Chương 372: Thiên Hoa Loạn Trụy.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 372
Thiên Hoa Loạn Trụy.
Chương 372: Thiên hoa loạn trụy.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn. eu
Từ Thái miếu trở về, Chu Duẫn Văn Vãn đi trước đến Chính Tâm điện nghỉ tạm một lát, thay đổi quần áo, lại mời dự họp quốc yến. Văn võ bá quan cũng giống như vậy, cũng không thể ăn mặc đồ bái tế Thái miếu phải thay quan phục long trọng tham gia yến hội cung đỉnh, nhưng đại đa số bọn họ không hồi phủ, bởi vỉ hai chiếu mệnh là đồng thời ban xuống, các vị đã sớm chuẩn bị xiêm y, từ Thái miếu trở về, đến xe của mình ở trước cung thay đổi đồ rồi đi luôn.
Chính là lợi dụng khoảng thời gian này, Hà Thiên Dương trở lại trong xe của mình, đem tin tức đại thắng hắn nghe trong cung nói cho Hạ Tầm. Hạ Tầm lúc này còn chưa biết tin tức Yến quân chiến bại, thời đại này không có điện thoại điện báo, nếu triều đình muốn khống chế khu và giữ gìn liên lạc tiền tuyến, tùy thời biết biến hóa trong cuộc chiến, đó là chuyện không thực tế.
Hạ Tầm sau khi nghe nói tin tức này cũng bị dọa cho nhảy dựng, hắn vừa cẩn thận hỏi thăm hồi lâu, Hà Thiên Dương đem toàn bộ tin tức nghe được trên triều đình nói lại một lần, liền nhíu mày trầm ngâm hẳn lên. Hà Thiên Dương lo lắng nói: “Đại nhân, như vậy mà nói, sự tỉnh chúng ta xúi giục Lý Cảnh Long, có phải là để sau lại nói? Cũng phải chờ chúng ta đánh một trận thắng lớn, bàng không, chỉ sợ Lý Cảnh Long chắc là sẽ không chấp nhận”.
Hạ Tầm suy tư thật lâu hỏi: “Hôm nay quan viên đã ngoài ngũ phẩm tại kinh cùng vào bái thái miếu, công khanh vào cung tham gia yến, trong chuyện này có Lý Cảnh Long không?”.
Hà Thiên Dương nói: “Đó là tất nhiên, Đại Minh hiện tại còn lại được mấy quốc công? Trong chuyện này đương nhiên là bao gồm cả hắn”.
Hạ Tầm gật đầu nói: “Cứ bình tĩnh, tất cả... cứ chiếu theo kế hoạch đã định ra!”.
Hà Thiên Dương lo lắng nói: “Đại nhân...
Hạ Tầm mỉm cười, nói: “Không sao, cứ nghe ta phân phó mà làm!”.
Yến hội mừng công long trọng mãi cho đến lúc chạng vạng tối mới tan, sau khi cửa cung mở ra, các đại thần lục tục đi tới. Lý Cảnh Long đi ở cuối cùng, các đại thần vừa đi vừa nghị luận, đối với chiến sự vui mừng phía trước nói không biết mỏi mệt, hắn không thể không thả chậm cước bộ. Đứng ở trong đám người cũng sẽ không có người nào dám đến gần hắn, thỉnh thoảng còn phải nghe người khác giễu cợt, bất tất tự làm khổ tai mình.
Trên chiến trường thua, còn có đồng chí huynh đệ liều mạng đến kéo ngươi ra, thua ở trong quan trường, chỉ có thể bị cô lập và vứt bỏ triệt để.
Chiến trường tuy tàn khốc, còn có ôn nhu và nhiệt huyết, quan trường máu lạnh hơn so với chiến trường, càng tàn khốc, ở đây chỉ có ngươi lừa ta gạt, chỉ có trần trụi tranh ích lợi.
Đang lúc Lý Cảnh Long chậm rãi đi ra cửa cung, cửa cung ở phía sau hắn lặng yên khép lại, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, mang theo sắc mặt âm u, cất bước đi về hướng xe của mình. Ở lòng bàn tay hắn, đang gắt gao nắm chặt một tờ giấy, đó là tờ giấy khi ở trong cung có người lặng lẽ để dưới khay chén của hắn, bên trên chỉ có một câu: “Trong xe các hạ, có cố nhân muốn gặp!”.
Tại trong lúc yến hội, hắn chỉ nâng cốc chúc mừng về phía hoàng đế, mới rời khỏi chỗ ngồi đúng một lần, chờ hắn trở về, tờ giấy hiện ra, hắn cực kỳ ngạc nhiên muốn xem ai chờ hắn trong xe, càng hiếu kỳ là, tin tức sao có thể truyền cho hắn ở trong cung.
“Lão gia!”.
Vừa thấy Lý Cảnh Long trở về, mã vội buông bàn đạp, bọn thị vệ đang ngồi đợi dưới chân tường cũng vội vàng phi thân lên ngựa, đều chạy đến. Hôm nay còn tất cung tất kính đối với Lý Cảnh Long hắn, chỉ có hạ nhân của hắn, mặc kệ hắn ở trên triều đình thất ý như thế nào, mặc kệ hắn ở giữa triều đã bị bao nhiêu mỉa mai, chỉ có những người này, không có khả năng thay đổi thái độ đối với hắn, bởi vỉ những người này là dựa vào hắn để ăn cơm.
Lý Cảnh Long bước lên trên xe, ngón tay chạm được cửa kiệu lại hơi ngừng một chút, bên trong thực sự có người sao, còn là người khác đang trêu đùa mình? Nếu có người, hắn sẽ là ai, cũng là một vị quan viên tham gia yến tiệc mừng công hôm nay?
Hắn liếc mắt nhìn mã phu đứng ở dưới xe, mã phu bởi vỉ hắn lưỡng lự, đang có chút mờ mịt nhìn hắn, xem thần sắc, mã phu không giống.
Như là người biết chuyện. Lý Cảnh Long cười cười, trong lòng đột nhiên nổi lên một ý nghĩ quái đản: “Bên trong, không phải là một hồ nữ thiên kiều bá mị chứ? Hồ nữ thần thông quảng đại, làm thư sinh điên đảo mất hồn...”.
Thần sắc co quắp khẩn trương trên mặt Lý Cảnh Long biến mất, người chết chim chì lên trời, bất tử vạn vạn năm, cũng rơi tới bước người người hô đánh hô giết, còn có cái gì phải sợ?
Hắn kéo cửa xe, liền chui vào...
Xe ngựa lộc cộc, dần dần chậm lại.
Lý Cảnh Long xốc hạ bức màn, nhìn thấy cảnh phố quen thuộc, hiểu được sẽ nhanh đến phủ đệ nhà mình, liền phân phó nói: “Không vội hồi phủ, đi dạo bốn phía”.
Mã phu ngẩn ngơ, hỏi: “Lão gia, chạy hướng nào?”.
“Tùy ý!”.
Lý Cảnh Long buông bức màn, lại ngồi ở một bên nhìn về phía Hạ Tầm.
Hắn đã tìng nghĩ qua vô số người, thậm chí nghĩ tới có phải là Hoàng Tử Trừng đã tìng giậu đổ bìm leo lại nổi lên tâm tư muốn lôi kéo hắn, nhưng hắn vạn lần không ngờ, ngồi ngay ngắn ở trong xe vậy mà lại là Hạ Tầm, một người hắn tuyệt đối không ngờ đến.
Có lẽ lúc này hắn chì cần kêu lên một tiếng, Hạ Tầm sẽ máu nhuộm tại chỗ, thậm chí đem hắn bắt sống, đưa cho Hoàng Thượng. Nhưng Lý Cảnh Long không làm như vậy, Hạ Tầm chì nói một câu, hắn liền bỏ đi ý niệm trong đầu.
Hạ Tầm thản nhiên ngồi ngay ngắn, mỉm cười chì nói một câu: “Tại hạ là một con cá nhỏ, ở trong mắt Hoàng Thượng không đáng. Nếu Quốc công gia giờ đây đang cần bàng hữu mà nói, như vậy, ta chính là bằng hữu tốt nhất của Quốc công gia!”.
Cũng bởi vỉ một câu nói kia, Lý Cảnh Long an phận ngồi xuống chỗ ngồi.
Lý Cảnh Long buông màn xe, cười nhẹ một tiếng nói với Hạ Tầm: “Lý Cảnh Long chì là một phế vật mà thôi, Yến vương điện hạ tìm ta làm gỉ?”.
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Một trận chiến Trịnh Thôn Bá, Quốc Công thua một là ở kiêu binh, hai là thua ở thiên thời; Một trận chiến Bạch Câu Hà, nếu không có chuyện soái kỳ Quốc Công bị gió thổi gãy, điện hạ đã ngã ở trên tay Quốc Công. Triều đình dùng thành bại luận anh hùng, nhưng Yến vương điện hạ sẽ không, điện hạ tìng đối chọi cùng Quốc Công nơi sa trường, đối với bản lĩnh Quốc Công, tự nhiên là hiểu rõ nhất.
Điện hạ rất khâm phục bản lĩnh Quốc Công, điện hạ tìng nói với ta: Cửu Giang hổ phụ sinh hổ tử, chỗ khiếm khuyết, chì là kinh nghiệm chiến trận thôi. Trước sau hai trận, nếu không phải lịch lãm chiến trường của Quốc Công có hạn, nắm bắt thời cơ còn chưa đủ tốt, mà điện hạ lại được trời phù hộ, đầu tiên là giá lạnh, sau đó là gió lớn, đều đối với Yến quân ta có lợi, yến quân ta đã thất bại thảm hại”.
Lý Cảnh Long bị người mắng là vô năng, ngu xuẩn, kẻ bất lực, mắng đủ đường, nghe được Hạ Tầm “thuật lại lời công bàng của Yến vương Chu Lệ” mũi cay cay, nước mắt chì kém chút nữa là rơi xuống, hắn không muốn để cho Hạ Tầm nhìn thấy vẻ quẫn bách của mình, vội vàng quay đầu, cố nén hồi lâu, mới cười lạnh nói: “Do trời phù hộ sao? Như vậy lúc này đây điện hạ tại sao đại bại, đến đệ nhất Đại tướng Trương Ngọc dưới trướng hắn cũng bỏ mình”.
Hạ Tầm hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Quốc Công cho rằng, Thịnh Dung so với ngươi mạnh hơn sao?”.
Đương nhiên là không! Vãn không thứ nhất, võ không thứ hai, ai chịu thừa nhận người khác so với mình mạnh hơn, nhất là một người có gia thế, tư lịch, địa vị đều hơn xa hắn, nhất là một người tự phụ, kiêu ngạo như Lý Cảnh Long, nhưng hắn không thể nói ra được.
Hạ Tầm cũng không chờ hắn thừa nhạn, tiếp tục nói: “Điện hạ thất bại lần này, cũng là bởi vì duyên cớ kiêu binh! Trong mắt điện hạ, Quốc Công chính là con trai chiến thần tướng quân Lý Phụ Đại Minh ta, ý chí thao lược, mưu tính vô số, dưới trướng lại có sáu mươi vạn hùng binh, điện hạ đã có thể đánh bại Tào quốc công, sao có thể đem Thịnh Dung hắn để vào mắt, nguyên nhân chính là như thế, vậy nên mới thất bại”.
Hạ Tầm hít một hơi, tiếc hận nói: “Thịnh Dung thắng lần này, không phải hắn thiện chiến, thật sự là... Quốc Công ngài... Thành toàn cho hắn!”.
Lý Cảnh Long chấp nhận thật sâu.
Đã biết rõ tình hình cụ thể và tỉ mỉ trận đại thắng này, Lý Cảnh Long nghe được Chu Lệ vừa mới giao chiến, liền đích thân dẫn quân công kích cánh tả Thịnh Dung, vài lần đánh không phá được liền quấn trở lại quyết đấu chính diện, bị Thịnh Dung trá bại dụ vào đại trận, đã biết Chu Lệ bại là do khinh địch.
Để cho Lý Cảnh Long hắn điều binh khiển tướng, ứng phó thay đổi thế cục chiến trường trong nháy mắt, hắn xác thực hơi bình thường, nhưng nếu bàn về nắm giữ lý luận quân sự, để hắn ngồi mà nói suông, hắn so với đại đa số người mạnh hơn nhiều.
Chu Lệ dùng cùng loại chiến thuật, trong một trận chiến Bạch Câu Hà, đã tìng thi triển qua đối với hắn, một lần nếu không có soái kỳ bị bẻ gẫy, Chu Lệ dĩ nhiên đã chết trong tay hắn, lúc này đây Chu Lệ giở mánh cũ, sẽ không sợ lại dẫm vào vết xe đổ sao? Giải thích duy nhất, chính là Chu Lệ căn bản không để Thịnh Dung vào mắt, hắn bại một trận này, xác thực là thua ở cuồng vọng khinh địch.
Mà tất cả việc này, không phải là do Lý Cảnh Long hắn trải đường cho Thịnh Dung sao? Kết quả, Thịnh Dung may mắn đắc thắng được người thổi phồng là bách chiến bách thắng, công đều được hưởng, mà Lý Cảnh Long hắn, lại trở thành phế vật vô năng bị người khác càng chế nhạo trào phúng thêm.
Ghen ghét và không phục, tựa như một độc xà, hung hăng cắn nuốt toái tim hắn, Lý Cảnh Long cắn chặt hàm răng, sau nửa ngày mới tch chế tâm tình, lạnh lùng thốt: “Bất kể nói thế nào, Yến vương thật là thất bại, một trận tổn bại binh tướng này, đến Trương Ngọc cũng chết trận sa trường, nguyên khí yến quân đại thương, mà sĩ khí binh mã triều đình ta lại tăng, hắn gọi ngươi tới, muốn làm gì? Muốn ta Lý Cảnh Long đầu nhập vào tướng bên thua như hắn sao?”.
Hạ Tầm nói: “Điện hạ lúc này, thật là thất bại. Nhưng thắng bại là chuyện thường của binh gia, ngươi dám nói, Thịnh Dung may mắn thủ thẳng, từ nay về sau bách chiến bách thắng sao? Yến vương điện hạ sẽ không có cơ hội xoay người sao?”.
Lý Cảnh Long đương nhiên không tin, cũng không nguyện ý tin tưởng.
Hắn bại vào tay Yến vương Chu Lệ mới rơi xuống bước này, nhưng trong lòng hắn, cũng không hận Chu Lệ, hắn hận đúng là Hoàng Tử Trừng, Phương Hiếu Nhụ, Tề Thái giậu đổ bìm leo, hắn hận là do hắn thất bại để tạo thành điều kiện để kiêu binh Chu Lệ đại bại trước Thịnh Dung, lại làm cho hắn càng lâm vào khốn cảnh, nhận hát trào phúng của thế nhân.
Hạ Tầm mỉm cười, tựa như một ma quỷ đầu độc người khác bán đứng linh hồn, dùng ngữ điệu tràn ngập sức hấp dẫn, kích động nói: “Yến vương điện hạ còn có được cơ hội xoay người, mà Quốc Công ngài, Hoàng Thượng sẽ không cho ngươi cơ hội này, Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng cũng sẽ không cho ngươi cơ hội này, bọn họ cho ngươi, chỉ có mọi người cùng đẩy, chỉ có giậu đổ bìm leo. Nhưng Yến vương điện hạ nguyện ý cho ngươi một cơ hội xoay người, Quốc Công ngươi... có muốn hay không?”.
Hạ Tầm nói ra điều kiện, hắn không khỏi động tâm. Lý Cảnh Long tựa như một người lập tức chết chìm, cho dù có người vứt lên được chỉ là một cọng rơm rạ, hắn cũng muốn chăm chú bắt lấy; Tựa như một lữ nhân lạc đường trong sa mạc, dù là biết rõ người khác đưa cho hắn chỉ là một chén rượu nhạt, hắn cũng muốn rót hết, làm dịu làm dịu cơn khát trong yết hầu.
Bởi vì trên người Lý Cảnh Long gánh vác, không chỉ là nhục nhã của người khác, còn có áp lực trầm trọng, áp lực đến từ chính gia tộc và tập đoàn lợi ích phụ thuộc mình. Hắn có thế lực phe phái của mình, có nhân mạch quan hệ của hắn, có thế lực phụ thuộc vào mình, hắn thất thế, không chỉ là việc của một mình hắn, mà là gia tộc của hắn, cả thế lực tập đoàn của hắn, một vinh tất cả vinh, một tổn hại đều tổn hại.
Nếu hắn tiếp tục trầm luân như vậy, Lý gia sẽ gặp đả kích đến từ toàn bộ các phương diện từ triều đường đến dân gian, khiến cho Lý gia từ từ xuống dốc, cuối cùng sa vào giai tầng hào môn hạ lưu bình thường, càng khổ hơn là đến địa vị hào môn bình thường cũng khó có thể bảo vệ. Loại địa vị chính trị nửa vời này, tùy thời sẽ bị diệt ở dưới sự đấu đá quyền lực trong triều đình, tùy thời đều có khả năng tan đàn xẻ nghé.
Lý Cảnh Long tựa như một dân cờ bạc tiêu chuẩn, thua đỏ mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Tầm nói: “Như vậy, Yến vương điện hạ, muốn cho ta làm chuyện gì? Lý Cảnh Long hôm nay đã như vậy... còn có thể làm chuyện gì?”.
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn cũng bị mình dọa cho sợ hãi, khàn giọng, thanh âm thê thảm, thật sự là từ trong miệng hắn phát ra sao?
Hạ Tầm thản nhiên nói: “Quốc Công thật sự cảm thấy, ngươi ở trên triều đình đã là chuột chạy qua đường người người hô đánh sao? Ngươi thật sự cảm thấy, võ tướng cả triều, đều đã vứt bỏ Quốc Công như ném đá xuống giếng sao?”.
“Chẳng lẽ không phải?”.
“Đương nhiên không phải!”.
Hạ Tầm ân cần khai đạo cho hắn: “Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, một giáo thụ học phủ, một tiên sinh Quốc Tử Giám, văn không thể an bang, võ không thể định quốc, ngươi thật cho ràng, hai người bọn họ như vậy, được thánh sủng có thể một tay che trời sao? Có thể làm văn võ cả triều ai cũng tâm phục khẩu phục sao? Thật đáng chê cười! Mà ngay cả phái chủ chiến chuyện tước phiên, bọn người Cảnh Thanh, Luyện Tử Ninh, Trác kính, chính kiến tuy giống nhau, đối với việc hai người làm và năng lực bọn họ, đối với việc bọn họ bò lên trên như vậy sẽ lập tức vui lòng phục tùng sao?
Càng có Như Thường, Úc Tân, Cao Nguy, những này quan viên phái chủ hòa phản đối tước phiên, thậm chí rất nhiều tướng lãnh phản chiến trong quân, lực lượng này một khi đoàn kết lại sẽ khổng lồ thế nào, giờ đây sở dĩ bọn họ chia rẽ, tìng người tự chiến, đó là bởi vỉ bọn họ thiếu khuyết một người cầm đầu địa vị tôn sùng, những người này... Đều là minh hữu của ngươi đó...”.
Con mắt Lý Cảnh Long dần dần sáng lên, hắn tựa như một con dơi, loài chim đang bay xem thú chạy dưới đất, thú chạy dưới đất xem hắn như loài chim bay, kết quả hắn thành đối tượng cộng đồng hai bên đùa cợt chế nhạo, nhưng hai phái này, mới là phái chính thức không có khả năng điều hòa mâu thuẫn đối lập. Phái chủ hòa phản đối tước phiên, ở trên triều đang thiếu người dẫn đầu có lực, nếu như hắn chịu dương cờ đứng ra, không cần chủ động đi chiêu nạp, những người này tự nhiên sẽ đứng ở bên hắn.
Dưới cờ xí, Lý Cảnh Long hắn ở trên triều có quyền nói chuyện, còn có thể mặc người cười nhạo như vở hài kịch sao?
Từ cơ hội này, hắn chẳng những có thể gắn bó, làm thế lực hắn lớn mạnh, hơn nữa... còn có thể đả kích Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, hắn vĩnh viễn cũng không quên được chuyện bị những chính khách lãnh huyết tàn nhẫn này biến mình trở thành thứ vứt bỏ, khàn cả giọng nói muốn hắn đi chết, loại nhục nhã, bi thương và tuyệt vọng, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định phải trả thù.
Lý Cảnh Long cảm thấy yết hầu có phần phát khô, hắn gian nan nuốt nước bọt: “Yến vương, là muốn cho ta... Để cho ta đầu nhập vào hắn sao?”.
“Đương nhiên không phải!”.
Hạ Tầm nghĩa chính từ nghiêm nói: “Quốc Công là thần tử Hoàng Thượng, Yến vương điện hạ cũng là thần tử Hoàng Thượng, điện hạ chưa tìng nghĩ tới việc phản đối Hoàng Thượng, chỉ là đám gian nịnh, điện hạ tuân theo tổ huấn, không thể không khởi bình tĩnh Nan thanh lọc bên cạnh quân vương thôi. Đều là thần tử của Hoàng Thượng, điện hạ tại sao lại chiêu nạp Quốc Công để mình sử dụng? Chỉ có điều, chiến trận nổ ra, chịu khổ cuối cùng là dân chứng, địa phương thói nát, quốc nội bất an.
Điện hạ là hy vọng quốc công có thể đứng ra, dẫn đầu quần thần, cuối cùng đạt tới việc trừng phạt gian nịnh, hai bên nghị hòa, dùng thủ đoạn thương thảo để giải quyết vấn đề”.
Hạ Tầm mỉm cười, lại vỉ lời nói của hắn bỏ thêm một câu chú giải: “Đương nhiên, vỉ trợ giúp Quốc Công đạt tới mục đích này, điện hạ sẽ hết sức phối hợp ở trên chiến trường, điện hạ đánh thắng trận càng nhiều, Phương Hoàng lại càng khổ sở.
Quốc công ở trên triều nói chuyện thì càng có phần lượng. Cho nên, vỉ để cho chủ trương của Quốc Công có thể có được nhiều ủng hộ, vỉ đạt tới mục đích giải quyết tranh chấp hòa bỉnh cuối cùng, ta nghĩ... Quốc Công sẽ không để ý lộ ra chút tin tức về phía điện hạ, bắt Thịnh Dung ăn một chút thiệt thòi nhỏ, tất cả cũng là vỉ triều đình!”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan