Chương 323: Đêm Trừ Tịch, Cố Sự Nhiều.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 323
Đêm Trừ Tịch, Cố Sự Nhiều.
Chương 323: Đêm trừ tịch, cố sự nhiều.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn. eu
Lúc Hạ Tầm trở về thành, mấy lần lo lắng vuốt râu mép, may mà bộ râu khá rắn chắc, bằng không mặc dù hắn không sợ bị Đường Diêu Cử nắm điểm yếu, nhưng đã không có râu lại dính râu mép giả, giải thích vẫn phí chút lời lẽ.
Hạ Tầm sau khi trở lại trong thành cũng không vội vã chạy về nhà tắm Bách Tuyền, hôm nay trong toàn thành mọi người đang tổ chức lễ mừng năm mới, nhà tắm càng lớn càng trống trải, một tâm tính con người sao có thể không xao xuyến, khi hắn nghe tiếng pháo đầy đường, một mình gác đêm, tư vị cũng không dễ chịu.
Nhưng Hạ Tầm cũng không đoán sai, trong thành quả nhiên còn có rất nhiều cửa hàng mở ra, lúc lễ mừng năm mới diễn ra, đại bộ phận tửu lâu cũng đóng cửa, nhưng năm nay phụ cận Đức Châu đồn trú sáu mươi vạn đại quân, đây đều là người rời xa cố hương, bọn lính đã bị quân kỷ ước thúc, không thể lúc nào cũng tùy ý rời khỏi quân doanh, cũng không đại biểu các quân quan khác đều tuân thủ quy củ như vậy, nhất là mấy ngày lễ mừng năm mới này, sĩ quan rời khỏi quân doanh đến tửu lâu trong thành làm bữa ăn ngon rất nhiều.
Dân cư khổng lồ như vậy, chỉ cần có một phần nhỏ trong đó đến tửu lâu uống rượu, chuyện làm ăn được bao nhiêu thịnh vượng? Cho nên lễ mừng năm mới năm nay số tửu lâu không đóng cửa so với năm trước nhiều hơn rất nhiều, Hạ Tầm không đi xa, tại đường phụ cận Bách Tuyền đục có một nhà tửu lâu không lớn không nhỏ, khách nhân lui tới, rất náo nhiệt, Hạ Tầm từng ở chỗ này ăn cơm, đồ ăn khẩu vị rất không tồi, hắn liền đi tới dạo chơi.
“Ái ui, Hạ chưởng quỹ tới rồi, Hạ chưởng quỹ năm mới tốt. Hạ chưởng quỹ hôm nay đặc biệt vui vẻ, ấn đường tỏa sáng, mặt đầy hồng quang, năm sau nhất định sẽ đại phát tài”.
Vừa thấy Hạ Tầm, chưởng quỹ tửu lâu liền cười phá lên hì hì đón chào, miệng đầy lời nói may mắn, Hạ Tầm xoa xoa cẩm, nghĩ thầm: “Ca ngày nào không phải ấn đường tỏa sáng mặt đầy hồng quang, hôm nay đặc biệt sao? Chẳng lẽ nước tiểu đồng tử còn có hiệu quả như vậy, chẳng những tránh ma quỷ, còn có thể làm cho ấn đường người ta tỏa sáng sao”.
Bị người khen tặng như vậy, dù sao cũng phải có chỗ hồi báo mới đúng, Hạ Tầm hồi báo chính là, đốt tiền vào một bàn lớn đầy món ăn.
Trên đời này người nào cũng có khả năng tham tài, nhưng loại như hắn cả ngày đối mặt với sinh tử như người đi trên dây, là dạng người không keo kiệt tiền tài nhất, hôm nay là giao thừa, không thể làm mình vui. Hạ Tầm chọn lấy một bàn lầu hai gần cửa sỗ, còn gọi một món lẩu, buông lỏng tâm sự dùng bữa uống rượu, uống đến lúc này, dứt khoát mở cửa sỗ, để nghe âm thanh thanh thúy của tiếng pháo trên đường, cũng là có một phen ý nhị khác.
Chỉ là, trong lòng vẫn trống rỗng, ài! Tử Kỳ, Tạ Tạ, các nàng ở bên cạnh ta, vậy mới tốt...
Hạ Tầm nhìn sang tinh không, chỉ có thể thở dài.
Cùng một đêm, Bồng Lai Sơn Đông, một chiếc thuyền lặng lẽ ngừng bên cạnh đá ngầm.
Bác lái đò quay đầu, nói với người trong khoang thuyền: “Bành cô nương, đã đến. Ài, ta đã nói, mùa đông đi thuyền, nên đi hướng nam, đi hướng bắc, còn phải đi đường xa như vậy, không được đâu. Thuyền này đón gió chạy nhanh, cố sức không nói, sợ các người cũng không chịu nỗi sóng gió như vậy, quả nhiên, ài!”.
Trong khoang thuyền chui ra một người, ăn mặc rất dầy, toàn thân đều che được kín hết, đến cả mặt cũng che lên, phòng ngừa bị gió biển thổi làm thô ráp, nhưng từ lông mày cong cong, con mắt thanh tú, vẫn có thể nhìn ra được, tất nhiên là rất nữ tử xinh đẹp, eo nàng thẳng tắp, bởi vì ăn mặc quần áo dày, lưng áo hơi có vẻ mập mạp, treo một thanh đao, trên chuôi đao hình như khảm vật gì đó, chỉ có một chút ánh sáng, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.
Nàng nhìn đá gập ghềnh trên bờ, và ngọn đèn dầu mơ hồ phương xa, hỏi: “Thuyền lão đại, đây là đâu vậy?”.
Thuyền lão đại ngửa đầu nhìn đáp: “Nhìn đình trên núi... A, nơi này là Bồng Lai Sơn Đông”.
“Bồng Lai Sơn Đông”.
Nàng kia vui vẻ nói: “Được rồi, cập bờ ở nơi này đi”.
Nói xong nàng tiến vào buồng nhỏ trên tàu, nói với chăn bông thật dày bên cạnh: “Tạ Tạ, đến Bồng Lai rồi, vừa đến biên giới Sơn Đông sẽ không sợ, nơi này ta rất quen thuộc. Gió càng lạnh, không thể lại chống đỡ như vậy, chúng ta lên bờ tìm một chỗ ở lại trước, chờ cho ngươi dường bệnh tốt, chúng ta đón xe ngựa đi Bắc Bình, đường đi từ phủ Sơn Đông đến phủ Bắc Bình, ta rất quen thuộc”.
Nữ tử trong chăn bông yếu ớt lên tiếng, nữ tử dưới chăn bông là Tạ Vũ Phi, người mang bội đao này tất nhiên chính là Bành Tử Kỳ, Bành Tử Kỳ xoay người nói với bác lái đò: “Đường kế tiếp, không thể thông qua thủy lộ đi rồi, đón gió chạy đi như vậy, thật sự quá chậm, muội tử của ta bị bệnh, trên thuyền cũng không nổi, ta đưa nàng đi theo đường bộ, các người thì sao?”.
Muốn dẫn các nàng Bắc thượng, đi từ biển là rất khó, bởi vì mùa đông là gió Bắc, thuyền không cách nào đi đường dài, dùng buồm phải không ngừng biến ảo góc độ, lộ tuyến đi hình chữ chỉ nhiều lần tiến lùi, lại nói vài thủy thủ này cũng đã khổ không thể tả, vừa nghe không cần bọn họ xa hơn về phía bắc, bác lái đò thở phào, vội vàng đáp: “Hai vị cô nương không cần lo lắng, mấy đại nam nhân chúng ta còn không an bài tốt sao, chúng ta ở này một đêm, sáng sớm mai thuận gió xuôi nam, đi thuyền thuận gió, vậy dễ dàng nhiều hơn”.
“Cũng tốt, làm phiền các vị đại ca, tỷ muội chúng ta đi đây”.
Bành Tử Kỳ trở lại buồng nhỏ trên tàu, chỉ chốc lát sau liền đỡ Tạ Vũ Phi đi ra, hai người lên bờ, Bành Tử Kỳ quay đầu lại nói: “Xin thay ta tạ ơn Tam đương gia, tình cảm sâu đậm này, sau này sẽ báo đáp”.
“Tử Kỳ à, ta tìm gia đình tá túc trước, lấy chút ít nước ấm tắm rửa một phen, trên thuyền lâu như vậy, đều không tắm rửa, khó chịu muốn chết” Tạ Vũ Phi ghé vào lưng Bành Tử Kỳ, yếu ớt nói.
Bành Tử Kỳ cõng nàng trên lưng, khí phách hiên ngang: “Hắc, ngươi tự tim, không gọi ngươi tới, không phải muốn đi theo ta tới, thân thể ngươi yếu ớt, chịu sao nỗi sóng gió trên biển, bây giờ đã thành nửa chết nửa sống, ngươi còn muốn tắm rửa?”.
“Tắm rửa, nhất định phải rửa, vài ngày không tắm rửa, khó chịu muốn chết!”.
Bành Tử Kỳ tiếp tục càu nhàu: “Tự làm tự chịu! Đi xa hơn về phía bắc, cho dù đi đường bộ cũng không dễ dàng, ngươi cần phải tới.
Tạ Vũ Phi làm nũng nói: “Ta và ngươi là chơi thân nhất, ngươi không ở, người ta ở trên đảo đợi không có ý nghĩa gì hết!”.
“Hứ!”.
Bành Tử Kỳ cũng không cảm kích: “Ngươi là không nỡ xa ta, hay là nghĩ đến hắn?”.
“Đều nghĩ, có được không?”.
Tạ Tạ xấu hổ ôm lấy cổ nàng, Bành Tử Kỳ hô to gọi nhỏ đứng dậy: “Này này này, đủ nhiệt tình thì ôm Húc ca ca của ngươi đi, ghìm ta thở không ra hơi rồi này”.
Giao thừa, hai nữ hài nhi vui trong khổ, cùng với một ít tiếng sóng, đi vào bóng đêm mênh mông...
***
“Lang ái thượng dương, ái được điên cuồng, ai bảo chúng nó chân ái một hồi. Lang ái thượng dương, cũng không hoang đường, chúng nó nói có ái thì có phương hướng. Lang ái thượng dương, ái được điên cuồng, chúng nó xuyên phá tường thành thế tục. Ái thượng dương! ái được điên cuồng, chúng nó dắt nhau vịn đi xa phương...
Mượn vài phần cảm giác say, đạp bước chân, Hạ Tầm đi ở đầu đường, không kiêng nể gì hát bài hát không thuộc về thời đại này. Giao thừa, ai thèm để ý tới hắn đang hát những thứ điên khùng gì, hắn khó được một lần phóng thích mình, hát rất là khoái ý.
Nhanh đến cửa nhà, Hạ Tầm mới thu liễm thần thái phóng đãng, hắn đi qua, lấy chìa khóa ra đang muốn mở cửa, đột nhiên có cảm giác, xoay mạnh người sang chỗ khác, nghiêm nghị quát: “Ai?”.
“Chưởng quỹ, là ta...
Tô Hân Thần lạnh run co người lại từ trong góc đi tới, hàm răng run lên khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh khó khăn phát âm, xem nàng mặc, cũng chỉ là một bộ quần nhỏ trong phòng. Hạ Tầm bị dọa cho nhảy dựng, vội cởi áo choàng khoác trên người nàng, hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi không ở nhà đón giao thừa, tại sao lại mang bộ dáng này chạy đến đây?”.
“Ta... cách cách... Ta...”.
“Được rồi được rồi, đừng nói, vào nhà rồi nói sau”.
Hạ Tầm vội mờ cửa, đem nàng đi vào, bên trong đều đã tắt lửa, chỉ có gian ngoài phòng ngủ Hạ Tầm có than lửa, Hạ Tầm đem nàng vào trong phòng mình nói: “Nhanh ngồi xuống, lẩy tấm chăn trùm lên, ta đi khơi lửa lớn hơn một chút”.
Hạ Tầm chạy đến gian ngoài, chọc chọc vào lửa, lại thêm ít củi, chờ lửa lớn, mới trở lại buồng trong, Tô Hân Thần ôm lấy chăn bông ngồi ở trên giường gạch, bởi vì trong lò liên tục tăng nhiệt độ, ấm hơn, cho nên trên mặt nàng thoáng khôi phục ít huyết sắc.
Hạ Tầm đưa một ly nước ấm áp tới tay nàng, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”.
TÔ Hân Thần bưng lấy chén nước, uống hai ngụm, mới trầm thấp nói: “Tỷ phu của ta...”.
Chân mày Hạ Tầm chớp chớp: “Hả?”.
Tô Hân Thần buông thõng mi mắt, lắp bắp nói: “Hắn... Uống rượu, sau đó... Sau đó tiến vào trong phòng ta, hắn muốn... Ta bỏ chạy ra.
“Lão Cổ?”.
Hạ Tầm giật mình, thở dài nói: “Hắn lại đi uống rượu, lão cổ này... cũng quá kỳ cục, vậy cô... Đêm nay trước ở tại chỗ này đi, ngày mai ta cho người đưa cô trở về”.
“Không không... Tô Hân Thần kinh hoảng, liên tục lắc đầu.
Hạ Tầm nhăn mặt nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Cô không phải sợ, say rượu làm việc thất đức, chỉ là một phút không khống chế được thôi, chờ hắn tỉnh rượu, không chừng lại xẩu hỗ, người một nhà, cô tha thứ cho hắn đi, a... không phải cô đã bị hắn chiếm tiện nghi chứ?”.
“Không có không có, bất quá... Bất quá.
“Bất quá thể nào?”.
Đầu Tô Hân Thần càng vùi càng thấp: “Bất quá... hắn không phải nhất thời uống rượu mới... Mới làm như vậy...”.
“Hả?”.
Tô Hân Thần cố lấy dũng khí, ngẩng đầu lên nói: “Ta đá hắn, đánh hắn, cắn hắn, đẩy hắn ra bên ngoài, sau đó... Ta nghe thấy tỷ tỷ ở trong phòng bên cạnh nói chuyện, tỷ bảo ta... Bảo ta giúp tỷ phu, tỷ... Nhất định là tỷ phu đã sớm nói qua với tỷ, hắn... Đã sớm nổi lên tâm tư này, ta sợ.
“Chuyện này thật phiền toái”.
Hạ Tầm bước đi thong thả trong phòng nửa ngày, bất đắc dĩ nói: “Vậy... cô ở tại chỗ này trước đi”.
Tô Hân Thần khẩn trương hỏi: “Vậy ngày mai? Sau này?”.
Hạ Tầm buông tay ra: “Cô từ nay về sau không còn chỗ trở về sao?”.
Tô Hân Thần cắn răng: “Ta có thể tự mình nuôi sống mình!”.
Hạ Tầm ngưng mắt nhìn nàng nửa ngày, khóe miệng hơi vểnh lên lên: “Như vậy, cho ta chút thời gian, ta giúp cô an bài một nơi”.
Tô Hân Thần vừa lộ ra vẻ mỉm cười, vừa khẩn trương hề hề nói: “Nơi đâu, nơi nào đi? Chưởng quỹ không lưu ta ở bên người sao?”.
“Ở đây? Ở đây không dùng được bao lâu lại có chiến tranh nổi lên bốn phía, Hạ chưởng quỹ ta đây cũng phải vô ảnh vô tung”.
Hạ Tầm nghĩ, ra vẻ khó xử nói: “Ừm, chỗ này của ta... Ở đây, theo ta, một người nam nhân, không quá phù hợp...
“Chưởng quỹ!”.
“Hả?”.
Hạ Tầm vừa mới ngẩng đầu, thấy Tô Hân Thần bỏ chăn ra, mở hai tay nhào mạnh tới trong lồng ngực hắn, nàng chỉ mặc một thân quần mỏng, thân thể dù chưa trưởng thành, ngực cũng đã rất tròn, quần mỏng màu trắng bị co lại làm lô ra hai đường vòng cung mê người, Hạ Tầm từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu là có thể nhìn thấy một đôi ngực mịn màng mềm mại từ cổ áo mở rộng của nàng.
“Chưởng quỹ, người muốn ta đi!”.
Tô Hân Thần run rẩy, thở gấp càng mạnh hơn, đôi môi khẩn trương đến trắng bệch, cả người Hạ Tầm ngây ngốc ở đàng kia, Tô tiểu cô nương dũng cảm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, rất chăm chú nói với hắn: “Ta... Ta không chê người già, thật đó!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan