Cẩm Y Dạ Hành (Dịch Full)

Chương 449 - Chương 444: Tâm Sự Giấu Thật Sâu.

Chương 444: Tâm Sự Giấu Thật Sâu.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 444
Tâm Sự Giấu Thật Sâu.
Hai cô gái đều mặc cung trang, váy Nguyệt Hoa, áo ngân lăng, đầu búi tóc, ưu nhã hào phóng mà không mất đi sự hoạt bát đáng yêu, chạy ở phía trước đúng là Mính Nhi, vị tiểu cô nương phía sau kia không đến mười tuổi, mày liễu mắt hạnh, tuy không phải mười phần tư sắc, đã có loại khí chất cao nhã rất không bình thường.

Hạ Tầm nhìn thoáng qua cũng không biết, dù sao cũng là nữ tử trong nội cung, không nên nhìn chằm chằm vào người ta, liền rũ mi mắt xuống. Muốn nói, thực sự không cần, hôm nay hắn có thân phận Quốc Công, ngoại trừ hoàng đế, hoàng hậu, hoàng tử, cũng không cần hành lễ trước trước bất kỳ ai.

“Hoàng Thượng, Phụ Quốc Công!”.

Trông thấy bọn họ, Mính Nhi vội vàng dừng bước chân lại, thi lễ, về phía bọn họ chỉ là ánh mắt liếc về phía Hạ Tầm thì... Linh hồn nhỏ bé thật sự rất câu hồn, nhưng Hạ Tầm dường như không phát hiện, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm lão tăng nhập định.

Tiểu nha đầu phía sau kia vội vàng tiến lên chào, Chu Lệ ha ha cười, khoát tay nói: “Miễn lễ, miễn lễ, Mính Nhi, Bảo Khánh, các người không phải đang ở tại Thượng Nghi cục học lễ sao, tại sao lại vụng trộm chạy ra ngoài?”.

Hạ Tầm nghe xong, không khỏi giương mắt nhìn, lại đưa mắt nhìn tiểu nha đầu trên dưới mười tuổi kia, thầm nghĩ: “Thì ra là công chúa Bảo Khánh, vài năm không thấy, biến hóa không nhỏ, ta cũng chưa nhận ra được”.

Vừa nghe Chu Lệ nói, công chúa Bảo Khánh liền không phục nói: “Hoàng đế Tứ ca, không phải chúng ta chuồn ra, là Thượng Nghi nữ quan Trịnh phu nhân có một số việc muốn làm, sớm nghỉ học, ta bắt Mính Nhi tỷ tỷ đi theo ta đến Đế Hậu uyển chơi”.

“A, ha ha, tốt tốt tốt, là Tứ ca sai, Bảo Khánh muội muội rất ngoan mà!”. Chu Lệ buồn cười, cười lên ha hả.

Muội muội nhỏ nhất này của hắn, so với nữ nhi của hắn còn nhỏ hơn, trưởng tôn của hắn là Chu Chiêm Cơ giờ đây đã bốn tuổi, Bảo Khánh mới mười tuổi mà thôi, cho dù làm gia gia, Chu Lệ giờ đây cũng miễn cưỡng làm được, cho nên rất sủng ái đối với tiểu muội tử này. Bảo Khánh tuy là tiểu hài tử, nhưng bằng trực giác tiểu hài tử, có thể... Xác định ai sủng ái nàng, ai không sủng ái nàng, ở trước mặt Chu Lệ cũng không sợ hãi.

Mính Nhi hé miệng cười nói: “Là như thế này, tỷ tỷ sẽ từ Bắc Bình tới, Trịnh phu nhân cùng một đám nữ quan trong nội cung muốn an bài nghênh đón, sự tình đều tương đối nhiều, cho nên thời gian gần đây giáo thụ lễ nghi ít dạy hơn”.

Chu Lệ tay sờ quai hàm nói: “Tốt, các người đi chơi đi. Bảo Khánh trong cung không có bạn, ngươi chịu khó chơi cùng nàng”.

“Vâng, Hoàng Thượng”.

Mính Nhi đáp ứng một tiếng, mắt đẹp lại thoáng nhìn trên người Hạ Tầm, Hạ Tầm còn đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, cử đông của mình Nhỉ. Ha Tầm làm sao không biết, nhưng.

Hắn lại có thể thế nào? Đành phải ra vẻ không thấy, Mính Nhi hàm răng ngứa đến mức thật sự muốn cạo sạch tóc hắn, để hắn chính xác đi xuất gia.

Nàng dắt bàn tay Bảo Khánh công chúa nhỏ bé nói: “Đi, chúng ta đi câu cá” Liền chạy về phía trước, cố ý vượt qua bên người Hạ Tầm, Hạ Tầm vội vàng lui một bước, lần ngẩng đầu này, đã có thể thấy được cặp mắt u oán kia. Bảo Khánh công chúa cũng không chú ý hai người mặt mày đưa tình, cười cười kéo Mính Nhi tay sôi nổi chạy xa.

Chu Lệ vuốt vuốt chòm râu, lắc đầu thở dài nói: “Câu cá? Nàng nghĩ thật hay, ta nuôi thả trong nội cung đều là loại cá quý báu, chắc sẽ hết mất”.

Hạ Tầm nghe xong nhịn không được liền lộ ra sự vui vẻ. Chu Lệ nói với hắn: “Vừa thấy Diệu cẩm, ta liền nhớ lại, nàng cũng đã trưởng thành, nên tìm nhà chồng cho nàng mới đúng. Ba tỷ tỷ nàng, đều gả cho Vương gia, nhưng những huynh đệ của ta kia, giờ đây nhỏ nhất cũng đã có chính phi, nếu là lấy thế tử, lại là vãn bối, xem ra chỉ có thể tìm từ công khanh thế gia.

Ngươi ngoại trừ việc đại sự tìm người không thể bỏ qua, trước mắt cũng không có việc để làm, đốc thúc xây Báo Ân tự, vừa vặn có cơ hội lui tới với các nha môn, thừa dịp này, giúp nàng xem xét một chút, nhìn xem gia đình vị đại thần nào có học phẩm xuất chúng. Ngươi là người cứu mạng Diệu cẩm, tiểu nha đầu này coi như là ngươi nhìn nàng lớn lên, chuyện này, nên lo lắng một chút”.

“Vâng, thần tuân chỉ!”.

Hạ Tầm nói lời không đúng tâm, hắn mới không thích làm mai cho người ta, nhất là Mính Nhi, tuy hắn biết mình và Mính Nhi trong lúc này có hàng rào không thể vượt qua, hai người là tuyệt đối không thể, nhưng bắt hắn tìm lang quân cho cô nương từng thổ lộ hết ý nghĩ yêu thương về phía mình, mà hắn đối với nàng cũng không phải không có cảm giác, việc máu chó như vậy hắn không thể làm được, chỉ là hoàng đế phân phó, đành phải thoáng qua loa.

Lúc Hạ Tầm rời khỏi hoàng cung, Hứa Hử và hai phó Chỉ Huy Sứ đang ở ngoài ngọ môn chờ hắn, Hạ Tầm vừa thấy ba người bọn họ, bất giác kinh ngạc mười phần, vừa hỏi mới hiểu được, ba vị này vừa mới từ hải tặc biến hóa nhanh chóng thành quan to trong triều đình, không biết kế tiếp mình nên làm gì.

Hạ Tầm nghe xong không khỏi nhịn không được, cười phá lên, liền chỉ điểm để bọn họ đi đến Binh bộ, Ngũ quân đô đốc phủ, xem có công việc cụ thể hay công việc đưa xuống, còn nữa, đây đều là cơ cấu quân sự cao nhất quản lý bọn họ, đi gặp thượng quan cũng là việc quan trọng.

Trải qua Hạ Tầm chỉ điểm, ba người Hứa Hử mới hiểu được rất nhiều quy củ trong đó, so với người trong giang hồ đưa tiền bảo hộ cũng không kém nhiều lắm, những nha môn này đều ở phụ cận hoàng cung, muốn tìm thực sự không khó, ba người liền từ biệt Hạ Tầm, bị kích động đi Binh bộ và ngũ quân phủ đô đốc tìm xếp bọn hắn để đưa tiền bảo hộ.

Hạ Tầm cẩn thận hỏi thăm thị vệ một phen, sau đó liền đi dạo trong thành Nam Kinh, liên tiếp nhìn vài địa phương, đều cảm thấy không quá phù hợp, cuối cùng lại đi tới Trường Càn lý.

Hoàng Thượng xây chùa vì mẫu thân, nhưng lại cố ý chỉ rõ muốn kiến tạo dựa theo quy cách hoàng cung, tuy phương diện này chủ yếu là chỉ dùng vật liệu và chế độ xây dựng, không có khả năng thật sự xây một tòa miếu khổng lồ giống như hoàng cung, nhưng quy mô chùa miếu này cũng tuyệt đối không thể nhỏ.

Bên trong thành Nam Kinh muốn tìm một khối đất diện tích khổng lồ như thế rất không thực tế, hơn nữa xung quanh vẫn không thể quá hoang vu, nếu làm ngay gần bờ sông Tần Hoài, thật ra rất được, cũng không biết tòa Từ Ân tự theo lời bọn thị vệ nói là bao nhiêu lớn.

Bọn thị vệ nói, ở đây vốn có một chỗ chùa miếu thật lớn, gọi là Từ Ân tự, những năm cuối triều Nguyên bị hủy bởi chiến hỏa, hôm nay chùa chiền hoang vu, đã không thấy được mấy chỗ phòng ốc lúc trước, trong chùa chỉ có một tòa bảo tháp, vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, địa phương cũng khá lớn, muốn xây một tòa chùa miếu lớn, là địa phương vô cùng tốt.

Chờ Hạ Tầm dẫn người đi tới nơi, thật xa có thể nhìn thấy một tòa bảo tháp đứng sừng sững, đến gần mới phát hiện, đại bộ phận địa phương trong chùa này xác thực đã rách nát, nhưng từ một ít phòng ốc rách nát, tường miếu sụp đổ khắp nơi, lờ mờ còn có thể nhìn sự đồ sộ thuần chính của nơi này trước kia.

Một mảng lớn chùa miếu này, chỉ có một chỗ kiến trúc chủ yếu còn giữ gìn hoàn toàn tốt, may mắn là, còn có mấy lão tăng vẫn đang tu luyện bên trong. Hạ Tầm bảo bọn thị vệ đợi ở bên ngoài, chỉ dẫn theo hai thân binh đi đến trong miếu. Trong miếu không có mấy người, chủ trì tự mình kiêm luôn công việc người tiếp khách, Hạ Tầm đưa chút tiền lộc, lão tăng kia vui mừng lập tức coi hắn như thượng khách, mời vào thiện phòng đãi khách.

Hạ Tầm bắt chuyện với lão hòa thượng này một phen, mới biết được Thiên Hi tự thời ban đầu nhất gọi là Trường Càn tự, lúc triều đình Tống triều đổi tên là Thiên Hi tự, lúc triều Nguyên lại bị triều đình đổi thành Từ Ân tự, tòa chùa miểu xây dựng trong năm Tập Ngô, trong chùa này, tòa bảo tháp được giữ gìn hoàn hảo gọi là A Dục Vương tháp. Các tăng nhân lúc ban đầu nhất hoành pháp tại Giang Nam, chính là tại ngôi chùa này, phật giáo từ đó về sau mới khai chi tán diệp tại Giang Nam, cho nên tòa chùa miếu này có thể nói là chùa bắt đầu cho Giang Nam.

Hạ Tầm nghe cực kỳ chăm chú, hắn biết rõ chuyện này có được thành công hay không, có ý nghĩa trọng đại hạng nào. Tựa như Lý Cảnh Long, Như Thường, Giải Tấn biên soạn Thái Tổ Thật Lục, dùng quan điểm hiện đại để xem, không phải là di thư sao? Tu một quyển sách có gì đặc biệt hơn người, đã không có lợi ích thực tế, cũng không phải quân quyền gì, chính hồi quyền. Nhưng ở thời đại đó, đây là hoạt động chính trị quan trọng nhất, không phải người hoàng đế tín nhiệm nhất, người cực kỳ có.

Năng lực, ngươi không bao giờ được nhận công việc này.

Quay về, hắn còn phải bẩm báo tình huống để hoàng đế tuyên chỉ, để hoàng đế định đoạt, đối với hắn, các phương diện tình huống đương nhiên phải chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.

Thẳng đến lúc mặt trời lặn về phía tây, lão hòa thượng mới nói chuyện xong, Hạ Tầm đối với tình huống ở đây cũng đã có hiểu biết rất kỹ, lúc này mới cáo từ đi ra, quay về phủ đệ của mình.

“Trường Càn tự có lịch sử đã lâu, là điểm bắt đầu thủy tổ của phật giáo Giang Nam, chùa miếu cũ cũng khá lớn, dài khoảng chín dặm, một mảnh địa phương lớn như vậy, đủ xây một thành nhỏ, hẳn là cũng có thể phù hợp yêu cầu của Hoàng Thượng.

ừm... Ta hiện phải cẩn thận cân nhắc lại, đem tư liệu sắp xếp chỉnh lý, ngày mai liền trình báo Hoàng Thượng, một khi đã xác định, phải để công bộ quy hoạch bản vẽ, phải y theo quy cách hoàng cung để kiến tạo, công trình này không nhỏ được, các phương diện cần phải được lo lắng cẩn thận chu đáo, thật ra đây là cho mẫu thân thân sinh của Hoàng Thượng, không thể xảy ra điều gì sơ xuất...”.

Hạ Tầm một mặt cân nhắc, một mặt đi vào cửa phủ. Trong phủ này chỉ có vài gia đinh nha hoàn do Vương Phò mã chọn đến hầu hạ, sau khi người một nhà hắn đưa đến đây, người phủ Phò mã liền rút khỏi toàn bộ, trong lúc nhất thời, trong phủ có vẻ rất quạnh quẽ, sau khi gặp người sai vặt quản lý, đoạn đường này đi tới sẽ không gặp người.

Đến cửa ra vào phòng khách, Hạ Tầm đi đến liếc nhìn bên trong, trống rỗng không còn người, hắn xoay người đi về trạch phía sau, vừa đi hai bước, chợt nghe trong khách sảnh mơ hồ truyền ra một tiếng động, Hạ Tầm lại vòng trở về, đi vào phòng khách xem xét, thấy cửa sổ giác đặt một cái ghế, trên mặt ghế lại để một cái ghế, trên ghế bên cạnh có một nữ hài nhi đang điểm mũi chân dùng khăn lau lau mặt cửa sổ.

Hạ Tầm vô ý thức đi nhẹ chân, đi đến bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn lại, lúc này tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, hắn đã nhận ra cô bé kia là Tiểu Địch, Tiểu Địch đại khái là làm việc nóng lên, thoát váy ngoài ra, chỉ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, điểm thêm một số vệt xanh lam, đứng ở chỗ cao, điểm mũi chân, thật sự là rất nguy hiểm.

Nhưng mà, trời cao trêu người, làm chuyện gì cũng đều có trời nhúng tay. Tiểu Địch hào hứng bừng bừng lau cửa sổ, trong miệng còn cất tiếng ca, giẫm lên chỗ cao nguy hiểm như vậy, hát đến chỗ cao hứng, nàng còn uốn éo uốn éo người một hồi.

Hạ Tầm càng xem càng buồn cười, nhịn không được nói: “Trời đã tối rồi, còn lau cửa sổ gì làm gì?”.

Tiểu Địch đang lúc tự đắc vui mừng, thình lình có người nói chuyện, nàng bỗng nhiên giật nảy mình, thét lên một tiếng, liền ngã từ trên ghế xuống...

o O o
Bình Luận (0)
Comment