Chương 224: Tô Tam Tỷ Ngỡ Nghệch
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 224
Tô Tam Tỷ Ngỡ Nghệch
Chương 224: Tô tam tỷ ngỡ nghệch
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu
Đái Thiên hộ nhìn tình cảnh trước mắt cảm thấy thật khó khăn, hắn tìm vài Bách hộ đến thương lượng đối sách, trước mất trên đảo có rất nhiều binh lính và hải tặc tù binh, bất buộc phải dùng mấy chiếc thuyền hải tặc, mấy chiếc thuyền hải tặc lớn vốn là dùng để đựng đá làm tắc biến, kiêm thêm tác dụng làm thương thuyền, có thể chờ tất cả người ở đây rời đi, nhưng đây chỉ là một chuyện, chuyện Quốc Công giao, dùng thuyền đắm chặn biến làm sao có thể hoàn thành bây giờ?
Sau nửa ngày thương nghị, lo lắng việc Lý Cảnh Long có khả năng quay lại đảo Song Tự, Đới Thiên hộ liền cho người đem mấy chiếc thuyền hải tặc cập bờ, đá tảng lúc trước chuyển lên thuyền nay lại đặt chồng chất trên bến tàu, làm tốt sự chuẩn bị.
Lúc Đái Thiên hộ triệu tập thuộc hạ tiến hành thương nghị, liền phát hiện thiếu Bách hộ Lý Chu và Tồng kỳ Cẩm Y vệ Hạ Tầm không thấy bóng dáng ở đâu. gọi người tìm kiếm một phen, nhưng vẫn không thấy xác cùng chẳng thấy người, trường hợp lớn nhất có thể xảy ra là họ vẫn ở trên thuyền bị cháy, do lửa cháy quá mạnh, chưa kịp đào tẩu. hiện đã táng thân nơi biển rộng. Lúc trước lên đảo, không hề tạo ra tồn thương trầm trọng như vậy với quan viên, kết quả vì một trận hỏa hoạn, bổng chốc tôn thất hai tướng lãnh, Đái Thiên hộ vô cùng căm tức.
Nhưng những tên hải tặc phóng hỏa kia rất tình tường với địa hình trên đảo, chúng chạy lên trên núi như chuột vào động, quan binh lại không thể phái toàn bộ quan viên tiến hành tìm kiếm, lúc này lại là lúc bóng đêm thâm trầm, tìm kiếm nửa ngày vẫn không có thu hoạch.
Đúng lúc này, cửa bấc cảnh báo, có người đột kích. Đái Thiên hộ vội vàng dẫn người tiến đến, khi nhìn thấy không khỏi bị dọa cho nhảy dựng, hải tặc từ cửa bắc xông tới lại là người Tào Quốc Công Lý Cảnh Long buổi sáng đuổi theo, đạo tặc Nam Dương Trần Tổ Nghĩa, Đái Thiên hộ giờ đây muốn thuyền không có thuyền, binh lính dưới tay đang lục soát trên núi. có người đang canh giữ hải tặc bị bắt, người có thể điều đến cùng chỉ có hạn, làm sao ngăn cản đám hải tặc hùng hổ?
Hơn nữa bởi vì Trần Tổ Nghĩa đột nhiên đột kích, bọn hải đạo bị bắt phát khởi một hồi bạo loạn, bị hắn quyết đoán hạ lệnh một hồi giết hại, mới xem như dùng cương đao lười dao sắc bén đã khống chế cục diện, mắt thấy tình hình như thể, một cái vô ý chính là cục diện vạn kiếp bất phục, Đái Thiên hộ rốt cuộc bất chấp rất nhiều, lập tức tập trung tất cả binh lính còn lại, vội vàng áp bọn hải đạo leo lên vài chiếc thuyền hải tặc may mấn còn tồn tại. theo cửa nam rời bến. bỏ trốn mất dạng, chút ít vàng bạc, rất nhiều lương thảo đồ quân nhân thu được đều từ bỏ.
Từ cửa bắc xông tới đúng thật là Trần Tổ Nghĩa. Lý Cảnh Long cùng Hứa Hử đều liệu định hắn thiếu khuyết lương thảo nước uống khó có thể đi xa, Lý Cảnh Long càng kết luận các quan binh tinh thủy sư phụng mệnh Hắn ở tại vùng duyên hải tuần tra chặn đường có thể tạo nên cho Trần Tổ Nghĩa phiên toái càng lớn, Trần Tổ Nghĩa đại đạo như vậy như thê nào không thể nghĩ đến?
Hấn chỉ là làm bộ chạy trốn, căn bản không có trực tiếp trốn về hướng Nam Dương, Hắn dẫn theo quan binh lượn một vòng thật to, sau khi bỏ qua quan binh cùng Hứa Hử thì xuất ra hồi mã thương, vòng trở quần đảo.
Mục tiêu Trần Tổ Nghĩa vốn là đảo Trần Tiền, hắn cần bố sung lương thực, mới có thể quay trở về đại bản doanh của Hắn, đồng thời nếu như có thể công hãm đảo Trần Tiền, cùng có thể cho Hứa Hử một cái giáo huấn thật lớn. báo thù mỗi tiễn. Kết quả đến phụ cận đảo Trần Tiền, buông thuyền nhỏ dò hỏi một phen, phát hiện Hứa Hử cùng mười phần cơ cảnh, đã tập trung toàn bộ thuyền quay về, đem đảo Trần Tiền thủ chật như nêm cối, Trần Tổ Nghĩa chủ ý lúc này mới đánh tới đảo Song Tự.
Hấn đuối tới phụ cận đảo Song Tự, vừa vặn trên đảo lửa lớn tận trời, thật xa đã thấy rất rõ ràng, Hắn lập tức phái thuyền nhỏ đi vào xem động tình, bởi vì lúc ấy trên đảo tất cả mọi người đang chú ý thuyền xảy ra hoả hoạn, cùng không có người nào chú ý tới bọn chúng, thám tử Trần Tổ Nghĩa thấy rõ tình hình trên đảo, lập tức hồi báo cho Trần Tổ Nghĩa, Trần Tổ Nghĩa nghe hỏi mừng rờ, lập tức dẫn chiến hạm sát nhập đảo Song Tự.
Ngày này, trên đảo Song Tự rất náo nhiệt, ban ngày vẫn còn là thiên hạ của Sở Mễ bang, đến buổi chiều đã bị quan binh chiếm cứ, đến nửa đêm, lại bị Trần Tổ Nghĩa chiếm đoạt, trong vòng một ngày, ba lần đối chủ.
Trần Tổ Nghĩa đến trên đảo, nhìn thấy rất nhiều lương thảo đồ quân nhu đem đến bến tàu. còn chưa kịp chất lên thuyền chở đi. thậm chí không kịp đốt cháy, không khỏi ngửa mặt lên trời điên cuồng cười: “Ha ha ha, đây là trời không quên ta..
***
Tô Dĩnh kéo Hạ Tầm lặn đến chỗ hẻo lánh, đem hắn vác lên lưng, khó khăn leo lên núi. trở về chỗ sơn động dưới vách Quy Bối nhai.
Vào trong sơn động, Tô Dĩnh đốt nến lên. cấn thận mở y phục Hạ Tầm ra để kiếm tra, phát hiện đầu vai hắn nối lên cao cao, đã đông thành một khối máu. Tô Dĩnh lập tức lấy tiếu đao ra, mở vết thương của hắn, khoét miếng chì ra, mút sạch máu trên miệng vết thương, xé ống tay áo của mình băng bó lại cho Hắn.
Hạ Tầm đầu tiên là trúng một cước, tiếp đó trúng một phát súng, sau đó lại ở trong nước thật lâu, thần chí hoảng hốt, nửa tinh nửa mê, Tô Dĩnh nhìn bộ dáng hắn, trong lòng tràn đầy áy náy. Bởi vì thân phận Hạ Tầm, nàng có thái độ một mực hoài nghi Hắn, lúc khân yếu quan đầu, bởi vì cứu nàng, khiến cho Hạ Tầm trúng một phát súng, Tô Dĩnh ân oán rõ ràng, đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình như thể, thật sự là vô cùng xấu hổ.
Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cơ ngực to lớn rắn chắc của Hạ Tầm, ngực còn có một dấu chân rất rõ ràng, nó đang sưng đỏ lên, có thể thấy được một cước kia nàng dùng sức mạnh đến thể nào. Tô Dĩnh thè lười, tuy bên cạnh không có người, vẫn không nhịn được xấu hổ vội đứng lên
. Lúc này nàng mới nhớ khi mình ở trong nước kéo Hạ Tầm một đường chạy trốn, mấy lần miệng đối miệng truyền khí, mặc dù là ở dưới nước, lại vì cứu người, nhưng chuyện này đối với nàng mà nói lại là lần đầu tiên, lúc này nghi đến. thực ngượng ngùng không chịu nối, nhất thời, Tô Dĩnh ngồi ở đằng kia, tinh thần hoảng hốt không yên.
Một thân thể theo hơi thở phập phồng bất định, như ngồi ở đầu thuyền, rung rinh, nhộn nhạo không thôi,
Hạ Tầm đột nhiên phát ra một tiếng rên ri, Tô Dĩnh tinh táo lại. vội vàng chuyển ánh nến tới gần rồi cúi người nhìn. Hạ Tầm không tinh táo, chỉ là hô hấp dồn dập hơn rất nhiều, nhìn khuôn mặt Hắn hơi đỏ lên, Tô Dĩnh duỗi tay sờ trán hắn, lông mày không khỏi nhíu lại. đầu Hạ Tầm đang rất nóng.
Nhìn y phục ướt sùng trên người Hạ Tầm. Tô Dĩnh hơi khó xử, đừng nhìn bình thường nàng mang bộ dáng tục tằng, nói nói cười cười đánh chửi mắng với đám nam nhân, bắt nàng phải cởi áo nới dây lưng cho một người nam nhân, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng làm qua. Nhưng mà bộ dạng Hạ Tầm giờ đây...
Tô Dĩnh cầm đèn cầy, yên lặng nhìn Hạ Tầm, đôi mắt mông lung, phiêu hốt bất định, qua một hồi lâu. nàng dường như hạ quyết tâm. đem ánh nến đến bên cạnh, nhẹ nhàng thối, một tiếng phù vang lên, ánh nến tắt...
Đèn lại lần nữa sáng lên, Hạ Tầm đã nằm chết dí trên giường, bọc một cái vải giường trên người, quần áo ướt sùng đều vắt lên trên vách đá, Tô Dĩnh đỏ mặt nhìn hắn, qua một hồi lâu, mi mắt Hạ Tầm mấp máy vài cái, nhẹ nhàng mở ra.
Tô Dĩnh vui vẻ nói: “Ngươi đã tình?”
Hạ Tầm muốn động đậy, tự nhiên đau đến mức kêu lên một tiếng, lúc này hắn mới ý thức được trên người mình có thương tích, hắn vừa nằm xuống, nhìn bốn phía tối như mực, thập phần yên tình, hắn mờ mịt hỏi: “Tam tỷ, đây là đâu vậy?”
Tô Dĩnh hé miệng cười, giơ ánh nến lên, chiếu chiếu mọi nơi nói: “Nhìn rõ ràng chưa”.
Hạ Tầm giật mình nói: “Tại sao ta lại ở chỗ này?”
Tô Dĩnh vội khoe thành tích: “Là ta cứu ngươi tới, lúc đó ngươi trúng một phát súng, ta thấy tình hình không ồn, liền ôm ngươi nhảy xuống biển, kéo ngươi lặn ra thật xa, mới thoát khỏi quan binh, cứu ngươi lên”.
Hạ Tầm khóe miệng run rẩy hai cái, khổ sở nói: “Tam tỷ, cô... ôm ta... nhảy xuống biến?”
Tô Dĩnh nói: “Đúng vậy”.
Hạ Tầm đỡ đẫn nói: “Cô kéo ta lặn thật xa, thoát khỏi quan binh?”
Tô Dĩnh nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy!”
Nàng đột nhiên vươn tay, sờ trán Hạ Tầm: “Ngươi có phải nóng quá hay không, nói đến rõ ràng như vậy, còn muốn hỏi thăm không ngớt?”
Hạ Tầm nhắm hai mắt lại. rồi mở ra. bất đắc dì nói: “Tam tỷ, ta là Tứ đương gia đảo Song Tự, hay là Bách hộ Cẩm Y vệ?”
Tô Dĩnh khẩn trương lên: “Nguy rồi, ngươi thật sự nóng quá rồi, bằng không chắc là do rơi xuống nước bị thương ở đầu, ngươi ngay cả mình là ai cùng không nhớ rõ?”
Hạ Tầm cười khổ nói: “Đại tỷ, cô cứu ta làm gì?”
Tô Dĩnh nghiêm mặt nói: “Lời nói này có ý gì? Ngươi là ân nhân cứu mạng ta, ta vứt bỏ ngươi một mình chạy trốn, còn là người sao? Cho dù mất đi tính mạng nầy, ta cùng phải cứu ngươi ra!”
Hạ Tầm chỉ có thể yên lặng nhìn nàng, hắn đã không còn lời nào để nói
Tô Dĩnh bị hắn nhìn cảm thấy hơi thẹn thùng, lúc này mới tinh ra mình đang mặc một thân y phục ẩm ướt dính chặt vào người, đường cong trên thân thể lộ ra, trong động vốn không có chỗ có thê quần áo, nàng lặng lẽ kéo sát quần áo trên ngực, đi vào chỗ tối, khẽ sẳng giọng nói: “Ngươi quân từ một chút có được không?”
Hạ Tầm hít một hơi thật dài. cố gắng làm cho tâm khí mình bình tình, chậm rằi nói: “am tỷ, ta là quan binh, đúng không!”
Tô Dĩnh vui vẻ nói: “Ngươi nghi như thế nào về thân phận của mình cùng được!”
Hạ Tầm trợn mắt xem thường nói: “Ta là quan binh, vậy cô cứu ta làm cái gì? Một mình cô nhảy xuống biển là tốt rồi, bọn họ cùng không biết ta đi bắt cô hay là đi cứu cô, nhìn ta bị thương, bọn họ tất nhiên sẽ cứu ta, sẽ rịt thuốc cho ta, nhưng, cô dẫn ta rời đi, cô nói... có phải là đúng không!?”
“A!”
Tô Dĩnh ngơ ngác kêu lên, qua hồi lâu mới giật mình nói: “Đúng rồi! Lúc ấy ta nghi như thể nào vậy!? Sao lại kéo ngươi xuống biến? Ta... ta sẽ đem ngươi trở về, được chứ?”
Hạ Tầm bất đắc dì nói: “ Tình hình trên đảo hiện tại... như thế nào?”
Tô Dĩnh nói: “Ta kéo ngươi lặn xuống một khoảng xa, bến tàu bên kia vẫn cháy nghi ngút, mới vừa rồi còn nghe được vài tiếng kêu la, khả năng liên quan đến người của ta không nhiều lắm, hơn nữa đã ẩn vào sơn động, không thể làm ra động tình lớn như vậy”.
Nàng vui vẻ, nhìn hơi hả hê nói: “Có lẽ là người Sở Mễ bang nhân cơ hội làm náo loạn”.
Hạ Tầm dùng một ánh mắt rất vô tội, rất bất đắc đì, rất bất lực nhìn nàng, Tô Dĩnh quẫn bách nhỏ giọng nói: “Lúc ấy ta đột nhiên hổ đồ, đã nghi ngươi là người một nhà, không thể để cho ngươi rơi vào tay quan binh, cho nên liền mang theo ngươi chạy trốn.
Bỗng nàng ườn ngực một cái, hùng hồn nói: “Chẳng lẽ ngươi cùng không có lúc nào mà làm không kịp nghi hay sao?”
Hạ Tầm không nói chuyện, vẫn yên lặng nhìn về phía nàng, vẻ mặt rất vô tội, rất bất đắc dì, thần khí rất bất lực, Tô Dĩnh đi đến bên giường đi: “Được rồi được rồi, ta đi xem, nếu có cơ hội, ta sẽ đem ngươi ném trở về là được”.
Tô Dĩnh làm ra việc như vậy, ngoài miệng tuy cường ngạnh, nhưng trong lòng cùng cảm thấy thật rất mất mặt, nàng tự nói, vội vàng chạy đến cửa động, bắt lấy dây thừng, lay động hai ba cái, liền như linh hầu trèo lên...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan