Cẩm Y Dạ Hành (Dịch Full)

Chương 334 - Chương 327: Chúng Ta Là Côn Trùng Có Hại.

Chương 327: Chúng Ta Là Côn Trùng Có Hại.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 327
Chúng Ta Là Côn Trùng Có Hại. Chương 327: Chúng ta là côn trùng có hại.
Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip. vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn. eu

Yến quân xuôi nam, hội nghị quân sự dùng để bàn việc Lý Cảnh Long phản công Bắc Bình lúc này biến thành hội nghị quân sự nghênh chiến Yến vương, chúng tướng tiếp thu ý kiến chung, sau một phen thương lượng, Lý Cảnh Long lập tức hạ lệnh Quách Anh, Ngô kiệt trú đóng ở Bảo Định, chờ hắn đến rồi cùng chia ra ba đường, cùng đánh binh mã Yến vương. Lúc này, Lý Cảnh Long điểm đại quân Bắc thượng, vì để nâng thanh thế, ven đường tuyên truyền, sáu mươi vạn đại quân xưng thành trăm vạn, tướng tiên phong chính là Bình Bảo Nhân.

Phụ thân Bình Bảo Nhân gọi là Bình Định, năm đó Chu Nguyên Chương nam chinh bắc chiến, là Chỉ huy Thiêm Sự Tế Ninh vệ, đánh Nguyên đại đô thì chết trận, Bình Bảo Nhân được Chu Nguyên Chương thu làm nghĩa tử, đổi tên Bình An, kế tục chức phụ thân, sau đó lại thăng làm Mật Vân Chỉ huy sứ cùng Hữu quân Đô đốc Thiêm Sự. Người này cùng Lý Cảnh Long đều là hậu duệ danh tướng, nhưng dũng mãnh thiện chiến, cùng Lý Cảnh Long có tiếng không có miếng khác nhau rất lớn.

Sau khi hắn đảm nhiệm tiên phong, dẫn nhân mã bộ đội sở thuộc hành trình ngay trong đêm tối, đến Bạch Câu Hà, thám mã đưa tới tin tức, đại quân Yến vương sắp đến. Bình Bảo Vệ nghe vậy lập tức dừng đại quân lại. Nhân mã sở thuộc hắn chỉ hơn vạn người, mà đại quân Yến vương có đến mười vạn, đón đánh thì không được, nhưng Bình Bảo Vệ cũng biết, đại quân Yến vương mặc dù nhiều kỵ binh, cũng chỉ là đối với quân Minh mà nói, trong Yến quân cũng có rất nhiều bộ tốt, cho nên tất cả quân đội hơn mười vạn người tuyệt đối sẽ không tập kết cùng một chỗ cùng nhau đi tới.

Căn cứ vào điều phán đoán này, Bình Bảo Vệ sinh ra một kế, vượt lên trước chạy tới Bạch Câu Hà, căn cứ vào địa thế, đem nhân mã che giấu, hơn vạn người muốn ẩn tàng thân hình không hề dễ dàng, đợi hắn thật vất vả đem nhân mã giấu đi, yến quân liền đến. Chờ Yến quân xuôi theo cầu Tô Gia qua sông, Bình Bảo Vệ phát một tiếng pháo hiệu, để cho binh sĩ sát nhập trận địch, đại quân Yến vương đi đường vội vàng, tự nghĩ hành quân thần tốc, lại không ngờ quân địch sớm đã chạy tới nơi này mai phục, ứng phó không kịp nhất thời đại loạn, đành phải vội vàng lui về phía sau.

Bình Bảo Vệ chỉ biết đây là tiên phong của Yến quân, lại không ngờ bản thân Yến vương đã ở trong quân. Yến vương hành quân tác chiến, gần đây luôn làm gương cho binh sĩ, xông vào đầu tiên, thật ra thói quen này cũng không phải không thể, ba quân chủ tướng mỗi khi gặp chiến sự cần phải đích thân tới tiền tuyến, một khi gặp bất trắc, ba quân không chiến mà bại, nhưng Yến vương có thói quen xấu này, cả đời cũng chưa từng sửa đỗi.

Yến vương gặp quân Minh tập kích bất ngờ, trận hình hỗn loạn không dễ điều khiển để phản kháng, lại thấy quân Minh xuất hiện đột ngột, lo lắng đại quân Lý Cảnh Long cùng đã chạy tới, hình thành trận thế vây kín mình, cho nên lập tức hạ lệnh lui về phía sau. Bình Bảo Vệ dẫn quân mau chóng đuổi theo, một đường chém giết vô số.

Yến vương Chu Lệ chiến đấu thất lợi, vừa đánh vừa lui, Võ Định hầu Quách Anh nhận mệnh lệnh Lý Cảnh Long từ Chân Định cũng chạy đến, lúc này đúng là họa vô đơn chí.

Quách Anh nghe được thám mã hồi báo, quân tiên phong của Yến vương đang đại chiến cùng quân của Bình Bảo Nhân, cũng không lập tức tiến lên chiến đấu, bởi vì thám mã báo lại theo sát báo lại, yến quân phía sau đang nhanh chóng chạy đến tiếp ứng. Quách Anh cũng không biết bản thân Yến vương đang ở tiền quân, nếu hắn biết tin tức này, tất nhiên sẽ bất chấp tất cả, toàn quân tiến lên chiến đấu, chỉ cầu chém giết Chu Lệ.

Đáng tiếc, hắn cũng cho rằng đây chỉ là một nhánh tiền quân của Yến vương, thế là hắn lão luyện thành thục lập tức lệnh quân của mình, thiết lập mai phục tại đường lui của Yến quân. Hắn mai phục lần này, cũng không dùng nhân mã mai phục, bởi vì rất không khéo, chỗ hắn đứng là một mảnh bình nguyên, nhìn một cái là không sót thứ gì, nhân mã không thể nào mai phục, nhưng có một dạng có thể mai phục, đó chính là địa lôi.

Triều đình Đại Minh một mực chú trọng nghiên cứu và phát triển hỏa khí, phát minh đủ loại hỏa khí khác nhau, về sau lục tục lại phát minh thủ lưu đạn cùng thủy lôi, mà thời gian địa lôi phát minh sớm hơn một chút, đương nhiên, lúc ấy tên loại hỏa khí này cũng không gọi là địa lôi.

Quách Anh chôn rất nhiều địa lôi mang đến từ Bảo Định trên đường Yến quân rút lui, tiếp đó liền dẫn quân rút lui đến chỗ ánh mắt Yến quân khó nhìn thấy, muốn đợi Yến quân bị sát thương chết đi thì lại áp dụng công kích. Yến quân dưới sự chỉ huy của đích thân Chu Lệ, vốn lui lại rất có kết cấu, Bình Bảo Nhân tuy dũng mãnh, cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi, thực không ngờ đến, yến quân đang lúc triệt thoái về phía sau, đột nhiên mọi chỗ nổ vang tiếng địa lôi, khi đó địa lôi uy lực có hạn, nhưng bên trong địa lôi ẩn giấu rất nhiều đinh sắt và miếng sắt, nỗ tung bất ngờ có thể làm quân địch chịu tổn thất cực lớn.

Đến lúc này Yến quân nhất thời đại loạn, với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Yến vương, cũng không không chế nỗi tiết tẩu bộ đội lui lại, vốn quân đội hắn là có trật tự lui lại, liên tục vài quả địa lôi nổ vang vang, ba quân xôn xao, hiệu lệnh cờ trống rốt cuộc không ước thúc được quân đội, lui lại biến thành bại lui, kém một chữ, hình dạng hỗn loạn chật vật của hắn có thể tưởng tượng.

Lúc này ở trước mắt, Võ Định hầu Quách Anh dẫn nhân mã giết ra, phía sau có Bình An, bên cạnh có Quách Anh, giết cho quân lính Yến quân tan rã, cho đến khi bầu trời tối đen, Trương Ngọc dẫn trung quân tiếp ứng, Bình Bảo Vệ và Quách Anh mới thu binh. Trương Ngọc vội vàng tiếp ứng bại binh trở lại doanh, tìm từ trên xuống dưới, trong đám hỗn loạn vậy mà không thấy Yến vương, các tướng nhất thời hoảng sợ, vội vàng phái người đi tìm.

Yến vương hành quân đi đầu tiên, cũng không dựng cờ hiệu của mình lên, nhưng tướng lãnh trong quân tự nhiên biết điện hạ ở tại đây, khi lui binh thì phát hiện trên mặt đất vùi rất nhiều địa lôi mai phục, sợ Yến vương bị thương, liền đem Yến vương lưu tại gần hậu đội, đến khi Quách Anh từ bên cánh giết ra, làm Yến quân từ một biến thành hai nửa, phần sau Yến quân từng người tự chiến, nhân mã đều bị đánh tan.

Yến vương được thân binh hộ vệ tắm máu giết ra khỏi vòng vây, trốn vào đồng hoang, đến lúc bầu trời tối đen lại lạc đường, lúc này bên cạnh hắn chỉ còn lại có ba gã thân vệ, trời tháng hai, bầu trời sớm tối đen, Yến vương mờ mịt nhìn xung quanh, chỗ nào cũng không nhận ra, về sau nghe thấy âm thanh, theo tiếng mà đến, lúc này mới tìm được đại doanh mình, các tướng lĩnh như trút được gánh nặng nghênh đón hắn trở lại lều lớn trung quân.

Từ khi Chu Lệ khởi binh đến nay, tuy mỗi một lần đều là dùng ít đánh nhiều, nhưng lần nào cũng là có kinh mà không hiểm, đây là lần thứ nhất hắn bị bại đến chật vật, nếu bị một mũi tên đi lạc làm trọng thương, lúc bại lui lại trúng một quả địa lôi, hoặc là lúc phá vòng vây bị binh lính quân Minh tùy ý đâm trúng một thương, Chu Lệ hắn đã hồ đồ chết tại chỗ.

Nón trụ lệch, giáp nghiêng ra, Chu Lệ người đầy khói thuốc súng bụi đất được các bộ hạ nghênh đón trở lại lều lớn trung quân, ngẫm lại hôm nay thảm bại, thật sự là xấu hổ không chịu nỗi, lúc này vỗ án quát to: “Để nhân mã hậu đội tăng tốc đi tới, trước sáng sớm cần phải chạy tới, thời gian bình minh, quyết chiến cùng Lý Cửu Giang!”.

Chúng tướng chưa bao giờ thấy Chu Lệ nổi giận như thế, đều nghiêm nghị tuân mệnh, tự đi chuẩn bị chiến tranh không hề thắc mắc.

Chu Lệ đặt mông ngồi xuống, nhớ tới khi một đường thất bại trốn tránh kia, chợt vang lên tiếng địa lôi, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi. Đối với hỏa khí, luôn luôn là thứ hữu ích của nam quân, đối với bắc quân ứng dụng lại ít, đối với phong cách tác chiến của dân tộc Mạc Bắc, cung tên mạnh, tuấn mã nhanh là đủ, trước kia Chu Lệ với hỏa khí nhận thức còn chưa đủ, nhưng một trận thảm bại hôm nay, lại làm cho Chu Lệ lau mắt mà nhìn mấy hỏa khí này.

Sau này, Vĩnh Lạc đại đế, ở ngũ quân doanh, bên ngoài ba nghìn doanh thiết lập Thần Cơ doanh, thành lập binh chủng chuyên môn hỏa khí sớm nhất trên đòi, cùng cảnh ngộ hôm nay của hắn, thật sự có chút quan hệ.

***

Từ trong miệng sĩ binh Yến quân bị bắt, biết được bản thân Yến vương cũng ở trong doanh Yến quân tiên phong gặp mai phục, bọn người Bình Bảo Vệ, Trương Anh vừa sợ vừa hối hận, Lý Cảnh Long càng bóp cổ tay tiếc hận, nhưng hắn đã từng bị Yến vương Chu Lệ đánh cho sợ hãi, thực sự bởi vì việc này mà khôi phục vài phần tin tưởng: Thì ra Chu Lệ cũng không phải tính toán không bỏ sót, bách chiến bách thắng, thì ra hắn cũng có lúc bị đánh bại!

Lý Cảnh Long tin tưởng tăng nhiều, giống như một con khỉ được khai mở não, hắn cũng không phải không phân biệt đúng sai, răn dạy Bình Bảo Vệ, Trương Anh đánh mất cơ hội tốt chém giết Yến vương, lại đặc biệt tán dương, đồng thời cố ý đem tin tức này truyền ra toàn quân, dùng để ủng hộ sĩ khí. Quả nhiên, ban đầu trong tâm không yên, cũng giống như gan thỏ, thời khắc chuẩn bị lòng bàn chân như bị trói, sĩ khí binh sĩ nam quân đã tăng mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

Vào lúc canh ba, Lý Cảnh Long chấm dứt hội nghị, quay về ngủ trong trướng của mình.

Ngoài trướng đại kỳ tung bay, một chuỗi đèn lồng màu đỏ theo thứ tự tắt đi, chỉ chừa ba cái đèn nhỏ, chỉ huy thân vệ đại soái Giang Hải Văn đem đèn lồng treo lên một lần nữa, ngáp một cái, nói với thân binh thị vệ ngoài trướng: “Được rồi, huynh đệ không trực ban đều trở về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, quyết chiến cùng Yến quân, nhớ để tinh thần thật tốt. Huynh đệ đang trực giữ vững tinh thần, không được để Quốc công gia mất ngủ”.

Đông Phương Lượng nhìn cây đuốc ở xa xa mơ hồ đang di động như nước lũ, để sát miệng vào tai Giang Hải Văn, cười nói: “Giang đại ca, bên kia là quân doanh Cù Đô Đốc, đã trễ thế như vậy, còn muốn thay quân sao?”.

Giang Hải Văn trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng do hai bên quan hệ cá nhân rất tốt, không ở trước mặt mọi người mắng nhiếc, chỉ giảm thấp xuống giọng giáo huấn nói: “Hỏi lung tung những thứ này làm gì, không hiểu quy củ. Làm việc bên người đại soái, biết điều một chút, không nên hỏi, đừng hỏi; không nên xem, đừng xem; không nên nghe, đừng nghe! Hiểu chưa?”.

“Dạ dạ dạ, ta đây không phải hiếu kỳ sao, biết rồi, biết rồi, tiểu đệ sẽ trở lại trướng nghỉ ngơi”.

Giang Hải Văn gật gật đầu, mấy thót ngựa cách đó không xa bởi vì thanh âm quân ngũ điều động ở xa xa nên hơi bất an, ngửa mặt lên trời hí vài tiếng, Giang Hải Văn vội vàng chạy đến, kêu lên: “Bên kia, để mấy thót ngựa này ra xa, ngày mai chiến đấu, phải để Quốc công gia nghỉ ngơi yên tĩnh”.

Một tiểu giáo anh tuấn tuổi còn trẻ bước đi thong thả đến bên người Đông Phương Lượng, thấp giọng nói: “Điện hạ hôm nay bị tổn thất nặng, sĩ khí nam quân tăng vọt, lại có ưu thế binh lực, quân ta cực kỳ bất lợi, ngày mai chiến đấu, nam quân tất có mưu lược, chúng ta không dò xét được tin tức, làm sao bây giờ? Muốn làm chút thị phi khắp nơi hay không, hoặc là dứt khoát đem.

Đông Phương Lượng khẽ lắc đầu: “Lúc này diệt trừ Lý Cảnh Long, xác thực cũng có chút tác dụng, nhưng tác dụng này, chỉ là kéo dài trận chiến thôi, đỗi một người tướng lãnh khác đi lên, đối với ta quân tướng càng thêm bất lợi. Không cần phải làm thịt người, nhớ kỹ lời nói đại nhân phân phó chúng ta, một khi làm bí điệp, cởi thân khôi giáp này ra, sẽ không cần đem mình trở thành một chiến sĩ xung phong hãm trận.

Tiểu giáo ngầm hiểu, cùng hắn trăm miệng một lời nói: “Chúng ta là côn trùng có hại, chúng ta là sâu một, chúng ta giấu ở trong góc tối rất bí mật, lộ ra một bộ dáng vô hại nhất, trong lúc vô thanh vô tức, chuyên môn ăn xà nhà của chủ nhà, cây cột, qua một trận gió, chúng ầm ầm sụp đỗ, vẫn hoàn toàn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra”.

Không có biện pháp, đám người dưới tay Hạ Tầm này, cơ cảnh là cơ cảnh, lại không đọc qua binh pháp, Hạ Tầm lấy kinh nghiệm gián điệp chính cống nói với bọn họ “việc gì cũng không để ý, ẩn giấu thân phận và danh tính”, bọn họ nghe nhất định là không hiểu, lời nói dễ hiểu như vậy bọn họ lại có thể lĩnh ngộ khắc sâu, đây là điều thứ tư Hạ Tầm trích lời, mọi người dưới tay hắn có thể đọc làu làu.

Đông Phương Lượng gật đầu, hài lòng nói: “Đêm nay ngươi đang trực, vểnh tai, trợn mắt to. Ta trở về nghỉ ngơi”.

“Rõ!”.

Đưa mắt nhìn Đông Phương Lượng bỏ đi, tiểu giáo trở lại đứng trước trướng, ánh mắt đột nhiên rơi trên soái kỳ trên cột cờ đứng sừng sững trước trướng, đây là một thứ duy nhất như cái xà nhà trên hiện trường, cây cột gì đó, hắn hai mắt sáng ngời, đột nhiên nghĩ tới một thứ gì đó.

Hắn không nghĩ tới tư tưởng kỳ diệu của hắn, về sau sẽ phát sinh tác dụng gì, cũng chưa từng có người biết ý nghĩa việc này trong cuộc chiến Bạch Câu Hà rốt cuộc đã xảy ra tác dụng lớn đến mức nào, chỉ có trong hồ sơ bí mật của Phi Long bí điệp, nhớ kỹ chuyện này, nhớ kỹ tên hắn, hắn gọi là - Nhạc Tuấn Hoằng!

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan
Bình Luận (0)
Comment