Chương 229: Mạch Nước Ngầm
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 229
Mạch Nước Ngầm
Chương 229: Mạch nước ngầm
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu
Lý Cảnh Long dẫn theo Thiết Huyễn. Hạ Tầm cùng với mười mấy tên thân binh, thúc ngựa chạy, ngay trong đêm tối chạy tới thành Kim Lăng.
Buổi sáng hôm nay mặt trời lên cao, khó khăn lắm mới chạy tới thành Kim Lăng, bọn người Lý Cảnh Long toàn thân mặc đồ trắng, mặt đen xì tiến vào trong thành, bởi vì tới dồn dập, chưa kịp bấm báo triều đình, mọi người không hề nghênh đón Lý đại tướng quân khải hoàn chiến thắng trở về.
Thành Kim Lăng bốn phương tụ tập phồn hoa, thương nhân tụ tập, vẫn như bình thường, hơn trăm vạn thần dân, dân chúng hoặc nha môn đang trực, hoặc mở cửa hàng buôn bán, hoặc đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hoặc nhờ họ hàng bằng hữu tìm hiểu, đem nơi cố đô lục triều này biến thành náo nhiệt phi thường, nhưng trước mắt lại hơi có vẻ quạnh quẽ, trên đường cái xe ngựa đi lại vội vàng, tửu quán trà lâu khách nhân rải rác.
Đại Minh khai quốc hoàng đế Chu Nguyên Chương vẫn lạc, cả kinh sư lập tức an tình lại. thái tố di chiếu, thiên hạ thần dân phục hiếu ba ngày, Hoàng thái tôn Chu Duẫn Văn vừa mới đăng cơ liền hạ chiếu lệnh đại tang ba năm, quần thần dâng biếu, theo lễ cổ thinh cầu lấy ngày dịch nguyệt, như vậy mà nói. nên phục hiếu ba mươi sáu ban ngày thay bằng ba năm hay ba mươi sáu tháng, nhưng Kiến Văn hoàng đế biết nghe lời phải, lập tức từ bỏ ý chỉ lúc trước, dựa vào di ngôn thái tổ, để ba ngày quốc tang.
Giờ phút này, ba ngày quốc tang đã qua, thiên hạ dân chúng đã không cần phục hiếu, cho nên bọn người Lý Cảnh Long trang điểm cùng hơi lạ, nhưng thực sự không có người nào quá mức để ý đến bọn họ, bởi vì sự việc xảy ra đột nhiên, rất nhiều trọng thần triều đình đang ở phần đất bên ngoài lục tục chạy về kinh sư, tình cảnh như vậy mỗi ngày đều có thể thấy được.
Tuy nói ba ngày quốc tang đã qua, nhưng dân chúng kinh sư vẫn không đám làm càn. Quan viên ngày thường thích tầm hoan tác nhạc, giờ phút này càng thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngoại trừ đến nha môn trực, lúc nào cùng ở trong nhà, để tránh bị người khác nắm được nhược điếm, dư chấn về việc hòn núi cao sập xuống vẫn đang lay động cả thiên hạ...
Đối với Hạ Tầm mà nói. Chu Nguyên Chương chết không ảnh hưởng nhiều đến Hắn, Hắn sớm biết Chu Nguyên Chương sắp chết, Hắn chỉ là một con tôm nhỏ dưới nước, trên mặt đất sơn băng địa liệt, sóng lớn ngập trời, cùng không quét người hắn,
Hắn và đại đa số dân chúng bình thường giống nhau, không quá quan tâm nhật nguyệt thay đổi. hoàng đế biến hóa, chỉ có điều, hắn bi thương và buồn bã cùng không phải toàn bộ giả, chờ đợi bên người Chu Nguyên Chương lâu như vậy, Hắn đối với hoàng đế khẩu phật tâm xà này thật ra vẫn rất có kính ý.
Vị hoàng đế này từ một kẻ áo vải bình dân mà thành một con mãnh hố, tiện đà trục xuất Thát Lỗ, nhất thống thiên hạ, không phải một người đạo đức hoàn mỹ như thánh nhân, nhưng lại là một người chăm lo việc nước, cần cũ tiết kiệm, ghét ác như thù. hoàng đế chăm lo thiên hạ, mặc dù không tiếp xúc quá nhiều với hắn, nhưng nhân cách mị lực của hắn, cùng để lại Hạ Tầm trong nội tâm một ấn tượng khắc sâu. đế tang Chu NguyênChương, trong lòng hắn không có nửa điểm mâu thuẫn, hắn cam tâm tình nguyện.
Bất quá, hắn cảm khái cùng chỉ giới hạn đến đây. Cảm tình của hắn với Chu Nguyên Chương, giới hạn như một người kính ngường vì nhân, hôm nay trở về kinh thành. hắn chỉ hy vọng nhanh chóng hướng về phía vị tân hoàng đế kia báo cáo, trở lại nhà mình, trông thấy thân nhân mình.
Lão bà hài tử như lò sưởi nóng đặt gần đầu giường, chí hướng của Hạ Tầm gần đây không lớn. trong lúc chờ Vĩnh Lạc hoàng đế thay thể Kiến Văn hoàng đế phế vật, hắn thầm nghi mình làm một tiểu nhân vật gia cảnh bình thường, không nghi đến việc hô phong hoán Vũ bất luận cái gì trước mặt một người trong đó, có điều biểu hiện.
Lý Cảnh Long cùng không vừa, Tào Quốc Công mang một gương mặt đen xì. bất kỳ ai thấy đều nhận định đây là một bộ dáng cực kỳ bi thương.
Hắn xác thực cực kỳ bi thương, Hoàng đế băng hà, công lao vì đại của Hắn ở vùng duyên hải đông nam không có người thưởng thức, lúc này, trắng trợn phong thưởng hay khen ngợi là không thích hợp, Kiến Văn hoàng vừa mới đăng cơ cùng không có lòng dạ thanh thản nghe Hắn thuật lại cách tiêu diệt hải tặc đông nam như thể nào, lập nhiều công lao to lớn như thể nào, hoàng đế mới đăng cơ, còn nhiều chuyện phải giải quyết lắm.
Nhưng vẫn cảm thấy an ủi là, hắn là biếu đệ của Kiến Văn đế, giao tình luôn luôn không nhạt, hơn nữa, hắn dù chưa hoàn thành chuyện tiên đế uỷ thác, nhưng vẫn chạy nhanh đến, cuối cùng là lúc tiên đế chưa xuống mồ an táng, hắn còn có thê làm phù linh đại thần.
Vừa đến kinh thành. Lý Cảnh Long ngay cả nhà cùng không về, lập tức vội vàng tiến cung phục chi, Thiết Huyễn và Hạ Tầm thì trở về nha môn chờ tin tức.
Hôm nay, cẩm Y vệ Đô Chỉ Huy tư càng thêm quạnh quẽ, trong nha môn căn bản không thấy mấy người đi đi lại lại, Hạ Tầm vất vả mới tìm được một người để hỏi chỗ La Thiêm Sự, sau đó liền đi về phía sau tiền viện, đến chỗ ở của La Thiêm Sự, người hiếu biết một ít chuyện cơ mật. cửa sân hai bên có vài cây hoa trà nở rộ, Hạ Tầm đột nhiên nhìn thấy Lưu Ngọc Quyết đang ngồi trên thềm đá dưới một lùm hoa trà, ngước mặt lên nhìn chằm chằm vào người đang si ngốc trước mặt hắn.
Ở kinh sư hắn không có chỗ ở, đành ở trong nha môn Cẩm Y vệ, bởi vì trang phục Cẩm Y vệ quá mức hoa lệ, tuy nói ba ngày quốc tang đã qua, nhưng giờ phút này không phải là lúc được ra ngoài làm việc, cho nên hắn không phi ngư phục, chỉ mặc một bộ trường bào màu trắng của tó tài, bên hông có một dây lưng màu mực, tóc dùng một cây mộc trâm cài lại, tóc đen như nước sơn. lông mày dài như kiếm.
Tay phải hắn nâng cằm lên. hơi có chút nữ khí. lại không mất ưu nhã, nhìn sang bên cạnh, mùi thẳng tấp, cặp môi đỏ mọng hơi vểnh lên, so với nữ hài nhi còn muốn xinh đẹp tuyệt trần hơn vài lần, hai hàng lông mi xinh đẹp giống như nữ nhân thật lâu vẫn chưa hạ xuống, không biết nhìn cái gì mà nhập thần như vậy.
Hạ Tầm đi nhẹ nhàng, lặng lẽ đến bên cạnh hắn xem xét. không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, trước mặt Lưu Ngọc Quyết chỉ có mấy con kiến trên mặt đất, đang tại ra sức vận chuyên một miếng bánh bao, bánh bao nho nhỏ đối với chúng phải nói là quá nặng, chúng rất bận rộn, hoặc nâng lên hoặc đẩy đi, cố gắng khiêng lương thực đi tới, chỉ như vậy mà làm Lưu Ngọc Quyết xuất thần, chẳng lẽ lại thích trò chơi nhàm chán như vậy?
Hoàng đế vừa mới băng hà, Hạ Tầm cùng không nên tùy ý nói giờn với Hắn, thấy mình đi đến bên cạnh Hắn, Hắn vẫn hồn nhiên chưa tinh, liền vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn. Hạ Tầm đụng một cái, đầu vai Lưu Ngọc Quyết co rụt lại, A! một tiếng thét kinh hãi, cả người nhảy dựng lên, chỉ thấy sắc mặt hắn đã trắng bệch không còn một chút máu. Đợi hắn thấy rõ người trước mặt là Hạ Tầm, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó mới lường gọi một tiếng: “Dương... Dương đại ca?”
Lúc tin chiến thắng của Lý Cảnh Long đưa đến kinh đô, chỉnh lúc Chu Nguyên Chương băng hà, lễ phong chiến báo của hắn bị đem gác xó, hoàng đế tân nhiệm còn chưa kịp để ý tới, cho nên tin tức Hạ Tầm bị hải tặc giết chết trong đó chưa truyền ra, đã không biết tin tức Hạ Tầm “đã chết”, Lưu Ngọc Quyết phản ứng hơi có phần cổ quái, Hạ Tầm không khỏi kinh ngạc nói: “Ngọc Quyết, đã xảy ra chuyện gì?”
Gò má Lưu Ngọc Quyết vốn tái nhợt đột nhiên hiện lên một mảnh đỏ bừng, thở hổn hến. vội lắc đầu: “Không... Chuyện gì đâu, đột nhiên trông thấy... trông thấy đại ca trở về, vui mừng quá nên hơi ngây người”.
Nói xong, cặp mắt trong suốt biến đổi, một tầng sương mù bám trên đó, dường như sấp rơi lệ, Hạ Tầm hơi cảm thấy khó xử, vị tiểu huynh đệ này từ nhỏ lớn lên trong đám nữ nhân, khí thế nữ nhân thật sự quá nồng, Lưu Ngọc Quyết thật sự rất có phong phạm của đại ca hắn - Lưu Bị, động một chút lại rơi nước mất, nam nhân như vậy không thương nổi đâu.
Hạ Tầm đành phải dở khóc dở cười an ủi: “Đại ca đây không phải đã trở lại sao, có chuyện gì mà phải khóc, trong nha môn có người khi dễ ngươi sao, nói cho Dương đại ca nghe, ta giúp ngươi thu thập hắn.”.
Lưu Ngọc Quyết vội lắc đầu. ngại ngùng nói: “Không có, không có, đột nhiên ta... muốn khóc...”
Hạ Tầm thờ dài một hơi, lại vỗ vỗ hắn vai nói: “Được rồi, ta vừa trở về, lấy được trông thấy chuyện lớn. quay về nói ti mi với ngươi”.
Hấn chú ý, bàn tay đập đến vai Lưu Ngọc Quyết, hắn lại vô ý thức rụt về, trước kia Hạ Tầm cùng thường làm động tác thân mật như vậy với hắn. ngược lại không thấy hắn có loại bản năng phản ứng này, Hạ Tầm cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cùng không để ý nhiều, lên tiếng gọi hắn một câu. sau đó liền xoay người đi về phía nội viện.
Lưu Ngọc Quyết muốn nói lại thôi, nhìn bóng lưng hắn. nhẹ nhàng cắn môi, sương mù trong mất rốt cuộc ngưng tụ thành hai giọt nước mắt trong suốt, từ trong hốc mắt rơi xuống.
Hạ Tầm đến cửa phòng La Thiêm Sự, bẩm báo nói: “Thiêm Sự đại nhân, ty chức Dương Húc cầu kiến”.
“Văn Hiên đã trở lại à, vào đi”.
Hạ Tầm kéo cửa ra. liền ngửi được một mùi hương trà nhàn nhạt, La Thiêm Sự khoanh chân ngồi ngay ngấn sau chiếc bàn, một thân bạch y, phiêu dật trong gió, gương mặt phiêu dật làm cho bao thiếu nữ mê muội kia đang thản nhiên mỉm cười, có thể nhìn ra được, tâm tình của hắn phi
thường tốt.
“Ngồi!”
Tay trái La Khắc Địch nhẹ nhàng vén ống tay áo, ưu nhã vươn tay nhường chỗ ngồi, ở phía sau hắn, vẫn là Trương Cẩm Y vệ chuyên cùng hoàng đế đi tuần tra. Ớ trước mặt Hắn, chỉ có hai cái chén, đại khái là sau khi nghe thấy Hạ Tầm bẩm báo vừa châm trà dâng cho hắn, hơi nước mờ mịt, nhàn nhạt như mây.
“Thái tố hoàng đế... đã băng hà, Hoàng thái tôn dì nhiên đăng cơ, là đương kim hoàng đế Kiến Văn”.
La Khắc Địch nhẹ nhàng thờ dài, hai hàng lông mày anh khí hơi nhíu lại. sau đó lại giãn ra, bùi ngùi thở dài nói: “Sinh tử, là mệnh; trời cùng có lúc sáng lúc tối; Có sinh thì mới từ, đây là thiên mệnh, không ai có khả năng kháng cự!”
“Vâng!”
Hạ Tầm khom người nói, hoàng đế chết, quan nhàn nhỏ như hắn, thật sự không có chuyện gì luận bàn. về phần La Thiêm Sự, trong lời nói của hắn cảm khái nhân sinh vô thường, tuổi hắn như vậy, đã có thể cảm thán và lình hội, sinh tử, sinh mệnh; Trời có lúc sáng lúc tối; Có sinh thì mới có từ, trong trường hợp đó là như thể nào? Hạnh phúc ở trước mặt! Càng như thế, càng nên quý trọng hạnh phúc trước mắt, đây là nhận thức của Hạ Tầm.
La Khắc Địch lại hiểu lầm nguyên nhân Hạ Tầm ít nói, không khỏi mỉm cười: “Văn Hiên không cần lo lắng, Thái tử Thái Phó Hoàng đại nhân có thân phận gì? Ờ đây lại là đế sư, ngươi lo hắn sẽ quan tâm đến một chức quan nho nhỏ như ngươi? Ha ha, đối với những văn nhân này, bốn quan cùng không có hảo cảm gì, nhưng ngươi làm hắn canh cánh trong lòng, hôm nay lên nấm quyền, sẽ đến làm khó dễ ngươi, một bát phẩm Tống kỳ quan nho nhỏ, cùng không khỏi quá xem nhẹ hắn”.
Hạ Tầm nằm trong nhóm văn thần đắc tội Hoàng Tử Trừng, trong nhóm huân khanh đắc tội Tào Quốc Công, lợn chết không sợ nước nóng, thật sự hắn không lo lắng hai nhân vật lớn nhỏ này còn có chiêu gì mờ ám. Lý Cảnh Long thì thôi, hắn không tin mình quảng cáo rùm beng là chính nhân quân tử,
Hoàng Tử Trừng sẽ thoải mái nhàn hạ để ý tới hắn, nghe La Khắc Địch giảng giải xong, liền hạ thấp người nói: “Tạ đại nhân khai đạo, mặc dù hắn thật sự muốn làm khó ty chức, ty chức chỉ cần theo khuôn phép cũ, hắn cùng khó nắm được điều gì, huống chi, còn có đại nhân ngài che chở”.
La Khắc Địch cười ha ha, vui vẻ nói: “ừm. cho nên... ngươi không cần lo lấn. Ngày Cẩm Y vệ ta nồi danh sấp đến, gần đây ngươi làm việc trầm ồn giòi giang, Bốn quan nhất định sẽ trọng dụng ngươi, hãy làm việc cho tốt”.
“Hả?”
Hai hàng chân mày của Hạ Tầm hơi nhướng lên. cảm thấy ngoài ý muốn hỏi: “Hoàng Thượng muốn dùng Cẩm Y vệ chúng ta?”
Trong trí nhớ của hắn, Chu Duẫn Văn đối với võ tướng không có gì hứng thú, đối với bọn đặc vụ hoàng gia này, tựa như cùng không có hứng thú gì, chẳng lẽ lịch sử cải biến sao?
La Khắc Địch đưa một tấm lụa bìa trắng, là một bản chép tay ở trước mặt Hắn, nhẹ nhàng giở ra trước mặt Hạ Tầm, mỉm cười nói: “Ngươi tới nhìn xem, ngươi có thể nhìn ra huyền cơ gì hay không?”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan