Cẩm Y Dạ Hành (Dịch Full)

Chương 235 - Chương 227: Sinh Có Lúc

Chương 227: Sinh Có Lúc
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 227
Sinh Có Lúc Chương 227: Sinh có lúc
Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip. vandan

Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu

Trên bến tàu bên ngoài trấn Diêm Quan, thuyền đánh cá nhỏ lục tục rời bến trở về, tuần kiếm đến kiếm tra thuyền, thuận tay bắt vài con cá béo mập đem về nhấm rượu, đó là việc thường xảy ra.

Tuần kiểm Cam Thanh Dương Cam đại nhân ngồi ở trước một cái bàn, để cây đao trên bàn. hắn đã uống mấy chén trà, đang muốn đứng dậy đi tiếu tiện, đột nhiên nhìn thấy một con thuyền hai cột buồm lớn đi tới từ phía xa xa, thân thể nhất thời dừng bước.

Từ khi Tào Quốc Công Lý Cảnh Long tiến hành thỏa hiệp ăn ý với quan viên địa phương Giang Chiết, quan viên địa phương vùng Giang Chiết toàn lực phối hợp cùng hắn tiêu diệt đám hải tặc thực sự làm dân chúng phẫn nộ, mà Hắn thì rất thoải mái với cư dân vùng duyên hải, thuyền lớn hai cột buồm lại có thể xuống biến, vừa rồi những thuyền nhỏ này của ngư dân chỉ có thể đậu ở gần biển, không dám đi đến chỗ sâu, nhưng thuyền lớn hai cột buồm có thể đi được xa hơn một ít. thuyền đánh cá như vậy trở về, quả thật hơi mới lạ, là mặt hàng hiếm.

Cam đại nhàn hào hứng đi đến, nghĩ mình sẽ đích thân điều tra thêm thuyền này, lấy mấy cái hải vị bình thường khó có được làm đồ nhậu. Thuyền đến càng gần lại càng chạy nhanh, dừng lại ở bến tàu. đã thấy trên thuyền trống trơn như không, căn bản không phải thuyền bắt cá, tuần kiểm đại nhân đầu tiên là thất vọng, sau đó tinh thần lại chấn động: Giờ đây tin tức triều đình tiêu diệt hải tặc rất căng, chẳng lẽ không chịu đựng được, hải tặc định trốn lên bờ?

Hấn kích động muốn lên thuyền xem xét, ván cầu trên thuyền đáp xuống đất. đã có một người thản nhiên đi xuống, cách ăn mặc, nhìn thể nào cùng giống như hải tặc ở trên biến lăn lộn nhiều năm, Cam Thanh Dương lập tức cầm chặt yêu đao, quát: “Chuyện gì đây?”.

Người nọ trên vai có một gánh nặng, tìm tòi trong ngực, lấy ra một đồ vật giơ lên cho hắn xem, Cam Thanh Dương chỉ nhìn thấy đó là một yêu bài, còn chưa nhìn rõ, người nọ đã thu vào, nhìn tình hình bến tàu, thản nhiên hỏi: “Bây giờ kiểm tra vẫn căng như vậy sao? Tào Quốc Công vẫn chưa về à?”

Cam Thanh Dương không rõ lai lịch của hắn. cẩn thận đáp: “Tào Quốc Công dẫn thủy sư đuổi giết Nam Hải đạo tặc Trần Tổ Nghĩa, một đường đi đến Phúc Kiến, đã đi hơn mười ngày rồi, xem chừng mấy ngày này nên trơ về địa điếm xuất phát? Ngươi... vừa rồi ta chưa thấy rõ yêu bài của ngươi”.

Hạ Tầm lại lấy ra yêu bài, ném vào tay hắn, Cam Thanh Dương nhìn rõ ràng đây là Tống kỳ quan cẩm Y vệ, trong lòng càng giật mình, vội vàng dùng hai tay trả lại yêu bài, cười nói: “Thì ra là Tổng kỳ đại nhân, không biết đại nhân xưng hô như thể nào, đây là... đại nhân từ chỗ nào đến đây?”

Hạ Tầm trừng mắt nhìn hắn nói: “Nhận biết thân phận ta là được, có một số việc, ngươi có thể nghe sao?”

Hắn quay về phía chiếc thuyền kia, chắp hai tay lại, nói: “Làm phiền mấy vị một đường đưa tiễn, xin mời trở về”.

Thuyền kia như nghe theo lời hắn nói, lập tức rời bờ đi, Hạ Tầm đứng ở bên cạnh bờ, nhìn chiếc thuyền kia càng lúc càng xa, đến lúc nó chỉ còn là một điểm nhỏ, mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cất bước rời khỏi bến tàu, coi đám tuần kiếm và mọi người như không khí, từ đầu đến cuối không hề để ý tới bọn họ. Chờ hắn đi xa, Cam đại nhân mới phẫn nộ xì một tiếng khinh miệt, hùng hùng hổ hố đi tìm nhà xí.

Hạ Tầm biết Lý Cảnh Long còn chưa trở lại, trong lòng không quá mức sốt một. Hắn không giống như lần trước, trực tiếp đến Hàng Châu, trước tiên ở trên bờ tìm tửu quán, gọi chút đồ ăn. Chưởng quỳ kia rất kỳ quái, đến bờ biên, rất ít người không ăn hải sản. cuộc sống người trên biên có thói quen, không có cá cua là không vui, nhưng vị khách quan này có điểm quái lạ, ở biển rộng, lại chuyên chọn đồ ăn trên lục địa, cái gì mà gà áp gan thò, đầu dê thịt bỏ, một ít hải sản cùng không gọi.

Nhìn hán tử kia ngày thường khá khỏe mạnh, ăn cơm cùng nhiều, một bàn đầy món ăn. như gió cuốn mây tan, bị hắn ăn sạch bách, lúc này mới thản nhiên rời đi.

Hạ Tầm đi ra khỏi tiệm cơm. nhìn về phía xa, liền trông thấy cửa hàng đồ sơn Lý Đường, nhớ tới lúc trước mình bại lộ thân phận ở trên đảo, tám chín phần mười chính là do Lý Đường chỗ này truyền tin tức đến Song Tự bang, liền dạo chơi đi vào cửa hàng. Vào trong tiệm hỏi, Lý Đường không có ở đây, Hạ Tầm không muốn tìm hắn bắt bẻ, đang muốn xoay người rời đi. đã thấy hắn phong trần mệt mòi trở về từ bên ngoài.

Vừa thấy Hạ Tầm. sắc mặt Lý Đường nhất thời đại biến. Hạ Tầm mỉm cười nói: “Lý Chưởng quỳ, từ khi chia tay đến giờ vẫn không có vấn đề gì chứ”.

Hai đầu gối Lý Đường mềm nhũn, hơi quỳ trên mặt đất, ran giọng nói: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, sự việc không liên quan đến thảo dân”.

Hạ Tầm cười nói: “À? Quả thật không liên quan tới ngươi?”

Lý Đường vội vàng thể thốt nói: “Không liên quan, tuyệt đối không liên quan. Đại nhân, ta vốn không biết được thân phận của người, còn ở trước mặt cố đầu lình bảo đảm cho người, người đã quên rồi sao? Ngoài ra, những vật đặt ở trong khách sạn kia, thảo dân nào có bản lành mang đến?

Vào ngày thứ ba người bị mang đi. người trên đảo đến đây, chưởng quầy khách điếm cùng biết bọn họ, chính là do bọn đi lấy hành lý của đại nhân mang đi. về sau, bọn họ lại tìm tới cửa, trách ta bao che, ta mới biết được thân phận đại nhân, nếu không phải vì ta và bọn họ quen biết lâu ngày, bọn họ còn nghi ngỡ là ta thông đồng với đại nhàn muốn lừa bịp bọn họ”.

Lý Đường hoảng sợ, nước mắt nhanh rơi xuống, Hạ Tầm thấy thế, ngược lại còn an ủi: “Được rồi được rồi. Bản quan đã không có việc gì, chuyện này, ngươi cùng không cần nói cho bên ngoài biết, Bản quan sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi. Bộ dáng ngươi phong trần mệt mòi, vừa từ chỗ nào về vậy?”

Lý Đường mừng rờ, nghẹn ngào nói: “Đa tạ Đại nhân khai ân. Những ngày này, triều đình truy bắt hải tặc càng ngày càng căng, làm ăn giảm xuống rất nhiều, thảo dân không có việc gì. liền cùng huynh đệ con dì đi Hàng Châu, ngoại tôn của hắn vừa đầy tháng, thảo dân vừa mới trở về đây”.

“Vu huynh đã sinh? Nam hay nữ?”

Hạ Tầm nhớ tới ngày mình ở trong tửu điếm nhỏ cạnh bờ sông cứu người phụ nữ có thai kia. mấy tháng ở bờ biển này thật nhanh, lúc ấy nàng còn mang một bụng to đùng, không thể tưởng được giờ đây đã mẹ tròn con vuông.

Lý Đường nói: “Bé trai. Đại nhân, thảo dân và biểu huynh là người một nhà nên nói tất cả, bởi vì xác thực không phải thảo dân nói ra việc của đại nhân, một nhà bọn họ thật sự cùng không quở trách ta, nhưng bọn họ rất rất lo lắng an nguy của đại nhân, đại nhân là ân nhân của nhà họ.

Bọn liọ là vợ chồng trung niên sinh được một đứa con, cần y hỏi dược không hề dễ dàng, nếu không có đại nhân xuất thủ cứu giúp, đứa nhỏ này sợ là đã mất, lần này ta đi, người nhà bọn họ đều nhắc tới đại nhân, nếu thảo dân đem tin tức đại nhân còn sống nói cho bọn họ biết, bọn họ nhất định sẽ rất vui vẻ”.

Hạ Tầm thầm nghĩ: “Nếu không có nhạc phụ của Vu gia tương trợ, ta không thể thuận lợi tiếp xúc với Song Tự bang, giải quyết chuyện này viên màn. đã thể còn làm bọn họ lo lắng như vậy”.

Nghi đến đây miền khẽ mỉm cười nói: “Ha ha, ta đang muốn trở lại Hàng Châu, nhà Vu huynh ở nơi nào ta còn nhớ rõ, ta đi thăm bọn họ là được”.

Một đường đi đến Hàng Châu, Hạ Tầm một đường thu thập tin tức, mỗi lần Lý Cảnh Long có thu hoạch, bất luận thắng lớn hay thắng nhỏ, đều muốn người mang tin tức giống trống khua chiêng truyền báo ven đường, cho nên rất nhiều túi tức Hạ Tầm có thể biết rõ, Lý Cảnh Long đuối theo sát Trần Tổ Nghĩa, một đường truy xuống dưới Nam Dương,

Trần Tổ Nghĩa giờ đây có lương có nước, không hốt hoảng chút nào, nhưng nếu luận binh lực, cho dù không bì kịp Lý Cảnh Long, mục đích của Hắn đã hoàn thành, mục tiêu đã định, lộ tuyến có thể đi cùng có mấy cái, không giống như việc chiến đấu với quan binh trong phạm vi nhỏ, có thể tránh mùi nhọn, cho nên đại chiến ác liệt đã từng xảy ra mấy lần.

Lý Cảnh Long một đường truy đuối ở phía sau. phía trước lại có thủy sư các nơi rời bến chặn lại, Trần Tổ Nghĩa muốn về phía nam quả thực rất vất vả, Lý Cảnh Long bắn chìm một con thuyền hải tặc, bắt sống hơn hai trăm tên hải tặc,

Trần Tổ Nghĩa một đường xuôi nam. thủy sư ven đường chặn ở phía dưới, lại tốn thất hai chiếc thuyền, một con thuyền bị thiêu hủy, một con thuyền bị quan binh tiêu diệt lấy được, trong tin tức mới nhất, Trần Tổ Nghĩa đã xuyên qua tuyến phong tỏa quần đảo Bành Hồ,

Hạ Tầm phòng chừng Lý Cảnh Long sẽ không tiếp tục truy đuối nữa, trong mấy ngày sau sẽ trở về địa điếm xuất phát.

Hạ Tầm hiểu rõ bụng dạ Lý Cảnh Long đối với mình rất khó lường, một mực tìm cơ hội giết chết mình, cùng may hắn sai mình đi làm nhiệm vụ đầu tiên: Trinh sát dò hỏi, tuy nguy hiểm, nhưng không cần lúc nào cùng ở bên cạnh hắn, chờ Hắn tìm ra tật xấu của mình, việc ở Đông hải đã thuận lợi giải quyết xong, cuộc chiến tiêu diệt hải tặc lập tức chấm dứt. chỉ cần hắn chiến thắng trở về, hắn sẽ không tìm được nhược điếm nào của mình.

Xét thấy điều này, Hạ Tầm quyết định ở lại Hàng Châu, chờ Lý Cảnh Long quay về. trên vai hắn có thương tích, chưa thể hoạt động thuận lợi, đây chính là một cái cớ rất tốt, bởi vì miệng vết thương bị thối thịt đã khoét đi, giờ đây không thể nhận ra Hắn bị thương như thể nào, Hắn tùy tiện bịa ra lý do, có thể giải thích nguyên nhân vì sao hắn bị thương và biến mất trong thời gian gần đây.

Hạ Tầm đến Hàng Châu, đi trước đến phủ Vu Nhân. Gia tồ Vu Nhân mấy đời làm quan, đến đời Vu Nhân cùng là một thân sì nổi danh trong thành Hàng Châu, gia cảnh giàu có, phủ đệ yên tình lịch sự tao nhã, vừa biếu lộ vẻ đẹp đè quý giá, lại không mất đi sự tao nhà.

Đến trước phủ thông báo thân phận, một lát sau. Vu Nhân liền kích động chạy ra đón, vừa thấy Hạ Tầm liền vui mừng nói: “Hạ huynh đệ! A... là Dương đại nhân, người... người vẫn bình yên vô sự?”

Hạ Tầm đưa hai hộp bánh hi bột ngô trong tay ra, cười mỉm nói: “Vu huynh, đã lâu không gặp. Huynh đệ nhận sứ mạng triều đình, lần trước che giấu thân phận tên họ với huynh, xin chớ trách”.

Vu Nhân cười nói: “Không trách, không trách, ân nhân bình yên trở về, điều này mới thật sự là may mắn trời ban, vào, mau mau mời vào”.

Vu Nhân giữ chặt cánh tay Hạ Tầm, đi vào trong phủ, vừa đi vừa nói: “Hôm nay trong phủ mở gia yến, Dương đại nhân.

Hạ Tầm vội nói: “Vu huynh, ta và ngươi là huynh đệ tương giao, đừng nói đại nhân làm gì, cứ kêu ta là lão đệ được rồi”.

Vu Nhân là quân từ thẳng thắn, cùng không quan tâm đến địa vị, liền sửa lời cười nói: “Tốt tốt tốt, khó có dịp lão đệ đến thăm, chúng ta cùng nhau uống rượu”.

Nói xong liền sai một tiểu đồng: “Nhanh đi mời phu nhân ôm thiếu gia ra. ân nhân cứu mạng con ta đến đây”.

Hạ Tầm liên tục nói vài lời khiêm tốn, một lúc sau phu nhân Vu Nhân ôm con đi ra, vừa thấy Hạ Tầm liền liên tục cảm ơn không thôi, hai vợ chồng mời hắn vào trong phòng khách ngồi xuống dùng trà, hỏi tình hình sau khi bị bắt lên đảo, Hạ Tầm nói ra một vài điều đại khái, không thể nói tất cả, vợ chồng Vu Nhân đều là người trang hậu thẳng thắn, nào có nửa điểm nghi ngỡ trong lòng.

Hạ Tầm lại xem qua đứa nhỏ ở trong tay phu nhân, tiểu tử này ngày thường ăn uống no đủ, mặt mày thanh tó, khi đến ngực mình không khóc không mếu. chỉ mở to một đôi mắt to đen nháy ra, yên lặng nhìn mình, làn da trấng nõn nà rất đáng yêu, trong lòng hắn cùng rất ưa thích.

Hấn duỗi ra một ngón tay, cho tiếu gia hỏa kia cầm lấy, chơi đùa. thuận miệng cười nói: “Lệnh công tử trông rất đáng yêu, không biết tên là gì?”

Nói đến con mình, Vu Nhân cùng cười đến không ngậm miệng lại được, hắn ba mươi mốt tuổi, mới có hài tử, trong thời đại này, đã tiếp cận tuổi già, ngày thường sống chết cần y hỏi dược, đến miếu thờ đạo quán cùng không hề ít, sao có thể không quý trọng.

Vu Nhân mặt mày hớn hờ nói: “Vi huynh đã vì hắn đặt một cái tên, tên chỉ có một chữ Khiêm. Người khiêm tốn, tự giữ bản thân, vi huynh không trông cậy hắn ngày sau thành đạt vinh hoa phú quý, chỉ hy vọng hắn có thể cấn thân tự xét lại bản thân, làm một quân tử chính trục, đã đủ rồi”.

“Khiêm, Vu Khiêm, Vu Khiêm...”

Hạ Tầm niệm hai câu, thân thể đột nhiên chấn động, suýt nữa đem đứa bé kia vứt xuống dưới đất: “Ông trời ơi, tiêu tử trong ngực ta, không phải là Vu Thiếu Bảo chứ?”

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan
Bình Luận (0)
Comment