Chương 339: Chỉ Mành Treo Chuông
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 339
Chỉ Mành Treo Chuông
Chương 339: Chỉ mành treo chuông
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn. eu
Rất nhanh, một phong thư do đích thân Thiết Huyễn chấp bút, chư vị quan viên cao cấp ký tên xin hàng từ đầu tường bắn xuống, rơi vào trong doanh Yến quân.
Yến quân vốn nên sáng sớm lại phát động công kích lần nữa.
Trải qua thế công tuyên truyền đêm qua, Chu Lệ định liệu quân tâm trong thành tất nhiên đã tan rã, lấy vỡ đê làm điều uy hiếp, sức chống cự của quân coi giữ nhất định suy yếu trên diện rộng. Sáng sớm, hắn chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, chuẩn bị một trận chiến chiếm lấy Tế Nam, nhưng, trong thành lại bắn xuống một lá thư, Chu Lệ không ngờ uy lực kế tuyệt hậu này mạnh đến mức như vậy, không khỏi mừng rỡ, lập tức hạ lệnh đình chỉ công thành, chờ sứ giả trong thành phái ra thương nghị.
Vừa đến giờ Thìn, cửa thành đông Tế Nam mở ra, một chuyến sứ giả đầu hàng đi ra.
Quân binh sớm đã được Yến vương phân phó lập tức đem bọn họ đi vào lều lớn trung quân của Yến vương, ngồi vào trung tâm Yến quân, chư tướng mang giáp trụ, uy phong lẫm liệt đứng thẳng hai bên.
Vừa thấy ngồi bên trên, hán tử mày rậm như sâu róm, Dịch Gia Dật liền oành một tiếng quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói: “Đề Hình Thiêm Sự phủ Sơn Đông Dịch Gia Dật, nhận lệnh Thịnh Dung tướng quân, Thiết Huyễn tham chính, dẫn quân dân phủ Tế Nam đầu hàng, bái kiến Yến vương điện hạ!”.
Dịch Gia Dật quỳ, hai gã quan viên sau lưng cùng đi vội vàng quỳ xuống theo, mẩy dân chúng lớn tuổi bị chọn lựa ra trông thấy quan quân uy nghi như thế, thì đã sớm run rẩy, chờ toàn bộ ba quan nhân quỳ gối, lúc này mới chợt hiểu ra là phải quỳ xuống, chỉ là bọn hắn nhát gan, đều núp ở phía sau.
Nói đến Thiết Huyễn, tâm cơ cũng là rất cao, những người này, vô luận là quan hay dân, một mực không biết chân tướng bên trong, không chỉ nói Chu Lệ và chúng tướng từ lúc bọn họ vừa tiến vào cử chỉ thần sắc bọn họ thờ ơ lạnh nhạt, cho dù mỗi người bọn họ đều là có hỏa nhãn kim tinh, cũng đừng mơ tưởng từ thần thái những người này nhìn ra nửa phần sơ hở.
Chu Lệ lạnh lùng thốt: “Các ngươi kháng cự binh mã bản vương, ở Tế Nam trong thành thủ vững hơn hai tháng, ngày nay... rốt cuộc mới chịu đầu hàng sao?”.
Dịch Gia Dật chỉ nói từ nay về sau phải đi theo Yến vương, dù sao quan viên văn võ trước sau quy thuận Yến vương cũng nhiều, nên cũng không cảm thấy có gì dọa người, hơn nữa theo hắn biết, phàm là đầu hàng Yến vương, đều được Yến vương xem là người cùng một nhà tiến hành trọng dụng, có lẽ cũng không bạc đãi mình, muốn nói quan viên trong thành Tế Nam, có đến hơn mười vị tai to mặt lớn, hắn thật đúng là không có tư cách đứng trước mặt Yến vương tươi cười nói năng, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội lưu lại ấn tượng cho Yến vương, tự nhiên là giữ vững tinh thần.
Nghe vậy vội vàng dập đầu thỉnh tội nói: “Điện hạ thứ tội. Trên có gian nịnh, cuồng vọng sửa tổ chế, dựa vào luật lệ Đại Minh ta, phiên vương vốn là có quyền xuất binh giết đám gian nịnh đầu độc Hoàng Thượng bóp méo tổ chế trong triều, đây là điều lệ thái tổ hoàng đế Hồng Vũ tự tay viết.
Trong triều dám sửa quan chế của ta, tước quyền chư vương ta, đại nghịch bất đạo, điện hạ xuất bình tĩnh Nan, chính là vì đại nghĩa.
Điện hạ chính là con của thái tổ, chúng ta đều là con dân của thái tổ, sao dám có ý chống lại? Tế Nam là cô thành, đau khổ chịu đựng được đến hôm nay, toàn bộ là bởi vì Thịnh tướng quân, Thiết tham chính không biết thiên mệnh, không phân biệt trung gian, cho nên một mực khăng khăng. Ngày nay, điện hạ quyết ý dâng nước ngập thành, dân chúng trong thành nghe xong sợ hãi than khóc, khó có thể bảo toàn mình, Thịnh tướng quân, Thiết Tham Chính cũng tự biết tội nghiệt, sinh lòng hối hận. Cho nên, những người này sai ti chức ra khỏi thành xin hàng, mong điện hạ niệm tình chúng ta cũng là dân Đại Minh, tha tội lúc trước”.
Chu Lệ thấy hắn ngôn từ khẩn thiết, không giống giả bộ, hơn nữa hắn xin hàng thì thôi, ngôn ngữ rất phù hợp với mình, thẳng thắn khiển trách hoàng đế bóp méo tổ chế, trong triều có gian nịnh quấy phá, càng không có khả năng là trá hàng, không khỏi vui mừng, liền vội vàng hỏi: “Bản vương khởi binh Tĩnh Nan, cũng là vì giang sơn, xã tắc tổ tông Đại Minh ta, các ngươi đã chịu mở thành đầu hàng, bản vương cần gì lại phải giết chóc. Nay văn võ trong quân ta, có nhiều từng người từng là địch của bản vương, cũng có người đã từng khiến bản vương ăn nhiều đau khổ...
Tướng lãnh tả hữu nghe xong liền cười to, trong đó có mấy người chiến bại quy hàng, ngay từ đầu xác thực từng khiến cho Chu Lệ nếm qua nhiều đau khổ rồi mới quy hàng, Chu Lệ tươi cười nói: “Khi đó đều vì chủ của mình, nay đã đầu hàng ta, bản vương sao có thể giáng tội, còn phải khen hắn một tiếng có bản lĩnh! Bọn ngươi cũng đừng băn khoăn, Thịnh Dung, Thiết Huyễn nếu chịu đầu hàng ta, bản vương cũng muốn trọng dụng”.
“Vâng vâng vâng, điện hạ trí tuệ rộng lớn, thần dùng tâm bản thân, cuồng vọng nghĩ sai cho điện hạ, hổ thẹn, hổ thẹn!”.
Chu Lệ vừa cười hỏi: “Các ngươi đã muốn hiến thành đầu hàng, bao lâu thì mở thành ra nghênh đón?”.
Dịch Gia Dật vội nói: “Điện hạ, trong thành thủ vững hai tháng, tướng sĩ Tĩnh Nan ta có nhiều người thương tổn, vô luận là quân hay dân, thật ra trong lòng đều không yên, chỉ e bị trả thù, thành Tế Nam này, chính là chỗ cuối cùng che chở, nào có lá gan rời đi đơn giản, kính xin điện hạ để đại quân ở phía sau, dẫn thị vệ kỵ binh nhẹ vào thành, để bày ra thành ý, quân dân trong thành, mới dám vứt bỏ khí giới đầu hàng”.
Chu Lệ khẽ giật mình, nụ cười chậm rãi thu liễm, hắn hoài nghi nhìn chằm chằm Dịch Gia Dật, lạnh lùng thốt: “Xin hàng mà không ra nghênh đón, từ xưa đến nay sao có đạo lý như vậy? Các ngươi... chẳng lẽ muốn trá hàng?”.
“Điện hạ chỉ cần ra lệnh một tiếng, Tế Nam sẽ biến thành biển cả, bọn thần nào dám lại cuồng vọng lừa gạt điện hạ, thực bởi vì trong lòng sợ hãi, không dám ra nghênh đón!”.
Dịch Gia Dật liên tục dập đầu: “Điện hạ biết được tình trạng trong thành Tế Nam, binh mã thiếu thốn, bình dân cũng đều bị điều lên đầu thành, dũng sĩ của điện hạ, muốn vào thành, ai có thể địch lại? Sao lại có ý trá hàng, thực bởi vì sợ hãi!”. Nói xong, hắn ngước mắt nhìn Yến vương Chu Lệ.
Trong lòng Chu Lệ khẽ động, khoát tay nói: “Đã như vậy, bọn ngươi lui ra, để bản vương thương nghị cùng chư tướng một phen”.
Bọn người Dịch Gia Dật bị dẫn ra ngoài, một lúc sau, các tướng cũng đều đi ra, tất cả mọi người, phân biệt đề ra nghi vấn, nghi ngờ trá hàng, muốn xem bọn họ một chút, có phải là có ý trá hàng hay không, mà Dịch Gia Dật thì lại bị dẫn tới trước mặt Chu Lệ.
“Dịch Gia Dật, chẳng lẽ ngươi còn có điều gì dấu, sẽ không nói với bản vương sao?”.
“Dạ dạ, thần còn có một lời nói, muốn mật báo cùng điện hạ”.
Thì ra, đương Dịch Gia Dật tiếp nhận trách nhiệm làm sứ giả, nghe nói bọn người Thịnh Dung, Thiết Huyễn chỉ ở trong thành bài trí hương án, cũng không ra khỏi thành, nhưng lại muốn Yến vương không cho đại quân vào trú trong thành trước, mà là dẫn đầu vào thành, đã cảm thấy có phần không hợp tình lý, hắn đã từng hỏi trong đó nguyên do, lúc này vừa vặn dâng câu trả lời của Thịnh Dung, Thiết Huyễn lên.
Chu Lệ đầy bụng khả nghi, đợi nghe Dịch Gia Dật trả lời xong, cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Thì ra bọn người Thịnh Dung, Thiết Huyễn cũng biết điều kiện của mình quá kỳ cục, không dễ dàng lừa gạt Yến vương vào thành, tối thiểu nhất, ngươi không chịu ra khỏi thành, hắn cần đại quân vào thành trước, tiếp quản thành trì, ngươi cũng không làm gì được hắn. Lại bắt Yến vương tiếp nhận đầu hàng, vừa phải lừa gạt Yến vương đi đầu tiên vào thành, không cần chút lý do đầy đủ làm sao có thể thành công.
Bọn họ nói lý do, có khả năng so sánh với “song hoàng kể” của Ninh vương khi bị kèm hai bên tại Đại Ninh: “Quân dân thủ thành không ra, mời Yến vương Chu Lệ xua quân vào thành, lan truyền ra ngoài, thành này chính là do Yến vương chiến đấu mới bị phá, bọn họ không địch lại được nên bị bắt, không phải chủ động đầu hàng, về phần mời Yến vương đi vào trước, mà binh tướng đi sau, là vì hai tháng này khổ chiến, trong thành ngoài thành đều chết quá nhiều người, e sợ để binh lính vào trong thành trước, giết chóc cho hả giận, điện hạ tiến vào thành trước, tất nhiên có thể chủ trì đại cuộc”.
“Những quan nhân này, có thể thủ vững cô thành hơn hai tháng, giằng co không dưới cơ bản vương, coi như là đại trượng phu trong thế gian, làm gì được, vừa đến lúc xin hàng, lại nhăn nhó khó khăn như vậy, nam tử hán đại trượng phu làm việc phải sảng khoái, làm gì phải đi bịt mắt bắt dê thế này? Thoạt nhìn, bọn họ đây là muốn vì mình lưu một đường lui mà thôi”.
Chu Lệ vốn rất khâm phục với việc bọn họ có thể giữ gìn cô thành hơn hai tháng, bởi vì việc này, lại không khỏi có chút khinh miệt.
Phất tay đuổi Dịch Gia Dật ra, Chu Năng lập tức tiến lên phía trước nói: “Điện hạ, không cần nghe hắn nói ba hoa chích chòe, đầu hàng từ xưa, quân đầu hàng không ra khỏi thành, chủ tướng quân công thành phải đi đầu tiến vào là đạo lý gì? Điện hạ thân thể vạn kim, chỉ sợ trong đó có trá, hôm nay nhân tâm trong thành bất an, rất có thể sẽ đón đánh chúng ta, điện hạ không thể mạo hiểm”.
Chu Lệ lắc đầu nói: “Bản vương quan sát nét mặt, nhìn ngôn ngữ hắn, lại không giống giả bộ, lý do này, bên trong cũng là hợp sự tình, trong thiên hạ, người xem trọng bản vương, quá ít... Tuy nói giờ phút này cường công, cũng có thể phá thành, nhưng bản vương đã tiếp nhận đầu hàng, lại.
Gián đoạn đầu hàng, chuyển sang công thành, thì quân dân trong thành tự liệu không còn đường lui, tất nhiên quyết định tử thủ, quân ta thương vong thảm trọng. Nếu có thể không động đao binh tiếp thu thành này, bản vương làm sao không thể chịu được hung hiểm? Từ khi khởi bình tĩnh Nan đến nay, bản vương có khi nào không ở trong tình thế hung hiểm, chuyện này có là cái gì?”.
Bọn người Chu Năng, Trương Ngọc vẫn chưa yên tâm, Chu Lệ ngẫm lại, liền gọi người tìm Bảo Định Tri Phủ Lạc Thiêm cùng với quan viên đầu hàng sau khi phá Sơn Đông Đức Châu, Chu Lệ hỏi thăm tình hình hai người Thịnh Dung, quan viên quen thuộc hai người đều đánh giá: Thịnh Dung có chỉ có dũng, quả cảm cương nghị, chính là một viên võ tướng thẳng thắn có tài; Thiết Huyễn tính tình ngay thẳng, đạo đức cao thượng, chính là một vị quân tử quang minh lỗi lạc.
Ngay sau đó, phụ trách phân biệt đề ra nghi vấn quân dân quan viên xin hàng đều hồi báo, Thịnh Dung, Thiết Huyễn ở trước mặt mọi người tuyên bố xin hàng, quân dân trong thành ai cũng vui mừng khôn xiết, từ tình huống đề ra nghi vấn, cũng không có chút quỷ dị nào, nếu nói là mấy quan nhân là có ý giả bộ, nhưng đại biểu dân chúng giả bộ hời hợt căn bản không giả bộ được, lại chưa hẳn có tâm cơ lòng dạ như vậy, bọn họ trả lời cũng giống nhau.
Nghe đến đó, Chu Lệ càng thêm kiên định, đích thân chủ trì đầu hàng, để bày ra thành ý tiếp nhận quân đầu hàng. Nhóm người Chu Năng, Trương Ngọc bất đắc dĩ, đành phải thỉnh Yến vương mặc thẳng ba tầng bì giáp, áo khoác phiên vương dệt ra rắn, lúc này mới cho phép hắn cười chiến mã, tiếp đó cẩn thận dặn dò thị vệ bên người Chu Lệ, bảo bọn hắn cảnh giác mọi thời khắc, để phòng bất trắc, một khi phát hiện mai phục trong thành, lập tức yểm hộ điện hạ quay về.
Bên này chuẩn bị, bọn người Dịch Gia Dật bên kia được hồi âm liền vui mừng phấn khởi trở về thành báo tin.
Hạ Tầm trên thành gấp đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi, trên đầu nóng như lửa, trong lòng hắn cũng tương tự, so với mặt trời chiếu vào đầu kia còn nóng hơn. Ngoại trừ Thịnh Dung, Thiết Huyễn và vài quan viên, cùng với một số tử sĩ tâm phúc trong đội đốc chiến, chỉ sợ chỉ có một mình hắn hiểu rõ trong đó có trá. Mọi người đều say mình ta tỉnh, mùi vị thật không dễ chịu.
Mắt thấy sứ giả tiến vào Yến doanh, lại nhìn bọn họ vội vàng trở về, đến cuối cùng là trong quân binh Yến vương di động, Chu Lệ một thân phiên vương mãng bào, cười tuấn mã, trước sau có mười sáu thân quân bảo vệ xung quanh khoan thai đi đến, mà đại quân tầng tầng lớp lớp lại sắp xếp đội ngũ chỉnh tề đi theo phía sau hắn, Hạ Tầm gấp đến độ muốn ngất đi.
Hắn không thể tin được kỳ tích, nếu không phải do hắn, Yến vương từ lúc ở Yến vương phủ Bắc Bình, trong lúc ngủ mơ đã bị nỗ tan thành mảnh nhỏ, yến gia ba Hỗ Tử cũng không có khả năng rời khỏi hợp thành Kim Lăng, nếu muốn để Yến vương sống sót, chỉ sợ chỉ có hắn động thân may ra mới có thể. Nhưng hắn xen lẫn trong đám người phụ trách hoan nghênh trong thành, toàn là đầu người, vạn chúng hoan hô, hắn muốn bước chân đi về phía trước cũng khó, làm sao cảnh báo về phía Yến vương.
“Bò lên trên đầu tường rồi nhảy xuống, lấy cái chết cảnh báo? Coi như là điên rồi, không chừng sẽ bị đám đông chen chúc dẫm chết, chết cũng là chết vô ích! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”.
Đội ngũ Yến vương càng ngày càng gần, mồ hôi như hạt đậu, từ trán Hạ Tầm từng giọt từng giọt lăn xuống...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan