Chương 101: Linh Tê Nhất Tuyến
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 101
Linh Tê Nhất Tuyến
Chương 101: Linh Tê Nhất Tuyến
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn. eu
Từ Minh Nhi vui vẻ cười nói: “Hì. để cho ta đoán xem? Bộ dáng hắn ngu xuẩn như vậy, vừa xem cùng biết là chủ ý xấu của ngươi”.
“Tây Môn Khánh bộ dạng ngu xuẩn?”
Hạ Tầm quả thực không tin ở lỗ tai mình. Hắn vừa quay đầu xem xét, quả nhiên vẻ mặt Tây Môn Khánh thật là “hình dáng ngu xuẩn”, chuẩn xác phải nói là vẻ mặt kẻ ngốc, dường như ba chân đá không ra một cái rấm. đến là người hàm hậu thành thật.
Hạ Tầm nhất thời nhớ ra tối hôm qua Từ Minh Nhi nhất thời hảo tâm. lúc mang thảm đến cho bọn hắn, Tây Môn Khánh tựa như cùng có bộ dạng ngốc nghếch như vậy rồi. Lúc ấy hắn còn tưởng Tây Môn Khánh mê gái đến tình trạng bó tay, đối với một tiểu cô nương cùng không có sức miễn dịch, hiện tại xem ra...
Hạ Tầm hung hăng trừng mắt nhìn Tây Môn Khánh giả vờ ngây ngốc, xoay đầu lại cười khổ nói:
“Cái này thực là chủ ý của tại hạ. Tiểu quận chúa thực sự là tuệ nhãn biết... đầu heo. Chỉ vì tại hạ vừa nhìn thấy tiểu quận chúa, đã cảm thấy tiểu quận chúa khí chất tuyệt hảo, dung mạo vô song, nhất định là một người đại phú đại quý. Thiết nghĩ bằng vào thân phận tôn quý của người, nhất định có thể bảo hộ chúng ta an toàn rời đi... cho nên liền bảo đầu heo này bắt cóc tiểu quận chúa”.
Nhừna câu vỗ mông ngựa này thật sự có trình độ. Từ Minh Nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu lời nói tốt hay xấu. đôi môi anh đào khẽ mấp máy, trên khuôn mặt liền lộ ra một nụ cười hài lòng:
“Ổ, ta đã nói thôi. Coi như ngươi có nhãn lực. Ta còn tưởng ngươi cảm thấy ta tuổi còn nhỏ dễ khi dễ, vậy... hừ hừ! Đã như vậy, tỷ tỷ, tỷ phu của ta quyết định tha cho một lần, ta cùng không làm khó các ngươi”.
Nàng rất đại độ nói ra, thể hiện một bộ dáng khoan hồng độ lượng.
Hạ Tầm cùng Tây Môn Khánh đều là kẻ tinh ý, vội vàng không ngừng nói lời cảm tạ:
“Đa tạ tiểu quận chúa. Đa tạ tiểu quận chúa. Tiểu quận chúa khoan hồng độ lượng, không cùng chúng ta chấp nhặt, tại hạ thật là vô cùng cảm kích. Bọn ta... có thể đi ra ngoài chứ?”
“Chậm đã.. Từ Minh Nhi giảo hoạt nói: “Bổn cô nương khoan hồng độ lượng, có thể không so đo... Bất quá, chuyện trước đó cùng nên tính đi chứ?”
Tây Môn Khánh vội vàng nói: “Quận chúa nói da hỏa hồ ly kia? Cái này dễ thôi, tiểu nhân quay về liền sẽ đem da hồ ly đưa tới cho người”.
“Tốt tốt” Từ Minh Nhi gật đầu như gà con mổ thóc, tiếp đó liền phát hiện mình biểu hiện như thế có chút mất hình tượng, nhịn không được khuôn mặt đỏ lên: “Ta không cần, ta Chỉ muốn hỏi cho rõ ràng. Hắn không bán thì sẽ không bán. vì sao lại kiếm cớ gạt ta!”
Hạ Tầm vẻ mặt đau khổ nói: “Tiểu quận chúa, ta như thế nào lại lừa ngươi?”
Từ Minh Nhi đôi mắt đen láy nhìn hắn nói: “Như thế nào không có gạt ta? Ngày đó tại tiệm da Tạ gia, ta còn không nghĩ thấu triệt, trở lại vương phủ mới cảm thấy không đúng. Ngươi nói da hỏa hồ ly kia muốn tặng cho người mình yêu. Yêu mà, có nông có sâu, có nhiều có ít. Giống như cha ta, nữ nhi mà ông yêu thích nhất, thì phải là bản cô nương. Ngươi muốn nói đưa đến chỗ người yêu thì thôi không nói. Nếu như vậy, tại sao lại là hai người. Yêu mến người nào, cùng có nông có sâu có nhiều có ít. Đã là hai, ai là yêu nhất. Ngươi còn không phải gạt ta sao?”
“Cái này...”
Hạ Tầm nhất thời lưỡng lự. Tây Môn Khánh lập tức bước cách hắn ra một bước, bày ra bộ mặt: “Ta không quen hắn” Hạ Tầm nhãn châu xoay động, thở dài một tiếng nói: “Quận chúa có điều không biết, điều này muốn nói lên... Ài, cùng thật dài dòng..
“Không sao!”
Minh Nhi nha đầu mày liễu khẽ nhướng, nhẹ nhàng linh hoạt đi đến một bên. lập tức có một gã thị vệ chuyển ghế đến. vội vàng lấy tay áo lau qua. Từ Minh Nhi ngồi xuống, thản nhiên nói: “Ngươi cứ chậm rãi nói, bản cô nương có thời gian. Khi nào ta nghe rõ ràng, các ngươi có thể đi”.
Hạ Tầm ho khan một tiếng, lấy ngữ khí trầm thấp cúi đầu nói: “Tiểu quận chúa, sự tình là như thế này..
“Cao Xí. người còn chưa có đưa đi?”
Yến vương phi từ hành lang đi ra, gặp con mình thành thật đứng một chỗ, không khỏi tò mò hỏi.
“A! Mẫu thân!”
Chu Cao Xí quay đầu vừa thấy, vội vàng xoay người hành lễ: “Mẫu thân, Minh Nhi đến đây, nàng nói có chuyện muốn hỏi hai người kia, cho nên bảo con đứng ở bên ngoài”.
Yến vương phi biến sắc, thất thanh nói: “Trà Nhi... không phải sẽ lạm dụng hình phạt riêng đối vói bọn họ chứ. Ngươi cùng thật là, tại sao cứ thành thật như vậy, để cho một tiểu nha đầu tự tiện chủ trương”.
Yến vương phi một mặt trách móc con. một mặt vội vàng đi tới trước. Vừa đi tới cửa điện, thì kẹt một tiếng cửa mở, Từ Minh Nhi nước mắt lưng tròng đi ra nói: “ Các ngươi có thể đi rồi”.
Yến vương phi bị dọa cho nhảy dựng nói: “Minh Nhi. muội làm sao vậy?” Nàng còn tưởng hai gã môn khách của Tề vương khi dễ muội mình, nhưng nhìn lên thấy sau gã thị vệ vẫn đứng trong phòng, thấy không đúng, lời nói lên miệng vội nuốt lại.
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh đi tới. vừa thấy Yến vương phi vội tiến lên chào. Từ Minh Nhi hướng Hạ Tầm nói: “Các ngươi có thể đi rồi. Người ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi sau này phát tài nhất định phải cư xử với người ta cho tốt. Bằng không thật là táng tận thiên lương, thật muốn thiên lôi đánh”.
Yến vương phi không hiểu chuyện gì hỏi: “Minh Nhi, muội đang nói cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Minh Nhi gạt nước mất nói: “Muội không sao”.
Chu Cao Xí đầy bụng nghi hoặc, bất quá thấy tiểu di đã mở miệng, cuối cùng cùng có thể báo cáo kết quả công tác, khẽ buông lòng một hơi. Hắn trời sinh mập mạp, cùng không phải do rượu chè ăn uống quá độ mà thành. đứng lâu đúng thật là ăn không tiểu. Vừa nghe tiểu di lên tiếng, vội dẫn Hạ Tầm và Tây Môn Khánh đi ra ngoài.
Yến vương phi không để ý tới bọn họ, dắt tay tiểu muội, thấp giọng hỏi: “Minh Nhi, muội khóc cái gì?” Từ Minh Nhi đau thương nói: “Tỷ, Hạ Tầm thật đáng thương. Hắn ở bên núi ở Thanh châu, nhà bên có một tiểu muội, gọi là Tiểu Địch, cùng hắn thanh mai trúc mã. Có một hồi. Hạ Tầm bệnh nặng, Tiểu Địch gấp đến độ chạy đi tìm lang trung vì hắn. Kết quả, bởi trên núi mới mưa. hồng thủy trút xuống, lạnh thấu xương. Tiểu cô nương đi đến giữa sông thì không đi được nữa, hai cái đùi đều tê cứng. Trong núi có ít hộ gia đình, bên cạnh lại không có ai, nàng không đi được, lại không có người cứu nàng, cùng Chỉ có thể đứng ở đó, hai cái đùi đông cứng mất đi tri giác, thật lâu mới có người đi qua cứu nàng ra. Nhưng từ đó về sau nàng bị tật thấp khớp. Bất kể là trái gió trở trời, mùa đông giá lạnh, hai chân nàng vừa đau vừa xót, gọi người không được phải nhẫn nhịn. Có khi đau nhức phát tác, đau đến cắn nát môi. thật đáng thương”.
“Trong thôn bọn họ còn có một cô nương tên Tiểu Phương, so với Tiểu Địch còn muốn đáng thương hơn.
Từ Minh Nhi đem chuyện Hạ Tầm kể cho nàng nghe vô cùng thê thảm, vô cùng đáng thương, làm người rơi lệ, ái tình cố sự cho tỷ tỷ nàng nghe một lần, rất cảm động nói: “Khó trách người ta ra giá gấp mười hắn cùng không chịu bán da hồ. Hắn nếu thật là kẻ thấy tiền sáng mắt bất kể tình người, muội mới thật muốn thu thập Hắn. Hắn như vậy, rất tốt!”
Yến vương phi trên mặt không chút biếu tình, chậm rãi nói: “Theo ta được biết, hắn là thân sĩ Thanh châu, trong nhà phi thường giàu có, đứng trong mười đại phú hào Thanh châu. Cùng không phải vùng núi hẻo lánh gì, thường xuyên cần hàng xóm giúp đỡ hay cái gì người nghèo cần giúp đỡ”.
“Ổ?” Từ Minh Nhi nháy mắt mấy cái, đột nhiên phản ứng nói: “Tỷ, muội không phải là bị lừa chứ?”
Yến vương phi nén cười nói: “Muội thử nói xem?”
Chu Cao Xí tiễn Hạ Tầm và Tây Môn Khánh rời Yến vương phủ. vịn vào hai tên nội thị, thở hồng hộc đi trở về. Vừa mới đến chỗ phụ cận điện, Chỉ nghe thấy một cái thanh âm cao vút của tiểu cô nương, phảng phất phẫn nộ như gà trống choai ác ác gáy sáng nỗ lực gọi tinh tia nắng ban mai: “Đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Hạ Tầm! Ngươi là tên đại khốn kiếp!”
“Muội muội khờ của ta. hắn tên thật là Dương Húc!”
“A! Ngay cả tên đó cùng là giả? Hạ Tầm, ngươi là tên đại lừa đảo!”
Chu Cao Xí nghe thấy tiếng gáy sáng phẫn nộ này, rùng mình một cái, vội vàng thúc giục nội thị nói: “Đi mau, đi mau. chớ đế nàng bắt gặp!”
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh rời khỏi Yến vương phủ. đứng trên đường cái mà ngơ ngẩn cả người, Tây Môn Khánh ủ rũ nói: “Ài! Hai người chúng ta bị bắt đến ba ngày, những xa phu kia không tìm thấy chúng ta, giờ không biết loạn thành cái bộ dáng gì nữa. Chỗ Tạ Truyền Trung mất tin tức, Chỉ sợ cùng là đứng ngồi không yên. Đi thôi, chúng ta thuê hai cỗ xe ngựa, trước đến chỗ Tạ Truyền Trung báo tin. sau đó nhanh chóng trở về, hy vọng không có thiếu sót gì”.
Hạ Tầm đáp ứng một tiếng, hai người liền hướng xe ngựa đuổi theo. Được một hồi, mắt thấy xe ngựa đã đi rồi, Hạ Tầm đột nhiên trầm giọng nói: “Có người theo dõi!”
Tây Môn Khánh nói: “Không thể nào! Yến vương đều đã buông tha chúng ta, vậy là lộ thần tiên nào tác quái?”
Hạ Tầm kéo tay Tây Môn Khánh, thấp giọng nói: “Không cần quay đầu lại. Ta trái ngươi phải, nhanh chóng tách ra, dẫn Hắn xuất hiện!”
Tây Môn Khánh cùng không phải kẻ ngốc, nhanh chóng rõ ràng dụng ý của Hắn, hai người lập tức một trái một phải gia tăng cước bộ, cấp tốc lấc mình một cái lẫn vào trong đám người. Bành Tử Kỳ vốn theo ở phía sau. đang nghĩ ngợi nên gặp mặt Hạ Tầm như thế nào, nếu như hắn hỏi ý đồ của mình thì nên nói ra sao. Chính đang lưỡng lự chợt thấy hai người tách ra, mau chóng nhập vào đám đông, trong lòng không khỏi khân trương, vội vàng bước nhanh đuổi theo. Hạ Tầm thủ đoạn phản theo dõi cao minh, quanh vài vòng, trốn ra mặt sau nàng, đột nhiên hiện thân, vỗ nhẹ đầu vai cười nói: “Huynh đài tìm ta sao?”
Bành Tử Kỳ nhanh chóng xoay người lại, nhất thời cả hai đều ngây dại. Hạ Tầm thật không ngờ sẽ ở chỗ này trông thấy nàng, nàng không ngờ không nghi tới không có lý do thích đáng, lấy phương thức này cùng Hạ Tầm gặp mặt.
Tây Môn Khánh cùng từ trong đám người vọt ra, nhìn thấy bộ dáng Bành Tử Kỳ, lại nhìn vẻ mặt hai người một cái. nhu thuận nói: “Ta đi thuê ngựa đây. Ba con nha?”
Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ đều chưa mở miệng, vân đang nhìn đối phương. Tây Môn Khánh tự hỏi tự đáp: “Hiếu rồi. Ta đi đây!”
“Bành cô nương, sao cô lại tới đây?”
Hạ Tầm đã biết nàng là nữ nhân, khi Bành Tử Kỳ rời khỏi Dương phủ. đã cố ý công khai thân phận của mình. Tầng cửa này rốt cục cùng phá rồi, duy có bởi vì thế, Hạ Tầm không có một câu giữ lại, mới làm cho Bành Tử Kỳ càng thêm u oán.
Bành Tử Kỳ mi mắt có chút rủ xuống, cúi đầu nói: “Ta... tới tìm ngươi...”
“Tìm ta?”
Bành Tử Kỳ nhẹ nhàng giương mi mắt lên, ánh mắt ôn nhu. Nàng không nói gì nữa, sợi sợi đỏ ửng lặng yên bò trên gò má nàng. Khuôn mặt nhất thời xinh đẹp như một đóa hoa đào.
Hạ Tầm nhìn gương mặt mỹ lệ, cùng không có nói gì nữa. Đột nhiên Hắn cái gì cùng trở nên minh bạch, giống như nước chảy thành sông, thời cơ chín muồi, mây mờ trăng tỏ, cứ tự nhiên mà vậy. Đột nhiên liền rõ ràng tình ý và dùng khí của Bành Tử Kỳ, toát lên trong ngực hắn, Chỉ còn lại cảm giác ôn ái cùng hạnh phúc.
Nhất tuyến linh tê, khiên khởi liễu tình tố (tạm dịch: một lòng hiểu nhau, tình đó chứ đâu).
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan