Chương 356: Nghiệm Thu.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 356
Nghiệm Thu.
Chương 356: Nghiệm thu.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn. eu
Hơn mười đại hán vây quanh hai người đến trước hoa phảng, xem những đại hán này, đều giống như những kẻ chuyên đánh đấm vậy, mười phần hung dữ, còn ăn mặc áo ngắn làm bằng vải thô, trên cánh tay hay cơ thể đều cường tráng, sắc mặt nghiêm khắc, những sĩ tử đọc sách kia vừa thấy liền sinh ý niệm nhượng bộ lui binh.
Hai người ở chính giữa bọn đại hán, tay chân một người trong đó phảng phất so với những người hộ vệ này còn muốn hoành tráng hơn, mặc một bộ tay áo bào rộng màu vàng cát, lộ ra một đôi bàn tay lớn giống như quạt hương bồ, cổ tay to lớn, hắn mở rộng ngực, trước ngực là một con thanh long giương nanh múa vuốt, trông rất sống động. Người khác ăn mặc so với hắn chỉnh tề hơn chút ít, dáng người gầy hơn, nhưng nhìn quanh một lượt, thần sắc vẫn rất dũng mãnh.
Phần lớn người trên sông Tần Hoài đều nhận ra đại hán phanh ngực này, người này tên hiệu là “Nhân Hùng”, là người kiếm sống bằng nắm tay, tên là Tương Mộng Hùng, tất cả lưu manh vùng miếu Phu Tử đều là huynh đệ hắn.
Đại ca lưu manh vùng miếu Phu Tử gọi là Chân Nhị Dã, tên hiệu Song Đầu Giao, khống chế bến tàu, hoa phảng, kỹ viện, tửu lâu và cửa hàng, từ chủ quán nơi đó thu tiền hàng tháng, gọi là để bảo tiêu, mập đến chảy mỡ. Nhưng sau khi Nhân Hùng này tới, câu cửa miệng cuồng long không áp địa đầu xà, đến lượt hắn cũng không được áp dụng, Nhân Hùng này có thể đánh, hắn mang đến mấy chục huynh đệ cũng có thể đánh, chỉ trong một đêm, Chân Nhị Dã và đám tâm phúc đã bị đánh cho hoa rơi nước chảy, tiếp đó mất tích không thấy, qua năm ngày, Chân Nhị Dã mới từ dưới sông Tần Hoài ló đầu ra, Song Đầu Giao đã là một cái tủi phao.
Từ nay về sau, vùng miếu Phu Tử thay đổi lão đại, chính là Tương Mộng Hùng này.
Theo đèn đỏ đầu thuyền chiếu xuống, thấy rõ người đến là đại ca lưu manh tâm ngoan thủ lạt vùng miếu Phu Tử, hai nha đầu đón khách vội vàng chào đón. Bên trái một Nguyệt Anh, bên phải một Minh Oanh, đồng thời khóa ở tay cánh tay hắn, nũng nịu gọi: “Hùng đại ca, hôm nay tại sao lại có thời gian rảnh vào thăm Di Hồng Phảng chúng ta vậy?”.
Tương Mộng Hùng đối với những nữ tử làm sinh ý da thịt này lại không mạnh tay, cho nên vài nha đầu tuy sợ hắn, vẫn chưa sợ đến mức hoa dung thất sắc. Tương Mộng Hùng cười nói: “Người này, là huynh đệ ta, gọi Từ khương, đừng lạnh nhạt với hắn”.
“Từ gia...”.
Nguyệt Anh quay tít vòng mông, liền linh hoạt chuyển đến bên người Từ khương, khóa ở cánh tay hắn, vũ mị chọc người nói: “Từ gia là lần đầu đến Di Hồng phảng chúng ta sao, nếu muốn có cô nương thân mật, muốn tiểu muội giới thiệu một nha đầu cho người hay không?”.
Âm thanh thô kệch của Tương Mộng Hùng thở mạnh nói: “Đừng vội đừng vội, chúng ta trước bàn chuyện làm ăn, an bài một gian phòng trên yên tĩnh, ngâm trà ngon nước hồ vào, gọi chưởng quầy các ngươi tới”.
Đến trên sông Tần Hoài tìm kỹ nữ, một nửa thuần tủy là tầm hoan, một nửa khác thì chỉ là dùng tửu sắc làm mối, Minh Oanh vừa nghe Tương Mộng Hùng có chính sự muốn làm, thực sự không dám dây dưa, vội vàng đáp ứng một tiếng, liền đi tiến lên, giúp bọn họ nhấc bức rèm che lên, Nguyệt Anh thì nhu thuận kéo lấy cánh tay Từ khương, dẫn bọn họ tới một gian phòng trên. Những người hộ vệ kia hướng đến trên thuyền dưới thuyền tản ra bốn phía, khoanh tay đứng lại, nhất thời hù được rất nhiều con thuyền hay người đọc sách muốn đến hướng này phải thay nơi khác.
Tiến vào buồng nhỏ trên tàu, so với bên ngoài sáng hơn rất nhiều, một số khách tán gẫu ngồi ở trước bàn, phẩm rượu nghe nhạc, đàm tiếu nói chuyện với nhau. Từ khương lúc này mới thấy rõ Nguyệt Anh nha đầu, một thân quần áo màu xanh, tuổi chừng mười bốn mười lăm, dung mạo trang nhã, mái tóc rũ xuống dưới, lông mày trăng non, mặt như đào xuân, ý vị như hoa, da thịt non như ngọc sinh ra ánh sáng, chỉ là một nha đầu đón khách, cũng có tướng mạo đẹp như vậy, hai mắt Từ khương không khỏi nhìn nhiều.
Tương Mộng Hùng nhìn thấy trong mắt, liền cười khanh khách: “Ngươi nếu có ý, gọi nàng tối nay ở cùng ngươi đi. Nha đầu ở đây, chỉ là tài nghệ ca múa kém chút ít, cho nên mới làm sự tình đón khách vẩy nước quét nhà, nhưng cũng tiếp khách”.
Nét mặt của Từ khương thoáng đỏ lên, ngượng ngùng đáp: “Nói chuyện làm ăn, khụ! Nói chuyện chính sự quan trọng hơn”.
Nguyệt Anh nha đầu xấu hổ nghiêng mắt liếc nhìn hắn, kéo lấy hắn cánh tay chặt hơn, còn đem cặp bánh bao trắng nõn trên ngực mình cọ xát hai cái, làm Từ khương chưa từng trải qua tư vị gió trăng này ngượng ngùng quẫn bách.
Gần cửa sổ có một bàn nhỏ, Hạ Tầm một mình ngồi ở đằng kia, nghiêng mắt nhìn bọn họ đi qua, nghe bọn họ nói chuyện, chỉ nhàn nhạt cười.
Tương Mộng Hùng và Từ khương vào trong, nước trà dâng lên, thấy hai người có chính sự cần bàn, cũng không gọi nàng ngồi xuống, Nguyệt Anh liền khoan thai thi lễ, lui ra ngoài. Từ khương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Lúc này mới không gặp một thời gian ngắn, lão ca ngươi tại sao lại biến thành dẫn mối? Cẩn thận đại nhân biết, hung hăng sửa trị ngươi một phen”.
Tương Mộng Hùng hắc hắc cười nói: “Đại nhân nói, chúng ta muốn giả trang rồng như rồng, giả trang hổ giống như hỗ, ta hôm nay giả trang là lưu manh phải lưu manh, tửu sắc tài vận, đương nhiên không cách nào thoát thân, làm sao lại thành dẫn mối?”.
Đang nói, Từ Thạch Lăng nhếch màn cửa lên đi tới, mỉm cười nói: “Đang nói cái gì vậy?”.
Tương Mộng Hùng chỉ vào hắn cười nói: “Nhìn kìa, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, người dẫn mối chính thức đã đến”.
Thì ra, bọn người Tương Mộng Hùng, Vương Quan Vũ sau khi đến Kim Lăng, tất cả chấp hành mở sự nghiệp, Tương Mộng Hùng giết chết Song Đầu Giao Chân Nhị Dã, chiếm đại ca vùng miếu Phu Tử này, Từ Thạch Lăng thì mua kỹ viện này, thành đại chưởng quỹ Di Hồng phảng, làm đại lão bản, nói văn vẻ thì nghĩa là đông cung, một thân phong lưu. Trên sông Tần Hoài thuận lợi cho giao thông, quan to hiển quý lui tới nơi gió trăng, tin tức linh thông, thu thập tình báo, hơn nữa còn trong ứng ngoài hợp trên sông Tần Hoài, thuận tiện cho việc lui lại lẩn trốn.
Vốn Hạ Tầm quy định là, bọn họ cũng không được liên lạc thẳng với nhau, hai bên trong lúc đó cũng không liên quan đến nhau, nhưng Tương Mộng Hùng làm lưu manh xưng bá Phu Tử miếu rõ ràng hợp lý, cùng với việc Từ Thạch Lăng mua kỹ viện này không hẹn mà gặp, sững sờ không biết... Đây không phải là bịt tai trộm chuông sao. Ngoài ra, lúc ấy Hạ Tầm xảy ra chuyện, không lý do mất tích ba tháng, sinh tử không biết, không rõ ở đâu. Yến vương bên kia nghĩ đến tình huống xẩu nhất, mệnh lệnh Kim Lăng bên này dùng bốn người bọn hắn cầm đầu, có việc tự thương lượng giải quyết, tất yếu bốn người trong lúc đó lại càng không giấu giếm thân phận với nhau.
Ba người đàm tiếu vài câu, Từ Thạch Lăng liền nghiêm mặt nói: “Từ khương lão đệ, ngươi từ phương Bắc tới, tình hình nơi đó giờ đây như thế nào, mau nói cho chúng ta biết, chúng ta ở bên cạnh, tin tức không tính là quá linh thông, cả ngày chỉ nghe triều đình khoe khoang vớ vẩn, hôm nay đánh thắng một trận lớn, sáng mai lại đánh thắng trận lớn, trong lòng gấp đến độ sợ hãi”.
Từ khương vừa muốn nói chuyện, Tương Mộng Hùng nói: “Gấp cái gì, vững vàng, chờ Hạ lão đại đến rồi nói sau”.
Từ Thạch Lăng nói: “Lão đại thật không có việc gì xảy ra? Nghe nói hơn ba tháng, không người nào biết tin tức hắn, ta còn lo lắng... Ai biết trước đó không lâu không ngờ nhận được tin tức lão đại từ thành Lịch truyền đến”.
Tương Mộng Hùng cười hắc hắc nói: “Tự nhiên là không có việc gì, ngươi chết, lão đại cũng sẽ không rơi một sợi tóc gáy, cũng không nghĩ tới, lão đại đã làm quá nhiều đại sự, trải qua bao nhiêu tràng diện to lớn, là người dễ dàng bị người khác xếp đặt như vậy sao? Hôm nay, không phải là lão đại triệu tập chúng ta đến sao?”.
Từ khương nói: “Lão đại hiện tại là thân phận gì?”.
Tương Mộng Hùng và Từ Thạch Lăng cùng lắc đầu: “Chúng ta cũng không biết được, cũng không biết lão đại ở nơi nào, chúng ta chỉ nhận được mệnh lệnh lão đại, chạy tới nơi này, biết cũng không thể nhiều hơn so với ngươi”.
Đang nói, Trương Tuấn và Vương Quan Vũ cũng trước sau chạy tới, hai người kia làm việc buôn bán khác với Tương Mộng Hùng, Từ Thạch Lăng. Trương Tuấn mở một cửa hàng lương thực, Vương Quan Vũ ở góc hướng tây cổng viện mở một cửa hàng văn phòng tử bảo, hai người đều là làm sinh ý đứng đắn.
Năm người tụ tập dưới một mái nhà, vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp nói chuyện, cửa khoang lai mở, một người râu quai nón liền đứng ở cửa ra vào.
Lúc Hạ Tầm ở Đức Châu, cũng để qua râu quai nón, chỉ có điều khi đó râu là đính lên, nhưng dung mạo so với hiện tại, thực sự không phải kém quá nhiều. Chỉ là ở thành Tế Nam ba tháng, hắn thật sự là gầy đi nhiều lắm, cho nên năm người vào trước tuy có ý nghĩ, nhận định hắn hẳn là Hạ Tầm, vẫn ngẩn người, lúc này mới nhảy người lên.
Vương Quan Vũ tán thưởng nói: “Lão đại, người dùng thuật dịch dung này... Thật sự là thật cao minh, người khác nhiều lắm là vẽ lông mi, dán thêm râu mép, đổi thân xiêm y, người đến khuôn mặt cũng thay đổi, nếu không phải sớm biết là lão đại người, thình lình nhìn lên, ta tuyệt đối không dám nhận thức, thuật dịch dung bực này, thật sự là thần kỳ, để cho người ta xem thế là đủ rồi, khi nào thì lão đại truyền dạy cho huynh đệ vậy”.
Vương Quan Vũ đã đọc qua sách, mặc dù không có công danh, vẫn nhận biết chữ nghĩa, cho nên hắn mở cửa hàng văn phong tứ bảo này, thực sự không phải khó xử. Hạ Tầm nghe xong không biết nên khóc hay cười, tức giận nói: “Thuật dịch dung này, không cần dạy, đem ngươi tới một chỗ, mỗi ngày một chén cháo loãng, nửa cái bánh bao, làm việc mệt đến.
Mức nằm xuống đã ngủ, sau ba tháng, ngươi có thể giống hệt ta”.
Trương Tuấn cười khan nói: “Tại sao có thể như vậy, a! Ba tháng, ba tháng, ông trời ơi! Lão đại lúc ấy... ở trong thành Tế Nam sao?”.
Hạ Tầm khoát tay áo, tự ngồi xuống chỗ ngồi trung tâm lưu lại cho hắn, gương mặt nghiêm túc, nhìn về phía Từ khương trước: “Ta vừa đến Kim Lăng, đêm nay vốn là để gặp bọn họ, lại không nghĩ rằng, ngươi vừa vặn chạy tới, trước tiên là nói, tình hình phương bắc như thế nào?”.
Từ khương nghiêm nét mặt nói: “Điện hạ trong trang tuần tháng chín quay về Bắc Bình. Thịnh Dung sau khi kế nhiệm tướng quân dẹp nghịch tặc, cả chư bộ binh mã, chuẩn bị lại công Bắc Bình”.
Hạ Tầm khẽ nhíu mày nói: “Mắt thấy thời tiết vừa muốn lạnh, năm trước Lý Cảnh Long nếm mùi thất bại, quá nửa là vì thời tiết rét căm căm này, xem ra lúc này đây, Thịnh Dung đã chuẩn bị đầy đủ?”.
Từ khương nói: “Đúng, Thịnh Dung lúc này đây đã chuẩn bị quần áo mùa đông sung túc, xem ra, hắn không muốn cho điện hạ cơ hội thở dốc. Bất quá, điện hạ lúc này cũng không chờ hắn tiến binh, mà là chủ động xuất binh phản kích. Lúc ấy, Bình An, Ngô kiệt đóng ở Định Châu, Thịnh Dung tọa trấn ở Đức Châu, Từ khải, Đào Minh đóng ở Thương Châu. Thịnh Dung vì bắc chinh, phái ra rất nhiều thám mã, điện hạ vì che giấu tai mắt người, vụng trộm phái hai vị tướng quân Từ Lý, Trần Húc tại Trực Cô bắc cầu nỗi, tự mình lãnh binh thệ sư, nói muốn bình định Liêu Đông.
Điện hạ chỉ huy hướng bắc, đến cửa Hạ An, đột nhiên chuyển hướng nam, đi qua Trực Cô mãnh liệt xông đến Thương Châu, ngày đêm kiêm trình ba trăm dặm. Quân canh giữ Thương Châu đều không phòng bị, chỉ nói quân ta chạy đến Sơn Hải quan, kết quả một trận chiến liền bại. Hắc hắc, chủ soái Từ khải, bọn người Đô Đốc Trình Xiêm, Đô Chỉ Huy Du kỳ, Triệu Hử bị điện hạ bắt giữ, đầu hàng mẩy vạn”.
Nghe đến đó, tất cả mọi người phấn chấn, Tương Mộng Hùng cười lớn lên nói: “Ha ha ha, ha ha ha, những ngày này chợt nghe.
Hạ Tầm hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, Tương Mộng Hùng vội vàng giảm thấp thanh âm xuống: “Những ngày này chợt nghe triều đình khoe khoang, thì ra điện hạ lại đánh thắng một trận lớn”.
Từ khương cũng cười, nói: “Ti chức chạy đến, điện hạ đang đem kho vật tư dự trữ qua mùa đông tại Thương Châu vận chuyển đến Bắc Bình, kế tiếp, còn phải xem phương diện triều đình có động tác như thế nào mới có thể quyết định, dù sao, chúng ta bây giờ còn chưa có lực nam chinh”.
Hạ Tầm gật nhẹ đầu, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không biết được, Thịnh Dung sẽ lập lờ nước đôi y theo trong trí của hắn nhớ hay không, không có tư liệu chuẩn xác để hành động, chính là hắn nhớ rõ cái gì, cũng không thể ngo ngoe giả trang tiên tri, huống hồ tiến triển cụ thể, hắn cũng không quá hiểu rõ.
Hắn hít vào một hơi, nói với bốn người Tương Mộng Hùng: “Điện hạ từ lúc khởi binh đến nay, cho tới nay chưa từng thất bại, đây là chuyện tốt. Nhưng triều đình thế lực hùng hậu, chúng ta bên này sưu tập nhiều tình báo hơn, đối với điện hạ nơi đó mới được mười phần lợi ích. Được rồi, bốn người các ngươi nói đi, từ khi vào kinh thành đến nay, đã làm được gì, sưu tập được những tình báo gì?”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan