi."
Phượng Chỉ U cười lạnh: "Không biết tổ mẫu muốn tính sổ gì với tôi!"
Liễu Quế Lan nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có tư cách gì đòi phân gia? Ta nói một lần cuối cùng, ngày mai tất cả đều quay về cho ta, nếu không các ngươi cứ đợi vào nhà lao ngồi cho ta!"
Trong lòng Quý Hiểu Hà run lên, kéo kéo ống tay áo Phượng Chỉ U, nhỏ giọng nói: "Chỉ U, muội mau nghĩ biện pháp, tẩu tử không muốn quay về!"
Phượng Chỉ U cười lạnh nói: "Tổ mẫu, tôi khuyên người vẫn là đừng quan tâm chuyện nhà này nữa, nếu tôi không có nhớ lầm, hôm nay là ngày nương ta phải trả lại cho Lý Tam năm mươi lượng bạc, nếu người còn muốn quản cái nhà này, nếu bà ta không bỏ tiền ra trả thì người bỏ sao sao?".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
Cái gì?
Năm mươi lượng!
Liễu Quế Lan lập tức quay người về phía Vương thị rống to: "Cái gì năm mươi lượng?! Vương Xuân Tú giải thích rõ ràng cho ta, nếu không ta lột da ngươi."
Vương thị tức muốn ngất đi: "Nương, việc này không trách con a, đều là do tiện nha đầu Phượng Chỉ U kia! Không phải là con muốn tìm cho nàng một gia đình tốt sao? Nhưng nha đầu Chỉ U này chính là không chịu gả......"
Còn không đợi bà ta nói xong, Liễu Quế Lan đã hiểu được, lớn tiếng cắt ngang: "Vương Xuân Tú, ngươi thật đúng là làm phản rồi, nhà này ai làm chủ còn không biết sao, dám lén thu bạc, đây là xem ta chết rồi phải không, ngày mai ta liền cho ngươi vào nhà lao ở vài ngày."
Phượng Đại Sơn quỳ xuống: "Nương, Xuân Tú chỉ là nhất thời hồ đồ, người đừng bắt nàng vào nhà lao! Xem như nhi tử van cầu người."
Liễu Quế Lan tức giận đến nỗi hai tay cũng run rẩy theo, mắng mỏ Phượng Đại Sơn: "Đại Sơn cho ta đứng lên, một thê tử như vậy, ngươi còn muốn nàng làm gì?! Ngày ngày chỉ biết kiếm chuyện! Mau cút cho ta, số bạc nàng ta nợ không liên quan đến Phượng gia ta!"
Sắc mặt Phượng Đại Sơn đại biến, nói cái gì cũng không đồng ý, nương tử cũng không thể không có!
Lúc này ông ta vô cùng kiên định mở miệng: "Nương nếu không đồng ý, con sẽ quỳ ở đây không dậy."
Liễu Quế Lan tức muốn hộc máu: "Ngươi......!"
Cuối cùng lão thái bà cắn răng lạnh lùng nhìn Vương thị: "Vương Xuân Tú, bạc Lý Tam đưa cho ngươi, hiện trong tay còn lại bao nhiêu?"
Vương thị ngẩn ra một chút: "Con... con nghĩ sau này phải gả Linh nhi cho nhà giàu làm chính phòng, nên mua đồ tốt cho nàng mặc, bây giờ con lại cũng không nhiều lắm..."
Liễu Quế Lan giận dữ: "Vậy ngươi định làm gì?"
Vương thị tính toán nói: "Nương, người cũng biết, nhà nương đẻ bên kia không cần tiền của con đã là không tệ rồi, căn bản là không lấy ra được nhiều bạc như vậy a...... Hiện tại trong tay Phượng Chỉ U có không ít bạc, nương, nương để cho nàng trả giúp con trước, nếu thật sự không đủ thì bán xe bò của Chỉ U đi, chờ trong nhà dư dả một chút thì trả lại."
Liễu Quế Lan khiếp sợ nhìn Phượng Chỉ U, trong tay nàng lại còn có bạc?! Lão thái bà nhíu mày, sau đó nói với Vương thị: "Bạc trong tay Phượng Chỉ U cũng giao tới chỗ ta, nhưng sao ngươi có thể đánh chủ ý tới số bạc này, chuyện này tuyệt đối không được."
Bị lão thái bà dứt khoát từ chối, thế nhưng Phượng Đại Sơn bất đắc dĩ lại muốn quỳ xuống, vì đứa con không chịu cố gắng này, Liễu Quế Lan lại hung hăng cắn răng: "Thôi được rồi, việc này cứ làm như vậy, nếu có lần sau, tuyệt không dễ dàng tha thứ."
Phượng Chỉ U cười lạnh: "Hai mẹ con người tính toán cũng thật tài tình, bạc trong tay tôi có thì có đấy, nhưng tại sao phải trả nợ thay các ngươi? Đã bán tôi cho Lý Tam, tiêu hết bạc rồi, bây giờ còn bắt tôi gánh vác khoản nợ này, suy nghĩ này của các ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Hôm nay tôi cũng nói thẳng, cứ thử động vào bò của tôi xem, hơn nữa, cái ý nghĩ bắt chúng ta trở về này, các ngươi tốt nhất bỏ đi, bạc ta kiếm được, một phần các ngươi cũng không có tư cách tiêu."