Chương 25: Có Cổ Quái!
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 25
Có Cổ Quái!
Chương 25: Có cổ quái!
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu
Biên: conem_bendoianh
Xa xa một loạt cỗ xe còn chưa tới, gió nhẹ liền đem một cỗ mùi vị dược liệu nồng đậm truyền ra, trong chiếc xe phía trước, một vị viên ngoại ngồi ngay ngắn, vị viên ngoại này đầu đội mũ viên ngoại, mặc trường sam màu vàng, chân mang vớ trắng, đạp một đôi hoa phu tử lý thiêu chữ thọ tròn. Nhìn hắn tuổi chừng bốn mươi, lông mi nhạt mà dài nhỏ, hai mắt lại vô cùng có thần, một cái miệng rộng ăn tứ phương phía dưới là cái cằm lộ ra vài phần phúc thái, hai chòm râu cá trê lại làm cho hắn tăng thêm vài phần uy nghiêm, trung niên thì sẽ có phát tướng nhưng người này dáng người cùng không tính là mập.
Hắn đang nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn thấy Hạ Tầm. nhất thời thầm cả kinh, liên tục không ngừng nghiêng đầu đi, đưa tay áo che mặt, làm bộ ho khan, hy vọng có thể né qua ánh mắt của Hạ Tầm. Nhưng bởi vì ngửi được mùi vị dược liệu. Hạ Tầm đã nhìn về phía bên này một cái, người này nếu thản nhiên an vị, Hạ Tầm chưa hẳn có thể nhận ra hắn, bởi vì Hạ Tầm tuy đã xem qua bức họa của hắn, nhưng mà dù sao không thể so với chân chính cùng người này kết giao qua, những tài liệu kia là cường chế ghi tạc trong đầu, như không phải tận lực suy nghi, rất khó thuyên chuyển tự nhiên.
Nhưng mà người này một bộ dáng chột dạ, khiến cho Hạ Tầm chú ý, trong tích tắc hắn đưa tay áo vội vàng che mặt, bộ dáng đã bị Hạ Tầm nhìn ở trong mắt, đem những nhân vật mà Trương Thập Tam đã vẻ ra đối chiếu một chút, Hạ Tầm liền đã nhớ ra thân phận của hắn: Ông chủ dược phô Sinh Xuân đường Canh Tân Canh viên ngoại!
“Có cổ quái!”
Hạ Tầm trong lòng khẽ động, lập tức cười mỉm nghênh đón: “Canh viên ngoại, đã lâu không gặp”.
Vừa thấy Hạ Tầm nghênh đón tiến đến, người đánh xe lập tức ghìm ngựa lại. vị viên ngoại kia tránh cùng không thể tránh, đành phải làm bộ như mới trông thấy Hạ Tầm, buông tay áo, kinh ngạc kêu lên: “Dương công từ! Ai dà, trùng hợp như vậy, ha ha ha, ta và người thật đúng là đã có một đoạn thời gian không gặp, Dương công tử muốn đi đâu vậy?” Nói xong nhảy xuống xe, làm ra vẻ vui mừng đi đến nghênh đón.
Hạ Tầm lòng nghi ngờ nhất thời lại tăng thêm vài phần: “Sẽ không may mắn như vậy chứ? Ta vừa định tra chủ sử sau màn của thích khách, bỗng chốc thủ phạm đã tự tìm đến? Nhưng mà... người này thần sắc cử chi khác thường như thế, quả thực là ở trên mặt viết rõ ‘Trong lòng của ta có quỷ’. Hắn là đối tượng hoài nghi số hai của ta, đã ở nơi này gặp được, không ngại trước dò la hư thực của hắn”.
Nghĩ tới đây, Hạ Tầm liền ha hả cười nói: “Nói thế nào thì cùng thật là vừa lúc, huynh đệ đang muốn đi quý phủ bái phỏng Canh viên ngoại, Canh viên ngoại phong trần mệt mõi, đây là từ nơi nào mới về vậy?”
Lời này không có chút nào vấn đề, nhưng Canh viên ngoại không biết tại sao, vừa nghe lời này sắc mặt chợt thoáng cái đõ bừng, tựa như giận không kềm được, Hạ Tầm không khỏi thấp thõm. đã thấy Canh viên ngoại lưởng lự một lát, tức giận dần dần áp xuống, nặng nề đáp: “À, ta... ta đi phủ Tế Nam lấy một đám dược liệu, bận việc hơn mười ngày, lúc này mới vừa trơ về thành, không nghĩ đúng lúc cùng công tử gặp mặt ở đây, thật sự là trùng hợp...”
“Đi Tế Nam phủ hơn mười ngày?”
Hạ Tầm trong mắt hiện lên một tầng sắc thái kỳ dị, khẽ cười nói: “Vậy kì quái, vài ngày trước tiểu đệ không ở tại phủ, sau khi trở về thấy được bái thiếp của Canh huynh, cho nên muốn đi tôn phủ gặp gỡ, thiếp mời ngày... ta nhớ là... Ổ, là chín ngày trước, không sai, chính là chín ngày trước, chín ngày trước Canh huynh mời ta qua phủ dự tiệc, tại sao hơn mười ngày trước đã đi Tế Nam?”
Canh viên ngoại sắc mặt vốn vừa mới khôi phục bình thường, đến lúc này lập tức lại trớ nên đỏ như máu gà, may mà sắc mặt của hắn màu đỏ chứ không phải màu tím, bằng không hắn biến ảo sắc mặt đổi tới đổi lui như vậy, Hạ Tầm quả thực muốn hoài nghi Canh viên ngoại đã luyện qua tuyệt học của phái Hoa Sơn: Tử hà thần công.
Hạ Tầm trong long càng cảm thấy kì quái: Vị Canh viên ngoại này rốt cuộc làm sao vậy? Nếu như là nói dối bị ta chọc thủng, hắn nên thất kinh mới đúng, hoặc là nên cố gắng trấn định, tại sao hắn hai lần trở mặt, đều là thần sắc xẩu hố và giận dữ không chịu nổi. Hạ Tầm nhịn không được lại truy hỏi một câu: “Canh huynh, làm sao vậy?”
“Thật sao?”
“A...”
Canh viên ngoại cúi đầu xuống, hít vào một hơi thật sâu. lại chậm rãi ngẩng lên, thần sắc nổi giận đến cực điếm trong mắt đã biến mất, gượng cười ha hả nói: “Đúng đúng đúng, là chín ngày trước, người xem trí nhớ cùa ta kìa. ta là hơn mười ngày trước đã có ý định đi Tế Nam lấy dược liệu, cùng chưa có kế hoạch trước phải đi vội vã như vậy, cho nên hạ thiệp cho công tử, mời công tử qua phủ uống rượu, ai ngờ thiệp mời vừa mới đưa đi, đã nhận được thư nói Tế Nam có một người buôn bán thuốc lớn, có dược liệu cần bán gấp, vi huynh vì tiện nghi, đã vội vàng rời đi, ha ha, ha ha...”
Trong miệng hắn đang cười, nhưng trong cười lại lộ ra một loại bi phẫn không thể nhẫn nại được, hắn tuy gắng tự áp lực, nhưng vẫn nhìn ra được thân thể hắn đang không ngừng run rấy, nhìn thấy nụ cười cùng động tác có chút ít tố chất thần kinh của hắn. Hạ Tầm trong lòng hoang mang càng sâu, hắn đột nhiên mỉm cười, kéo lấy cánh tay của Canh viên ngoại, vui vẻ nói: “Thì ra là thế, đã như vậy, tiểu đệ hôm nay cùng vô sự, ta sẽ đi tới quý phủ làm phiền một phen có được không?”
“Cái này... cái này...”
“Thế nào, Canh viên ngoại không chào đón?”
“Sao lại như vậy” Canh viên ngoại gương mặt run rẩy, gượng làm khuôn mặt tươi cười nói: “Công tử mời, mời.
Hạ Tầm quay đầu lại đưa mắt nhìn Bành Tử Kỳ, cười nói: “Đi thôi”.
Bành Tử Kỳ không nói một lời. chỉ là nghiêng đầu đi. Hạ Tầm phát hiện nàng thái độ trong tích tắc này, lại trở nên ác liệt như khi mới gặp mình, trong mắt nàng rõ ràng mang theo một tầng chán ghét cùng khinh bĩ khó có thể che dấu. Kỳ quái, nha đầu kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Còn chưa tới tuổi mản kinh, đã hí nộ vô thường đến như vậy sao.
***
Tôn Phủ ở tại ngõ Liễu Nhị đường nam, phủ đệ không nhỏ, phía trước là dược phô, phía sau là chổ ở.
Đến Tôn phủ, Canh viên ngoại phân phó quản sự hạ nhân dở hàng, đem các loại dược liệu chuyển vào trong tiệm, chưởng quầy cùng hỏa kế trong tiệm cùng đều nghe hô chạy ra hỗ trợ, Canh viên ngoại thì cùng Hạ Tầm đi vào bên trong, tiến đến đại đường, bên tường trái phải trên ghế đều ngồi đợi một lão nhân, một lão giả tóc hoa râm bên trái vừa thấy Canh viên ngoại liền đứng đậy, mỉm cười vái thật dài chào: “Viên ngoại đã trở lại”.
Hắn lại nhìn thoáng qua Hạ Tầm. trong mắt lóe lên một tầng cổ quái, nhưng cùng ứii lễ: “AI dà, Dương công tử cùng tới”.
Lão giả bên phải kia hình dung có chút cổ quái, hắn tóc tai bù xù ngồi ỡ vị trí gần mái hiên, ánh dương chiếu nghiêng, vừa vặn chiếu vào trên người hắn. mắt thấy ông chủ tiệm vào cửa, hắn điềm nhiên ngồi ở đó, trong tay bưng lấy một ấm trà nhỏ lớn bằng lòng bàn tay, chậm rãi uống một ngụm nước trà, liếc mắt nhìn qua Hạ Tầm, trong mắt mang theo một tầng địch ý lạnh lùng.
Canh viên ngoại bước nhanh tiến lên. hướng về phía lão nhân kia cung kính thi lễ thật sâu nói: “Phụ thân, hài nhi đã trở lại”.
Thì ra người này là phụ thân Canh viên ngoại, Hạ Tầm chăm chú nhìn lại. thấy lảo nhân kia cùng Canh viên ngoại lờ mờ có bảy phần giống nhau, chỉ là già nua rất nhiều, người cùng gầy hơn nhiều. Hắn không có dùng trâm cài tóc, tóc để xõa che ở hai má, để như vậy khi đó có thể nói thuộc về y quan không chỉnh tề, đối với người trước mặt thật là hành vi không lễ phép, phụ thân của ông chủ tiệm thuốc, lại để như vậy, không khỏi có chút kỳ quái, nhưng khi nhìn phản ứng những người khác trong tiệm, lại giống như đã thành thói quen rồi.
Lão nhân lạnh lùng liếc nhìn Canh viên ngoại nói: “Ngươi giờ đây dù gì cùng là một viên ngoại, không phải hỏa kế làm công ỡ Sinh Xuân đường, Sinh Xuân đường kinh doanh dược liệu nhiều năm như vậy, chỉ cần chọn khách hàng củ giao dịch, phái chưởng quầy có nhẵn lực tốt đi, còn có thể trúng thuốc giả sao? Đương gia như ngươi gặp chuyện đều phải đích thân đi. vừa đi chính là hơn mười ngày..
Canh viên ngoại vừa nghe hơn mười ngày, thịt trên gò má khẽ run lên. hắn nhìn sang Hạ Tầm, thấy Hạ Tầm tựa như không có chú ý, vội vàng cười bồi nói: “Vâng vâng, thật ra cùng chi vài ngày, hài nhi còn trẻ, làm việc nên chịu khó chút ít”.
Lão nhân hai tay vỗ mạnh lên tay vịn. tức giận hừ giọng nói: “Chịu khó? Chủ của một nhà đi làm chuyện của người làm, cái này gọi là chịu khó sao? Không có việc gì làm thì ở cùng với vợ nhiều một chút, thành thân nhiều năm như vậy, ngay cả cái rắm cùng không thấy các ngươi sinh ra. Cả ngày chi biết cùng một đám hồ bằng cẩu hữu lẫn lộn! Kẻ dùng lợi mà kết giao, lợi hết thì giao hết, kẻ dùng thế mà kết giao, thế đổ thì giao tuyệt, kẻ dùng sắc mà kết giao, hoa rơi thì tình cùng đi, kẻ dùng đạo mà kết giao, thiên hoang mà địa lão. Kết giao bằng hữu phải xem tâm, đừng đem những bằng hữu chó má dẫn vào trong nhà.
Ổ? Cái lão già này nói chuyện cùng rất có bài bản. xem ra trong bụng cùng có điểm mực nước.
Hắn xúc động phẫn nộ vỗ tay vịn động tác hơi mạnh, tóc hơi hất về phía sau, mơ hồ lộ ra trên má hình như có xâm chữ, mơ mơ hồ hồ lại thấy không rõ xâm là cái gì. Hạ Tầm trong lòng khẽ động, Canh phụ... chẳng lẻ là một tội tù? Nếu là như vậy, bộ dáng kỳ quái thả xõa tóc của hắn cùng có giải thích hợp lý. Bành Tử Kỳ ở bên cạnh nghe lão nhân kia chi cây dâu mắng hòe, không khôi nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, trong tiếng ho mang theo vẻ vui vẻ nhìn có chút hả hê, Hạ Tầm liếc qua nhìn nàng, Bành Tử Kỳ lập tức giương cái cằm lên.
Canh viên ngoại bị cha nói trên mặt lúc đỏ lúc trắng, vội vàng đáp: “Vâng vâng vâng, phụ thân giáo huấn đúng, hài nhi thụ giáo. Hài nhi cùng Dương công từ ra sau ngồi một chút, khi quay lại sẽ cùng phụ thân nói chuyện” Nói xong như lửa dưới mông, kéo Hạ Tầm bước đi, Canh phụ ở phía sau nặng nề hừ một tiếng, trầm thấp chửi một tiếng: “Thứ không nên thân! Thứ không nên thân. làm nhục tổ tông nề nếp gia đình!”
Bành Tử Kỳ đứng ở một bên. trầm mặc một lát. lại cùng nhẹ nhàng mà thỡ dài.
Thư phòng nhỏ ở bên cạnh phòng khách, là một gian phòng nhỏ. Bình thường các đại hộ ở bên trong chỗ tiếp khách, đều kiến trúc bố cục như vậy, trong ăn uống cùng có thể để cho người có chỗ nghĩ tạm. cùng có thể để chủ nhân ghi phong thư, xử lý số sách, hoặc là hứng trí thì cùng khách ngâm thơ làm phú, cùng có thể ở đây bàn công việc. Bởi vậy trong thư phòng có bàn cùng văn phòng tứ bảo, bên cạnh còn có một cái giường không cần bình phong ngăn cách.
Hai người trong thư phòng sau khi ngồi xuống, hạ nhân lập tức bưng nước trà tiến đến. nô bộc nhà này xem ra tuổi đã không nhỏ, chừng hơn bốn mươi tuổi, dưới hàm râu tua tủa, khuôn mặt thon gầy tinh anh, chỉ là khi đi hơi khập khiễng, dường như là bị thọt một chân.
“Viên ngoại này là mỡ thiện đường sao? Người như vậy cùng lưu lại ỡ phủ. còn ở lại hậu trach bưng trà dâng nước?”
Hạ Tầm hiếu kỳ liếc nhìn người hầu kia, chi nghe Canh viên ngoại nói: “Đại Ân, đi phân phó dưới bếp, chuẩn bị một bàn tiệc rượu, lão gia muốn cùng Dương công tử đối ấm một phen”.
“Vâng, lão gia!” Người hầu được kêu là Đại Ẩn lại liếc mắt nhìn Hạ Tầm. rồi từng bước một cà nhắc đi ra ngoài.
“Có cổ quái!” Hạ Tầm đã nhớ không rõ đây là lần thứ mấy mình cảm thấy có cố quái, từ khi trên đường gặp phải Canh viên ngoại, đã khắp nơi lộ ra quỷ dị, Canh viên ngoại, tọa đường y, Canh ông, người hầu Đại Ẩn, cả gia đình này người người đều mang theo vài phần cổ quái, cái này đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Hạ Tầm không hiểu ra sao, lại đoán không ra mấu chốt trong đó, dùng trà nấp gạt bọt nước trong chén trà, hắn đột nhiên ngấng đầu, thình lình nói với Canh viên ngoại: “Canh huynh những ngày này không ở tại Thanh châu, chắc hẳn còn không biết chuyện tiếu đệ bị người hành thích chứ?”
Canh viên ngoại ngẩn người, mới kinh hãi nói: “Cái gì? Ngươi bị người hành thích? Ai to gan lớn mật, dám nhập phủ đệ hành thích chủ nhân?”
Hạ Tầm một câu nói xong, liền chăm chú nhìn thần sắc của hắn. thấy hắn biểu hiện như thế, không khói cùng khẽ giật mình.
Từ lúc đến Tôn phủ (trước đó đã nói qua. Canh Tân ở rể Tôn phủ. sửa họ Tôn thị, cho nên cửa hàng, phủ đệ Tôn gia vẫn là họ Tôn, mà Canh
viên ngoại chính thức xưng hô cùng có thể là Tôn Canh Tân Tôn viên ngoại), tất cả mọi người lộ ra vẻ cố quái, Hạ Tầm trong lòng sự ngờ vực vô căn cứ càng ngày càng sâu. trực giác cảm thấy, Canh Tân này có hiềm nghi trọng đại, bởi vậy hắn nói thẳng để tiến hành thử. Hai ngày trước hắn gặp chuyện là hắn tự tay đạo diễn bày trò, nếu như Canh viên ngoại thật sự là chủ sử phía sau màn giết hắn. hẳn sẽ không đem chuyện Trương Thập Tam kéo lên trên người mình, đối với cái án này hắn cùng chi cảm thấy hoang mang.
Mà vẻ mặt của hắn. nên chỉ có kinh mà không có hoảng, cái kinh này lại là sớm đã trong lòng hiểu rõ, dù là hắn lòng dạ sâu hơn. kinh hãi trên mặt có giả ra được, con ngươi cùng sẽ không bởi vì chắn kinh mà thoáng co rút lại. cái loại sinh lý biến hóa rất nhỏ do tâm lý này mặc dù không đủ để phán định Canh viên ngoại có phải là hung phạm phía sau màn hay không, nhưng có thể trợ giúp cho Hạ Tầm phán đoán ra đối tượng lớn nhất.
Nhưng mà Hạ Tầm đã thất vọng. Canh viên ngoại vẻ mặt thật là biếu hiện cùa một người mới biết việc nên có. Chẳng lè việc hành thích thật cùng hắn không quan hệ? Không đúng, cùng không nhất định, giả thiết hắn thật là hung phạm phía sau màn, làm việc trước vì tránh hiềm nghi, công khai đường hoàng đi Tế Nam, trên đường bày ra án mưu sát tại trấn Vân Hà, sau đó tiếp tục đi, tại Tế Nam ở nhiều ngày, hôm nay vừa mới chạy về Thanh châu, hơn nữa trong lúc này, người này hết sức cẩn thận, vì tránh hiềm nghi, hoàn toàn chưa từng nghe qua động tình ở Thanh châu sau khi Dương Văn Hiên gặp chuyện, như vậy hắn thật là “không biết chút nào”, hắn hiềm nghi vẫn không thể thoát khỏi.
Trong đầu suy nghĩ cấp tốc xoay chuyển, Hạ Tầm lại nói: “Đúng vậy, cùng không biết tiểu đệ đắc tội người nào, lại ở ban ngày ban mặt nhập phủ hành thích, may mắn người hầu Trương Thập Tam của ta trung tâm cứu chủ. thích khách kia giết chết Thập Tam Lang, thấy đã kinh động người trong phủ ta, liền bỏ trốn mất dạng”.
Canh viên ngoại cả kinh nói: “Lại có việc này? Ban ngày ban mặt. lại đột nhập phủ hành thích, hung thủ kia... hung thủ kia thật sự là thật lớn mật. hiền đệ không có bị thương chứ? Quý phủ tài vật có tổn thất gì không?”
Hạ Tầm theo thần sắc cũa hắn nhìn không ra sơ hở gì. liền lắc lắc đầu nói: “Tiểu đệ cùng không có bị thương, hộ viện, hạ nhân trong phủ rất cảnh giác, thích khách thoát đi vội vàng, cùng không tạo thành tổn thất tài vật gì. Mà bỏ đi, không nói chuyện này thành mất hứng, ngày mai chính là Tề vương đại ứiọ, thân sì Thanh châu chúng ta đều phải tiến đến mừng thọ. Không biết Canh huynh đã chuẩn bị gì chưa?”
Canh viên ngoại nói: “Đúng là vì Tề vương đại thọ, ngu huynh mới vội vàng chạy về, lễ vật vì Tề vương gia hạ thọ ta đã chuẩn bị thỏa đáng, hiền đệ chắc hẳn cùng đã chuẩn bị thõa đáng?”
Hạ Tầm nói: “Tiểu đệ...”
“Lão gia đã trở về?”
Hạ Tầm vừa mới mỡ miệng, chợt nghe bên ngoài truyền đến một thanh âm phụ nữ thanh thúy dễ nghe, ngay sau đó cửa phòng mở ra, mùi thơm xông vào mũi, cùng với váy áo chập chờn, hoàn bội đinh đang, đi tới là một phụ nhân xinh đẹp rực rờ động lòng người, phụ nhân này một thân y phục xanh ngọc, một cái quần lụa mỏng đỏ tươi, tay cầm quạt, dáng người thướt tha, phảng phất giống như tiểu mỹ nhân trong cung nữ đồ khoan thai xuất hiện.
“A, phu nhân” Canh viên ngoại lập tức đứng người lên. trên mặt hiện lên một tàng thần sắc cực kỳ cổ quái.
Hạ Tầm nghe ngôn ngữ bọn hắn. hiểu rằng vị phụ nhân này chính là Tôn tiểu nương tử phu nhân Canh viên ngoại Tôn Tuyết Liên, vội vàng cùng đứng dậy thi lễ: “Văn Hiên ra mắt tẩu phu nhân”.
“A, Dương công tử ở đây, công tử giảm bớt lễ tiết” Mỹ phụ kia xinh đẹp cười, đưa quạt đở lên. tay áo tuột xuống, vòng ngọc trên cố tay chiếu lên cổ tay trắng như tuyết, trông hết sức xinh đẹp.
Hạ Tầm nương theo cây quạt ngửa người đứng lên, nhìn thấy ánh mắt Tôn phu nhân đang nhìn về phía mình, sóng mắt lưu chuyển, muốn nói mà xấu hố, tim chợt trầm xuống: “Có cổ quái..
Như Nguyệt
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1- Sát Thanh Châu