Chương 236: Vui Vẻ Làm Tiêu Dao Vương
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 236
Vui Vẻ Làm Tiêu Dao Vương
Chương 236: Vui vẻ làm Tiêu Dao Vương
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn. eu
Hạ Tầm cùng Tiêu Thiên Nguyệt liếc nhau, mời Hàn Mặc cùng nhau ngồi xuống, lúc này mới thần sắc ngưng trọng nói: “Lần này, sự tình mười phần trọng đại, liên quan đến cẩm y vệ ta có thể một lần nữa quật khởi hay không, mà người muốn đối phó, cũng không phải là tội bình thường. Hàn lão, cần phải cẩn thận”.
Hàn Mặc thói quen khom người một cái, lại hóa trang thành vẻ mặt ông chủ hí viện gặp người đều khiêm tốn cười bồi, trong mắt lão mơ hồ nổi lên một tầng hào quang sắc bén, ngạo nghễ nói: “Chúng ta là thiên tử thân quân, giục ngựa bốn biển, nhớ ngày đó, khi chúng ta uy phong, vương hầu tướng tướng, không có cánh cửa nào mà người của chúng ta gõ không mở, Bách hộ đại nhân có gì phân phó, cứ việc nói”.
Hạ Tầm trầm giọng nói: “Lần này, người chúng ta muốn đối phó, là Chu vương!”.
Hàn Mặc trong mắt dị sắc lóe lên, trầm trụ khí, chỉ gật gật đầu, không nói gì.
Hạ Tầm thấy hắn không chút nào đổi sắc, không khỏi âm thầm bội phục, mật điệp cẩm Y vệ già nhất nhóm này, chẳng những một lòng trang thành, hơn nữa đảm phách kiến thức, đều cũng không tệ, nhóm này tố chất đặc công, xác thực cực cao, bởi vậy có thể thấy được, cẩm Y vệ thời kỳ toàn thịnh, là nhân tài đông đúc như thế nào.
Hạ Tầm tiếp tục nói: “Chuyện chúng ta phải làm, chỉ có một việc, đó là tìm được nhược điểm làm ác của Chu vương”.
Hàn Mặc khẽ cau mày nói: “Chu vương làm người cẩn thận, muốn tìm nhược điểm của hắn, rất không dễ dàng”.
Tiêu Thiên Nguyệt nở cười một tiếng nói: “Cho nên, mới phải mời Hàn lão nghĩ biện pháp”.
Hắn ám chỉ nói: “Cẩm Y vệ chúng ta, muốn tìm nhược điểm của một người, trong trứng gà cũng có thể chọn được ra xương, không phải sao?”.
Hàn Mặc tự nhiên rõ ràng ý tứ những lời này của hắn, hắn vừa rồi nói như vậy, cũng là không rõ ràng thái độ của triều đình, nghe Tiêu Thiên Nguyệt này vừa nói, đã biết mặc kệ chứng cứ phạm tội là thật giả, tin đồn hay động tay chân bào chế, tóm lại, nhất định phải làm cho Chu vương có tội, liền lộ ra nụ cười ngầm hiểu.
Hạ Tầm có chút nhíu nhíu mày, nhưng cái này cũng là ý tứ của La Khắc Địch, cho nên hắn chỉ có thể đè xuống sự không vui mà nói: “Ta cùng với Thiên Nguyệt vừa tới Khai Phong, đối với tình hình vị Chu vương này, còn không quá mức rõ ràng, làm phiền Hàn lão đem tình huống của Chu vương nói với chúng ta, chúng ta thương lượng một chút, nhìn xem bắt tay vào làm từ chỗ nào”.
Hàn Mặc trầm ngâm nói: “Chu vương là con thứ năm của tiên đế, điểm này hai vị đương nhiên là hiểu rõ, năm thứ ba Hồng Vũ, Chu vương đầu tiên là được phong làm Ngô vương, đóng ở Phượng Dương. Bởi vì Phượng Dương là đất lành của tiên đế, Đại Minh trong đại, để cho một vị phiên vương trấn thủ, dễ dàng dẫn phát người khác suy đoán nhiều thứ, cho nên năm Hồng Vũ mười một tiên để mới cải phong vị Vương gia này làm Chu vương. Vị Chu vương này sau khi đến Khai Phong, khởi công xây dựng thủy lợi, giảm tô giảm thuể, phát phóng lương chủng, tổ chức khai khẩn đất hoang Hoàng Hà, quả thực đã làm nhiều chuyện tốt có ích cho quân dân phiên quốc.
Tiêu Thiên Nguyệt nhíu nhíu mày, những sự tình này thì không cách nào nhập tội, Khai Phong là phiên quốc của hắn, hắn khai khẩn đất hoang, khởi công xây dựng thủy lợi, phát triển kinh tế, vốn là trách nhiệm lúc ấy Chu Nguyên Chương giao phó các vị phiên vương ở trong phiên quốc phải làm, muốn nói hắn ở đây là ban ân cho dân chúng, thu mua nhân tâm cũng không được.
Tiêu Thiên Nguyệt lúc này đây bị La Khắc Địch đuổi đến Hiếu Lăng thủ phần, thật vất vả cầu được La Khắc Địch mềm lòng, cho hắn đi theo Hạ Tầm đến Khai Phong hỗ trợ, lại thấy Hạ Tầm trầm mặc không nói, hắn cố tình biểu hiện một phen, liền không kìm chế được, nhắc nhở nói: “Ngoại trừ những này, hắn còn yêu thích cái gì, có hành động gì? Chủ yếu là... Những chuyện thân là một Vương gia bình thường cũng không nên đi làm?”.
Hàn Mặc nói: “A, nói đến cái này, ngược lại cũng một việc”.
Tiêu Thiên Nguyệt tinh thần chấn động, nghiêng thân nói: “Hàn lão, nói mau nghe một chút”.
Hàn Mặc nói: “Vị Chu vương này thích y thuật, những năm này hắn không những tự học tập y thuật, còn thuê Lý Mạch, Lưu Thuần các danh y bản địa, biên soạn Bảo Sinh Dư Lục, Tụ Trân Phương, Phổ Tề Phương.
Các loại y thư, phát hành hậu thế, nghe nói, hắn hiện tại lại đang chuẩn bị biên soạn một quyển Cứu Hoang Bản Thảo”.
Tiêu Thiên Nguyệt cau mày nói: “Cứu Hoang Bản Thảo, đó là cái gì vậy?”.
Hàn Mặc cất lời giải thích: “Bởi vì khu vực Hà Nam, một khi Hoàng Hà bão lụt, rất dễ dàng phát sinh hồng tai, dân chúng trôi giạt khắp nơi, áo cơm không đủ, cho nên Chu vương phái người thăm viếng gia đình người dân, ghi lại tất cả các loại cỏ cây có thể ăn đồng thời vẽ hình lại, còn mời rất nhiều lang trang, nghiên cứu nào cỏ cây có thề giải độc sau khi sử dụng...”.
Hạ Tầm trầm giọng nói: “Làm như thể, rõ ràng là một vị hiền vương thương dân như con, như thế nào mà định tội”.
Hàn Mặc mỉm cười nói: “Chỉ có người không làm chuyện gì, mới bắt không được nhược điểm của hắn, chỉ cần hắn làm việc, bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu, luôn luôn có lỗ thủng có thể tìm ra, cẩm Y vệ ta không phải là thay Hoàng Thượng làm chuyện này sao? Bách hộ đại nhân không nên gấp gáp, đối với Chu vương yêu thích, làm người, làm việc đều có tra xét tường tận rõ ràng, chúng ta cũng có thể tìm ra được chỗ có thể ra tay”.
Hạ Tầm âm thầm hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Muốn nói Chu vương làm những chuyện này, thật đúng là chuyện đối với dân rất có lợi, Tụ Trân Phương của hắn bởi vì thuốc sử dụng hữu hiệu, tốn hao không cao, một khi được xuất bản, là được in lại hơn mười lần, trong Bản Thảo Cương Mục của Lý Thời Trân cũng tích dẫn rất nhiều đơn thuốc từ trong Tụ Trân Phương cùng Phổ Tế Phương, về phần Cứu Hoang Bản Thảo hắn đang biên soạn về sau thành sách cũng đối với dân chúng dân gian sinh ra tác dụng cực lớn, về sau quyển sách này rơi vào tay Nhật Bản, còn nhận lấy phần đông nhà thực vật học của Nhật Bản tôn sùng cùng học tập.
Nhưng mà, hiện tại bởi vì chu Duẫn Văn đem hắn ra tay đầu tiên, quyển sách này của hắn thời điềm xuất bản chỉ sợ là phải dời lại.
Lúc này dưới lầu trên đài vũ đạo đổi thành tạp kịch, đang diễn Đậu Nga Oan y y nha nha hát, Tiêu Thiên Nguyệt ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Còn có tình huống gì, đều nhất nhất nói ra, để xem phương diện nào dễ dàng làm việc”.
Hàn Mặc ngẫm nghĩ, lại nói: “Cái khác, cũng không có chuyện gì”.
Tiêu Thiên Nguyệt nói: “Chu vương bản thân không có chuyện gì, nữ tử của hắn thì sao?”.
Hàn Mặc vuốt chòm râu nói: “Nữ tử của Chu vương sao, để cho ta ngẫm lại...”.
Hắn đếm đầu ngón tay tính một hồi nói: “Chu vương có Chính phi Phùng thị, là con gái của Tống Quốc Công Phùng Thắng, có Trắc phi Dương thị, Chu vương hiện tại đích tử hai người, thứ tử năm người, quận chúa mười một người...”.
Hạ Tầm trố mắt nói: “Nhiều như vậy?”.
Thật ra cái này cũng chưa tính là nhiều, Chu vương chẳng những là một vị hiền vương, càng là một vị vương rảnh rỗi, nhàn rỗi không có việc gì, thì cứ sinh con chơi, sau này vài năm hắn bị cháu Chu Duẫn Văn cách chức làm thứ dân, đưa tới vùng Vân Nam nghèo hoang vắng, hoàn cảnh thê thảm như vậy, hắn cũng không có quên sinh con, vài năm sau đó lại lục tục sinh bảy vương tử, quả nhiên là càng già càng dẻo dai.
Hàn Mặc cười nói: “Đúng vậy, vị Chu vương này nhiều con nhiều cháu, nhưng mà giờ đây Dương phi được sủng ái, cho nên đích tử của hắn chỉ có hai người. Trưởng tử gọi là Chu Hữu Đôn, đều không có một điểm bộ dáng thế tử, tự lẩy một danh hào gọi là Toàn Dương đạo nhân, cha của hắn thích y thuật, hắn thích khúc nghệ, cũng có phong phạm của cha hắn, lão Hàn cùng hắn hết sức quen thuộc, bởi vì vị thế tử này rất thích hí khúc, tạp kịch, thường xuyên chạy tới chỗ của ta, cùng những hí tử vũ kỹ kia nghiên cứu khúc nghệ”.
“Người kia gọi là Chu Hữu Tấn, tính cách cùng cha và các anh em lại khác nhau rất lớn...”.
Hàn Mặc trong mắt có chút lộ ra vẻ chán ghét nói: “Vị thứ tử này của Chu vương, quả thực chính là một ngoại tộc, thật không biết với cách làm người của Chu vương cùng Chu thể tử, làm sao lại có một đứa con trai như vậy, như một huynh đệ vậy, tính tình nhỏ nhen, làm người kiêu ngạo, cấu kết với một đám công tử làm chuyện xấu, lấn nam khinh nữ, quả thực chính là một mối hại trong thành Khai Phong”.
Tiêu Thiên Nguyệt ánh mắt sáng lên: “Hàn lão, chúng ta có lẽ có thể bắt tay vào trên người hai vị đích tử của Chu vương này”.
Hạ Tầm thật sự không muốn hại một vị hiền vương như vậy, nên nói: “Dựa vào Hàn lão nói, vị thứ tử của Chu vương này thật là một kẻ xấu, nhưng dùng thân phận phượng tử long tôn của hắn, chỉ như vậy mà nhập tội chỉ sợ còn ngại không đủ, nghĩ trèo tới phụ thân hắn một cái tội danh nuôi dạy không tốt, chỉ sợ càng... Đây chính là thân vương Đại Minh, không phải tội lớn mưu phản, thì có thể làm gì được?”.
Tiêu Thiên Nguyệt cười hắc hắc, âm âm nói: “Bách hộ đại nhân rốt cuộc xuất thân là người đọc sách, đối với cẩm Y vệ ta thủ đoạn vẫn chưa hiểu rõ. Ai nói ta muốn nhập tội thứ tử Chu vương, rồi từ đây kéo tới Chu vương?”.
Hạ Tầm khẽ giật mình, ngạc nhiên nói: “Vậy ý tứ của ngươi là gì?”.
Hàn Mặc con mắt có chút vừa chuyển, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười hiểu ý, Tiêu Thiên Nguyệt cười nói: “Hàn lão rõ ràng rồi?”.
Hàn Mặc gật đầu nói: “Đã hiểu, không biết hai vị ý định từ đích thế tử ra tay, hay theo đích thứ tử ra tay?”.
Tiêu Thiên Nguyệt nói: “Hai người kia, chúng ta đều muốn trông thấy, Chu vương đã không có chỗ để đánh, vậy phải hiểu nhiều hơn về hao vị vương tử này một chút”.
Hàn Mặc cười nói: “Nếu là như thế, cũng dễ dàng, trước mắt đã có một vị, hai người có thể trông thấy”.
Hắn chỉ tay lên trên đài, chỉ vào người đang diễn ở trên đó nói: “Vị này, chính là thế tử Chu vương Chu Hữu Đôn”.
Lúc này trên đài đang hát: “Lục nguyệt phi tuyết thiên cổ oan, huyết tiên bạch lăng tam niên hạn, hà thì tá đắc đồ long kiếm, trảm tẫn bất bình thiên địa khoan...”.
***
Bắc Bình, ứng Thọ tự, thiện phòng phương trượng.
Đạo Diễn hòa thượng cùng Chu Lệ đối diện mà ngồi, chính giữa một tấm kháng bàn, trên bàn một lò đàn hương, hai bên có ly trà. Trên tường trắng như tuyết, chỉ có một chữ “Thiền” thật to, cuối cùng chữ Thiền kéo thẳng xuống dưới, hầu như lại trở thành một chữ lớn, thẳng tắp sắc bén, phảng phất như một thanh lợi kiếm treo ngược.
Chu Lệ vẫn một thân đồ tang, vốn là đồ tang màu trắng, tràn đầy tro bụi, đã nhanh biến thành màu vàng đất.
Hắn khoanh chân ngồi, hai tay đặt trên đầu gối, sắc mặt lo lắng, thật lâu không nói, Đạo Diễn cũng không sốt ruột, khoác một bộ y phục màu đen, lẳng lặng ngồi ở đối diện, trong tay phật châu từng viên chậm rãi vân vê.
Chu Lệ vừa mới trở lại Bắc Bình, đi ngang qua Khánh Thọ tự, nhớ tới vong phụ khi thiếu niên đã từng xuất gia làm tăng, mà này chủ trì tự lại là kinh học sư phụ Đạo Diễn vong phụ đã tự tay vì mình chọn lựa, nhất thời sầu não, liền nhập tự bái vọng, nhưng đến thiện phòng, ngàn câu vạn từ, lại không biết nói lên từ đâu.
Qua hồi lâu, Chu Lệ công phu thiền định cuối cùng không bằng Đạo Diễn, không kìm chế được hỏi: “Chuyện phát sinh gần đây, đại sư đều biết được?”.
Đạo Diễn hòa thượng nói: “Tiên đế băng hà báo tang, thiên hạ đều nghe thấy. Di chiếu tước binh quyền chư vương, bần tăng cũng đã biết được. Vương gia vốn vội về Kim Lăng chịu tang, hôm nay lại đang ở đây, chẳng lẽ... Hoàng Thượng không cho phép vào kinh thành?”.
Chu Lệ im lặng.
Đạo Diễn khe khẽ thở dài, hỏi: “Vương gia trong lòng vì sao phiền não? Chỉ là bởi vì không thể vào kinh thành chịu tang sao?”.
Chu Lệ khuôn mặt có chút run rẩy xuống, trầm giọng nói: “Thân là con, không cho phép linh tiền tận hiếu, cái khuất nhục đau thương này, còn nhỏ sao?”.
Đạo Diễn liếc mắt nhìn Chu Lệ nói: “Hôm này một chiểu tước binh, một sắc ngăn trở, thâm ý trong đó, chẳng lẽ không phải Vương gia càng thêm lo lắng?”.
Chu Lệ thân thể chấn động, trong mắt có chút lóe lên một tầng tinh mang: “Đại sư đã nhìn ra?”.
Đạo Diễn có chút vuốt cằm: “Thiên tử lòng dạ khó lường!”.
Chu Lệ phẫn nộ, lớn tiếng nói: “Lấy chư vương trấn thiên hạ, là tiên đế quốc sách, thiên hạ chưa định, trong nước tà giáo hoành hành, bên cạnh Bắc Nguyên nhìn thèm thuồng, nếu không có chúng ta trấn thủ biên cương, thiên hạ sao có thể ổn như Thái Sơn? Thiên hạ này là thiên hạ Chu gia ta, Hoàng Thượng tại sao vừa mới đăng cơ, đã đối với chúng ta căm thù như thế, chúng ta đối với triều đình chẳng lẽ không đủ cung huấn sao?”.
Đạo Diễn hai tay hợp lại nói: “Tiên đế là người có đại trí tuệ, anh minh ngút trời, sao lại không biết chuyện xưa loạn bảy vương, người cho chư phiên trấn thủ thiên hạ, tất cả lại đều lãnh binh quyền, cái này dĩ nhiên là tiên đế thân tình, tín nhiệm tột đỉnh, thực sự chưa hẳn sẽ không có đế vương tâm thuật. Cường phiên san sát, có thể làm hoàng đế lại thủy chung chỉ có một, các phiên thế lực cài răng lược, tất nhiên kìm chế lẫn nhau, giám thị lẫn nhau, trừ khi trong triều đình trụ cột cực kỳ suy yếu, ai có thể thành nên chuyện?
Khi trụ cột ở giữa chính xác suy yếu đến cực điểm, cho dù không có phiên vương, chẳng lẽ sẽ không bị quyền thần mà chuyển biến? Từ Tam Hoàng Ngũ Đế cho tới bây giờ, dùng một kẻ áo vải mà thành thiên tử, chỉ có Hán Lưu Bang cùng tiên để, khác những đế vương kia, người không phải tiền triều trọng thần hoặc cường hào một phương mà khoác hoàng bào? Thật muốn đến một bước không chịu nổi như vậy, đối với tiên để mà nói, do con cháu mình thay mặt vua vô năng, cũng còn hơn đem giang sơn đưa vào trong tay người ngoài, như thế, có thể bảo vệ giang sơn Chu gia mấy trăm năm.
Về phần thiên thu vạn thể, ha ha, tiên đế là tin mình không tin trời, hẳn là sẽ không tin tưởng bị người hô vài tiếng vạn tuế, sẽ thật có thể thiên thu vạn tuế. Nhưng Thánh thượng hôm nay... Hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy. Ở trong mắt Thánh thượng, chư phiên chính là uy hiếp lớn nhất của hắn”.
Chu Lệ phẫn uất nói: “Thánh thượng hôm nay đã làm hoàng trữ mấy năm, danh phận sớm định, hắn có chuyện gì lo lắng?”.
Đạo Diễn nói: “Hoàng thượng có tâm bệnh, hắn là trưởng tôn tiên đế, cũng không phải đích trưởng tôn”.
Chu Lệ nhụt chí nói: “Vậy Hoàng Thượng muốn binh quyền, chúng ta giao nộp, hắn không cần chúng ta thay hắn thủ giang sơn, ta cũng muốn được lòng dạ thanh thản”.
Đạo Diễn vân vê phật châu, nhàn nhạt cười nói: “Ha ha, Vương gia mặc dù nghĩ như vậy, chỉ mong Hoàng Thượng do đó dừng tay mới được”.
Chu Lệ trừng mắt nói: “Đại sư nói có ý gì? Không nói đến kim thượng hiếu danh thiên hạ đều nghe thấy, cho kim thượng kiêng kỵ các vị hoàng thúc, chúng ta đã giao nộp binh quyền, Hoàng Thượng còn có thể đuổi tận giết tuyệt sao?”.
Đạo Diễn nói: “Bần tăng cũng hy vọng, Hoàng Thượng sẽ tới đó là ngừng. Thái tử cùng Tần vương, Tấn Vương đã qua đời, Vương gia hôm nay đã là đứng đầu các phiên vương, lại từng mẩy lần thống quân biên cương xa xôi, công huân rất nhiều, chỉ sợ Hoàng Thượng kiêng kỵ nhất, chính là Vương gia ngài, Vương gia sau này nên cẩn thận làm việc, ngàn vạn lần không nên để người khác bắt lấy nhược điểm”.
Chu Lệ nghe mà mồ hôi lạnh đều rơi xuống, tháng trước hắn vẫn là trọng phiên của nước, Thống Soái bắc quân, phụng mệnh phụ hoàng, thống lình chư quân bắc phạt Hồ Lỗ, chỉ chớp mắt binh quyền bị tước, nghe ý tứ Đạo Diễn hòa thượng, tựa như Hoàng Thượng vẫn chưa thỏa mãn?
Ngẫm lại mình cùng đương phụ thân kim hoàng thượng, tiên hoàng Thái tò Chu Tiêu vốn huynh đệ tình thâm, kim thượng có danh nhân hiếu, mình lại đã thành thành thật thật giao ra binh quyền, Chu Lệ vẫn không chịu tin tưởng Chu Duẫn Văn sẽ có hành động tiến thêm một bước gì, liền lắc đầu nói: “Ta cũng không tin, Hoàng Thượng sẽ đuổi tận giết tuyệt”.
Đạo Diễn mỉm cười nói: “Có lẽ, bần tăng nói, chỉ là tính toán chuyện xấu nhất, Hoàng Thượng tâm ý như thế nào, bần tăng cũng không dám tự tiện suy đoán, yên lặng theo dõi kỳ biến mà thôi”.
Chu Lệ đứng lên nói: “Hoàng Thượng lo lắng, ta khiển cho hắn yên tâm. Vui vẻ làm tiêu dao vương gia, thư thái tự tại, hắc! Cầu còn không được”.
Đạo Diễn tùy theo đứng lên, nghe xong Chu Lệ nói những lời này, bất giác mỉm cười.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan