Chương 426: Sát Phí Khổ Tâm.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 426
Sát Phí Khổ Tâm.
Hình bộ và Thiên Lý tự ở cùng một chỗ, bắc bán bộ là Hình bộ, nam bán bộ là Thiên Lý tự. Đại viện Hình bộ nằm ở phía tây quay mặt về hướng đông, tất cả góc tây nam và góc tây bắc đại viện không có một chỗ nào không phải nhà giam, theo thứ tự là quan giam và giam bình thường, giam bình thường là giam giữ phạm nhân phạm vào án kiện trọng đại, quan giam thì là chỗ giam giữ quan phạm tội cùng gia quyến.
Điều kiện trong quan giam nếu so với giam bình thường thì tốt hơn nhiều, binh tốt trong ngục quan giam đối với quan vi phạm cũng khách khí, đây là kinh nghiệm từ xưa truyền thừa, ai biết khi nào đại quan triều đình hôm nay nói muốn chém đầu ngày mai lại được phục quan nguyên chức? Ngươi đắc tội gia đình người ta, sau này người ta ra tù, tùy tiện nói một câu, là có thể bóp chết ngươi giống như con kiến.
Cho nên quan tốt ngục giam chẳng những đối với phạm nhân cực kỳ khách khí, ở trong lao vẫn xưng lão gia như trước, hơn nữa chỉ cần ngươi có tiền, nghĩ đến chuyện hưởng thụ, cứ chuẩn bị đi, tự ngục tốt sẽ làm người chạy việc cho ngươi.
Hạ Tầm đến Hình bộ cùng Thị lang Liêu Ân đi vào nơi giam quan, bên trong vẩy nước quét nhà cực kỳ sạch sẽ, cửa sổ ở mái nhà mở ra, không khí cũng tươi mát, chỉ có điều bởi vì rất nhiều gia quyến quan phạm tội cũng đều bị nhốt vào đây, cho nên trong phòng giam có cảm giác đã kín người hết chỗ.
Thẳng đường đi tới, lão bà khóc, hài tử gọi, còn có người chửi ầm lên, cẩn thận nghe, đối tượng mắng lại chính là thân nhân bọn nó, ví dụ như thân tộc Phương Hiếu Nhụ, thân tộc Tề Thái, lúc này hoàn toàn không nhớ rõ lúc bọn họ làm quan, một nhà già trẻ đã nhận được những lợi ích thực tế gì, chỉ nhớ rõ bọn họ phạm tội làm một nhà mình chịu tội cùng, lời mắng cực kỳ ác độc, cái gì dơ bẩn đều có hết.
Hạ Tầm hơi nhíu mày, Liêu Thị Lang ở một bên thấy quốc công gia có chút không vui, vội nháy mắt về phía lão đại canh ngục, ngục lão đại lập tức rít gào một tiếng: “Tất cả câm miệng, cẩn thận không thì ăn roi”.
Tiếng mắng chửi liền im bặt, ngục tốt có thể khách khí đối với ngươi, ngươi dám đạp lên mặt mũi hắn, hắn cũng có can đảm thu thập ngươi, người thường niên thủ trong nhà tù, tâm lý hơi âm u, thủ đoạn ác độc sửa trị người khác có rất nhiều.
Liêu Thị Lang cung kính cùng Hạ Tầm đi đến bên trong đi, càng đi vào trong, giam giữ quan nhân cũng càng lớn, người bị giam trong phòng giam lại càng ít, trong phòng giam trống trải hơn rất nhiều.
Những người trong phòng giam này lại đều không giống nhau, có người thấy Hình bộ Thị lang đến đây, dường như đi cùng một quan nhân rất lớn, ngồi ở trong phòng giam không nói lời nào, cặp ánh mắt kia lại một mực theo sát Hạ Tầm di động, trong ánh mắt lộ ra khát vọng và chờ mong, chỉ trông mong hắn đến truyền chỉ phóng thích mình.
Cũng có người mạnh mẽ bổ nhào vào bên cạnh hàng rào, hai tay cầm lấy hàng rào, chửi ầm về phía Hạ Tầm và Liêu Ân: “Cẩu quan gian tặc, các ngươi chết không yên lành đâu!”.
Ngục tốt đi theo sau lưng Hạ Tầm cũng không khách khí, hướng về phía quốc công gia chửi ầm lên, đây không phải tìm đường chết sao, bọn họ co roi lại rồi vung mạnh, đừng xem nhà tù là từng hàng rào dựng thẳng, bọn họ đã sớm luyện thành tiên pháp, co lại đi vào khe hở, mặc kệ ngươi trốn đến chỗ nào, đều có thể như hình với bóng, đánh một cái là bọn họ kêu thảm mấy ngày liền.
Có quan nhân trong phòng giam, mặc áo tù nhân, đối với đoàn người Hạ Tầm và Liêu Ân đến thì nhìn cũng không nhìn, tự lo cầm cục đá, vẽ loạn trên tường, viết câu thơ.
Trên tường mới cũ sớm đã có không ít câu thơ, khắc đầy cả mặt tường, phảng phất là vẽ bậy trong nhà vệ sinh, người này còn muốn ngâm thơ, chỉ có thể tìm chút ít khe hở trong đó, chữ vẫn không thể quá lớn.
Lại có người ngồi thẳng dậy, mắt thấy Hạ Tầm và Liêu Ân đi qua, thần thái thong dong, mặt mỉm cười, phảng phất như cao tăng đắc đạo, khó có thể nhận đó có phải thật sự là coi thường việc sinh tử hay không.
Anh hùng hảo hán, giang dương đại đạo khi sắp bị tử hình hô to “hai mươi năm sau lại là một hảo hán”, Hạ Tầm chưa thấy qua, nhưng trên pháp trường tử hình tội phạm trong xã hội hiện đại, cũng có người chẳng hề để ý, vẻ mặt cợt nhả, là thật sự không sợ hay ra vẻ thong dong, Hạ Tầm cũng khó có thể xác định tâm lý bọn họ, đối với những người đọc sách này càng khó phỏng đoán.
Trong ngục giam người ta nói có thể thể hiện trăm mặt nhân sinh, xem ra không phải là giả.
***
“Quốc Công, xa hơn phía trước, đều là nhà tù một mình, Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, Tề Thái, Luyện Tử Ninh, Trác Kính, còn có...”.
Hạ Tầm đứng vững, quay đầu về phía hắn, Liêu Ân lập tức ưỡn ngực, xem xét mọi nơi, cao giọng nói: “Phụ Quốc Công gia vâng mệnh khẩu dụ Hoàng Thượng, tới chỗ này vấn an các vị đại nhân, các vị đại nhân ngày xưa đối với Hoàng Thượng tuy có chỗ vô lễ bất kính, nhưng Hoàng Thượng khoan hồng độ lượng, chỉ cần các vị đại nhân chịu cúi đầu nhận tội, Hoàng Thượng sẽ đặc xá các ngươi...
Hạ Tầm khoát tay, ngăn Liêu Ân lại, rồi nói: “Hoàng Thượng nói: Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, Tề Thái, sửa tổ chế, ly gián tôn thất, chính là đầu sỏ gây nên, bốn năm nay quốc gia hao tổn dân chúng ly tán, tôn thất mất mát, tướng sĩ thương vong, tuyệt đối không thể xá tội! Trừ ba người này, người chịu hoàn toàn tỉnh ngộ, Hoàng Thượng đều sẽ bao dung!”.
Hạ Tầm nói thẳng, ba người này hẳn là phải chết, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, đây là bước phân hóa đầu tiên. Hắn muốn khuyên giải chúng thần, rồi lại sợ bọn họ bị bọn người Phương Hiếu Nhụ ép buộc bằng đại nghĩa, quan viên hơi có thể tranh thủ thì yếu thế không bước ra được một bước đầu hàng này, trước tiên phải nói rõ cho bọn họ rõ ràng việc sinh tử, bọn họ muốn nhắc lại cái gì mà hùng hồn hy sinh thân mình, hiệu quả đã giảm bớt đi nhiều. Vì thuyết phục những quan viên này đừng làm việc hy sinh vô vị, Hạ Tầm quả thực phải cân nhắc một phen.
Hắn chắp tay về phía hai bên trái phải trong phòng giam, cất cao giọng nói: “Các vị đại nhân, ngày xưa đều vỉ chủ mình, các vị ăn triều đình bổng lộc, hiệu trung với hoàng đế, trung tâm có thể khen, đương kim hoàng thượng cũng không trách tội. Hoàng Thượng từng nói, các ngươi đều là thần tử Thái tổ hoàng đế lưu lại, tất nhiên nên trung với thiên tử Thái tổ hoàng đế truyền ngôi, đây là đạo thần tử, cũng không có chuyện gì không ổn.
Nhưng mà, Kiến Văn đế ở thâm cung, không rành thế sự, bị vài gian nịnh cầm giữ triều chính, đầu độc quân thượng, các vị đại nhân cũng bị bức làm chuyện sai, phá hư thiết chế tổ tông khiến hoàng thất tông thân thương tổn, tội không thể tha thứ, nhưng tình có thể nghĩ. Đương kim thiên tử khởi bình tĩnh Nan, giết tới thành Kim Lăng, vốn là thuận theo tổ chế, thanh lọc bên cạnh quân vương, giết gian tà. Nhưng không ngờ, Kiến Văn đế xấu hổ, không mặt mũi nào đối mặt với hoàng thúc, lại tự vẫn. Vì giang sơn xã tắc, đương kim hoàng thượng mới kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, chỉ cần các vị đại nhân nhất nhất đi theo...
Bậc thang này của Hạ Tầm còn chưa trải xong cho bọn hắn, liền nghe một tiếng cười lạnh nói: “Xảo ngôn đến mấy, cũng khó sửa đổi việc phản thần soán nghịch, chúng ta quang minh lỗi lạc, như ánh sao trên trời, mặc dù vừa chết, danh tiếng cũng có thể được ghi vào sử sách, mặc dù chết nhưng càng vinh! Bọn ngươi là gian nịnh, sẽ bị muôn đời thóa mạ!”.
Hạ Tầm xem xét, nói chuyện đúng là Hoàng Tử Trừng, Hạ Tầm mỉm cười nói: “Thì ra là Thái Thường tự khanh Hoàng đại nhân, thất kính thất kính. Một người, đưa ra chủ ý lùn cũng không khó, khó là cả đời lúc nào cũng có chủ ý lùn, việc khó khăn như vậy, Hoàng đại nhân đều làm được, Dương mỗ đối với Hoàng đại nhân thật sự là cực kỳ khâm phục”.
Sắc mặt Hoàng Tử Trừng hồng như máu, bổ nhào đến bên cạnh hàng rào, chỉ tay vào Hạ Tầm, tức giận nói: “Ngươi... Dám vũ nhục lão nhân...”.
Hạ Tầm phủi phủi áo bào, khinh thường nói: “Quang phong vụ nguyệt? Ngươi cũng xứng sao! Tào Quốc Công hai lần bại trận, là ngươi thay hắn mượn cớ che đậy, nói láo trước mặt Kiến Văn, đến nỗi hắn có tội không phạt, lại còn được trọng thưởng? Chính là vị đế sư như ngươi, ngươi vì sao lại làm như vậy? Là vì giang sơn của Kiến Văn hay đại nghĩa thiên hạ? Còn không phải là vì tiền đồ bản thân! Chỉ sợ ngươi biết rõ hẳn là phải chết, vì cái danh sau lưng, nên mới ra vẻ kệch cỡm như thế!”.
Hoàng Tử Trừng tức giận đến bốc lửa, nhưng những sự kiện dơ bẩn này hắn không cách nào phản bác, hắn nhất thời nghẹn th, mặt đỏ tới mang tai, Phương Hiếu Nhụ trong phòng giam đối diện trầm giọng giải vây nói: “Việc nhỏ không ảnh hưởng đến quốc gia đại sự! Sự nghiệp thống nhất đất nước từ xưa thường có phân ngắn dài, quốc gia luân lý cương thường, sao có thể vô tư? Chúng ta làm, là vì nước vì dân, không thẹn với lương tâm! Chỉ có một chút nhược điểm như vậy, vết tích không có, lại có thể cho là chuyện gì?”.
Hạ Tầm nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn nhìn Phương Hiếu Nhụ, rồi hỏi: “Như vậy xin hỏi Phương học sĩ, cái gì luân lý cương thường liên quan đến vận mệnh dân sinh quốc gia, lại quan trọng như vậy?”.
Phương Hiếu Nhụ chấn âm thanh nói: “Hoàng thất chính thống!”.
Hạ Tầm cười nhẹ một tiếng: “Chỉ là kiểu nhìn xem ai đầu thai vào đâu thôi!”.
Phương Hiếu Nhụ lạnh lùng nói: “Đây là thiên ý, đây là thiên đạo!”.
Hạ Tầm nói: “Thiên ý? Nói đến thiên ý, thiên ý làm cho Yến vương điện hạ làm hoàng đế! Phương học sĩ ngươi không phải tôn trọng lễ chế thượng cổ sao, thượng cổ còn có tuyển hiền nhâm, có thể nhường ngôi thiên hạ, có phải là một vị hoàng đế tốt, phải xem hắn đối với quốc gia, đối với lê dân bách tính có thể làm những thứ gì! Kiến Văn có giang sơn to như vậy, đánh không lại một góc Bắc Bình, hắn có gì đức gì có thể thống trị?”.
Phương Hiếu Nhụ ung dung chắp tay, khinh thường nói: “Hoàng Thượng chí nhân chí hiếu, Yến tặc sao lại có thể so sánh được?”.
Hạ Tầm thở dài nói: “Chí nhân chí hiếu, nghe được những lời này, tai ta ngứa ngáy quá, nhưng ta nghĩ vỡ đầu, cũng không nghĩ ra Kiến Văn ngồi ghế bốn năm nay, rốt cuộc chí nhân ở chỗ nào! Hiếu ở chỗ nào?
Chẳng lẽ vừa trèo lên đại vị, cấm hoàng tử vội về chịu tang chính là chí hiếu? Chẳng lẽ vô tội mà giết, cầm tù Tề vương, Chu vương Đại vương, bức tử Tương vương, chính là chí nhân?
Chí nhân chí hiếu chính là hoàng đế tốt sao? Chiếu theo lời Phương đại nhân ngươi nói, một người có hiếu có thể làm hoàng đế, nhưng hắn có thể quản lý tốt một quốc gia sao? Nếu minh quân trong mắt ngươi, chỉ là đạo đức cao thượng, người đáng làm hoàng đế nhất phải là hòa thượng, quét rác thương mạng con kiến hôi, cho con muỗi hút máu, chẳng phải hoàn mỹ sao?”.
Phương Hiếu Nhụ giận không kìm được rít gào nói: “Yến tặc là thúc giết cháu...”.
“Được rồi được rồi, Phương đại học sĩ ngươi nói một chút đạo lý có được hay không? Lấy việc luôn có nhân quả đi! A, đúng rồi, Phương học sĩ không tin phật, không tin nhân quả, nhưng đạo lý ngươi cũng biết giảng chứ? Nhất gia chỉ chủ vừa mới mất, thi cốt còn chưa lạnh, Trưởng Tôn ngươi kế thừa gia nghiệp, liền xa lánh tất cả thúc phụ, trăm phương ngàn kế muốn đem tài sản tổ phụ ngươi phân cho bọn họ, dùng các loại danh nghĩa thu về.
Việc này cũng chưa tính, còn muốn bức tử tất cả thúc phụ, chất nhi này là một người nhân từ? Thúc thúc chỉ có thể khoanh tay chịu chết, một khi phản kháng chính là thúc giết cháu. Trong luật Đại Minh có một quy định cháu giết chú là đại nhân đại nghĩa, thúc phụ phản kháng lại thành thúc giết cháu, đại nghịch bất đạo sao? Đổi trắng thay đen cũng là chỉ hươu bảo ngựa, vừa ngu vừa dốt!”.
Tề Thái một mực khoanh chân ngồi ở trong phòng giam, nghe bọn họ lý luận, nghe đến đó, chỉ hơi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hoàng Tử Trừng tiếp lời nói: “Đây là việc quốc sự, há có thể đánh đồng với gia sự, phiên vương quyền trọng, vô ích với quốc gia, vì thiên hạ thái bình, phải...”.
Hạ Tầm liếc mắt nhìn hắn, buông tay nói: “Ngươi xem, ta và các ngươi nói chuyện, các ngươi nói với ta chuyện thúc giết cháu, ta và các ngươi nói chuyện gia sự, các ngươi lại cùng ta đàm quốc sự. Được, ngươi cần quốc sự, ta liền nói quốc sự”.
Hạ Tầm xoay thân hình lại, cất cao giọng nói: “Hoàng Minh Tổ Quát”: Thiên hạ to lớn, cần phải xây phiên binh, trên bảo vệ quốc gia, dưới giúp dân sống yên ổn. Nay các con đã lớn. Cần có tước phong, phân cho các nước. Ban cho bọn hắn phiên quốc, chính là tuân theo chế độ từ cổ xưa đến nay, vì kế yên bình lâu dài. Các vị đại nhân, phiên vương này là Thái tổ hoàng đế lập ra, các ngươi luôn miệng nói Yến vương điện hạ vi phạm tổ chế, rốt cuộc là ai vi phạm tổ chế?
Hoàng Tử Trừng vừa muốn nói chuyện, Hạ Tầm lại nói: “Được, ngươi tự vả miệng mình một cái, ta lại không lý luận cùng ngươi, theo như ngươi nói, phiên vương quyền to, vô ích với đất nước, vì kế thiên hạ ổn định và hòa bình lâu dài, nên tước phiên. Ta đây hỏi ngươi, cái gì gọi là tước phiên?”.
Hạ Tầm mạnh đề cao thanh âm, trầm giọng nói: “Phiên vương, tách rời, hắn có phong quốc, tự lập binh của hắn, xưng làm phiên vương. Ngươi muốn binh quyền, chư vương giao, ngươi muốn ba đạo hộ vệ binh mã, chư vương cũng giao, thân vương này chỉ còn là thân vương, đã không được xưng là phiên vương, vì sao còn muốn đau khổ bức bách, không chết không buông tha?”.
Phương Hiếu Nhụ lạnh lùng nói: “Phân phong thế nặng, vạn nhất bất hạnh, sẽ có họa về lâu dài, Yến vương tọa trấn một phương, thủ biên phòng đã lâu, một khi dã tâm phát sinh, quốc gia bắt hắn xuất binh quyền, cũng không nói lên hắn sẽ không bao giờ gây họa cho quốc gia!”.
“Vạn nhất? Một khi? Phương đại học sĩ ngươi phụ chính quân đội, không phải muốn noi theo Chu công sao, Chu công chỉ cần nhìn thấy hoàng tử có bản lĩnh có uy vọng, nếu biết dùng người, có văn thần vố tướng, thiết lập trọng binh, một khi, vạn nhất, có khả năng tạo phản, với bản lãnh của hắn sẽ làm thiên hạ đại loạn, vậy mặc kệ hắn có tội hay không, có phản tâm hay không, lập tức động thủ xử lý sao?
Khó trách Phương học sĩ ngươi là đại nho, học vấn kinh thiên địa quỷ thần khiếp bực này, thật ta bội phục sát đất! Khó trách Phương học sĩ ngươi được tiến cử vào triều, Thái tổ hoàng đế không chịu dùng ngươi, dựa vào lý của luận của ngươi, nếu muốn thiên hạ bình yên, như vậy ngoại trừ Thái tử, toàn bộ hoàng tử khác không nên nuôi dưỡng, cũng không dạy hắn vố công, lại không dạy hắn biết chữ, hoặc là nên bóp chết ngay từ khi mới sinh để chấm dứt hậu hoạn, phải thế không?”.
Hoàng Tử Trừng trợn mắt trắng, lạnh lùng cười nói: “Chúng ta oan uổng hắn sao? Hắn xác thực làm phản, không phải sao?”.
Hạ Tầm cũng cười: “Hoàng học sĩ ngươi còn không biết xấu hổ? Yến vương điện hạ hẳn là phải cúi đầu nhận chết, mới đúng ngươi tâm ý hả? Nhưng nếu Yến vương điện hạ thật sự cúi đầu, ngươi chịu thừa nhận hắn bị oan uổng sao? Ta xem không thể nào, Yến vương nếu là trung thần, Kiến Văn đế chẳng phải thành hôn quân, các ngươi sẽ chẳng phải là thành gian thần sao?
Cho nên, nếu lúc trước Yến vương điện hạ thật sự cúi đầu các ngươi vẫn sẽ an bài cho hắn một tội danh chủ mưu tạo phản. Sách sử sẽ ghi, các vị đại nhân anh minh thần vố tự nhiên phát hiện dấu vết phản, lập tức tiêu diệt gian thần. Người đã chết còn phải lưu danh xấu ngàn năm! Tương vương cam tâm chẳng phải nhận được một cách xử trí như vậy sao? Vị Kiến Văn đế chí nhân chí hiếu kia, hắn tự tay ban thưởng cho thúc phụ bị bức tử một chữ gì! Lệ!”.
Hạ Tầm bất động thanh sắc, càng về sau âm thanh càng cao, từng câu từng chữ truyền vào trong lòng mỗi một quan viên, kích khởi từng gợn sóng ở đáy lòng bọn họ, có ít người không khỏi nghĩ lại các chuyện xảy ra trong bốn năm nay, mình lúc đó làm như vậy, thật sự có đúng không?
Phương Hiếu Nhụ nén âm thanh nói: “Mặc kệ ngươi múa lưỡi thế nào, Phương Hiếu Nhụ chỉ trung lòng mình, vì thiên tử, vì dân chúng thiên hạ, Phương mỗ chết cũng không tiếc!”.
Hạ Tầm bình tĩnh trở lại, hơi hạ thấp người về phía hắn nói: “Phương học sĩ, trung với lòng mình, cầu người được người, chắc chắn đáng giá tôn kính! Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ có ngươi trung với đạo của mình? Bốn năm này, đi theo Vĩnh Lạc hoàng để vào sinh ra tử, các tướng sĩ anh dũng thiện chiến kia, chẳng lẽ không phải trung với đạo của bọn họ?
Ngươi chết, là theo đạo! Tướng quân Trương Ngọc chiến đấu mà chết, chẳng lẽ không phải vì bảo vệ đạo trong lòng hắn? Chỉ có đạo của ngươi mới là đạo? Chỉ có cái chết của ngươi mới có ý nghĩa? Thiên địa đại đạo, chỉ là do ngươi thiết lập? Dựa vào đạo gì đó của ngươi chính là đại nghĩa? Vì chủ mà sống vì dân mà chết? Ngươi xứng sao! Việc này liên quan đến quốc gia, dân tộc và dân chúng hả? Ngươi chỉ là vì Kiến Văn, vì cái thứ chính thống, vì tín ngưỡng của ngươi mà chết! Tâm tuẫn đạo khả kính, con đường riêng lại thật sự không đáng”.
Phương Hiếu Nhụ như bị sét đánh, bỗng dưng lui hai bước, nhất thời nói không ra lời.
Hạ Tầm khinh thường xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng thốt: “Phương học sĩ, ngày phá thành, có đại thần tử vẫn, Kiến Văn đế tự vẫn, cũng có đại thần tử tiết, trong đó đều không có ngươi, không phải vì Kiến Văn đế nể trọng ngươi, mà là ngươi ở trong nhà bó tay chịu trói!
Hoàng học sĩ, Tề Thượng Thư, đương kim Thánh Thượng sau khi lên ngôi, các đại thần như Vương Thúc Anh, Hoàng Quan đều tự vẫn tỏ chí, trong đó cũng không có các ngươi, các ngươi giải tán binh mã, thay đổi trang phục, lẩn trốn trên đường mới bị bắt trở về.
Nếu bọn họ không muốn chết, cũng có thể không cần chết, chỉ cần xưng tội thần phục với Vĩnh Lạc hoàng đế, đều được đến đặc xá, Bình An, Thịnh Dung đã từng đánh bại quân tướng phía bắc như vậy mà đều có không chết, huống chi là bọn hắn. Mà các ngươi, người cần phải tự vẫn, nhưng các ngươi đều không chết, còn ở nơi này bàn luận đại nghĩa cùng ta làm gì?”.
Hạ Tầm nói lời này thì có chút ý tứ châm ngòi, người khác nghe vào trong tai, thần sắc quả nhiên khác thường, Hạ Tầm rèn sắt khi còn nóng, kêu: “Liêu Thị Lang!”.
Liêu Ân ở một bên nghe đến nhập thần vội tiến lên phía trước nói: “Hạ quan ở đây, Quốc Công có gì phân phó?”.
Hạ Tầm nói: “Ngoại trừ Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, Tề Thái, các vị quan viên khác mời ra ngoài, nói chuyện với chúng ta!”.
Hạ Tầm bình tĩnh quan sát thần sắc tất cả quan viên, hiển nhiên có người bởi vì những lời này của hắn, thái độ đã buông lỏng, chỉ là trở ngại mặt mũi, ở trước mặt mọi người khó có thể mở miệng. Hắn rèn sắt khi còn nóng, đem nguyên một đám này mang ra ngoài hỏi thăm, bên cạnh không có phạm quan khác, khi đó làm cho bọn họ thừa nhận có tội, thỉnh cầu đặc xá rất dễ dàng.
Cứu được một người chính là một nhà thậm chí một tộc, công đức vô lượng, về phần những người vẫn không chịu buông chấp niệm, hắn cũng không cần biết nhiều như vậy, thay đổi một triều đại là một lần thanh lọc, đây không phải là vô nghĩa sao!
Hạ Tầm cất bước đi ra ngoài, lúc này, gia quyến quan phạm trong phòng giam cách đó khá gần đã truyền ra tiếng gầm rú điên cuồng, có trưởng bối tông tộc của phạm quan cố gắng nhô ra, hò hét khàn cả giọng, có thể nhi cha mẹ gào khóc cầu khẩn.
Có người nghĩ Kiến Văn vừa chết, người nhà hắn có lẽ cũng có thái độ đồng nhất, nhưng dù sao cũng là số ít, đại bộ phận thân nhân dòng họ lại như người chìm dưới nước bắt được một cây rơm rạ cứu mạng, tiếng gọi ầm ĩ đinh tai nhức óc, dường như trong ngục giam đã xảy ra bạo động, mỗi một âm thanh đều làm rung chuyển nhân tâm vốn có ý chí kiên định.
Ngay sau đó, gia quyến phạm quan chỗ nhà tù xa hơn cũng biết, lập tức gia nhập hàng ngũ cầu khẩn, khuyên giải lão gia nhà mình, mà một số thành viên gia tộc ba người Phương Hiếu Nhụ Hoàng Tử Trừng Tề Thái bị xác định tuyên bố cần phải bị quản chế này, giống như bị điên gào thét mắng chửi, nhìn bộ dáng bọn hắn điên cuồng liều mạng rung chuyển hàng rào, nếu như giờ đây thả bọn họ ra, bọn họ có thể bổ nhào qua cắn nát người kẻ đầu sỏ đã làm liên lụy đến cả nhà.
Phương Hiếu Nhụ và Hoàng Tử Trừng còn muốn cho thấy tâm chí, hiệu triệu chúng quan, nhưng thanh âm kia giống như chim chích chòe, đều bị những gia quyến phạm quan tâm tình lâm vào điên cuồng hò hét hết mình giống như tiếng sấm này bao phủ.
Lúc Hạ Tầm đi ra nhà tù, lén lút phân phó một tiếng với Liêu Ân: “Không cần phải gấp gáp, chờ thêm nữa canh giờ, nhắc lại lần nữa”.
-o0o-