Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 77

Bà ta không dám biểu hiện ra ngoài quá nhiều, chỉ ra vẻ nhiệt tình nói: "Thì ra là như vậy a, Chỉ U cô nương cần phải tiếp đãi người ta thật tốt đó nha, khách quý này có thể tới thôn Liên Hoa chúng ta, chính là vinh hạnh cho thôn rồi, nếu thiếu cái gì thì cứ đến nhà đại nương tìm."

Phượng Chỉ U bình tĩnh cười đáp: "Được, cám ơn đại nương."

Ngô Lệ Lệ đừng một bên mãi ngắm nghía dung nhan của Cố Thiên Nhai, khi lấy lại được tinh thần thì nghe thấy đoạn đối thoại của Phượng Chỉ U và phụ nhân nọ, trong lòng tức giận ghen ghét, đáng chết, Phượng Chỉ U sao lại tốt số như vậy!

Dựa vào cái gì hai nam nhân ưu tú cỡ này, đều ở bên cạnh Phượng Chỉ U!

Nàng ta cắn răng, khống chế lửa giận trong lòng, Phượng Chỉ U này đã có một người, lần trước nàng ta không cướp được Túc Tử Thần, lần này nói thế nào nữa cũng sẽ không thể bỏ qua Cố Thiên Nhai, suy nghĩ một chút, nàng ta xoay người đi thẳng tới bên cạnh Cố Thiên Nhai, nũng nịu lên tiếng: "Vị công tử này, sao ngài lại nghĩ đến nơi nghèo khó này vậy!"

Cố Thiên Nhai nhíu mày: "Bản công tử thích."

Ngô Lệ Lệ thấy hắn ta đáp lời, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui sướng, lại tiến lên vài bước, hận không thể đem thân thể của mình dán vào trong lòng người ta, mà không ngờ rằng, Cố Thiên Nhai lại lui ra phía sau vài bước.

Nàng ta chỉ có thể từ bỏ, không cam lòng lên tiếng lần nữa: "Ta nói chứ, công tử ngài muốn tới cũng không nên tới nhà nàng ta, Phượng Chỉ U là loại người nào, cả thôn này cũng đều biết a!"

Cố Thiên Nhai vừa nghe đến ba chữ Phượng Chỉ U, ngược lại rất hứng thú: "Ồ? Vậy ngươi nói xem Phượng Chỉ U là người thế nào?"


Lúc này tim Ngô Lệ Lệ giống như nai con nhảy loạn khắp nơi, trời ạ, hắn ta vậy mà nhìn mình cười!

Ngô Lệ Lệ đảo mắt, cười hi hi ha ha nói: "Công tử không biết Phượng Chỉ U này có nam nhân rồi sao?"

Thấy Cố Thiên Nhai gật đầu, nàng ta lại tiếp tục lên tiếng: "Vậy công tử có biết nam nhân này là người mà Phượng Chỉ U câu dẫn về hay không, cũng không bái đường, đã ở cùng một chỗ, ngài nói một nữ nhân ngay cả lễ tiết căn bản của nữ nhân cũng không có như vậy, lại còn làm ra chuyện hoang đường này, công tử, ngài tuấn tú như vậy, khó bảo đảm nàng ta không có tâm tư khác, ta thấy công tử ngài là một người tốt, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở, công tử, đừng để trúng gian kế của hồ ly tinh kia."

Mấy thôn dân đứng xem náo nhiệt, nghe thấy Ngô Lệ Lệ nói như vậy, nháy mắt xôn xao hẳn lên.

"Lời Ngô Lệ Lệ nói là thật? Không thể chứ?"

Một người trong đó khinh thường hừ lạnh: "Ngô Lệ Lệ là ai, nàng ta nổi danh đồ lưỡi dài, còn nói Phượng Chỉ U người ta câu dẫn nam nhân, nhìn lại nàng ta xem, đây mới đúng là đang câu dẫn vị công tử tuấn mỹ này này!"

"Lời này ngươi cũng không thể nói như vậy, rất có thể lời Ngô Lệ Lệ nói là sự thật, nam nhân này thân phận không rõ, Phượng Chỉ U ở riêng, không có nam nhân làm sao có thể sống được, theo ta được biết, nam nhân này còn là từ trên núi chạy tới."

Lý Tú Lan đứng không nghe nổi nữa, vẻ mặt khó coi nói: "Các ngươi ít ở chỗ này hắt nước bẩn lên Chỉ U đi, người ta có nam nhân thì làm sao, ta thấy nam nhân kia đối với Chỉ U rất tốt, Chỉ U đối xử với các ngươi cũng không tệ, hay là nàng không mua dược liệu các ngươi hái nữa? Mạng của lão đầu nhà ta cũng là nhờ Chỉ U người ta cứu về, ai còn dám hắt nước bẩn Chỉ U nữa, thì chính là kiếm chuyện với Lý gia chúng ta."

Lý Tú Lan vừa nói như vậy, tiếng bàn tán xung quanh nhất thời nhỏ đi không ít, thậm chí không cẩn thận nghe thì không nghe được.

Sao Ngô Lệ Lệ có thể không nghe thấy mấy lời ồn ào xung quanh, nàng ta lại thêm mắm dặm muối nói: "Việc này không cần bàn tán, ta đều đã tận mắt nhìn thấy, sao còn có thể là giả đây, lúc trước Phượng Chỉ U ở cùng Lý Tam trong phòng cả một đêm, sau đó lại đưa một nam nhân mang dã từ trên núi về, nữ nhân này thật đúng là làm mất hết mặt mũi người trong thôn chúng ta rồi."

Cố Thiên Nhai như cười như không, ánh mắt sâu thẳm cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn ta có tin hay không.

Ngô Lệ Lệ nhất thời hơi sốt ruột, nàng ta tiến lại gần thêm Cố Thiên Nhai vài bước: "Công tử, nữ nhân này thật sự không đáng tin, ta chỉ biết nàng ta đã qua lại với hai nam nhân rồi, quỷ mới biết trước kia sau lưng nàng ta có giao tiếp với nam nhân nào khác nữa không, hôm nay ngài đi theo nàng ta tới đây, nhất định đừng để bị nàng ta lừa a."

Túc Tử Thần cũng không muốn để ý tới nữ nhân này, nhưng nàng ta nói xấu Phượng Chỉ U.

Nhưng hắn vừa định lên tiếng nói, đã bị Phượng Chỉ U từ trong phòng đi ra kéo lại.

Nàng nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu, có những thứ càng tô càng đen.


Lúc này Ngô Lệ Lệ vẫn thảnh thơi đứng nơi đó, đang chuẩn bị xem vở kịch hay, không ngờ......

Phượng Chỉ U lại từng bước đi tới.

Mấy thôn dân vừa nhìn thấy Phượng Chỉ U, có người lên tiếng chất vấn: "Phượng nha đầu, vừa rồi mọi người nói cái gì, ngươi hẳn là nghe thấy rồi chứ, ngươi giải thích chuyện này như thế nào?"

Trong nháy mắt tất cả mọi người an tĩnh lại, ai nấy đều nhìn Phượng Chỉ U.

Phượng Chỉ U cũng không vì những chuyện này mà tỏ ra quẫn bách, vẫn bình tĩnh nói: "Có gì hay mà giải thích?"

Lúc này Ngô Lệ Lệ vui vẻ, ra vẻ quái gở nói: "Không giải thích? Vậy ý của ngươi chính là thừa nhận? Thừa nhận ngươi là một nữ nhân không yên phận, luôn đi câu dẫn nam nhân!"

Trong lời nói trào phúng nặng nề.

Nhưng Phượng Chỉ U lại hờ hững, ung dung lên tiếng: "Người tin ta không cần ta giải thích, người không tin, thì ta cần gì phải lãng phí miệng lưỡi để giải thích, cho dù ta nói ra hoa, ngươi cũng sẽ nói ta là hồ ly tinh không phải sao? Tựa như ngươi câu dẫn phu quân ta vậy, từ đầu đến cuối phu quân ta không thèm để ý tới ngươi, ngươi không câu dẫn được, nếu ta nói trắng ra, không phải ngươi cũng sẽ nói ngươi không làm chuyện đó, hoặc là ngươi nói là không câu dẫn sao?"

Ngô Lệ Lệ biến sắc, tức giận hét lớn: "Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta câu dẫn phu quân ngươi lúc nào!"

Ngô Lệ Lệ thấy Phượng Chỉ U không đếm xỉa tới nàng, tức giận nổ tung: "Phượng Chỉ U ngươi ở chỗ này giả bộ thanh cao cái gì, sao nào, kỹ nữ bây giờ cũng có thể lập đền thờ à!"


Mấy người xem náo nhiệt đều cảm thấy lời này nói hơi quá, một phụ nhân kéo nhẹ ống tay áo Ngô Lệ Lệ, nhỏ giọng nói thầm: "Đừng nói nhảm nữa."

Ngô Lệ Lệ cười lạnh: "Hừ, người ta còn không sợ mất mặt, ta có gì không thể nói."

Sắc mặt Phượng Chỉ U vẫn không thay đổi, trên mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Giọng nói lạnh lẽo sắc bén của Túc Tử Thần bỗng vang lên: "Hôm nay, nếu ai còn nói lời khó nghe với phu nhân ta nữa, ta liền lấy mạng kẻ đó!"

Giọng nói lạnh như băng kia làm cho thân thể Ngô Lệ Lệ run rẩy, theo bản năng lui về phía sau vài bước, run rẩy nói: "Ngươi...... Ngươi một đại nam nhân lại bắt nạt một nữ tử yếu đuối như ta thì có bản lĩnh gì."

Trong lòng Phượng Chỉ U không ngờ Túc Tử Thần lên tiếng bảo vệ như thế, chẳng qua trên mặt vẫn cười khẽ ra tiếng: "Phu quân ta bảo vệ ta, chỗ nào có sai? Ngược lại có vài người á, mỗi ngày mở miệng ra là bảo người ta câu dẫn này câu dẫn kia, sau lưng không biết đã làm bao nhiêu chuyện làm này rồi đây."

"Ngươi...... Ngươi ngậm máu phun người."

Mặt Ngô Lệ Lệ thoắt đỏ thoắt xanh, nhưng nhìn thấy nhiều người đều đang xem náo nhiệt như vậy, nàng ta làm sao có thể chịu thua, chẳng qua vừa định nói chuyện, lại nghe thấy một giọng nói bén nhọn truyền đến.

"Chỉ U ngươi nói ngươi không có việc gì lại ồn ào với người trong thôn cái gì, còn để cho người ta ngủ nữa không đây!"

Bình Luận (0)
Comment