Cẩm Y Dạ Hành (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 121: Thượng Trận Phu Thê Bình

Chương 121: Thượng Trận Phu Thê Bình
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 121
Thượng Trận Phu Thê Bình Chương 121: Thượng Trận Phu Thê Bình
Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip. vandan

Đả tự: ram76 --- 4vn. eu

Tiếu Quản sự hai mắt đỏ ngầu, phảng phất như một con trâu đực phẫn nộ rít gào từ trong phòng xông ra, trong ngực ôm hai khối linh bài, nước mắt giàn giụa nói: “Thiếu gia, lão Tiểu tìm được lình vị phu nhân, lình vị phu nhân...”.

Nói đến đây, hắn liền nghẹn ngào không nói ra lời. Hạ Tầm nhìn về phía ngực của hắn, khối Dương thị phu nhân linh bài tuy được Tiếu Quản sự dùng tay áo ra sức lau lau cả nửa ngày nhưng trên mặt vẫn đang có rất nhiều vết bẩn, loang lổ điểm điểm, đó là vết phân gà lưu lại.

Hạ Tầm mặc dù không phải bản thân Dương Húc, thấy tình cảnh này trong nội tâm vốn đã khó có thể khống chế lửa giận cũng bốc lên tới đỉnh điểm. Hắn lành lạnh cười nói: “Lão Tiếu, cất kỹ linh vị mẫu thân ta, không cần phải tẩy rửa”.

Tiếu Quản sự ngẩn ngơ không dám tin nói: “Chuyện gì? Linh vị phu nhân bị bôi bẩn như thể, không rửa sạch sao?”.

Bành Tử Kỳ nói: “Tiếu Quản sự, quan nhân muốn cùng Dương thị gia tộc lên trên quan, cái này... Cái này... Linh vị bà bà, chính là một chứng cứ, bây giờ còn không thể tự hủy chứng cứ”.

Hạ Tầm nói: “Tử Kỳ, muội sai rồi. Ta không tẩy rửa là vì ta nhất định phải làm cho đương gia của Dương gia Mạt Lăng đích thân đem cái dơ bẩn đi tẩy rửa. Sau đấy ta sẽ.

Hắn chuyển hướng chậm rãi đi tới bên người gia nhân, từng chữ nói: “Thoát ly Dương thị Mạt Lăng, tự lập đường hiệu (tên gọi của một dòng họ)!”.

Từ khi thấy tình hình trong nhà, hắn chỉ biết mình đã không có đường lui. Sau này đây chính là nhà hắn, những người này chính là người của hắn. Hắn là chủ một gia đình nếu sống lưng không thẳng lên được, người một nhà này cũng đừng nghĩ làm người tiếp. Lúc này đây liều mạng cũng phải liều mạng, không liều mạng cũng phải liều mạng!

Tiếu Quản sự nén lệ nói: “Được, được. Lão Tiếu nghe thiếu gia, lão Tiếu đều nghe thiếu gia”.

Lúc này, xa xa truyền lại một trận tiếng chửi. Người Dương gia đều ở tại cùng một cái trấn, thậm chí là phòng ở của huynh đệ là một hàng xây liền kề. Không lâu sau thì có một đoàn nam nữ phẫn nộ cầm móc, đòn gánh khí thế to lớn vọt tới.

Hạ Tầm nhấc một cây tiêu bổng, chậm rãi thong thả bước ra ngoài cửa, đứng ngay tại cửa, trầm giọng quát: “Người không hiểu công phu quyền cước lùi về sân đi tẩy rửa thi thể súc vật trong phòng ngoài sân. Những người khác đứng ở cửa lớn, bảo vệ hai bên cửa chính. Kẻ nào dám can đảm xông vào một bước, liền đem loạn côn đánh ra cho ta!”.

Bành Tử Kỳ mày liễu giương lên, sải bước đi đến bên cạnh hắn. Hạ Tầm liếc nàng một cái. Bành Tử Kỳ sắc mặt tuy hơi choáng, nhưng lại dũng cảm nói: “Đả trượng thân huynh đệ, thượng trận phu thê binh. Ta cùng với chàng kề vai tác chiến”.

Hạ Tầm cười, ánh mắt chuyển tới bên hông nàng trầm xuống, nói: “Đừng tùy tiện dùng đao”.

Tiểu Địch giương giọng kêu lên: “Bành tỷ tỷ!”.

Bành Tử Kỳ vừa nghiêng đầu liền thấy Tiểu Địch từ trong tay một gia.

Nhân đoạt lấy một cây tiêu bổng, dĩ nhiên ném về phía nàng. Bành Tử Kỳ giơ tay, phanh một tiếng bắt lấy cây tiêu bổng, sau đó tiến lên trước một bước, hơi hơi nghiêng người, cùng Hạ Tầm đều cầm côn tại tay, hình thành một cái chỗ đứng ngoài chữ bát.

“Là ai, là ai giết trâu nhà ta!”.

“Con la nhà ta nuôi.

“Mật chó thật lớn. Con heo nái nhà ta đã mổ giết nhanh vậy rồi nha.

“Con mẹ nó, mấy con gà mái nhà ta mỗi ngày đều đẻ trứng nha”.

Nam nhân nữ nhân một đám người, kẻ này mắng người kia hô, nhốn nháo ồn ào đến trước mặt, Hạ Tầm lười đầy xuân lôi, xoay mình hét lớn một tiếng: “Tất cả câm mồm!”.

Một tiếng gầm này, thực sự đem nhũng người đang ồn ào kia dừng lại. Một hồi yên tình mới có một người quát: “Ngươi là người nào, dám có dũng khí xông vào trấn Mạt Lăng của ta, tự tiện giết gia súc của chúng ta! Dưới ban ngày ban mặt, ngươi không sợ vương pháp sao?”.

Hạ Tầm đem tiêu côn đặt trên mặt đất một trận, mỉm cười nói: “Vương pháp, chuyện cười. Ta đang muốn hỏi, nếu là nhà các ngươi biết đến vương pháp, nhà của ta sao lại biến thành cái bộ dạng này? Ngươi hỏi ta là ai? Chỗ này là nhà ta, ngươi nói ta là người như thế nào? Dương Húc ta rời nhà khi còn nhỏ, hôm nay quay lại gia môn, cũng không biết ở đâu chui ra rất nhiều con la hoang, trâu rừng, gà rừng, dê rừng. Một đám thú vật không biết lễ, làm cho nhà của ta chướng khí mù mịt!

Đến cả linh vị của mẹ ta... Cũng bị uế vật làm bẩn. Làm con chẳng lẽ không thấy đau đớn trong lòng sao? Các vị có lẽ không phải hàng xóm bên cạnh của ta, chính là người cùng tộc sao? Thật có lỗi, nhà của ta bây giờ rất loạn, không tiện đãi khách, còn mời các vị trở về, chờ Dương Húc khi nào rảnh rỗi, hàng xóm xung quanh, họ hàng gần xa đều là muốn bái phỏng từng người”.

Trong đám người tức khắc một hồi rối loạn. Lúc này bọn họ mới chợt nhớ tới, thì ra nhà cửa phòng ốc này là có chủ nhân, chỉ có điều một cái gia đình năm đó thê lương sợ hãi, chọn đi xa tha hương, mười mấy năm qua thư từ đều không có, tộc nhân còn tưởng một nhà Dương Đỉnh Khôn đã chết hết ở bên ngoài, không thể tưởng tượng được hôm nay hắn vậy mà đã trở lại. Tiểu hài tử năm đó mỗi lần ra khỏi cửa đều bị bọn nhỏ đồng tông thân tộc đánh cho khóc, trưởng thành lại có thể là một tráng hán uy phong lẫm liệt như vậy.

“Ngươi làm ra vẻ giả bộ hồ đồ, ngấm ngầm hại người, mở miệng mắng chửi người! Cái gì lừa hoang trâu rừng, thú vật không biết lễ? Ngươi... Ngươi... Có cái chuồng bò chuồng heo, chuồng dê chuồng gà này, ngươi còn không biết đây là có người nuôi sao, một câu thú vật hoang dã, đã muốn trốn tránh trách nhiệm? Ngươi giết ba con heo của nhà ta, hôm nay không nói rõ ràng, không bồi lễ nhận lỗi, không bồi thường tổn thất, ta nhận ngươi là thân thích, nhưng cái xiên trong tay ta có thể không nhận ra ngươi!”.

Tuy rằng cũng có một bộ phận nhỏ cảm thấy thẹn trong lòng, nhất thời nghẹn lời, nhưng mà đại bộ phận cũng không quan tâm. Năm đó khi Dương Đỉnh Khôn còn ở đó, một nhà già trẻ còn không phải bị tộc nhân ức hiếp đến không ngẩng đầu lên được? Giờ đây không thấy già lộ diện, chắc là đã chết rồi, còn lại một tên nhỏ, hắn còn có thể đỉnh môn lập hộ, trở lại trước mặt tộc nhân ườn ngực nói chuyện?

Hai mắt Hạ Tầm trợn to, mạnh mẽ hét một tiếng: “Có người nuôi? Con chó nào nuôi dường? Cái cửa chính nhà ta này chính là gia phụ tự tay khóa lại! Cái khế ước mua bán nhà còn đang cất ở trong ngực Dương Húc ta. Ai dám đập bể cửa phòng nhà ta, chiếm phòng xá, sân nhà ta? Chuyền trống rỗng nơi ở của ta, ô nhục linh vị mẹ ta, đem Dương gia ta làm thành chuồng nuôi heo nuôi dê? Ngươi nói đi!”.

“Nói như vậy, ngươi là cố ý làm vậy?”.

Người nói chuyện kia cười lạnh đứng dậy: “Tốt, Dương Húc, cái thẳng nhãi ngươi, so với cha ngươi có tiền đồ hơn! Quay lại cố hương, không cụp đuôi làm người, dám làm ra cử động lớn như vậy, tốt! Cái món nợ này, ta và ngươi tính toán rõ ràng”.

Hạ Tầm cười lạnh: “Ngươi là chó hoang nơi nào đi ra?”.

Người kia so với hắn lớn hơn vài tuổi, lớn lên khôi ngô, nghe tiếng nói: “Tiểu súc sinh, ta là Dương Văn Vũ, còn nhớ đến không?”. Nói đoạn vung cái nĩa cào phân trong tay đập bể tới.

Hạ Tầm thấy hắn động thủ, tất nhiên cũng không khách khí, tiêu bổng trong tay hất lên, đầu nhọn côn liền đầu xiên của hắn đâm tới. Vừa thấy Dương Văn Vũ động thủ, những kẻ kia vốn để ý người Dương gia kém cỏi lập tức ra tay, chỉ cần đem Dương Húc đập gục xuống, cái lý lẽ này thương lượng thế nào, còn không phải do bọn họ định đoạt.

Bành Tử Kỳ vừa thấy đao thương côn bổng bọn họ đều hướng trên thân nam nhân của mình chăm sóc tới, không khỏi nổi trận lôi đình. Nàng mắt hạnh trợn lên, quát một tiếng, tiêu bổng trong tay liền xoay tròn như ý, vận động như bánh xe, hướng về phía bọn họ quét ngang đi ra.

Phong cách côn pháp Hạ Tầm và Bành Tử Kỳ không hoàn toàn tương đồng, nhưng mà đồng dạng sắc bén lãnh khốc, cầm côn giao chiến tại kỹ không tại lực. Tục ngữ nói: “Quyền sợ trẻ trung, côn sợ lão lang”. Khi giao chiến tay không, kẻ khí lực lớn chiếm không ít ưu thế, nhưng dùng côn giao chiến tình huống lại khác. Côn pháp kỹ thuật không chủ trương dùng lực liều mạng, mà là chú ý phương pháp kỹ xảo, cương nhu cùng sử dụng.

Dùng côn giao chiến, cần cân nhắc độ dài hai cây côn, đo lường khoảng cách xa gần, tính toán thời gian khoảng cách nhanh chóng, xác định rõ sinh tử biến hóa của côn, tránh xu thế sinh tử môn, tiến lùi đúng phép, khống chế điểm phát lực, điểm đánh trả trong ngoài. Nắm giữ được những điều này coi như là học được côn pháp thượng thừa, mới có thể trong đọ sức có được cơ hội đắc thế. Bởi vậy tuy côn pháp của hai người có điểm xảo diệu, nhưng mà biểu hiện ra bên ngoài xem ra lại đại để giống nhau.

Chỉ thấy hai người cùng tiến cùng lùi, phối hợp với nhau, hai cái côn trong tay bọn họ tựa như hai con giao long, giương nanh múa vuốt, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Những nhân vật quyền cước cơ bản kia như thế nào lại là đối thủ của hai người bọn hắn. Hai người vọt tới đâu, ở đó tựa như hắt nước sôi lên sư tử tuyết, nhìn đối thủ khí thế to lớn lập tức ngã trái ngã phải, kêu thảm thiết đến tận trời.

Những phụ nhân muốn khóc lóc om sòm kia vừa thấy hai người này ra tay không lưu tình chút nào, căn bản mặc kệ ngươi là nam hay nữ, sợ tới mức đã sớm tránh ra xa, không dám xông lên tự tìm xúi quẩy.

Có hai cây côn này của Hạ Tầm và Bành Tử Kỳ, người đến tuy nhiều.

Nóc bằng rơm rạ trộn lẫn bùn, cửa sổ cùng cửa đã không còn. Một con gà mái đang tại bệ cửa sổ trống rỗng nhàn nhã mổ sâu.

Tiếu Quản sự sắc mặt trắng bệch, rồi chỗ đó lại trở thành đỏ bừng. Hắn run rẩy thân thể đến mức trên trán nổi lên từng đạo gân xanh như giun: “Ai vậy? Ai vậy? Đem nhà chúng ta làm thành nơi nuôi gia súc? Là ai hủy đi nhà của chúng ta, lão thiên! Phu nhân, lình vị phu nhân?”. Tiểu quản sự lệ rơi đầy mặt nhào vào phòng, lập tức thấy một đàn gà theo cửa ra vào, trên cửa sổ chạy như bay đi ra.

Hạ nhân đi theo Dương gia đều tức giận. Chủ nhân bị nhục, chủ nhân của chính mình chịu cái khuất nhục này, trên mặt chính mình có đẹp mắt không?

Sắc mặt Hạ Tầm chậm rãi phát xanh. Bành Tử Kỳ lo lắng nói: “Quan nhân...”.

Hạ Tầm không nói gì, chỉ là bắt tay dò xét hướng về bên hông nàng, một phen cầm Quỷ nhãn đao của nàng.

Bành Tử Kỳ lo sợ không yên nói: “Quan nhân, huynh... Huynh làm.

Gì?”.

Hạ Tầm mỉm cười nói: “Không sao, chúng ta về nhà, còn chưa giết gà mổ dê chúc mừng một phen? Ha ha, muội còn chưa xem qua ta dùng đao à? Đao pháp của ta không thể so với muội, chiêu thức cũng đơn giản. Nhưng mà người dạy ta đao pháp là một hỗ tướng chinh chiến sa trường nhiều năm, vong hồn trên tay trên nghìn. Đao pháp hắn vô cùng thực dụng, nhưng mà, muội muốn mở mang kiến thức không”.

Hạ Tầm nói rồi, không đợi trả lời liền cất bước tiến về phía chuồng gia súc. Tiểu Địch vừa thấy, một phen đoạt lấy cái tiêu bổng, chứa đựng nước mắt quát: “Nghe thiếu gia, tất cả đều làm thịt!”.

Dương gia nhiều người đi xa như vậy, há có thể không mang theo côn bổng đao thương hộ thân. Vừa thấy gia chủ động thủ, bọn hạ nhân đều rút ra côn bổng đao thương. Lập tức giữa sân gà bay chó chạy, máu tươi đầy đất.

Bành Tử Kỳ có chút chân tay luống cuống. Chuyện giết gà giết chó này nàng quả thật chưa có làm qua. Loại chuyện bị người dẫm lên trên đầu này, nàng cũng chưa từng trải qua. Đột nhiên trông thấy Hạ Tầm chạy về phía chuồng bò, Bành Tử Kỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hô to: “Quan nhân không thể! Luật lệ Đại Minh giết trâu bò là trọng tội!”.

Hạ Tầm cắn răng cười gằn một tiếng, giơ Quỷ nhãn đao trong tay lên, hai tay nắm chuôi, dưới chân thành thể, sừng sững như núi, liền thấy hàn quang trong tay hắn lóe lên, cương đao sáng như tuyết giống như một dòng chảy tràn ra.

“Chém!”.

“Phập!”.

Đao thật nhanh! Lực thật tốt!

Hạ Tầm chỉ một đao liền đem một cái đầu trâu cực lớn bổ xuống, máu trâu phun đầy đầu đầy mặt hắn. Một cái đầu trâu cực lớn lăn lông lốc trên mặt đất, gây nên một trận rối loạn.

“Đồ thần diệt quỷ, xong hết mọi chuyện! Giết! Giết! Giết giết giết!”.

Theo tiếng quát lớn của Hạ Tầm, Bành Tử Kỳ thật đã kiến thức đao pháp của hắn.

Không sai. Đao pháp hắn đích thực không theo kịp chiêu thức tinh xảo của Bành gia Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao, biến hóa đa đoan, nhưng mỗi một đao của hắn đều là hữu địch vô ngã (có địch không có ta), chưa từng có từ trước đến nay. Bộ pháp dưới chân hắn trầm ồn có lực, di động nhanh nhẹn, người đao hợp nhất, huyễn hóa thành từng đạo sét đánh, một kích trí mạng.

Nơi Hạ Tầm đi qua, ánh đao rạng rỡ lấp lánh. Mỗi một lấp lánh tất có một đạo huyết quang bắn ra. Trong phút chốc, hắn liền xuyên qua chuồng, ở lại phía sau hắn là một mảnh núi thây biển máu, bừa bãi một mảnh, kinh tâm khiếp đảm.

Những đứa nhóc choai choai theo tới cửa xem náo nhiệt kia đều sợ ngây người ra. Bọn chủng thét chói tai chạy ra ngoài: “Tứ đại gia, tứ đại gia. Không hay, không hay. Trâu nhà các người bị người ta giết rồi”.

“Tam thúc. Tam thúc mau đến xem dê nhà các người nuôi bị giết sạch rồi!”.

Hạ Tầm đạp trên mặt đất đầy huyết tinh đi tới, xách ngược Quỷ nhãn đao đưa cho Bành Tử Kỳ, mở miệng cười: “Từ biệt hơn mười năm, nhà chúng ta thật sự có cũ một chút, phải thu thập một phen mới có thể ở, để muội chê cười rồi. Bất quá.

Hắn quay đầu lại, thản nhiên nói: “Lão hương thân môn tộc của ta cho chúng ta tiệc tẩy trần này, vẫn rất thịnh soạn, nàng nói sao?”.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan
Bình Luận (0)
Comment