Chương 430: Đi Đông Hải.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 430
Đi Đông Hải.
Hạ Tầm đi một chuyển về phía đông này, cũng không tùy ý giống như trước kia, trước kia muốn ngủ thì nằm ngủ, đi ngừng tùy ý, giờ đây không được, nghi thức Quốc Công bày ở nơi đó, mỗi lần đến một chỗ, các châu huyện đều ra nghênh đón mười dặm, trong thành đang xếp đặt tiệc rượu, quan thân toàn thành ai đủ tư cách danh túc đều đến tiếp đãi, trong tiếng ca múa, a dua không ngừng.
Nhưng, những lão tướng a dua quan trường này tuyệt đối không làm cho người ta có cảm giác buồn nôn, kỹ xảo nói chuyện cực kỳ cao minh, rõ ràng thổi phồng ngươi, còn để ngươi không cảm giác được, trong lúc bất tri bất giác liền bay bổng như tiên.
Đương nhiên, những quan viên này dâng tặng nghênh đón như thế, ngoại trừ bởi vì hắn chức cao tước nặng, thân phận tôn vinh, còn có một nguyên nhân chủ yếu nhất chính là chút ít quan viên chỗ này đều là cựu thần Kiến Văn vẫn được giữ lại làm, đối với hiểu biết về Chu Lệ rất có hạn, những ngày này trong kinh thành đại tẩy trừ bọn họ cũng đều nghe được tiếng gió, sợ luồng gió độc trong triều từ kinh thành khuếch tán ra cả nước, bọn họ cũng phải gặp nạn theo.
Thẳng đến lúc bọn họ nghe nói Hoàng Thượng không muốn mở rộng tẩy trừ, nhất là Chu Lệ gần đây cho thấy tâm ý của mình, cuối cùng là lặp lại câu nói kia trước mặt cựu thần Kiến Văn: “Các vị đều là di thần thái tổ, tất nhiên trung với Kiến Văn, nay trẫm kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, các khanh chỉ cần quan tâm quốc sự, hiệu trung với trẫm, việc ngày xưa sẽ không truy cứu” Lúc này mới xem như an tâm.
Cũng may, Chu Nguyên Chương là ghét tham quan như thù, Chu Lệ và lão tử hắn có cùng một bộ dáng, bầu không khí Đại Minh khai quốc chính là thế, những quan viên này không hề biết tính nết làm người của vị phụ Quốc Công Dương Húc, cho nên không ai dám đưa hối lộ, đưa nữ nhân cho hắn, Dương Húc một đường đi về hướng đông vốn đã làm xong chuẩn bị, đến lúc này lại có chút mất mát.
Hắn cũng không phải muốn thu nhận hối lộ, hoặc là thu vài tiểu mỹ nhân, nhưng... Nhìn một số kỳ trân dị bảo, nhìn các tiểu mỹ nhân, được thêm kiến thức, lại nghiêm túc cự tuyệt, đó không phải là tốt sao.
Hạ Tầm lúc trước xem Trở về triều Minh làm Vương Gia, đối với Dương Lăng xuống nam Trường Giang đến chỗ tam đại thái giám trấn thủ, lại gặp “tiểu lâu một đêm nghe mưa xuân” ở thành Khinh Vận, hai lần đương đầu tình yêu kia mới chịu hướng về, đây là Hạ Tầm đột nhiên cảm thấy thú vị, những quan viên kia nào biết được, cho nên toàn vỗ trượt mông ngựa.
Hạ Tầm chạy tới chỗ Xương Quốc vệ, cùng gặp Đô Đốc Trần Huyên vâng lệnh Vĩnh Lạc hoàng đế chạy tới nơi này đóng. Thuyền sư Trần Huyên phần lớn là đội thuyền trong đất liền, thông hành ở trên sông, không dễ rời bến, nhưng tuần tra phòng ngự vùng bờ duyên hải vẫn có thể. Trần Huyên đưa Hạ Tầm tiến vào trung quân, sau một phen khách sáo, Hạ Tầm liền hỏi tình hình đảo Song Tự.
Trần Huyên nói: “Chiến thuyền của mạt tướng đa phần là thuyền trên sông, không thể rời bến đi xa, cho nên đối với tình hình hải ngoại, mạt tướng không hiểu rõ lắm, hải tặc chiếm giữ tại đảo Song Tự cách chỗ.
Này hơn trăm dặm, so sánh với tai họa giặc Oa, hải tặc Song Tự coi như biết bản phận, cho nên mạt tướng và phía bên bọn họ không tiếp xúc nhiều lắm, hiểu biết với bọn họ không nhiều lắm, chỉ biết là thời gian gần đây bọn họ không xuất hiện ở gần biển nhiều, không biết là sợ mạt tướng tăng cường lực lượng thủy sư, hay bị giặc Oa kìm chế”.
Thần sắc Hạ Tầm khẽ động, liền hỏi: “Hôm nay giặc Oa còn thường đến vùng duyên hải sao?”.
Trần Huyên nói: “Từ sau khi ti chức tiếp viện phòng vệ chỗ, lực lượng thủy sư tăng nhiều, giặc Oa đã tới mấy lần, đều bị tổn thất nặng, gần đây ít quấy rầy hơn. Nhưng Quốc Công đã hỏi, ti chức đang có chút suy nghĩ, muốn xin Quốc Công thay ta bẩm báo cho bệ hạ”.
Hạ Tầm vội nói: “Đô Đốc cứ nói”.
Trần Huyên nói: “Quốc Công, từ xưa nói: “Chỉ có ngàn ngày làm giặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp’ trước mắt chúng ta mỗi đêm ngày đều điều động rất nhiều nhân mã thủy sư vùng duyên hải tuần tra, hành động tiêu hao quá lớn, quan binh thủy sư cũng không chịu nổi, đây là không có khả năng bền bỉ, nếu ngàn dặm hải cương Đại Minh ta đều đừng loại thủ đoạn bảo vệ bị động này, chỉ cần phòng thủ không thôi cũng đủ để hao tổn hết của cải của triều đình rồi”.
Hạ Tầm gật nhẹ đầu, rất chấp nhận.
Trần Huyên thấy hắn đồng ý, tinh thần chấn động, nói càng hăng say: “Nhưng một khi thủy sư rút về, hoặc là nhân số tuần phòng, số lần tuần tra suy giảm, lại rất khó cam đoan giặc Oa sẽ không giết qua, nếu muốn chính thức hình thành uy hiếp đối với giặc Oa, chỉ có thể hình thành đả kích trầm trọng với bọn họ, như vậy mà nói, chúng ta nhất định phải có thuyền có thể đi xa, huấn luyện binh lính có thể đi xa hải chiến”.
Xuống chút nữa, Trần Huyên nói chính là phương diện chế tạo thuyền và huấn luyện thủy quân chuyên nghiệp, những kiến thức này đối với Hạ Tầm chính là kiến thức nửa vời.
Trải qua lần trước đối thoại cùng Mính Nhi, Hạ Tầm đã ý thức được, mình làm một người xuyên việt, ưu thế chỉ ở nắm chắc đại thế, phương diện khác cũng không thể so với người khác, nhất là các lĩnh vực chuyên nghiệp, các loại lĩnh vực chuyên nghiệp mấy trăm năm trước, cho dù là một chuyên gia hiện đại ở trong lĩnh vực này, đến thời đại này, đối với kỹ thuật tiêu chuẩn và các loại kỹ thuật sớm đã là danh từ vứt đi không cần của thời đại này cũng chưa chắc hiểu rõ, nếu hắn so với chút ít người làm nghề đâm cá cả đời còn rõ ràng hơn, vậy hắn không phải là người, mà là thần.
Cho nên Hạ Tầm không tự ti, cũng không muốn hỏi, hắn không thể đảm đương chức vụ kỹ sư, nếu hắn tham dự vào chuyện này, như vậy hắn chỉ cần nắm chắc về phía hào phóng, cho những nhân sĩ chuyên nghiệp kia sáng tạo đầy đủ điều kiện vậy là đủ rồi. Hắn cắt đứt lời Trần Huyên nói, phân phó: “Trần Đô Đốc, Hoàng Thượng cũng đang có tâm kiến tạo một chỉ thủy sư Đại Minh cường đại, ta nghĩ ngươi lúc này hãy dâng tấu chương trước, nhất định sẽ được Hoàng Thượng coi trọng”.
Trần Huyên nghe vậy mừng rỡ, vội vàng đáp ứng.
Hai người đang nói, thủy sư vệ sở Đô Chỉ Huy vịnh Hàng Châu Lạc Vũ phong trần mệt mỏi chạy đến.
Trần Huyên vội vàng đứng dậy giới thiệu: “Quốc Công, vị này chính là thủy sư Chỉ Huy Sứ vịnh Hàng Châu Lạc Vũ, chỗ của hắn có mấy thuyền biển có thể đi xa, Quốc Công muốn đến đảo Song Tự, sẽ do Lạc chỉ huy đích thân dẫn chiến hạm đồng hành”.
Lạc Vũ bước nhanh tiến lên, quỳ một gối xuống, ôm quyền thi lễ về phía Hạ Tầm: “Mạt tướng thủy sư Hàng Châu Lạc Vũ, bái kiến Phụ Quốc Công!”.
Thân thể hắn còn chưa hoàn toàn bái xuống, Hạ Tầm đã tiến lên trước một bước, hai tay dùng lực, nâng hắn dậy, mỉm cười về phía hắn nói: “Lạc đại nhân, đã lâu không gặp!”.
Lạc Vũ nhìn hắn, chỉ cảm thấy cực kỳ quen mặt, ngẩn ngơ, mới nói: “Mạt tướng... Gặp qua Quốc Công rồi sao?”.
Đầu tháng chín, vòm trời trong vắt, màu xanh vô tận. Trời cao mây ít, gió biển mênh mông cuồn cuộn, vừa đứng trên boong thuyền, trước mặt là vạn vạn luồng sóng nước nhỏ, lòng dạ cũng lập tức theo đó mở rộng ra.
“Tử Kỳ, Tạ Tạ, Dĩnh Nhi, ta tới đây! Còn có Tiểu Địch, còn có nữ nhi bảo bối...”.
Hai tay Hạ Tầm nắm chặt mép thuyền bị ánh mặt trời phơi nắng đến ấm áp, tâm tình hết sức kích động. Trước kia cũng đã đến đây, nhưng dường như không có cảm giác mãnh liệt như vậy, không biết là bởi vì chia lìa thời gian lần này quá lâu, hay tuổi tác phát triển, bắt đầu lưu luyến gia đình.
Nhớ tới kiều thê như hoa như ngọc của mình, nhất thời tâm viên ý mã; Nhớ tới nữ nhi bảo bối của mình, lại không khỏi có chút áy náy. Nhưng nghĩ đến mình đã đạt được công danh địa vị như vậy, từ nay về sau thê nữ cũng có thể sống cuộc sống hạnh phúc hơn, hắn lại cảm thấy tự hào và kiêu ngạo.
Tâm tình Hạ Tầm đang theo sóng nước chuyển động phập phồng mãnh liệt, tiêu thuyền phía trước đột nhiên phát ra cờ hiệu. Lạc Vũ một mực ở bong thuyền tầng hai chỉ huy chiến hạm đi tới, lần này hộ tống Hạ Tầm đi Song Tự, có chiến hạm và bốn chiến thuyền đại hạm, mười chiến thuyền ngô công, ngoài ra còn có sáu tiêu thuyền. Tuy Hạ Tầm đã nói qua, sớm có minh ước với Song Tự bang, lần này đi là vì chiêu an, không phải chiến tranh, nhưng trên thuyền có Quốc Công, một khi xảy ra chuyện chính là trách nhiệm của bọn họ, Lạc Vũ cũng không dám chủ quan.
Thuyền vừa ra biển, ba chiến thuyền đại hạm liền đem bảo vệ xung quanh kỳ hạm Hạ Tầm, mười chiến thuyền ngô công ở chính giữa hiện lên hình cánh nhạn, mà sáu tiêu thuyền sau khi ra ngoài biển, phân bố ở đường biển bên ngoài, hôm nay đã có tiêu thuyền phản hồi phát ra tín hiệu, hẳn là phía trước xuất hiện tình huống gì đó, thần sắc Lạc Vũ xiết chặt, lập tức hạ lệnh thuyền chậm lại, đồng thời vội vàng chạy tới boong tàu trên cùng báo cáo tình huống về phía Hạ Tầm.
Hai người kiên nhẫn đợi trong chốc lát, tiêu thuyền chạy nhanh đến dưới chiến hạm, thang dây đưa xuống để cho người trên tiêu thuyền bò lên trên đại hạm, chạy đến trước mặt Hạ Tầm và Lạc Vũ, bẩm báo nói: “Bẩm Quốc Công, Chỉ huy đại nhân, phía trước hải vực chính phát sinh hỗn chiến, hơn mười đội thuyền lớn nhỏ”.
Hạ Tầm ngẩn ngơ, hỏi là: “Là người phương nào giao chiến?”.
Binh lính Tiêu thuyền nói: “Trong đó có một phương dựng cờ hải tặc Song Tự, một phương khác dựng cờ Bát phương đại bồ tát, là thuyền của người Oa”.
Lạc Vũ nhìn về phía Hạ Tầm, Hạ Tầm không chút do dự, lập tức phân phó nói: “Đẩy hết tốc độ tiến về phía trước, nghênh đón!”.
Lạc Vũ nói: “Thế địch không rõ, nhiều ít không biết, ngoài ra, hải tặc Song Tự cũng không biết thuyền quan binh chúng ta tới là vì chiêu an bọn họ, một khi chúng ta tham chiến, chỉ sợ dễ dàng khiến họ hiểu lầm, hai mặt thụ địch cũng là có thể. Mạt tướng tất nhiên không sợ, nhưng Quốc Công thân phận quý giá, vạn nhất...
Hạ Tầm chỉ lo lắng Tô Dĩnh đã ở trên thuyền đảo Song Tự, sợ nàng có gì sơ xuất, khoát tay nói: “Nếu chúng ta giải vây cho bọn họ, chiêu an chẳng phải càng dễ dàng sao? Ngoài ra, những cướp biển này xâm nhập vùng duyên hải chúng ta, đốt giết đánh cướp, gian dâm phụ nữ, không việc ác nào không làm, hôm nay đã có cơ hội chiến đấu, thủy sư Đại Minh là cha mẹ bảo vệ dân chúng, sao có thể buông tha chúng, đẩy hết tốc độ tiến về phía trước!”.
Lạc Vũ bất đắc dĩ, đành phải phân phó xuống dưới, vài chiến thuyền đại hạm đều giương buồm lên, thuyền con rết càng toàn lực đi tới, nhẹ nhàng lướt qua mặt biển, lưu lại một đống bọt trắng kéo dài trên mặt biển.
“Nhanh lên, nhanh lên! Mẹ nó, Trần Nhị Tráng, đem thùng dầu vứt qua cho ta!”.
Hà Thiên Dương để cánh tay trần, đứng ở trên thuyền hải tặc, đang chiến đấu cùng một con thuyền giặc Oa lớn, hai bên một bên dùng câu liêm móc vào mạn thuyền đối phương, phe bên kia dùng gậy trúc bó lại với nhau thành một cây cầu nhỏ miễng cưỡng giúp chiến sĩ nhảy qua, cũng có hải tặc cầm trường đao lưỡi búa, một tay cầm lấy dây thừng, đu đến lên trên thuyền đối phương.
Tóm lại, là thuyền ta có địch, thuyền địch có ta, một mảnh hỗn loạn. Hà Thiên Dương hô Trần Nhị Tráng, là hán tử sức mạnh như trâu, dáng người cũng cao, chừng trên dưới một mét chín, cạo đầu bóng loáng, mặt đầy dữ tợn, mười phần hung hãn. Hắn ôm lấy một thùng hỏa dược, hai tay trên cơ thể căng lên, cơ bắp cuồn cuộn, mạnh mẽ hét lớn một tiếng, một thùng hỏa dược nặng hơn mười cân bay đến hai trượng trên mặt biển, trực tiếp ném đến trên thuyền giặc Oa.
“Oành!”. Thùng hỏa dược rơi xuống đất, tạo ra vài khe hở, như bánh xe dọc theo boong tàu lăn đi một đường, hỏa dược đụng vào boong tàu, cây đuốc trong tay Hà Thiên Dương ném tới, nó chuyển động như chong chóng, rơi xuống bong thuyền, mồi lửa kia mới thiêu cháy, bỗng chốc dẫn đốt thùng hỏa dược, trên thuyền lập tức kinh hô một mảng. Hà Thiên Dương cười ha ha: “Mẹ nó, ý vào thuyền nhiều khi dễ thuyền ít sao, lão tử thuyền thiêu ngươi, cho các ngươi đi uống nước biển!”.
Đúng lúc này, hải tặc trên đài quan sát la hoảng lên: “Quan binh, có quan binh!”.
Xa xa, chiến hạm thủy sư Đại Minh hùng hổ đến, thuyền hải tặc và thuyền giặc Oa đều phát hiện, hai bên lập tức ngừng chiến đấu.
Thủy sư chiến hạm Quân Minh ít hơn so với đội thuyền hai bên, nhưng nếu bàn về trang bị hiện đại, vậy không thể so sánh nổi. Ngoài ra bên cạnh còn có một tử địch, giặc Oa lo lắng chiến hạm quân Minh công kích mình, hải tặc bên này cũng lo lắng quan binh đến đả kích, hai bên không khác biệt lắm, thủ lĩnh hai phe vội vàng hạ lệnh, cố gắng thu nạp đội thuyền của mình, cảnh giác chú ý đội nhân mã ngang trời giết ra này.
-o0o-