Chương 298: Bá Đạo.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 298
Bá Đạo.
Chương 298: Bá đạo.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn. eu
“Đứng lại, tiếp nhận kiểm tra”.
Cự mã cùng rào sừng hươu ở cửa thành cũng không vì xe ngựa mạnh mẽ đâm tới mà mở ra, quan binh sĩ tốt ngược lại đem thương gác ở trên rào sừng hươu lên, trực chỉ xe ngựa, cao giọng quát.
“Hỗn xược!”.
Đại hán đánh xe ngựa năm nay gần bốn mươi, khăn vải xanh trùm đầu, chòm râu rậm rạp, cơ bắp rắn chắc dường như sắp kéo áo căng nứt ra, hắn cẩm roi ngựa trong tay rung lên, bốp một tiếng giòn tan ở giữa không trung, không kìm được giận giữ mắng: “Mắt chó ngươi mù rồi hả, không thấy được đây là xe ngựa phủ Ninh vương sao?”.
“Phủ Ninh vương?”.
Hạ Tầm đối với nhân vật trong xe ngựa này không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ.
“Phủ Ninh vương thì sao? Trước mắt Yến phiên tạo phản, tái bắc rung chuyển bất an, đề phòng gian tế lẫn vào, vệ chỉ huy nhận lệnh Chu đại nhân, nghiêm khắc kiểm tra tất cả mọi người vượt qua nơi đây, nghe rõ chưa, là tất cả mọi người phải chờ”.
Nghênh đón là một bội đao tiểu kỳ, đối mặt với xe ngựa của phủ Ninh vương người này không sợ, ngạo khí khinh người, Hạ Tầm thấy không khỏi thầm khen một tiếng, người này thật có phong phạm mạnh mẽ, chỉ biết quân pháp, không biết vương quyền, không biết vị chỉ huy vệ Chu đại nhân này là hạng nhân vật thế nào, lại có bộ hạ như vậy, quả nhiên là quân kỷ nghiêm túc.
Người đánh xe lại tức giận đến sôi gan, tiểu tử thủ vệ này gọi là Từ Khương, trước kia chỉ cần trông thấy bóng dáng xe ngựa phủ Ninh vương, đã sớm chuyển hết chướng ngại trước cửa thành đi, cúi đầu khom lưng ăn bụi đất sau mông xe bọn họ đi vào thành, giờ đây vừa vặn tốt rồi, lại có thể là nhân vật văn hỏi, người đánh xe tức giận mắt trợn lên, vung dây trói mắng: “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Cho ngươi ba phần mặt mũi, ngay cả phủ Ninh vương ta cũng không để vào mắt sao?”.
Nói xong, cây roi trong tay đã gào thét đánh về phía Tiểu kỳ, Tiểu kỳ kia không ngờ hắn dám động thủ, trong lúc vội vã không kịp trốn tránh, vội vàng một như con lừa lăn lăn dưới đất, lúc này mới tránh khỏi cây roi hung ác, cố gắng bò lăn bò càng trông rất chật vật, dẫn tới dân chúng một bên cười to.
Từ Khương mang một thân bụi đất đứng lên, thẹn quá hóa giận nói: “Khốn kiếp! Ngươi chỉ là một xa phu trong phủ Ninh vương thôi, lại có thể dám tập kích Bản quan! Người tới đây, mở cung giơ thương, bọn họ còn dám tiến thêm một bước, giết không cần hỏi”.
“Giết”.
Từ tiểu kỳ ra lệnh một tiếng, thủ hạ hét lớn một tiếng, trường thương liền lần lượt bước một bước về phía trước, sĩ tốt phía sau cũng chầm chậm mở cung tiễn ra, lang nha tiễn hung ác sắc bén có thể xuyên qua trọng giáp nhắm ngay xe ngựa và vài tên kỵ sĩ hộ vệ bên cạnh.
Hạ Tầm ở một bên nhìn, trên mặt hơi lộ ra một ít ý vị sâu xa vui vẻ, không ngờ vừa tới dưới thành Đại Ninh, đã chứng kiến một màn như vậy, xem ra tình cảnh Ninh vương giờ đây cũng không có gì đặc biệt! .
“Ai muốn bắn? Muốn giết chết ai vậy?”.
Thanh âm mát lạnh giòn tan, phi thường êm tai, lại mơ hồ mang theo áp lực phẫn nộ không cách nào kìm chế, sau đó một tay xốc màn kiệu lên. Hạ Tầm nhìn lên gặp ngay cái nhẫn màu xanh lục, trong lòng chấn động: “Quả nhiên là nàng, nữ tử gặp được trên sườn núi bắc Lưu Gia khẩu kia, nàng là người phủ Ninh vương sao?”.
Ngón tay ngọc trắng thon dài, đang đeo một chiếc nhẫn trong suốt!
Sau đó, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, áo sắc gấm Tứ Xuyên xanh nhạt, quần màu xanh lục mặt lạnh lẽo bước thong thả đi ra.
Hạ Tầm đứng ở bên cạnh, chỉ thấy nàng trắng nõn nà, khuôn mặt thanh lệ cộng thêm má lúm đồng tiền mang theo sự lãnh ngạo và tức giận nhàn nhạt, Từ tiểu kỳ vừa thấy người trong xe xuất hiện, dáng vẻ bệ vệ liền co rút lại ba phần, hơi lường lự một chút, chắp tay nói: “Ty chức Từ Khương, bái kiến nương nương”.
“Nương nương?”.
Trong lòng Hạ Tầm run sợ: “Vương phi! Ninh vương phi? Vậy còn người con trai được gọi là ca ca kia là ai?”.
Chỉ thấy tiểu mỹ nhân lạnh lùng quát: “Mở cổng, nhường đường”.
Từ Khương do dự một chút nói: “Nương nương thứ tội, ty chức nhận lệnh vệ chỉ huy Chu đại nhân, điều tra người đi đường qua lại, chưa kiểm tra, không được đi vào”.
Tiểu mỹ nhân lớn tiếng nói: “Lớn mật, bản phi ngươi cũng muốn tra sao?”.
“Cái này...”.
“Đương nhiên phải tra”.
Một tiếng trả lời như chém đinh chặt sắt, một võ tướng năm nay qua bốn mươi, một bộ râu đen đặc dài dưới hàm bước từng bước một vững vàng từ trong cửa thành thong thả đi ra, quân tốt xung quanh Từ Khương đồng loạt ôm quyền thi lễ về phía hắn nói: “Bái kiến Chỉ huy đại nhân”.
Tiểu mỹ trên xe nhân lạnh lùng cười nói: “Chu Giám, ngươi chính là một Vệ Chỉ huy, dám ngăn chặn đường đi của bản vương phi sao?”.
Chu Giám cười nhẹ một tiếng đáp: “Nương nương, trong mắt mạt tướng chỉ có triều đình, chỉ có vương pháp. Trước mắt Yến phiên Bắc Bình tạo phản, Tây Bắc, Liêu Đông nhận mệnh lệnh triều đình, cùng quân đội đề phòng chính giữa. Nương nương là người trong phủ Ninh vương, mạt tướng nhận ra nương nương, theo lý thuyết căn bản không cần điều tra, nhưng mà, hôm nay để nương nương qua, quốc gia pháp độ quân kỷ liền không còn sót lại chút gì. Kính xin nương nương xuống xe, để tướng sĩ thủ quan cẩn thận kiểm tra thực hư, rồi lại vào thành cũng không muộn”.
Nữ tử trên xe tức giận đến mức thân thể mềm mại run lên, mặt phấn tái nhợt chỉ vào hắn nói: “Giỏi, ngươi giỏi”.
Chu Giám mỉm cười, ngạo nghễ mà đứng, hiển nhiên đã không đem phủ Ninh vương để vào mắt.
Hai bên giằng co thật lâu, mắt thấy dân chúng vây xem càng ngày càng nhiều, quân tốt đối diện không có một chút ý tử nhường đường, nàng kia trên xe cắn răng, rút mạnh bội đao ra từ bên hông đứng thẳng trên xe, Chu Giám biến sắc, một tay đè lại chuôi đao, quát lên: “Nương nương muốn làm gì?”.
Nữ tử trên không trả lời, bàn tay cầm đao như dải lụa, xoạt thoáng qua đã cắt đứt dây cương kéo xe ngựa, nàng thả người nhảy lên phía trước, liền nhẹ nhàng linh hoạt rơi trên lưng một con ngựa, quát: “Theo bản vương phi xông qua, ta xem kẻ nào dám ngăn đón”.
Dứt lời giục ngựa vọt tới trước, kỵ sĩ dưới tay nàng nghe vậy, sớm đã móc thương dài phía trên xuống theo, trong tiếng quát mắng, mấy cái chắn đường đều bị đánh bay sang một bên, vài sĩ tốt đối diện sợ bị cự mã nện vào, đều chật vật lui về phía sau, tiểu mỹ nhân tính nóng như lửa hai chân đạp bụng ngựa, bờm ngựa màu hồng như lửa bay lên, con ngựa lao như điên, hướng về phía trong cửa thành mau chóng chạy theo.
“Lớn mật! Quốc gia pháp kỷ, coi như không có gì sao, ngăn hắn lại”.
Đột nhiên tại cửa thành lại phát ra một tiếng hét lớn như lôi đình, một đám binh lính phần phật tuôn ra, đem lá chắn cao lớn chăm chú dựng thẳng thành một hàng, liên hoàn thành một tường lá chắn, lá chắn va chạm, vang lên tiếng khanh khanh, lá chắn hở ra thì thò ra một cây trường thương, giống như trên mặt lá chắn dài ra một cái răng hung ác hung ác nhọn hoắc, mắt thấy thân ngựa đâm lên lá chắn này, tiều mỹ nhân bạch y giật mạnh một phát bắt được bờm ngựa, tuấn mã bị đau, may mắn hí dài một tiếng người đứng thẳng dậy.
Con ngựa kia cũng không có yên, nhưng tiểu mỹ nhân cưỡi ngựa hiển nhiên vô cùng tốt, một đôi chân dài của nàng chăm chú kẹp vào bụng ngựa, lại có thể không cần chảy xuống. Móng ngựa vừa rơi xuống đất, tiểu mỹ nhân liền nắm đao, ánh mắt nguy hiểm mà sắc bén nhìn về phía trước. Đại Ninh thành tướng lãnh, đóng quân cao nhất chính là vệ chỉ huy Chu Giám, nhưng người này lại cam đảm hơn so với Chu Giám, rõ ràng dám ở trên Chu Giám ra lệnh, nàng thật sự nghĩ không ra còn có người phương nào ở đây.
Bởi vì lúc này đã gần đến hoàng hôn, trong cửa thành ánh sáng hôn ám, hai người còn chưa hoàn toàn đi tới trong cửa thành, hình dáng diện mục không thấy rõ lắm, chờ hai người hoàn toàn đi tới, lập tức tiểu mỹ nhân mới thở dài một hoi, lạnh lùng thốt: “Trần Đô Đốc Lưu Tổng binh”.
Hai người kia nàng nhận ra, một là Kế Châu Tổng binh Lưu Chân, ba đạo hộ vệ binh mã Ninh vương phủ chính là bị hắn điều đi, người khác là Kể Châu, Tuyên phủ Đô Đốc Trần Hanh, triều đình quyết ý tước phiên thì tài hoa đến tây bắc trở thành đầu não quân sự nơi đây, tất cả lộ binh mã ban đầu của Ninh vương, chính là bị hắn tiếp thu, hai người đều đến qua phủ Ninh vương, nàng đương nhiên nhận ra.
Trần Hanh không đến năm mươi, dáng người mặc dù có vẻ hơi thon gầy, nhưng hai hàng lông mày nhíu lại, đã có loại khí phái không giận mà uy, hắn lập tức lạnh lùng trừng mắt nữ kỵ sĩ, thanh âm không nhanh không chậm, nhưng lại cực kỳ trầm ổn, trang trọng: “Bản đốc cùng Lưu Tổng binh dò xét biên phòng, đi vào Đại Ninh, vốn thấy tuân kỷ chỗ này khá cao, quân pháp nghiêm minh, không ngờ phá hư pháp luật và kỷ luật lại là Vương phi.
Nương nương, an nguy Đại Ninh, không chỉ liên quan đến triều đình, cũng liên quan đến Ninh vương và nương nương phải không? Nếu nương nương vi phạm quân kỷ quốc pháp, như vậy Ninh vương điện hạ sẽ phải làm sao? Kinh xin nương nương nghe bản đốc khuyên bảo một lời, xuống ngựa tiếp nhận kiểm tra, nếu không, đừng trách bản đốc đem chi tiết việc này trình báo triều đình, Hoàng Thượng trách cứ xuống, sẽ không trách phạt nương nương, lại tất nhiên khiển trách tại điện hạ, cho nên... Kính xin nương nương đừng để bản đốc khó xử.
“Ngươi...”.
Sắc mặt tiểu mỹ nhân lập tức xanh lét rồi lại trắng, hết trắng rồi đỏ, giằng co hồi lâu, rốt cuộc cảm thấy chưa hẳn xông vào sẽ qua được, hơn nữa một khi gây nhiễu loạn lớn, cuối cùng không may vẫn là Ninh vương, trước mắt không phải là lúc Hồng Vũ đại đế, những hoàng tử này còn chưa được sủng ái bằng ngoại nhân, chỉ là cắn cắn răng một cái, xấu hổ nhẫn nhục lập tức chuyển đầu.
“Sa Ninh! Không nên cử động! Ài dám động, con rùa đen vương bát đản dám ngăn đường đi ái phi của bản vương!”.
Xa xa truyền đến một tiếng rít gào, hai mắt tiểu mỹ nhân lập tức sáng ngời, kinh hỉ nói: “Điện hạ”.
Xa xa liền thấy một thót ô chuy mã như mũi tên chạy như bay đến, lập tức xuất hiện một người tuổi trẻ, ăn mặc tay áo tiễn, trong tay xách một cây trường côn hai đầu đồng, phía sau còn một đám thị vệ đi theo, bình thường không một người nào chạy trốn nhanh như ô chuy mã.
Được kêu là Sa Ninh Ninh vương phi cánh mũi động động vài cái, hai hàng nước mắt uốn lượn nhịn không được đổ rào rào lăn xuống má. Thấy thớt ô truy mã như gió thổi sang, vượt qua chính giữa Trần Hanh và Lưu Chân gào thét mà qua, côn đồng chỉ trước, bịch một tiếng đâm vào một mặt một lá chắn lớn, sĩ tốt cầm thuẫn đắn đo không ngừng, gọi một tiếng ai nha, một mặt lá chắn liền bay ra ngoài, tiếp đó kỵ sĩ cười một đầu ngựa kia, vung đại côn đập bể, nhất thời thình thịch khanh khanh cộng hưởng, những binh lính cầm thuẫn kia bị hắn nện đến gà bay chó chạy, đều bỏ quên lá chắn trốn sang một bên.
Côn trên người thanh niên lúc này mới vượt qua yên, cơn giận còn sót lại chưa hết, cầm côn chỉ thẳng về phía cửa thành còn đang có vài tùy tùng thị vệ: “Đồ khốn kiếp, các ngươi bảo vệ cho Vương phi, lại làm cho Vương phi chịu nhục nhã vô cùng này, bản vương nuôi phế vật như các ngươi làm gì?”.
Lúc này, Hạ Tầm mới nhìn rõ bộ dáng hắn, thấy người chỉ trên dưới hai mươi tuổi, tóc búi đuôi ngựa, toàn một màu đen, mày kiếm sắc nhọn, anh khí bừng bừng, một thân quần áo tiễn phục, thắt lưng đeo thất bảo ngọc đái, dưới háng ô truy mã, một bàn tay cầm thiết côn đen thui, hai đầu có núm to hơn một thước, giống như quả chùy cực lớn, đầy sát khí, đầy uy phong!
Mấy hộ vệ xung quanh xe ngựa phủ Ninh vương đều trượt xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất, thỉnh tội nói: “Thuộc hạ vô năng, xin điện hạ trị tội!”.
Hạ Tầm cùng Tắc Cáp Trí liếc nhau, thầm nghĩ: “Đây là Ninh vương! Khó trách lúc Yến vương nói đến hắn, ngôn ngữ trong lúc đó đều ẩn ẩn lộ ra ý tôn sùng, Hồng Vũ đại đế có hai mươi sáu con trai, nếu chỉ luận vũ dũng khí phách, Ninh vương Chu Quyền và Tương vương Chu Bách, chỉ sợ còn trên cả Yến vương!”.
“Điện hạ thật sự là uy phong...
Kể Châu Tổng binh Lưu Chân không âm không dương nói một câu, lời nói còn chưa nói xong, Ninh vương Chu Quyền bỗng nhiên quay đầu, hai.
Mắt sáng ngời trừng mắt nhìn hắn, quát: “Quỳ xuống!”.
Lưu Chân khẽ giật mình, sắc mặt lập tức trầm xuống tới: “Điện hạ nói gì?”.
Chu Quyền đem đại côn hướng chóp mũi hắn chỉ một ngón tay, quát: “Bản vương bảo ngươi quỳ xuống!”.
Lưu Chân cả giận nói: “Bản quan lo liệu vì Chu Châu.
Chu Quyền cười lạnh: “Còn không phải chó giữ nhà của Chu gia ta!”.
Trần Hanh ở một bên nghe xong không vui mừng, trầm giọng nói: “Điện hạ...”.
Chu Quyền ngắt lời nói: “Ngươi cũng quỳ xuống!”.
Đôi lông mày Trần Hanh nhíu lại, còn chưa nói chuyện, Chu Quyền đã nghiêm nghị quát: “Hoàng Minh Tổ Quát, phủ đệ dòng họ phiên vương, phục sức, xe ngựa, nghi thức lễ chế, chỉ thấp hơn thiên tử một cấp, công khanh đại thần đều dùng phải dùng thần lễ. Ngươi dám không quỳ? Bản vương một côn đập nát đầu chó ngươi, Hoàng Thượng cũng không thể nói!”.
Trần Hanh biến sắc, thấy Chu Quyền cắn chặt răng, nắm chặt gậy sắt, khóe miệng chứa đựng ý cười lành lạnh, trong mắt lại tràn đầy sát khí, trong lòng không khỏi rùng mình, hiểu được vị Vương gia này, hắn dám không quỳ, chỉ sợ vị Vương gia này thực có can đảm một gậy đập chết, rơi vào đường cùng, đành phải chỉnh áo choàng, quỳ xuống chỗ bụi bậm: “Thần... Trần Hanh, bái kiến Ninh vương điện hạ!”.
Chu Quyền lại lạnh lùng nhìn về phía Tổng binh Lưu Chân, Trần Hanh quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng kéo áo Lưu Chân, Lưu Chân bất đắc dĩ, đành phải kiên trì quỳ xuống.
Hai tay Chu Quyền nắm côn, ngửa mặt lên trời cười to, cười đến trên mặt Trần Hanh và Lưu Chân thoạt trắng thoạt đỏ, quả thực là xấu hổ vô cùng. Chu Quyền cười xong mặt mới trầm lại, hừ lạnh nói: “Tằng Nhị!”.
Một người trong đám thị vệ Yến vương phủ quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu cuống quít bò lên hai bước về phía trước, dập đầu nói: “Ty chức đây!”.
Chu Quyền lạnh lùng nói: “Ngươi là đồ phế vật, nghe kỹ cho ta, nếu ngươi lại để Vương phi ở trước mặt ngươi bị người khác vũ nhục, ngươi cũng không cần sống, tự mình xách đầu tới gặp ta!”.
Tằng Nhị một nặng đầu nặng dập đầu trên đất: “Ty chức tuân mệnh!”.
Chu Quyền hừ một tiếng nói: “Các ngươi có một tính một, sau khi trở lại vương phủ tự đi thẩm tra xử lý tiếp nhận quân pháp, mỗi người hai mươi quân côn”.
Cả đám người Tằng Nhị nặng nề gõ đầu một cái, cùng kêu lên nói: “Tạ vương gia ân điển!”.
Chu Quyền đằng đằng sát khí quét mắt về phía những quan binh kia, hừ lạnh nói: “Đại Ninh là bản vương phiên vương, bản vương phi bên cạnh, muốn tiến vào nhà mình còn phải tiếp nhận các ngươi kiểm tra? Vớ vẩn! Hoang đường!”.
Dứt lời lập tức tiến về phía trước, nói với bạch y nữ tử kia: “Sa Ninh, chúng ta hồi phủ!”.
Dứt lời cũng không quay đầu lại, cùng Sa Ninh phi bên cạnh hắn cùng tiến vào, ngang nhiên đi đến trong thành, bọn thị vệ vương phủ vội vàng đuổi theo rồi tản ra, bảo vệ xung quanh bọn họ.
Trần Hanh và Lưu Chân đùng đùng nổi giận đứng lên, liếc nhau một cái, mặt đầy xấu hổ.
Hạ Tầm ha ha cười rộ lên, một màn này thật đúng là thú vị! Hắn đối với hành trình mình đến Đại Ninh càng thêm có lòng tin.
Chỉ là... Nhìn bóng lưng mỹ lệ mê người của Sa Ninh cùng Ninh vương Chu Quyền sáng ngang nhau mà đi kia, Hạ Tầm chợt nhớ tới thanh âm “bản ca ca” trên sườn núi Lưu gia khẩu ngọt ngào trong vắt. Nếu muốn cuộc sống không có trở ngại, trên đầu phải có chút xanh xanh, Hạ Tầm phảng phất đã thấy được đỉnh đầu mũ xanh mơn mởn, đeo trên đầu Ninh vương...
Lúc này, Sa Ninh tắm rửa xong, thay đổi một bộ quần áo nhẹ, chân thành đi đến. Hai má trắng nõn không chút phấn son, nước trong vẫn đọng trên mặt, một bộ áo choàng trắng tinh, lộ ra dáng người hoàn mỹ, eo lưng thon thả, cước bộ uyển chuyển giống như bước trên đám mây, có vẻ uyển chuyển phiêu dật, ưu nhã cao quý.
Chu Quyền mỉm cười đứng dậy: “Sa Ninh, phen này đi ra ngoài, thế nào?”.
Sa Ninh khoan thai ngồi bên cạnh hắn nói: “Thiếp đi trước gặp ca ca, lại đi Thái Ninh Vệ, Phúc Dư Vệ, đưa mấy người Thai Cát phu nhân một số lễ vật, ở đó một thời gian, khi trở về còn đi Lưu gia khẩu, gặp nghĩa huynh thiếp, hỏi thăm một chút tình hình quan nội”.
Thái Ninh Vệ, Phúc Dư Vệ, cùng Đóa Nhan Vệ do ca ca Sa Ninh thống lĩnh, chính là Đóa Nhan tam vệ về sau chúng ta sẽ biết rõ. Nhưng lúc này thực lực tam vệ có lớn có nhỏ, là Thái Ninh Vệ cầm đầu, Phúc Dư Vệ thứ hai, Đóa Nhan Vệ nhỏ nhất, cho nên lúc ấy có rất ít người dùng Đóa Nhan tam vệ để thay mặt chỉ huy tam vệ. Về phần Thai Cát theo như lời Sa Ninh chính là Phúc Dư Vệ, thủ lĩnh Thái Ninh Vệ.
Lúc người Triều Nguyên thống trị Trung Nguyên, đối với rất nhiều xưng hô Hán ngữ kiến thức nửa vời, liền sử dụng lung tung. Ví dụ như tiểu thư, ở triều Nguyên trước kia là chuyên chỉ kỹ nữ, nhưng sau khi người Mông cổ tiến vào chiếm giữ Trung Nguyên, nữ tử được xưng là tiểu thư đều là đi xe đẹp, một thân trang sức, lại phần lớn như hoa như ngọc, cho rằng tiểu thư là xưng hô cực tôn quý, sẽ đem nó dùng ở trên người nữ nhi quan viên, quý tộc gia, trên dưới một trăm năm trôi qua, Đại Minh giờ đây cũng noi theo xưng hô như vậy.
Thai Cát này cũng giống như vậy, Thai Cát là âm đọc của người triều Nguyên đối với “Thái tử”, đại khái bọn họ nói Hán ngữ đều đều có chút nói đớt, nói được thật không rõ ràng: “Thái tử” biến thành Thai Cát. Bọn họ không rõ hàm nghĩa chân chính của Thái tử, tưởng là một loại tước vị rất cao quý, liền đem rất nhiều thủ lĩnh bộ lạc đều phong làm Thai Cát, khiến cho “Thái tử” bọn họ quá nhiều, hôm nay thủ lĩnh tam vệ đều đã bị Đại Minh phong làm Chỉ huy Đồng Tri, Sa Ninh bởi vì là người Đóa Nhan Vệ, cho nên vẫn có thói quen xưng bọn họ là Thai Cát.
Chu Quyền trm một tiếng, thần sắc hơi gấp gáp, Sa Ninh xinh đẹp nói: “Điện hạ trao quyền cho cấp dưới, tam vệ thủ lĩnh đều trang thành và tận tâm với điện hạ, tháng sau là ngày sinh nhật điện hạ, bọn họ đều chạy đến chúc mừng”.
Trong lòng Chu Quyền buông lỏng, vội vàng hỏi lại: “Tình hình quan nội hôm nay như thế nào?”.
Sa Ninh vui vẻ nói: “Quan nội à, Yến vương thật lợi hại, là một vị Ba Đồ Lỗ rất giỏi, Cảnh Bỉnh Văn dẫn mười ba vạn đại quân, nhưng chiến một trận với Yến vương liền dễ dàng sụp đổ, do đó bại lui về thành Chân Định, cũng không dám xuất đầu nữa”.
Thấy nữ nhân mình hâm mộ nam nhân khác như thể, tuy đó là Tứ ca hắn, hắn cũng biết Sa Ninh là nữ tử trên thảo nguyên, hâm mộ anh hùng là bản tính của nàng, cũng không phải là yêu mến Chu Lệ chưa từng gặp mặt này, vẫn có chút ăn vị ghen, nhịn không được hừ một tiếng.
Sa Ninh cười quyển rũ, thon thả đứng lên, bờ mông vừa nhấc liền chuyển đến trên đùi hắn, vòng tay qua cỗ hắn: “Triều đình thoạt nhìn là quái vật khổng lồ, thật ra không chịu nổi một kích, Yến vương chỉ có ba vạn binh mã, đánh bại Cảnh Bỉnh Văn mười ba vạn đại quân, đại anh hùng của thiếp, chàng chừng nào thì khởi binh hưởng ứng”.
Chu Quyền vòng tay ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, vuốt ve bờ mông mượt mà mềm mại, trơn trượt như mờ hỏi: “Cảnh Bỉnh Văn đại bại, triều đình không có gì cử động gì sao?”.
Sa Ninh khiêu khích hôn vào vành tai hắn, ôn nhu nói: “Tại sao không có, nghe nói triều đình lại phái Tào Quốc Công, lúc này đây thống lĩnh năm mươi vạn binh”.
Thân thể Chu Quyền chấn động, hoảng sợ nói: “Năm mươi vạn đại quân?”.
Sa Ninh xinh đẹp gật đầu, Chu Quyền sắc mặt khẽ biến, may mắn nói: “May mắn ta bảo trì bình thản, nếu cùng bọn đại ca hưởng ứng Yến vương, khởi bình tĩnh Nan, vậy thì không ổn rồi”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan