Chương 242: Gián Điệp Hai Mặt
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 242
Gián Điệp Hai Mặt
Chương 242: Gián điệp hai mặt
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn. eu
Bọn người Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ cũng không nghĩ Chu Lệ sẽ phản ứng như vậy, ở trước ngự tiền xem xong tấu chương của Chu Lệ, Hoàng Tử Trừng lắc lắc đầu nói: “Yến vương khi còn bé, ít tập làm văn, sau khi thành niên lại lãnh binh mã, hắn không viết ra được ngôn từ khẩn thiết như vậy, từ những câu văn vẻ hoa lệ này. Dựa vào vi thần nghĩ, đây là do Trưởng Sứ Cát Thành thay hắn làm hộ”.
Tề Thái vừa nghe thấy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Hoàng Tử Trừng này làm việc rốt cuộc như thế nào, lúc này còn có thể nghiên cứu tấu chương của Yến vương đẹp đẽ như thể nào? Vậy thì có cái rắm! , ngươi bức Yến vương ra chiêu, giờ đây Yến vương tỏ thái độ, nên ứng phó như thể nào mới là chính đạo! . Hắn tức giận nói: “Cái thiên tấu chương này bất kể là ai ghi, nhất định là ý tử của Yến vương, Hoàng huynh nghĩ sao?”.
Hoàng Tử Trừng không ngờ Yến vương dám có phản ứng cứng ngắc mạnh như vậy, nhất thời nghĩ không ra đối sách, vô ý muốn dùng chuyện “tấu chương không phải do Yến vương tự tay viết” để tự an ủi bản thân, bị Tề Thái nói, nét mặt già nua không khỏi đỏ lên.
Phương Hiếu Nhụ thấy hai người muốn tranh chấp, vội vàng đi ra hòa giải, hướng về phía Chu Duẫn Văn nói: “Hoàng Thượng không cần lo lắng, mục đích ban đầu của chúng ta, không phải là tìm hiểu trước khi hành động sao? Giờ đây, ý tử Yến vương đã biểu đạt ra rất rõ ràng, mục đích của chúng ta đã đạt đến, đây không phải một cái một chuyện tốt sao”.
Hắn liếc mắt nhìn Hoàng Tử Trừng và Tề Thái, thấy thần sắc hai người đã an định lại, lại nói: “Tấu chương Yến vương đã đến, chư phiên vốn bất động thanh sắc tất nhiên cũng sẽ lục tục đưa tấu chương lên nghị tội, có thể đoán trước, sẽ có người theo sát sau lưng Yến vương, vì Chu vương cầu tinh. Không cần lo cho hắn, ai chịu nghị tội, ai muốn cầu tình, trong lòng chúng ta hiểu rõ5 có thể có biện pháp, đầu tiên trẩn an phiên vương chịu nghị tội, trừ bỏ phiên vương cầu tình”.
Chu Duẫn Văn liên tục gật đầu, Phương Hiếu Nhụ lại nói: “Yến vương sao, làm như thế, là vì hắn có chỗ dựa vào, phải biết rằng binh quyền Yến vương mặc dù đã bị triều đình thu về, nhưng trong thời gian ngắn, triều đình không thể khống chế hoàn toàn, Yến vương dẫn quân bên cạnh lâu ngày, mà ngay cả chư phiên vùng tây bắc, xưa nay cũng chịu tiết chế của hắn, tướng tá trong quân, nhiều người do hắn đề bạt, sĩ tốt càng biết Yến vương vũ dũng, mà ngay cả trong quân Sơn Đông, Liêu Đông, cũng không thiếu bộ hạ cũ của Yến vương. Yến vương không chịu nghị tội, ngược lại mặt ngoài còn làm ra vẻ thuần thuần phục, kỳ thực tấu chương này chính là kháng chỉ, cậy mình có chỗ dựa dẫm, không ngoài như vậy, hắn cho rằng, triều đình không dám động đến hắn, bởi vậy, triều đình hẳn là phải tăng mạnh khống chế với Yến phiên”.
Chu Duẫn Văn khấn trương nói: “Hi Trực tiên sinh muốn nói, chúng ta thay đổi chủ trương, tước bỏ Yến phiên trước sao?”.
Phương Hiếu Nhụ lắc đầu nói: “Không, chúng ta không thể tự loạn trận cước, vẫn là cắt đi cánh tay của hắn trước, sau đó mới đến Yến vương. Vì phòng ngừa Yến vương chó cùng rứt giậu, chúng ta bây giờ nên cho hắn một tia hy vọng may mắn, không thể trực tiếp lộ ra ý tứ muốn đối phó hắn.
Đến cùng. Chúng ta có thể ung dung thản nhiên điều động binh mã rời Bắc Bình, thay thế quân chính quan viên của Bắc Bình, dùng một chiêu rút củi dưới đáy nồi, để hắn ở căn cơ của mình mà lại như không có căn cơ gì hết, không dám ngang nhiên khởi sự, phản kháng triều đình.
Chờ chúng ta đem những vương gia hưởng ứng kia diệt trừ cả đám, Yến vương chỉ còn một thân một mình, lại bị chúng ta đổi quan lại trên Bắc Bình, điều đi binh mã bên cạnh hắn, khi đó Yến vương sẽ thành cá trong chậu, Hoàng Thượng muốn bắt hắn, chỉ cần một đạo chiếu thư thôi”.
Chu Duẫn Văn phấn chấn nói: “Tiên sinh quả nhiên diệu kế, trẫm có được tiên sinh, như Lưu Huyền Đức được Khổng Minh, đây là đại hạnh của trẫm, là may mắn của quốc gia!”.
Phương Hiếu Nhụ cười nhẹ một tiếng, chắp tay nói: “Thần xấu hổ không dám nhận, vì bệ hạ mà cố gắng hết sức thôi”.
Hoàng Tử Trừng vừa thấy, không cam lòng yếu thế, vội vàng bước tới trước một bước, nói: “Hi Trực tiên sinh nói, làm Tử Trừng hiểu ra, thần nghe Hi Trực tiên sinh dẫn dắt, nghĩ ra được một vài đối sách, nói ra xong xin thỉnh Hoàng Thượng cùng Hi Trực, Hiếu Lễ cùng nhau tham tường, nếu còn có chỗ không chu đáo, xin bổ xung cho ta”.
Chu Duẫn Văn vui vẻ cười rộ lên: “Tốt tốt tốt, Hi Trực tiên sinh trước mặt trẫm, chính là Ngọa Long, Hoàng tiên sinh trong lòng trẫm, chính là Phụng sồ. Trẫm được hai vị tiên sinh phụ tá đắc lực, lo gì không thể tước phiên vương thành công, thiên hạ không thể bình định?”.
Chu Duẫn Văn vừa nói, vừa liếc mắt, đột nhiên trông thấy thần sắc Tề Thái có phần không vui lắm, Chu Duẫn Văn cũng muốn khen hắn hai câu, là gì giờ... Tề Thái như Quan Vũ hay là như Trương Phi?
Chu Duẫn Văn còn chưa nghĩ ra nhân vật phù hợp để so sánh: “Phụng sồ tiên sinh” đã lại lên tiếng, Chu Duẫn Văn liền ho khan một tiếng, dứt khoát bỏ qua chuyện khó xử này...
***
“Một đám hủ nho chỉ biết nói bốc nói phét!”.
Coi trà như mạng, La Thiêm Sự nấu xong trà, châm vào trong chén, lại bô vài lá hoa cúc vào trong, rót vào một chén trước mặt Hạ Tầm, cười lạnh nói: “Bắt đã bắt, Hoàng Thượng tự mình độc đoán là được, nghị tội cái gì? Giờ đây tốt rồi, Cốc vương, Thục Vương, Hàn vương, mấy người bọn họ theo triều đình nghị Chu vương tội lớn, bọn người Trầm vương, An vương, Đường vương không đến nơi đến chốn, giả bộ ngớ ngẩn để thoái thác, mà Tề vương, Man vương, Trữ vương, Ninh vương, Tương vương đều phụ họa theo Yến vương, cầu ân xá Chu vương, cử động lần này của triều đình tự dưng thành tựu cho Yến phiên, bất tất phải tự làm khổ mình đến vậy?”.
La Thiêm Sự hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện này vẫn chưa rõ ràng sao? Yến vương nguyên vốn chỉ là bị phân biệt đối xử, là chư phiên lâu nhất; Ngày nay, hắn trong lòng chư vương đã chính thức là đại ca”.
Hạ Tầm tinh tế thưởng thức một phen, chậm rãi gật đầu nói: “Đại nhân muốn nói, triều đình làm như vậy, có hại vô ích. Đại nhân đã biết lợi và hại trong đó, tại sao không góp lời nhắc nhở Hoàng thượng?”.
La Thiêm Sự nhíu lông mày, chậm rãi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Hoàng Thượng xem Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, Tề Thái như Y Duẫn, Chu Công, lời nói người bên ngoài, Hoàng Thượng đâu còn nghe lọt tai. Huống chi, Cẩm Y vệ chúng ta thanh danh gần đây không tốt, những quan văn kia chướng mắt chúng ta, hôm nay lại đứng ngay cạnh hoàng thượng huyên náo dèm pha, cẩm Y vệ chúng ta càng không có tư cách nói chuyện...”.
Hắn cười khổ hai tiếng nói: “May mà, tiên đế để lại cho Hoàng Thượng giang sơn to lớn như vậy, để ổn định triều đình, mấy tên hủ nho phế vật quả thực hơi có chút lý luận suông, vẫn không ảnh hưởng quá lớn đến đại cuộc, trước mặt lực lượng tuyệt đối cường đại của Hoàng Thượng, cho dù Yến vương tìm mọi cách giãy dụa, cuối cùng cũng chỉ là kiến càng lay cây, không cải biến được chuyện gì”.
Ánh mắt Hạ Tầm hơi lóe lên, nói: “Đúng vậy, đừng nói Yến vương đã giao ra binh quyền, cho dù không giao ra, với những binh lính trong tay Yến vương, sao lại là đối thủ triều đình? Thật ra trong triều có vài vị đại nhân nhọc lòng như thế, tất nhiên là lo lắng Yến vương cùng đường, bị ép tạo phản, nhưng cũng phải nghĩ cách tìm lý do đường hoàng, bắt hắn hỏi tội, bỏ Vương tước của hắn, chỉ cầu danh chính ngôn thuận.
Bất quá, hạ quan ở Bắc Bình, đã từng đã cứu tiểu quận chúa Trung Sơn vương phủ, từ đó đã đánh giá cao thấp quan hệ của vương phủ, biết rõ Yến vương làm người cẩn thận, không can thiệp sự vụ địa phương, dạy dỗ cũng nghiêm, nghĩ cách nắm thóp hắn rất không dễ dàng. Bằng không, nếu Cẩm Y vệ chúng ta có thể bắt Yến vương dâng lên cho Hoàng Thượng, cho dù Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ, vài vị đại nhân chướng mắt chúng ta, Hoàng Thượng sẽ đối đãi với cẩm Y vệ chúng ta với một con mắt khác”.
Đôi mắt La Thiêm Sự sáng lên, trầm ngâm nói: “ừm, không sai, lời này của ngươi lại nhắc nhở ta, chúng ta không thể chờ Hoàng Thượng sai khiến phân công chúng ta, hẳn phải chủ động xin đi giết giặc, tạo ra cơ hội. Nếu chúng ta lập nhiều đại công, lo gì không được bệ hạ ưu ái?”.
Hắn đứng dậy, đi lại trong phòng, chợt cả người đứng yên, trở lại nói: “Hoàng Tử Trừng đã đề nghị với Hoàng thượng, đến ngày đông giá rét, tái ngoại Mông nhân có đến biên cảnh nước ta cắt cỏ theo lệ thường, phái võ tướng triều đình Vũ Tương Nhung đi thủ Khai Bình, đồng thời, viện lý do không đủ binh lực, điều động ba đội binh mã hộ vệ của Yến vương đi”.
Hắn dừng một chút, lại nói: “Hoàng Thượng còn phái Công bộ Thị Lang Trương Nhuế Vi làm chính sử Bắc Bình, Hà Nam vệ chỉ huy Thiêm Sự Tạ Quý lần trước trợ giúp Tào Quốc Công bắt Chu vương có công, thăng chức Bắc Bình Đô Chỉ Huy Sứ...
Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “Mới vừa rồi không phải đại nhân nói, Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ mấy vị đại nhân quyết định trấn an Yến vương trước, sau đó mới bất động thanh sắc cắt bỏ cánh tay của hắn sao? Cử động như vậy, Yến vương không phải người ngu ngốc, còn không nhìn.
Ra ý tử triều đình?”.
La Thiêm Sự mở tay ra, bất đắc dĩ nói: “Vấn đề là, mấy tên này là dạng ngu ngốc, cũng coi Yến vương trở thành dạng ngu ngốc.
Hạ Tầm im lặng.
La Khắc Địch khinh miệt nói: “Lớp tú tài này chướng mắt chúng ta, nhưng theo ta thấy, do bọn họ làm bừa xuống, làm tốt một việc, sợ không bằng sinh ra nhiều thị phi. Ta hướng về phía Hoàng Thượng thỉnh chỉ, điều ngươi đi Bắc Bình”.
Hạ Tầm làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Điều ty chức đi Bắc Bình?”.
La Khắc Địch nói: “Không sai, ngươi từng đi qua Bắc Bình, có chút quen thuộc với nơi đó, lại nhận biết Yến vương phủ, vừa vặn tiếp cận bọn họ”.
Hạ Tầm nói: “Đại nhân, Hoàng Thượng từ lúc đăng cơ đến nay, xuất hiện nhiều lần cải cách, chư phiên chấn động, đều phái không ít tai mắt, ở trong kinh tìm hiểu tin tức. Ty chức mặc dù là một tiểu nhân vật, nhưng nhậm chức tìm hiểu tin ở tức cẩm Y vệ, sợ cũng không thể gạt được người hữu tâm, lần này đi Bắc Bình, Yến vương phủ mặc dù quen biết, sao có thể không đề phòng ty chức, vẫn tín nhiệm như cũ?”.
La Khắc Địch thong dong nói: “Đâu chỉ là đề phòng? Giờ đây chư phiên người người cảm thấy bất an, người nào cũng sợ hãi, hiện tại người nào rời khỏi Kim Lăng, đều bị bọn họ coi là người triều đình phái đi đối phó với bọn họ, sao có thể tín nhiệm ngươi, bất quá.
La Khắc Địch cười một cách quỷ quyệt, mắt nhìn Hạ Tầm, chậm rãi nói: “Nếu như ta là Yến vương, tâm ý Hoàng Thượng như thế nào, rốt cuộc muốn làm một bước kia hay không, trong lòng ta vẫn không có cách nào xác định. Mà ngươi là người quen biết cũ của ta, lại bị Hoàng Thượng phái đi, ta sẽ làm ra vẻ không để ý đến nhiệm vụ của ngươi, nói bóng nói gió dò xét vấn đề từ trong miệng ngươi? Có thể lợi dụng tiền tài nữ nhân thu mua ngươi hay không, từ trong miệng ngươi hỏi thăm ý đồ chân thật của Hoàng Thượng?”.
Hạ Tầm nhẹ nhàng a một tiếng: “giật mình” nói: “Ty chức đã rõ ràng, đại nhân là muốn nói.
La Khắc Địch mỉm cười nói: “Nếu là do vài vị đại nhân tự cho là thông minh làm bừa như vậy, trừ phi Yến vương chịu ngồi chờ chết, nếu không sẽ phản! Ta phái ngươi đi, nếu có thể nắm được nhược điểm của Yến vương, dùng uy quyền triều đình, danh chính ngôn thuận chủ động bắt hắn là tốt nhất, bằng không, cũng có thể quan sát nhất cử nhất động của hắn, nếu như thực sự hắn có ý phản, kịp thời hồi báo triều đình, cũng để cho triều đình sớm quyết định đối sách, đây chính là công lao của cẩm Y vệ ta, người bên ngoài muốn cướp cũng không thể cướp được”.
Hắn nặng nề vỗ bả vai Hạ Tầm, trầm giọng nói: “Ngươi đi, tìm, làm cho Yến vương thu mua ngươi. Đưa ngươi tiền tài, ngươi hãy cứ thu, đưa ngươi mỹ sắc, ngươi cứ hưởng thụ, Bản quan đặc biệt cho phép ngươi... Đầu nhập vào Yến vương!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan