Chương 439: Cảnh Báo.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 439
Cảnh Báo.
Hạ Tầm nhìn cảnh tượng náo nhiệt lần này, chỉ mỉm cười, nháy mắt về phía Hứa Hử, Hứa Hử hiểu ý, vội vàng giao quan bào cho đứa con, đi theo Hạ Tầm.
Trên bờ biển, từng đợt sóng cuồn cuộn đi lên, không ngừng cọ rửa bờ biển, Hạ Tầm và Hứa Hử đi dọc theo đường ven biển thật dài, chậm rãi mà đi.
“Hứa Đô Ti, có vài việc, ta còn phải dặn dò ngươi. Tuy sau này vẫn có cơ hội nói, bất quá ta cảm thấy nên nhắc nhở ngươi trước thì tốt hơn”.
“Quốc Công cứ nói!”.
Giờ đây chính thức thành người triều đình, thái độ của Hứa Hử đối với Hạ Tầm càng thêm tôn kính so với trước kia. Hứa Hử so với những bộ hạ tính tình tục tằng của hắn, tinh tế hơn nhiều, người tuổi trẻ trước mắt này, không chỉ là Quốc Công, bọn họ là do Hạ Tầm chiêu an, hơn nữa hai bên vốn có mối quan hệ sâu xa, từ nay về sau, Hạ Tầm chính là một chỗ dựa lớn cho bọn họ trong triều, hai thân phận này, Hứa Hử sao có thể không cung kính với hắn.
Hạ Tầm hít một hơi thật dài, không khí mang theo chút mùi tanh của gió biển, rồi nói: “Việc thứ nhất, chính là việc các ngươi buôn lậu. Song Tự đã là thiết vệ, không có dân chính quan viên, đây là một chuyện tốt, các ngươi có thể xem là lính bảo an địa phương tự do nhất, nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ, không thể quá kiêu ngạo, buôn lậu là vì mưu sinh, là bất đắc dĩ, lại không được cho rằng sau này mình chính là quan, có thể muốn làm gì thì làm”.
Thần sắc Hạ Tầm nghiêm túc lên: “Trước khi tới đây, những sự tình này, ta cũng đề cập qua với Hoàng Thượng, đương nhiên, nói khá hàm hồ, có lẽ Hoàng Thượng nghĩ, các ngươi cũng cũng chỉ là làm vớ vẩn, cho người nhà một phần com ăn, sẽ không nghĩ các ngươi có quy mô lớn như vậy, cho nên Hoàng Thượng không để ở trong lòng, cũng không đề cập qua việc nghiêm cấm”.
Hắn lại nhìn chằm chằm Hứa Hử nói: “Ta hiểu rõ, triều đình cấm biển, dân chúng vùng duyên hải đều không muốn, từ Quảng Đông đến Liêu Đông, từ Nam Hải đến Đông Hải, Hoàng hải, đều tồn tại buôn lậu, các ngươi không làm, người khác cũng sẽ đi làm, cấm là không cấm được. Cho nên ta mới dùng biện pháp, có thể tiến hành quản lý và khống chế, so với phát triển tự do thì tốt hơn. Đây là nguyên do ta tranh thủ cơ hội cho ngươi”.
Hứa Hử cảm kích nói: “Vâng, Quốc Công đã biết tình hình nơi đây, tính cả già trẻ lớn bé, toàn bộ có hơn bảy tám vạn nhân khẩu, nếu chỉ dựa vào quân lương, chúng ta không nuôi sống nổi nhiều người như vậy, trên đảo này, cũng không làm được”.
Hạ Tầm Ừm một tiếng, lại nói: “Ta biết, không chỉ là dân chúng vùng duyên hải âm thầm buôn lậu, quan viên vùng duyên hải vì chiến tích, vì dân sinh, vì giao nộp được thuế phú để triều đình trưng thu, thật ra cũng đã ngầm đồng ý, dung túng các ngươi buôn lậu. Đổi lại góc độ khác để xem, cũng không còn chuyện gì, ven biển sao có thể không cho ăn biển, để một chậu châu báu, một gốc cây rụng ra tiền như vậy mà vứt bỏ không cần, cũng không phải đạo lý.
Bất quá, dù sao triều đình cũng không cho phép làm chuyện này, tuy các ngươi từ nay về sau chính là quan binh đóng ở Song Tư. Quan phủ đỉa phương vùng duyên.
Hải thật ra cũng cần quản, nhưng lúc ngươi là giặc, buôn lậu thì không sao cả, lúc là binh mà buôn lậu, một khi bị người bắt được chứng cớ, cáo buộc lên trên, vậy...
Hứa Hử cũng nghiêm túc hơn: “Ti chức rõ ràng”.
Hạ Tầm cười cười: “Ngươi là người biết chuyện, nói một chút là hiểu thấu, ta cũng không cần nói quá nhiều. Chuyện này, ngươi cần nắm chắc, nếu quả thật bị người tố cáo lên, nắm giữ chứng cứ rõ ràng, ta cũng không thể nào cứu được ngươi”.
“Vâng!”.
“Thứ hai, là giặc Oa”.
Thần sắc Hạ Tầm nghiêm túc hơn: “Làm hải tặc, đây là nghiệp chém chém giết giết, tham gia quân ngũ, cũng là nghiệp chém chém giết giết. Khác nhau lớn nhất giữa hai chức nghiệp, chính là đánh vì cái gì! Hải tặc chỉ cần vì chính hắn, mà khi là binh, nhất định phải chịu được trách nhiệm, từ nay về sau, ngươi ở đây làm người thủ hộ, canh giữ không hề chỉ là ngươi cùng với người nhà ngươi, ngươi là quân nhân Đại Minh, phải canh giữ cho dân chúng Đại Minh.
Ta hiểu rõ, các ngươi không sợ tác chiến cùng người Oa, ta lo lắng là, ngươi hoặc là bộ hạ ngươi, tuy mặc quan bào vào, mông lại ngồi vị trí không chính xác, ngươi phải biết rằng, quân pháp vô tình, nếu kẻ thù bên ngoài xâm lấn mà quân coi giữ co đầu rút cổ không ra, ngồi yên không để ý tới, ngồi nhìn dân chúng gặp nạn, hậu quả so với khi các ngươi làm hải tặc là khác nhau. Làm hải tặc, nếu vị đảo chủ ấy làm như vậy, ngươi muốn mắng hắn sợ chết, không nói nghĩa khí, tuyệt giao với hắn, mà khi là binh, ai làm như vậy, cứ bắt người mang đầu ra tế cờ!”.
“Ti chức rõ ràng!”.
“Thứ ba...”.
Hạ Tầm dừng chân lại, trầm ngâm một lát, nói: “Các ngươi trước kia, dù sao cũng là hải tặc, hôm nay lại là quân độc lập, trong quân cũng tốt, quan trường cũng được, luôn có vài phe phái, đối với các ngươi là người từ bên ngoài đến, các quan vệ sở khác thậm chí là thủ trưởng các ngươi, cũng phải có nhận thức, có quá trình tiếp nhận. Ngươi không thể trông mong bọn họ lập tức tán thành.
Có lẽ, trong chuyện này sẽ có người làm khó dễ ngươi, thậm chí xa lánh, chèn ép các ngươi, ta hy vọng ngươi có thể nhịn xuống, bởi vì đây cũng là chuyện thường tình, các ngươi vừa mới là người để hắn bắt, đột nhiên biến thành người một nhà, thay đổi ai cũng phải có một quá trình. Đối với khinh miệt, dùng chiến công để chứng minh! Đối với địch ý, dùng thành ý để tiếp nhận!”.
“Quốc Công yên tâm, Hứa Hử đã đáp ứng tiếp nhận chiêu an, đối với điểm này, cũng đã lo lắng qua”.
“Ừm, ngươi, ta đương nhiên là yên tâm, nhưng những kia đầu lĩnh dưới tay ngươi, giờ đây lại chỉ nghĩ đến vinh quang, chắc là không ý thức được điểm này, ta sợ khi thật sự gặp phải sự tình, ngươi bị bọn họ giật giây, một khi mưu phản triều đình, muốn quay đầu lại, rất khó khăn”.
“Vâng!”.
Hạ Tầm cười nói: “Ha ha, đương nhiên, ta cũng không phải muốn ngươi luôn ẩn nhẫn. Ta chưa bao giờ tán thành đạo lý chó má gì mà trăm nhẫn sẽ thành công, người nếu sống mà không có một chút tâm huyết, nhiệt tình thì còn sống làm gì? Nhưng cũng không thể để tính tình bộc phát, hơi quá là không được. Nếu quả thật có phiền toái không thể giải quyết, phái người đến trong kinh tìm ta”.
Lúc này, Hứa Hử thật cảm động, Hạ Tầm vì hắn mà tranh thủ chức quan cao như vậy, lại trăm phương ngàn kế giải quyết buồn phiền ở nhà cho hắn, giờ đây lại có thể lo lắng chu đáo như vậy, với địa vị Hạ Tầm giờ này ngày này, cần lung lạc hắn như vậy sao?
Nếu Hứa Hử có phần thân cận với Hạ Tầm là vì nữ nhi lão Bang chủ có quan hệ không phải là nông cạn với hắn, về sau sinh lòng kính ý với hắn là vì dụng tâm nịnh bợ muốn tìm được chỗ dựa, giờ đây bởi vì một phen lời nói này, lại hết hy vọng nguyện ý đi theo hắn.
Hứa Hử trịnh trọng nói: “Xin Quốc Công yên tâm, có lời nói của ngài hôm nay, thành thật với nhau, Hứa Hử tuyệt sẽ không làm ra sự tình có lỗi với ngươi. Nếu quả thật xuất hiện việc gì không thể liệu, Hứa Hử cũng nhất định sẽ nghe theo Quốc Công, tuyệt đối không làm sự tình gì quyết liệt! Hán tử trên giang hồ chúng ta, nước bọt nói ra chính là cái đinh đóng xuống ván, tuyệt không nuốt lời!”.
Hạ Tầm vui vẻ gật nhẹ đầu, hắn nhìn ra được, Hứa Hử nói chính là lời trong lòng của hắn. Chu Lệ kịp thời gõ một cảnh báo cho đám công thần, hắn giờ đây kịp thời gõ gõ cảnh báo cho Hứa Hử, xác thực cũng xuất phát từ ý bảo vệ.
Hạ Tầm nói: “Được rồi, chỗ này, ngươi là chủ, thịnh yến đêm nay, còn nhờ ngươi tới thu xếp, ta sẽ không lôi kéo ngươi không tha, ngươi bận việc thì cứ đi, đêm nay, chúng ta uống với nhau hai chén”.
Hai người nhìn nhau cười, Hứa Hử ôm quyền về phía hắn, xoay người rời đi.
***
Nhìn thời gian còn sớm, Hạ Tầm liền trở về chỗ ở của mình, tiến vào sân nhỏ, thấy Tư Tầm và Tư Dương đang chơi đùa trong nội viện, tại tầng tầng lớp lớp lễ vật và thế công của Hạ Tầm, cộng thêm mấy người Tô Dĩnh, Tạ Tạ, Tử Kỳ, Tiểu Địch thay nhau oanh tạc, hai tiểu nha đầu đã nhận biết cha, nhất là Tư Tầm, dù sao tuổi còn nhỏ, dễ dàng tiếp nhận, Tư Dương thấy Hạ Tầm vẫn còn có chút ngại ngùng thẹn thùng, Tư Tầm thấy hắn cũng đã rất thân mật.
Vừa thấy Hạ Tầm tiến đến, Tư Tầm đã lập tức chạy tới mở hai tay ra, ngọt ngào gọi: “Phụ thân, ôm!”.
“Ai, bảo bối tâm can của ta!”.
Hạ Tầm ôm lấy nàng, hôn một cái trên gương mặt giống như táo đỏ, lại một đôi mắt khuê nữ trông chờ nhìn hắn, muốn thân cận lại thẹn thùng, một tay ôm một cô bé vô cùng cao hứng đi vào trong phòng.
“Tướng công!”.
Tạ Tạ chào đón, tiếp nhận Tư Tầm từ trong lồng ngực hắn, cùng nhau vào phòng, trêu chọc hài tử trong chốc lát, để cho các nàng chơi đùa một bên, Tạ Tạ nhân tiện nói: “Tướng công, ngày mai chúng ta phải về Kim Lăng, lát nữa, thiếp phải đi một chuyến đến đảo Dương Giác, đại ca còn ở đằng kia, thiếp qua trước đó hỏi ý tứ hắn, hắn không muốn trở về, có một số việc thiếp phải an bài thật.
Kỹ cũng đai ca, đêm nay sơ không về được”.
Căn cứ huấn luyện Tiềm Long bí điệp của Hạ Tầm nằm ở đảo Dương Giác, Hạ Tầm tất nhiên rõ ràng nàng nói an bài là chỉ cái gì, liền cười nói: “Tốt, nàng đi đi, tướng công đêm nay đang muốn nghỉ ngơi một chút”.
Tạ Tạ nghe xong khuôn mặt không khỏi hồng lên, trợn mắt nhìn, gắt giọng: “Còn tưởng chàng làm bằng sắt, bắt được người ta sẽ không dừng phút nào, hừ, chàng cũng có thời điểm không dùng được à?”.
Hạ Tầm đấm đấm lưng, liếc nàng nói: “A? Dám coi thường tướng công của nàng sao, thời gian còn sớm, nàng xem bản đại nhân có đi được hay không, đừng chạy!”.
Hạ Tầm khẽ vươn tay lên, eo nhỏ nhắn uốn éo của Tạ Tạ liền tránh thoát, chạy ra ngoài, cười cười cười, quay đầu lại, làm mặt quỷ về phía hắn nói: “Xấu hổ, bản cô nương lúc này phải lên đường, đi tìm Dĩnh phu nhân của càng đó, đại nhân quốc công gia của ta”.
Mang theo một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, eo nhỏ nhắn của Tạ Tạ quay đi, phong tình... Thật đúng là hại nước hại dân.
Mấy ngày đều là đêm xuân, thật ra Hạ Tầm cũng có chút mệt mỏi, vừa rồi chỉ là đùa một chút với ái thê, thấy nàng đi rồi, Hạ Tầm cười ha ha, cũng đứng dậy, vừa mới cất bước ra khỏi gian phòng, đang muốn chơi với mấy cô con gái một lúc, thấy Bành Tử Kỳ đứng ở trong phòng nàng, đang lặng lẽ ngoắc về phía mình.
Hạ Tầm xem nàng bộ dáng lén lén lút lút, không hiểu có chuyện gì cơ mật, nhìn xung quanh không có người, nhảy một bước xa liền rút vào trong phòng nàng, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”.
“Tướng công...”.
Âm thanh lượn lờ, có loại cảm giác khác thường, có cổ quái! Đường đường Bành nữ hiệp làm sao loại có làn điệu nói chuyện kiểu này, Hạ Tầm nhất thời nổi lên cảnh giác: “Hả?”.
“Người ta... Kết thúc rồi”.
“A?”.
“A gì mà a!”. Bành Tử Kỳ trừng mắt, vừa vui lại giận: “Nghe không hiểu sao hả?”.
“Đã hiểu, đã hiểu... Hạ Tầm liên tục không ngừng gật đầu, tự nhiên nghĩ ra điều gì đó, kinh hô một tiếng: “A! Đã hiểu...”.
Bành Tử Kỳ nhẹ nhàng cắn cắn môi, ánh mắt nóng bỏng nhìn hắn, hào quang nhộn nhạo: “Khuya hôm nay, chàng là của thiếp!”.
U.
“Làm gì vậy, không tình nguyện hả!?”. Bành Tử Kỳ kéo căng khuôn mặt lên.
Hạ Tầm vội nói: “Không có! Không có không có! Vì tiểu nương tử Kỳ Kỳ của ta, vi phu cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”.
“Nghe cũng tạm được”.
Bành Tử Kỳ cười một tiếng, đánh hắn một cái, rồi nói: “Được rồi, không quấn quít chàng nữa, mau đi thăm Dĩnh tỷ một chút, nàng dường như không muốn đi cùng chúng ta”.
o O o