Chương 261: Trời Không Cho Lấy
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 261
Trời Không Cho Lấy
Chương 261: Trời không cho lấy
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn. eu
Một hồi vốn nên chất vấn tại điện, Yến vương Chu Lệ trải qua đại phong ba, tại Chu Lệ tiên phát chế nhân, lại với một phe Chu Duẫn Văn mặt xám mày tro mà chấm dứt.
Thật ra, tuy Chu Lệ chiếm đại nghĩa cùng đạo lý lên điện làm khó dễ, nguyên bản vẫn nghĩ kết cuộc, cũng chỉ là khiến cho triều dã khắp nơi chú ý, như vậy mà nói, tuy tạm thời tự hãm khốn cảnh, nhưng lâm vào dòng nước xoáy đạo nghĩa công luận của đám thư sinh kia, làm việc sợ đầu sợ đuôi, là không dám làm gì hắn, cuối cùng hắn thuận lợi quay lại Bắc Bình, xác thực nắm chắc vượt qua đến bảy thành, hơn nữa bởi vì bản thân ở trên triều đình công khai chất vấn, có khả năng rất lớn làm cho đối phương có chỗ cố kỵ không dám tùy tiện tước phiên như trước, ít nhất là không dám làm công khai như thế.
Sở dĩ kết cuộc Chu Lệ so với Đạo Diễn dự đoán còn tốt hơn, cái này phải quy công ở Chu Duẫn Văn.
Chu Duẫn Văn không giỏi miệng lười, không có nghĩa là bọn người Phương Hiểu Nhụ, Hoàng Tử Trừng không am hiểu, bọn họ đều là đám người khéo nói, ngay từ đầu sở dĩ không kịp phản ứng, là vì bọn họ tước phiên xác thực quá nhanh, Yến vương Chu Lệ trách cứ những chuyện kia xác thực chiếm lấy đạo lý, bọn họ không thể nào cãi lại. Nhưng bọn họ cả đời dạy học, thuật ngụy biện chuyển đổi mệnh đề còn không hiểu sao? Chỉ cần một lần nữa cho bọn họ chút thời gian, bọn họ nhất định có thể thanh tỉnh lại suy nghĩ của bản thân, bỏ qua chủ đề mà Chu Lệ nắm chặt không tha, chuyên tấn công chứng cứ phạm tội hắn khi quân phạm thượng, đem tất cả chú ý kéo sang, mặc dù không thể hòa nhau một ván, cũng có thể lấy về chút ít mặt mũi.
Nhưng Chu Duẫn Văn lại chưa từng trài qua tràng diện như vậy, mắt thấy mấy tâm phúc vây cánh của mình bị Chu Lệ làm cho á khẩu không trả lời được, văn võ cả triều đều ở nơi đó nhìn, Chu Duẫn Văn không có kinh nghiệm xấu hổ không chịu nổi, hận không thể có bậc thang đi xuống, cho nên khó dằn nổi xuống nước, thừa nhận Chu Lệ ngự tiền thất nghi chỉ là từ sự chân thành, sự tình trong nhà tất cả từ từ thương lượng, vội vàng cho mình một bậc thang đi xuống, liền sai nội thị nâng Chu Lệ dậy, an ủi một phen, mời hắn đi trước đến nội cung gặp mẫu hậu, thúc tẩu tự giải quyết việc nhà.
Bởi Chu Duẫn Văn làm như vậy, bọn người Hoàng Tử Trừng sẽ không cố gắng cãi. Chu Lệ vỗ mông rời đi, ngươi còn phân cao thấp với ai? Đây không phải là khiến cho hoàng đế xuống đài không được sao, mấy người đành phải nén giận, đem việc này bỏ qua. Quan viên Hồng Lư tự thấy tình cảnh này, vội ra mặt sai bách quan dâng tấu chương, từ đầu đến cuối bách quan hôm nay lại không chuẩn bị làm gì, vài đại thần tùy tiện đi ra, nói ra mấy vấn đề không đến nơi đến chốn, Chu Duẫn Văn tùy tiện trả lời vài câu thuyết phục rồi lui về trướng, buổi thiết triều liền qua loa cho xong việc.
Chạng vạng, tại cung cấm, trong điện Chính Tâm đèn đuốc sáng trưng, Chu Duẫn Văn vừa mới vâng theo mẫu hậu phân phó, khách khí tiễn Tứ thúc Yến vương trở về đây, một đám tâm phúc sớm đã ở nơi này bàn luận.
Tề Thái kích động nói: “Hoàng Thượng, hôm nay Yến vương ở trên triều dám khiển trách thiên tử, vu oan quần thần, trong mắt đâu còn có Hoàng Thượng, đâu còn có triều đình, kiêu ngạo như vậy, ý phản còn không rõ ràng sao? Hoàng Thượng căn bản không nên cho hắn vào triều, hắn một bước tiến vào ứng Thiên phủ, nên bắt giữ hắn hỏi tội!”.
Cảnh Thanh cũng phẫn nộ nói: “Hoàng Thượng, Yến vương tự mình đưa tới cửa, đây là cơ hội tốt trời ban. Trời ban tất phải lấy. Trải qua một chuyện hôm nay trên triều đình, Hoàng Thượng lại càng không nên do dự, hẳn là lập tức đem hắn đưa ra công lý, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật!”.
Chu Duẫn Văn trầm mặt nói: “Trên triều đình, trẫm vừa mới nói qua không có ý diệt trừ các vị hoàng thúc, vừa mới miễn xá tội hắn vô lễ trước điện, ngươi bắt trẫm lật lọng, để thiên hạ chê cười sao?”.
Luyện Tử Ninh vừa nghe, nóng nảy nói: “Hoàng Thượng, để thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, Yến vương đã đến đây, phải bắt hắn có đến mà không có về, nếu thả hổ về rừng, để mãnh hổ cắn trà, hối hận thì đã muộn!”.
Chu Duẫn Văn bực bội khoát khoát tay, đặt mông ngồi vào ngự tọa, hiện lên vẻ bực tức không nói lời nào.
Hoàng Tử Trừng dùng sức vuốt chòm râu, sau hồi lâu mới nói: “Không thể giết! Yến vương dụng tâm hiểm ác, kỳ tâm có thể giết!”.
Chu Duẫn Văn và các đại thần đồng loạt nhìn về phía hắn, Chu Duẫn Văn vội hỏi nói: “Tiên sinh nói lời ấy là có ý gì?”.
Hoàng Tử Trừng nói: “Chúng ta một mực nghĩ không ra, Yến vương sao phải đến phủ ứng Thiên? Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã phát giác được hướng đi triều đình, hiểu rõ triều đình lập tức muốn ra tay với hắn. Lúc này, hắn mạo hiểm đến phủ ứng Thiên, tại sao? Nếu như nói là muốn hướng về phía triều đình bày tỏ lòng trung thành, vậy hắn nên theo khuôn phép cũ, lời nói và việc làm cẩn thận, nhưng hắn làm thế, nguyên nhân vì sao?”.
Mọi người nghe xong, cảm thấy hắn phân tích rất có đạo lý, không khỏi liên tục gật đầu, Chu Duẫn Văn vội vàng hỏi: “Vậy dựa theo tiên sinh thấy, ý đồ của Yến vương là ở đâu?”.
Hoàng Tử Trừng nói: “Trong chư vương, người thiện chiến, từng lãnh binh mã còn có vài phiên vương, hơn nữa sự khống chế của triều đình đối với Bắc Bình còn chưa đủ nghiêm mật, hắn hiểu rõ hiện tại còn chưa phải lúc triều đình có ý đồ tước phiên đối với hắn, cho nên mạo hiểm vào kinh, Một là khiến cho Hoàng Thượng công khai thừa nhận không có ý tước phiên, Hai là dùng cử động này tranh thủ nhân tâm các phiên, Ba là lấy được sự đồng tình của dân chúng...
Hoàng Tử Trừng còn chưa nói xong, Tề Thái không thể chờ đợi được nói: “Nếu đã nhìn ra dụng tâm của Yến vương, chúng ta càng nên lập tức giết chết hắn!”.
Hoàng Tử Trừng khoát tay nói: “Chậm đã, ta còn chưa nói hết. Yến vương tất nhiên cũng lo lắng đến Kim Lăng sẽ rơi vào phong hiểm, nhưng hắn đang đánh nước cờ hiểm tìm đường sống trong cõi chết, hắn không thể không đến. Nhưng Yến vương, đối với Bắc Bình, hắn tất nhiên cũng có an bài từ sớm, nếu như hắn chết ở Kim Lăng, con của hắn tất nhiên sẽ tụ chúng tạo phản, đây là thứ nhất, Thứ hai sao, hừ! Hắn cũng có ý định làm xấu tình hình, muốn mượn cái chết, đẩy Hoàng Thượng vào bất nghĩa, đẩy chúng ta vào bất trung, hắn ở Hiếu Lăng khóc tế tiên đế các ngươi đều đã nghe qua, đến lúc đó người khắp thiên hạ sẽ nói gì về Hoàng Thượng? Nói gì về chúng ta?”.
Luyện Tử Ninh gấp đến độ dậm chân nói: “Ai da, Hoàng đại nhân, đang lúc nước sôi lửa bỏng, ngươi còn cố kỵ những chuyện kia làm gì, chỉ cần một đao đem hắn giết, thế tử Yến vương vẫn còn trẻ tuổi, uy vọng võ công xa xa không bì kịp, có thể làm thành đại sự gì, hẳn là lập tức động thủ đem hắn diệt trừ mới đúng”.
Hoàng Tử Trừng cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: “Chân trần không sợ đi giày, Yến vương đã tính tới khả năng xấu nhất, hắn đây là muốn chó cùng rứt giậu, liều chết đánh cược một lần. Đại cuộc nắm giữ ở trong tay Hoàng Thượng, nắm giữ ở trong tay triều đình, chúng ta gấp cái gì? Kế hoạch chúng ta chế định là gì? Là tước đôi cánh của hắn, rút củi dưới đáy nồi, không cần tốn nhiều sức bắt lấy Yến vương, giờ đây sao có thể bởi vì hành động của Yến vương mà rối loạn kế hoạch bên mình?
Giết người một ngàn, tự tổn hại tám trăm, Hoàng Thượng vừa lên ngôi, nếu như giờ đây giết chết Yến vương, Hoàng Thượng chẳng phải sẽ có tổn hại? Chúng ta vừa mới được Hoàng Thượng trọng dụng, uy vọng không đủ, các ngươi cũng nghe, hôm nay trên triều đình, Yến vương chẳng phải một mình một người đến mỉa mai ta và ngươi, ly gián quan hệ ta và ngươi cùng bách quan triều đình sao? Nếu như chúng ta giết chết Yến vương lúc này, chẳng phải sẽ làm cho người người lên án?”.
Chân trần không sợ đi giày, những lời này, đúng là từ thời kỳ triều Minh lưu hành ra, Hoàng Tử Trừng tự nghĩ mình thông suốt tâm tư Chu Lệ, thoải mái tự nhiên còn nói câu dí dỏm. Nghe thấy lý luận rắm chó, Tề Thái lại tức giận đến phun lửa, hắn thở hổn hển, trừng mắt nhìn Hoàng Tử Trừng nói: “Vậy... Dựa theo Hoàng đại nhân, chúng ta nên làm như thế nào?”.
Hoàng Tử Trừng đã tính trước nói: “Yến vương càng gấp, càng chứng minh hắn đã không còn cách nào khác, mà đại cuộc là do chúng ta nắm giữ ở trong tay, hắn gấp, chúng ta không thể cũng gấp theo. Ta nghĩ, Hoàng Thượng chẳng những không thể giết hắn, trong lúc hắn ở Kim Lăng, còn phải ưu tiên cho hắn, ban ân sủng, về phần sự tình tam vương bị tước quyền, cũng có thể lấy lý do hắn ở Bắc Bình xa xôi không rõ chân tướng, dùng để mê hoặc Yến vương.
Mặc cho hắn thiên biến vạn hóa, ý ta đã định, chúng ta bên này, vẫn dựa theo kế hoạch sớm định ra, cắt hết vây cánh hỗ trợ của hắn, đến lúc đó, Bắc Bình cũng đã do chúng ta nắm giữ, muốn giết Yến vương sao, ha ha, chờ chúng ta bố trí thỏa đáng, giết trong này hay giết ở Bắc Bình, có gì khác nhau? Đợi thời cơ chín muồi động thủ lần nữa, không những không tổn hại danh dự Hoàng Thượng, cũng có thể tốn ít binh đao, giúp cho dân chúng bớt loạn lạc”.
Cảnh Thanh trừng con ngươi nói: “Còn muốn để hắn trở về?”.
Hoàng Tử Trừng khẳng định nói: “Đúng! Cần phải để hắn trở về!”.
Luyện Tử Ninh giận không kìm được nói: “Buồn cười, đây không phải thả cọp về núi sao?”.
Chu Duẫn Văn thấy thân tín của mình lại nổi lên nội chiến, cũng không biết ai nói có đạo lý hơn, liền hướng về phía Phương Hiếu Nhu hỏi: “Hiếu Trực tiên sinh nghĩ như thế nào?”.
Phương Hiếu Nhu nói: “Các vị đại nhân đều là vì Hoàng Thượng, vì giang sơn Đại Minh ta, lúc này tất cả, không nên tổn thương hòa khí mới đúng. Hoàng Thượng, các vị đại nhân nói, lo lắng đều có đạo lý. Giờ đây Yến vương đánh một nước cờ thua như vậy, chính là muốn khiến cho.
Hoàng Thượng giết hắn cũng không phải, không giết cũng không phải, dựa vào thần xem, chúng ta không thể giết hắn, nếu không thật sự không thể chống đờ tiếng nói của người trong thiên hạ. Hoàng Thượng muốn giết Yến vương rất dễ dàng, muốn bịt miệng người trong thiên hạ thì rất khó!”.
Chu Duẫn Văn không kìm lòng được gật gật đầu, Phương Hiếu Nhu lại nói: “Nhưng, chúng ta cũng không thể cho phép Yến vương bài bố, Yến vương đến Nam Kinh, ăn bệ hạ một quân, bệ hạ sao không phản kích ăn một quân của hắn, nếu hắn đáp ứng thì thôi, nếu hắn không đáp ứng, khi đó, muốn chém muốn giết, vô luận Hoàng Thượng làm như thế nào, Yến vương cũng không có lời nào có thể nói, thần dân trong thiên hạ, cũng không có lời nào để nói”.
Hai mắt Chu Duẫn Văn tỏa ánh sáng, vội vàng hỏi: “Hiếu Trực tiên sinh, trẫm nên làm như thế nào?”.
Phương Hiếu Nhu nói: “Sắp tới chính là ngày giỗ tiên đế, Hoàng Thượng có thể nói, chư vương vâng mệnh trấn thủ bốn phương, trách nhiệm không thể nhẹ, các vương tử thay mặt cha vào kinh thành, tế tảo hoàng lăng, Yến vương đã ở trong kinh, trước hết đem chuyện này nói cho hắn nghe, bắt hắn ở trước mặt mọi người đáp ứng. Làm như vậy có hai chỗ chỗ tốt, thứ nhất, năm trước tiên đế băng hà, Hoàng Thượng ra chiếu dụ chư vương không được vào kinh thành, dân gian đối với việc này có nhiều nghị luận, cho rằng Hoàng Thượng bất cận nhân tình, Hoàng Thượng vừa vặn đưa ra chiếu dụ này bổ sung, Thứ hai, nếu Yến vương không đồng ý, đó chính là kháng chỉ, tâm phản cũng rất rõ ràng, ngay tại chỗ bắt lấy hắn, hắn cũng không thể nói gì được. Nếu hắn đáp ứng lại lật lọng, thì thất tín với thiên hạ. Nếu ba vương tử Yến vương thật đến đây, triều đình bên này giống như Hoàng đại nhân nói, thong dong bố trí, không cần tiếp tục lo lắng Yến vương bí quá hóa liều!”.
“Tốt!”.
Trên mặt Chu Duẫn Văn lộ ra vẻ vui mừng, chuyển hướng sang mọi người hỏi: “Các khanh, Hiếu Trực tiên sinh nói như vậy có được không?”.
“Hồ đồ, thật sự là hồ đồ! Yến vương ở trước mắt, giết cũng chỉ như giết một con chó, càng muốn thả cọp về núi, theo đại kế tước phiên gì đó của triều đình, thật sự là buồn cười!”.
Rời khỏi hoàng cung, đi ở trên đường, Tề Thái càng nghĩ càng đau lòng, Cảnh Thanh thở dài nói: “Làm gì được, Phương Hiếu Trực và Hoàng Dĩ Hành ở trong suy nghĩ Hoàng Thượng là không ai bằng, hai người bọn họ đều có cái nhìn này, chúng ta còn có thể làm thế nào?”.
Luyện Tử Ninh ủ rũ nói: “Ài, thời cuộc phát triển nếu thật như bọn họ đoán trước cũng tốt, chỉ sợ phức tạp hơn mà thôi, trong nhà Yến vương là ba con hổ con sao bằng được mãnh hổ Yến vương lợi hại này”.
Thần sắc Tề Thái biến ảo bất định, sau khi suy nghĩ hồi lâu, chân đập mạnh một cái nói: “Không được, không thể thả cọp về núi”.
Cảnh Thanh bất đắc dĩ nói: “Tâm ý của Hoàng Thượng đã quyết, ta và ngươi có thể làm gì được? Chỉ bằng thư sinh như ta và ngươi, chẳng lẽ giết đến Yến vương phủ, tự tay đâm Yến vương sao?”.
Tề Thái cắn chặt răng nói: “Không sai, ta đang có quyết định này. Chỉ có điều...”.
Hắn nghiêng mắt nhìn nha môn cẩm Y vệ cách đó không xa, lạnh lùng cười nói: “Đương nhiên là không phải do chúng ta động thủ.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan