Chương 307: Lưu Gia Khẩu.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 307
Lưu Gia Khẩu.
Chương 307: Lưu Gia khẩu.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: Ram 76 --- 4vn. eu
Một đêm này, Lý Cảnh Long so với Hạ Tầm còn hoảng sợ hơn.
Lý Cảnh Long dẫn quân chạy tới dưới thành Bắc Bình, an doanh hạ trại, vây một tòa Bắc Bình thành chật như nêm cối, bên ngoài chín cửa đều là các loại khí giới công thành như trúc lũy, xe công thành, thang mây, hào kiều, hỏa pháo, máy bắn đá, tầng tầng lớp lớp, trên phương diện chiến thuật, như là đào động đất, rải truyền đơn, dùng hơi lửa đốt tường thành, kỳ vọng đem tường thành nướng cháy làm nứt ra, tóm lại, tất cả các loại phương pháp công thành quân Minh quen thuộc đều dùng trên thành Bắc Bình. Nhưng thành Bắc Bình được Yến vương Chu Lệ chuẩn bị tỉ mỉ bố trí từ sớm, lũy cao hào sâu, tường thành gia cố dày hơn, pháo Minh sơ lại không đủ sắc bén, năm mươi vạn quân Minh nhất thời cũng không làm gì được được quân coi giữ trong thành. Đương nhiên, nhân tố mấu chốt chủ yếu nhất thật ra, vẫn là người như cũ.
Quân thủ ở trong thành Bắc Bình có hạn, tâm quyết tử rất lớn, hơn nữa Yến vương ở Bắc Bình là một vị vương, cực kỳ có được dân tâm, là hy vọng của mọi người. Nhất là Đạo Diễn dùng cao tăng phật giáo tẩy não các dân chúng đi theo tôn giáo rất thành công, con cái người dân đều được phái đến đầu tường thủ vững, trợ giúp Yến binh ngăn địch, bù đắp chỗ thiếu hụt về nhân tố binh lực không đủ.
Yến vương thế tử thứ hai Chu Cao Hú theo cha chinh chiến bên ngoài, thế tử Chu Cao Sí, tam tử Chu Cao Toại đều cùng mẫu thân canh giữ ở trên thành, Yến vương phi trang phục quân nhân, cầm cung tên canh giữ ở đầu tường, đại mập mạp Chu Cao Sí tuy hành động gian nan, béo như heo, nhưng chỉ là thân thể hắn vụng về, binh pháp thao lược của vị thế tử này lại rất tốt, phương diện hậu cẩn cùng dân chính càng thuận buồm xuôi gió, tất cả các loại tài nguyên trong thành Bắc Bình điều phối điều tiết gọn gàng ngăn nắp, không hề loạn.
Hắn còn thường xuyên đi đến tường thành cùng mẫu thân chỉ huy chiến đấu, thậm chí ôm lấy tảng đá lớn quẳng xuống thành. Vương phi và thế tử có thể làm được việc này, quân tâm sĩ khí thậm chí dân tâm đều ủng hộ thật lớn.
Mặc dù như thế, quân Minh chẳng những nhân mã đông, hơn nữa đều mang chức nghiệp quân nhân, những dân chúng đầu tường Bắc Bình kia chưa từng trài qua huấn luyện quân sự cũng không bằng được, nhưng quân Minh năm mươi vạn người, đến từ các phe phái khác nhau, khu vực khác nhau, tướng lãnh đều có tư tưởng riêng, sĩ tốt cũng có ý tứ ganh đua so sánh vị chủ soái ba quân Lý Cảnh Long này với sự chỉ huy của các tướng lĩnh khác, chân tay luống cuống, cho nên vốn bọn họ có mấy cơ hội phá thành, lại đều bị chính bọn họ bỏ qua.
Ví dụ như quân Minh đánh chính môn Bắc Bình đã từng phá tan cửa thành, Yến quân ở trong cửa thành triển khai vật lộn đánh nhau, nếu như lúc này Lý Cảnh Long có thể bắt được thời cơ lập tức tăng viện phái một chi quân đội đầy đủ sức lực chiến đấu đi lên mở rộng chiến quả, chính môn sẽ bị phải phá không thể nghi ngờ. Thành Bắc Bình như thế nào lại không thể phá vờ, chỉ cần có một cánh cửa bị công phá thì toàn thành đình.
Trệ dễ như trở bàn tay.
Nhưng, làm cho người sợ hãi than là, thời cơ chiến đấu tốt như vậy, tự nhiên bị Lý Cảnh Long buông tha, thật không biết vị này lúc ấy đứng ở trên mặt vọng lâu, từ trên cao nhìn xuống cũng nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi thứ, vậy mà hắn lại không phái đội dự bị xông lên.
Đây là chỗ sử sách không lý giải tại sao Lý Cảnh Long lại phản ứng trì độn như thể, chúng ta cũng không cách nào biết được.
Chỉ là, cũng bởi vì đội dự bị không kịp thời phái lên, Yến vương phi và thế tử dẫn viện quân kịp thời chạy tới chính môn, đại mập mạp Chu Cao Sí một tay cầm đao, một tay kéo côn, mồ hôi đầm đìa chỉ huy đội cảm tử phản công, quân Minh ở chính môn mắt thấy Yến quân liều chết phản công, viện quân lại chậm chạp không đến. Thế là... Bọn họ lui lại.
Lúc này, Yến vương phi dẫn một đám phụ nữ và trẻ em nhi đồng, từ đầu tường xuống phía dưới ném gạch đá, ngăn cản quân Minh tiếp tục tăng binh, lợi dụng khoảng cách này, đã một lần nữa khép lại chính môn vừa bị phá, được đem đá lấp lại. Một cơ hội tuyệt hảo vốn nên thay đối cả lịch sử lại rơi vào trong tay Lý Cảnh Long đầu óc bã đậu này, thật ra đúng là một con lợn, cơ hội cứ thế như mây bay thổi đi qua.
Đồng thời trong lúc đó, Yến vương Chu Lệ cũng không nhàn rỗi, hắn sai con thứ hai Chu Cao Hú suất lĩnh một nhánh khinh kỵ binh chuyên môn phá hoại đường tiếp tế của quân Minh, thiêu hủy lương thảo quân Minh, tự mình suất lĩnh chủ lực thỉnh thoảng đánh lén quân Minh. Huyên náo quân Minh làm cho chúng rối loạn, gà bay chó chạy.
Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí ở bộ lạc Ba Trì Luân tá túc trong nhà Ô Ân Kỳ một đêm, Yến vương tự mình dẫn đại quân, lấy Trương Ngọc, Chu Năng làm tả hữu quân, ban đêm tự mình đánh lén quân doanh Đô Đốc, Lý Cảnh Long leo lên tướng đài, kiểm tra động tình trong doanh Đô Đốc, lại không phòng bị Yến quân trong thành ban đêm đánh lén địch doanh, dưới ánh lửa phóng lên trời, sĩ khí hăng hái, một đội cảm tử do Đạo Diễn hòa thượng và tam vương tử Chu Cao Toại đích thân dẫn đã lặng lẽ leo từ tường thành xuống, xông lên giết vào đại doanh quân Minh.
Tòa đại doanh đúng là đại doanh trung quân của chủ soái ba quân Lý Cảnh Long, quân đội cảm tử kia dám đánh dám giết quân Minh, lao thẳng tới đại doanh trang quân, trong đó có một hòa thượng đầu bóng loáng mặc tăng y màu đen, quả thực giống như phục ma kim cương, nhìn cao cao gầy teo, ở trong thiên quân vạn mã chém giết lung tung, lại giống như một con mãnh hổ, Lý Cảnh Long quá sợ hãi, sợ trong hỗn loạn mình có chuyện gì sơ xuất, lập tức hạ lệnh lui lại.
Quan binh tất cả doanh còn lại không rõ chuyện gì, chợt thấy đại doanh chủ soái trang quân đột nhiên lui lại, nhất thời ba quân rung chuyển, đều lui lại theo, đợi đến hừng đông, bọn họ mới hiểu được mình sợ bóng sợ gió một hồi, một lần nữa trở lại dưới thành Bắc Bình, đáng tiếc quân trướng chiếm giữ giờ vứt bỏ, đồ dùng, lương thảo một đống, đều bị thiêu hủy, cái gì có thể phá hủy đều tận lực phá hủy.
Lý Cảnh Long thấy vậy liền giật mình, kiên quyết không chịu trú doanh đến dưới thành Bắc Bình, vị nhân huynh này dẫn trung quân trú đóng ở Trịnh Thôn bá bên ngoài cách Bắc Bình hơn mười dặm, điều khiển chỉ huy công thủ chiến Bắc Bình, vương phi và thế tử người ta trèo lên tuyển đầu hửng tên đạn đổ máu, chủ soái mình tránh ở đâu đâu chỉ huy chiến đấu, tương phản mãnh liệt như vậy, quân tâm sĩ khí làm sao có thể hăng hái? Ở dưới loại tình huống này, Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí đã tìm được quân doanh Yến vương rồi.
Lúc bọn họ chạy tới đại doanh Yến vương, Yến vương đang ra lệnh bộ hạ tùy cơ hành động: “Ngươi đi, nói cho Cao Hú, tạm thời đình chỉ tập kích quấy rối với tiếp tể quân Minh, để cho bọn họ chở quân lương, khí giới tới đây”.
Đang nói, chợt thấy Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí đã đến trước mặt, Chu Lệ vừa mừng vừa sợ, vội vàng nghênh đến đón, vội vàng hỏi: “Văn Hiên, hành trình quan ngoại, kết quả như thế nào?”.
Hạ Tầm ôm quyền thi lễ nói: “Chúc mừng điện hạ, thần may mắn không làm nhục mệnh!”.
“Cái gì?”.
Yến vương Chu Lệ vui mừng đến thanh âm cũng phát run: “Thành công sao? Văn Hiên thật sự thuyết phục được Thập thất đệ?”.
Hạ Tầm nói: “Vâng, Ninh vương điện hạ đã đáp ứng tất cả, hỗ trợ điện hạ khởi binh Tình Nan, nhưng, trước mắt Ninh vương còn có một kiếp, còn cần điện hạ vì hắn giải vây”.
Hạ Tầm nói ra một chút, Yến vương vội vàng đuổi hết mọi người ra, Hạ Tầm và Tắc Cáp Trí mật báo cho hắn hồi lâu, Chu Lệ cười lên ha hả: “Vậy có là chuyện gì, ta liền giết đến quan ngoại, cứu Thập thất đệ đi ra, chỉ cần có thể được thiết kỵ tam vệ tinh nhuệ Thái Ninh, Đóa Nhan, Phúc Dư, cộng thêm tám vạn binh lính tinh nhuệ quan ngoại còn sợ gì thẳng ranh Cửu Giang kia”.
Hạ Tầm hỏi: “Vừa rồi thần nghe điện hạ phân phó, chớ để nhị vương tử tiếp tục tập kích quấy rối tiếp tế quân địch, đây là vì sao?”.
Yến vương cười khoát khoát tay nói: “Bản vương không muốn để cá trong chậu chạy thoát, giờ đây thời tiết còn chưa đủ lạnh, không thể để cho quân nam ý thức được lương thảo và quân phục là vấn đề lớn khiến bọn họ phải lưu lại, đến khi trời đông giết rét đến đây, khi đó sẽ cắt đứt toàn bộ đường tiếp tế khiến cho năm mươi vạn đại quân của hắn lên trời không đường, xuống đất không cửa!”.
Nói đến đây, Chu Lệ lại không thể chờ đợi được nói: “Bên này đã không cần lo, nói mau, ngươi cùng Thập thất đệ thương nghị kế như thế nào, bản vương phải làm sao phát binh giải vây cho hắn?”.
***
Chu Lệ mất tích.
Tào Quốc Công Lý Cảnh Long rút kinh nghiệm xương máu, điều ra vài đạo nhân mã, chuyên môn áp chế đại quân Yến vương Chu Lệ không ngừng ở bên cạnh cản đường hắn, kết quả đại quân vừa phái đi ra, Chu Lệ đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hai ngày sau đó truyền đến tin tức, tại phụ cận Vĩnh Bình, phát hiện tung tích Yến vương, lúc này Vĩnh Bình đã lại lần nữa nắm giữ ở trong tay đại quân triều đình.
Lý Cảnh Long bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng triệu tập chúng tướng.
Thương nghị một phen, sợ Yến vương lại làm trò cũ đoạt Vĩnh Bình, thế là chia một đường đi viện binh Vĩnh Bình, lại thông báo cho Tổng binh Sơn Hải quan Dương Văn toàn lực đề phòng, đề phòng Yến vương đánh lén Sơn Hải quan, kết quả quân Minh Sơn Hải quan và Vĩnh Bình gối giáo chờ đến sáng, đêm không ngủ trông thành ba ngày, nguyên một đám thủ thành ngáp mấy ngày liền, cũng không còn gặp người nào Yến vương phái tới.
Tìm không thấy kẻ địch, mới là kẻ địch đáng sợ nhất, Lý Cảnh Long không biết Yến vương rốt cuộc đang đánh chủ ý đến chỗ nào, gấp đến độ như con kiến trên lò lửa, một bên phái thám mã ra bốn phía tìm hiểu tin tức Yến vương, một mặt từ trong quân công thành lại điều hai vệ binh mã tăng mạnh phòng ngự chỗ Trịnh Thôn Bá của hắn, lúc này đại quân Yến vương đã vượt qua Tùng Đình quan, sắp đến Lưu Gia khẩu.
Lưu Gia khẩu, thủ tướng Tổng kỳ quan Lưu Khuê vừa phái một hộ vệ thay hắn đi huyện Phủ Ninh, huyện Phủ Ninh ở khu vực Tần Hoàng Đảo, nhà hắn hôm nay đặt ở chỗ đó, trong nhà có thư, nói con của hắn sinh bệnh nặng, cần y hỏi dược hơn nửa tháng, vẫn chưa chuyển biến tốt, Lưu Khuê lo lắng không thôi, liền cho một thân binh cầm chút ít tiền bạc, đi về nhà nhìn xem.
Phái thân binh đi rồi, Lưu Khuê rầu rĩ không vui trở lại chỗ ở của mình, gặp lão gia người ngoài trấn quan khẩu đang chờ ở nơi đó, Lưu Khuê mất kiên nhẫn nói: “Tiền tiêu hàng tháng không phải đã cho ngươi rồi sao, lại đây làm gì?”.
Lão Quản sự cúi đầu khom lưng cười, tiến đến trước mặt, rất thần bí nói: “Lão gia, vị kia... Lại đến nữa rồi, muốn gặp người”.
“Hả?”.
Lưu Khuê giật mình, hơi có chút ngoài ý muốn, Sa Ninh tuy hàng năm có thể có cơ hội tới vài lần, nhưng cách một hồi ngắn như vậy lại đến, hắn cũng không biết Sa Ninh lúc này đây làm sao tới đây nhiều lần như vậy, cũng muốn hỏi xem, thay vào đó lão gia kia chỉ biết là hắn kim ốc tàng kiều, vị Tiểu nương tử cực đẹp kia cũng không phải là thê thất của hắn, ngoài ra hoàn toàn không biết gì cả, muốn hỏi cũng không dám hỏi.
Lưu Khuê suy tư một lúc, mới nói: “Ngươi trở về trước hầu hạ tiểu thư, ta an bài xong sự vụ liền đi tới”.
“Vâng vâng vâng!”.
Lão Quản sự mặt mày hớn hở rời đi, bình thường hắn trông coi tòa nhà trống rỗng, không có gì hết cả, cho nên mới thường xuyên đem phòng xá cho thuê, đã cho khách nhân làm khách điếm sử dụng, nhưng mỗi một lần vị tiểu thư không rõ thân phận này trở lại đến ở nơi đây, lão gia lại hào phóng hơn nhiều, vị tiểu thư kia cũng đặc biệt hậu đãi, đứng ở trên lập trường của hắn, ước gì vị tiểu thư kia một năm đều ở lại chỗ này.
Phụ thân Lưu Khuê nguyên vốn chỉ là một nô lệ bộ lạc Đóa Nhan bắt tới, hắn cũng biết thân phận mình thấp kém, có thể nói toàn bộ là nhờ Sa Ninh, hắn mới có ngày hôm nay, có gia có nghiệp còn làm quan, đã biết Sa Ninh đến đây, Lưu Khuê nào dám chậm trễ, vội vàng gọi Phó Tổng kỳ Vương Ngạn Hi, hướng về phía hắn dặn dò cách phòng ngự một phen. Trên đời không có tường nào không lọt gió, Vương Phó Tổng kỳ mơ hồ hiểu rõ Tổng Kỳ đại nhân ở trên trấn mua tòa nhà, nuôi tình nhân, nghe nói hắn muốn đi ở trên trấn hai ngày, Vương Nhan Hi cười hì hì liền đáp ứng.
Lưu Khuê thay đổi thường phục, cũng không mang thị vệ, liền đi dọc theo con đường nhỏ quen thuộc, tiến về phía trên trấn...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan