Chương 131: Gần Tình Tình Sợ
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 131
Gần Tình Tình Sợ
Chương 131: Gần Tình Tình Sợ
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: ram76 --- 4vn. eu
Quan ti xử xong, trong nhà Hạ Tầm tiếp tục xây dựng rầm rộ. Dương thị nhất tộc yên tình xuống, đối với người nhà Hạ Tầm tồn tại xem như không thấy. Hai bên đều đem đối phương coi như không khí, ngược lại cũng bình an vô sự. Hạ Tầm tiền công đầy đủ, thuê hai nhóm công tượng, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ. Cũng may khi đó thi công ban đêm không có quấy nhiễu dân, hơn nữa Hạ Tầm một hồi quan ti đem lão tộc trưởng Dương thị đều đánh cho, dân chúng trong trấn đối với hắn đều có chút kính sợ, cũng không còn người dám nhảy ra sinh sự, bởi vậy công trình tiến độ rất nhanh.
Hạ Tầm cùng Tiếu Quản sự ngày đó tại Tam Sơn khẩu tìm được chỗ khách điểm hơn mười năm trước Dương Đỉnh Khôn từng mở tiệc chiêu đãi lão gia Tạ gia. Khách điếm vẫn còn, người chưởng quầy năm đó cũng vẫn ở kia. Tiếu Quản sự nói rõ ý đồ đến, lão chưởng quầy nghĩ cả nửa buổi mới nhớ đến hắn nói là ai. Thật ra lão gia Tạ gia lúc trước cũng bất quá là thường tới tửu điếm chỗ này uống rượu, cho nên cùng điếm chủ tương đối quen thuộc, cũng không có cái quan hệ đặc biệt gì.
Theo hắn nói, lão gia Tạ gia tại sau tiệc đính thân mấy năm liền mắc bệnh mà chết. Chuyện này là hắn nghe khách uống rượu nói, lại sau đó không nghe tin tức gì của Tạ gia. Manh mối đứt đoạn, Hạ Tầm đành phải dùng biện pháp của Tiếu Quản sự, lấy một khoản tiền, thuê vài tên lưu manh hán tử nhàn rỗi trong thành Nam Kinh, đề bọn họ giúp đỡ thăm dò tin tức.
Những tên lưu manh rảnh rỗi này bản lãnh khác không có, chính là cả ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm, trộm cắp, thăm dò tin tức đúng là bản lãnh sở trường. Bọn họ thu tiền, cũng là thật dụng tâm làm việc. Bốn ngày sau đó, khi Hạ Tầm đang ở chủ phòng tại thượng đại lương, một tên lưu manh chạy đến đưa tin. Hắn đưa cho Tiếu Quản sự một tờ giấy, bên trên viết một cái địa chỉ, một cái tên người: Tiểu tuần tượng môn, đông nhai tứ hạng, Tạ Lộ Thiền.
Tạ Lộ Thiền là đại ca Tạ Lộ Đề. Năm đó Tiếu Quản sự theo lão gia đi Tạ gia, đã từng gặp qua hắn, khi đó Tạ Lộ Thiền dường như mới mười một tuổi, ngày thường kim đồng tuấn tú, là tiểu tài tử vùng Tụ Bảo môn ai ai cũng biết, ăn nói khí chất, tiếp đãi ứng đáp có chút lão thành. Lão gia nhà mình trên đường trở về còn từng đối với hắn khen không dứt miệng, nói đứa nhỏ Tạ gia này có tiền đồ, tương lai thành tựu tất nhiên là bất phàm.
Cuối cùng đến lúc này tìm được thân gia, Tiếu Quản sự mừng rờ lập tức bẩm báo cùng Hạ Tầm, mời thiểu gia theo hắn cùng nhau hướng Tiểu Tuần Tượng môn mà đi tìm người.
Hồ Tiểu Tuần Tượng tại phía Tây hồ Mạc sầu, đường xá không gần, hai người đều cười ngựa, lấy lễ vật rời Mạt Lăng trấn. Khi ra khỏi trấn, bọn họ nhìn thấy Dương Văn Vũ cùng Dương Vũ đang đứng dưới tán một cây lão hòe, trên cây dán một tấm bảng cáo thị. Dương Văn Vũ gõ la cạch cạch, đang tụ dân chúng trong trấn. Dương Vũ miệng đang lớn tiếng nói cái gì đó.
Hạ Tầm cùng Tiếu Kính Đường cố ý chậm tốc độ lại, nghiêng tai nghe ngóng. Dương Vũ đang hướng phía tộc nhân Dương thị nói cái gì tể tổ, nghĩa điền một loại gì đó. Đã việc không liên quan đến mình, Hạ Tầm chẳng muốn để ý thừa tới, giương ngựa trước tiêt, cùng Tiếu Kính Đường phi ra khỏi thôn. Chỗ hai người qua, những tộc nhân Dương thị kia đều lấy ánh mắt kính sợ nhìn bọn họ, rõ ràng không có cản đường bọn họ, còn là vô ý thức nhường lối.
Dương Vũ mắt thấy hai người đi xa, nhìn bóng lưng hai người âm thầm cười, tiếp tục hướng tộc chúng lớn tiếng tuyên truyền giảng giải lên...
Vượt qua hồ Mạc sầu, tiến vào Tiểu Tuần Tượng môn, đến lân cận ngõ bốn đường Đông, hai người xuống ngựa một đường hỏi thăm hướng đi Tạ gia. Hai nữ hài nhi áo xanh mới từ trong một tiểu viện đi ra, liếc nhìn Hạ Tầm cùng Tiếu Quản sự đang dắt ngựa hỏi đường, nữ hài nhi trong đó dáng vóc tương đối cao lắp bắp kinh hãi, vội vàng lôi kéo nữ hài nhi kia, nhanh chóng đi vào cửa.
“Này, ngươi mới ra... Ô!”.
Nữ hài kia vừa nói nửa câu, đã bị nàng bịt miệng, lặng lẽ từ khe cửa hướng ra ngoài nhìn ra. Nữ hài vóc dáng thấp phát giác khác thường, cũng không lên tiếng nữa, chỉ là cùng sức đẩy tay nàng ra, từ dưới nách nàng chui đầu ra, cũng trợn tròn mắt nhìn ra ngoài xem xét.
“Nha nha nha! Nam nhân của ngươi thật tìm được đến chỗ này, bản lãnh thật lớn”.
“Ai nói hắn là nam nhân của ta, câm miệng! Còn nói linh tinh xem ta có đánh ngươi không”.
Cô gái vóc dáng cao thấy Hạ Tầm lên tiếng hỏi đường, chạy vào trong ngõ, vội vàng che cửa phòng, bước nhanh chạy về trong phía nội viện. Trong nội viện xây hầm hoa, trên mặt đất có cái thang, trên mặt hoa hầm cũng thực đầy hoa cỏ, bên cạnh còn có một gốc táo to, cành lá rậm rạp, vượt lên trên chính là một cái nhà hoa.
Nàng vén váy bò lên trên nhà hoa, vịn cành đứng hướng xa xa nhìn ra, thần sắc không hiểu khẩn trương lên. Nàng đúng là Tạ Vũ Phi Tạ cô nương Hạ Tầm gặp tại Bắc Bình. Hôm nay xem ra, nàng cũng chính là vị hôn thê kia của Hạ Tầm Tạ Lộ Đề cô nương.
Ngay sau đó một tiểu cô nương khác cũng bò lên. Nàng vén váy, chếch chân ngồi lên cành táo, đong đưa hai cái chân nhỏ, từ khe hở giữa cành lá nhìn ra, vừa hướng Tạ Vũ Phi nói: “Ài, người ta có thể đến nhà ngươi rồi. Ngươi thấy cũng phải gặp, không thấy cũng phải gặp. Con dâu xấu khó tránh gặp cha mẹ chồng, hay là mau trở về đi, trốn tránh cái rắm gì”.
Tạ Vũ Phi cắn cắn môi hỏi: “Cái gì con dâu xấu?”.
Nam Phi Phi cười hì hì nói: “Đương nhiên là thân phận tiểu lừa đảo giang hồ”.
Tạ Vũ Phi nhất thời sắc mặt trắng bệch, không thấy một tia máu. Đây chính là nỗi đau nhức lớn nhất trong lòng nàng. Tại trước mặt người khác nàng có thể cái gì cũng đều không để ý, nhưng mà trước mặt lang quân mình phải làm bạn cả đời, cho hắn biết hành vi không chịu nổi của mình như thế, còn đưa lên được cái khởi đầu tốt sao? Hắn là tủ tài công, gia thế trong sạch, chịu một nữ tặc làm nương tử? Chỉ sợ là một khi biết được chân tướng, lập tức sẽ bỏ mình? Khi đó đại ca cũng nhất định biết việc xấu mình làm bên ngoài. Đại ca chịu không nổi kích thích, một lần nữa điên cuồng nổi điên...
Nam Phi Phi thấy nàng không lên tiếng, quay đầu nhìn, chỉ thấy nàng chăm chú cắn môi dưới, cắn đến trắng bệch môi, không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Lộ Đề, bình thường chính ngươi cũng dùng lừa đảo tự giếu, còn đắc ý mánh khóe bịp người của mình cao minh hơn, ta... Ta mới tùy tiện một câu, ngươi sao liền... Ngươi thật ra rất để ý hắn, phải không?”.
“Ta làm sao phải để ý hắn?”.
Tạ Vũ Phi cười lạnh, không để ý tới bộ dáng giả trang nữa nói: “Ta chỉ lo lắng, lo lắng hắn thấy ta, biết qua thân phận ta, sẽ nói cho ca ca ta biết...”.
Nam Phi Phi nghiêng mắt nhìn nàng, đồng dạng cười lạnh đứng dậy: “Lộ Đề tỷ, khẩu thị tâm phi không phải là hài tử tốt nha”.
Tạ Vũ Phi liếc nàng một cái: “Đây là mẹ ngươi dạy tốt, cảm ơn”.
Nam Phi Phi phì cười: “Tạ Tạ không phải nhũ danh của ngươi sao?”.
Nàng nhảy xuống cây, chăm chú nói với Tạ Vũ Phi: “Lộ Đề, nhiều năm như vậy, ngươi một nữ hài nhi xuất đầu lộ diện, làm xuống rất nhiều chuyện nguy hiểm, ngươi là vì cái gì, chẳng lẽ vì chính ngươi? Mặc kệ ngươi cảm thấy đối với đại ca ngươi thua thiệt bao nhiêu, ngươi đáp lại hắn đã đủ rồi. Ngươi đã đến tuổi gả, hôm nay vị hôn phu tế tìm đến cửa, ngươi dù sao vẫn nên vì chính mình tính toán một chút.
Nói lại, Dương Húc này có tài có thế có công danh, đốt đèn cũng khó tìm, ngươi là vợ chính thức mai mối của hắn, ngươi không lấy hắn còn muốn gả ai? Ta xem hắn là người thông tình đạt lý, hay là ta đi trước cùng hắn nói chút, đem nỗi khổ tâm của ngươi đều nói cho hắn biết. Ta tin, chỉ cần hắn có chút lương tâm, sẽ tha thứ ngươi.
“Đừng đi!”.
Vừa thấy Nam Phi Phi muốn đi, Tạ Vũ Phi hoảng lên, vội một tóm giữ chặt nàng. Nam Phi Phi giậm chân nói: “Lá gan ngươi khi nào trở nên nho như vậy?”.
“Ta... Ta...”.
Nam Phi Phi khuyển khích nói: “Này, ngươi nhìn ngươi một chút, bộ dáng ngươi đẹp đẽ động lòng người như này, nếu như hắn biết ngươi chính là tiểu nương tử của hắn, chỉ sợ nằm mơ đều cười, còn có thể để ý ngươi đã từng làm qua... Lộ Đề, ta cảm giác được ngươi thực cùng hắn rất có duyên phận. Ngươi xem xem, chúng ta đi Bắc Bình, hết lần này tới lần khác bắt gặp hắn. Chuyện trùng hợp như vậy, nói rõ hai người các ngươi duyên phận trời định!”.
Tạ Vũ Phi cười khổ một tiếng buồn bã nói: “Trong thiên hạ mỗi ngày không biết có bao nhiêu người cùng xe cùng thuyền, trong đó ngẫu nhiên có người đã từng quen biết hoặc là từng có chỗ liên quan là bình thường. Chỉ là trùng hợp thôi, nói cái gì duyên phận trời định”.
Nam Phi Phi nói: “Trùng hợp? Được! Cho dù đây là trùng hợp, nhưng đến Bắc Bình phủ mọi người đường ai nấy đi, chung quy không phải có cơ hội gặp lại? Nhưng... Hết lần này tới lần khác ngươi đi nhà Tạ Truyền Trung, hắn cũng đi, đúng rồi! Ngươi còn giúp hắn một cái đại ân, nếu ngươi không giúp hắn moi ra danh sách những người Mông kia, một khi những người Mông kia thật nổ Yến vương phủ, hắn còn không thể tịch biên cả nhà đem chém? Lại nói tới ngươi cũng là ân nhân cứu mạng hắn.
Nói lại lúc này, tại Trung đô Phượng Dương, nếu không phải ngươi âm thầm cảnh báo, Vạn Tùng Lình một mình mưu chuyện, cũng chưa chắc đã không thành công. Nói như vậy, gia tài bạc triệu của hắn liền đều bị người lừa đi rồi. Ngươi nhìn ngươi xem, có nhiều vượng phu vận (hưng vượng cho chồng), hắn có thể tìm tới ngươi là phúc khí của hắn. Cổ nhân nói, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, một cái xảo này lại một cái xảo tiếp, còn không chính là duyên phận của các ngươi? Về phần ngươi tin hay không, ta dù sao cũng là tin”.
“Ta... Ta...”.
“Đi. Trước tiên nhìn một cái, quan sát nét mặt, tùy cơ ứng biến, chu toàn cái này đi?”.
Nam Phi Phi kéo Tạ Vũ Phi đi, hắc hắc cười nói: “Bản lãnh của ngươi lớn như vậy, lần này làm sao lại sợ người ta? Phải là ta nha, hừ! Thật không dễ dàng gặp một đầu dê béo ngon miệng như này, đừng nói sớm có hôn ước, cho dù không có hôn ước, ta cũng phải đem hắn lừa tới tay! Hắc, gạt tiền tài hắn có gì giỏi. Lừa gạt lang quân như ý, kêu hắn nuôi ngươi cả đời, mới gọi là bản lãnh!”.
***
Phiển đá quanh co u trắc cuối con ngõ nhỏ, chính là nhà Tạ Lộ Thiền.
Thềm đá dài cũ kỹ đầy rêu xanh. Một con mèo hoa lớn đang nằm dưới hàng rào trúc, trừng đôi mắt xanh xanh, cảnh giác nhìn hai vị khách không mời mà đến. Hạ Tầm cùng Tiếu Quản sự dừng chân, hướng nội viện nhìn lại, cái cửa đá nhìn cũng rất cổ kính, cửa đá hai bên khắc câu đối “Lan đình dịch hiệp, hòe lý tân chi”, bút ý lực thấu tường đá. Trong viện một gốc thạch lựu lớn, cành lá rậm rạp, một trường tiểu lâu hai tầng mái hiên ẩn hiện.
Hai người dừng lại, chợ nghe từ trong nội viện truyền ra một trận đàm tiếu ồn ào. Tiếu Quản sự liếc nhìn Hạ Tầm, cất bước đi đến thềm đá rêu xanh, giương giọng hỏi: “Xin hỏi, nơi này là Tạ gia? Tạ Lộ Thiền Tạ công tử ở đây?”.
Một tiếng gọi bên ngoài này, lòng Hạ Tầm cũng không khỏi nhảy dựng lên: “Ông trời phù hộ, đây chính là lão bà cả đời ta, không cầu người mở ra cực phẩm gì, chỉ cần bộ dáng không giống Phượng tỷ tỷ, tính tình không giống Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta liền thỏa mãn rồi. Trm, nếu là lớn lên thành bộ dáng Anh Đào công chúa, tiểu Hạ nhất định thắp hương lễ tạ”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan