Chương 490: Hiệp Thứ Nhất: Hát Hí Khúc (1+2)
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 490
Hiệp Thứ Nhất: Hát Hí Khúc (1+2)
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vipvandan
Đả Tự + Hiệu Đính: Chiến Cuồng - Tu Chân Giới
Trịnh Tứ tay vuốt chòm râu, chậm rãi nói: “Phụ Quốc Công quyền cao chức trọng, danh quan triều dã... án này rất chấn động, có thể nói vạn người cùng nhìn. Dựa vào bổn quan xem ra, vẫn trước nên thẩm vấn án Phụ Quốc Công trước thì thỏa đáng hơn, sớm phân biệt thật giả, có thể nhanh chóng thanh lọc lời đồn đại, thoát khỏi thị phi vô vị!”
Trần Anh lập tức nói: “Lời ấy của Thượng Thư đại nhân sai rồi, một án của Phụ Quốc Công là vì án Hứa Hử cấu kết giặc Oa mà bị vạch trần, án này có thời gian lâu hơn, phát sinh ở phía sau, mà lại thông với án trước, có quan hệ lớn lao, bởi vậy, thẩm án thông người Oa trước rồi thẩm vấn ‘Thông phiên án’ sau, như vậy mới thỏa đáng”.
Hai người này một người là Chu Cao Sí, một người là Chu Cao Hú, chủ công đã khai chiến, tất nhiên phất cờ hò reo, kiệt lực hỗ trợ.
Trần Anh dứt lời, Trịnh Tứ lập tức lắc đầu nói: “Lời ấy của Trần Đô Ngự sử sai rồi, giờ đây tố cáo là Phụ Quốc Công nhận hối lộ lại bao che buôn lậu, cũng không có bất cứ chứng cớ gì cho thấy Phụ Quốc Công và án Song Tự vệ thông đồng người Oa có liên quan. Cho nên, không cần thẩm vấn ‘Thông uy án” trước. Nếu nói là ảnh hưởng trên đất Chiết Đông, tự nhiên là ‘Thông uy án’ quan trọng hơn, nếu phóng tầm mắt ra thiên hạ mà nói, lại là, thông phiên án, quan trọng hơn, Quốc Công Đại Minh là nhất, đang mang quốc thể, phải càng thêm quan trọng, cho nên, án thẩm vấn trước, là thông phiên án”.
Trần Anh liếc mắt nhìn Đại Lý tự khanh Tiết Phẩm hỏi: “Như vậy, Tiết đại nhân cho rằng, nên thẩm án nào trước?”
Tiết Phẩm là phái trung lập, tai nghe lưỡi hai người đầy đao kiếm, đang âm thầm may mắn mình không việc gì, không ngờ Trần Anh làm lửa thiêu đến trên người hắn, vụng trộm đã mắng Trần Anh là miệng chó không mọc được ngà voi, biểu hiện ra còn phải ngồi nghiêm chỉnh, là phái công bằng, cố ý suy tư một hồi, nói: “Hai vụ án, hôm nay đều phải thẩm vấn, ai trước ai sau, râu ria thế nào, thẩm vấn trước thẩm vấn sau, đều giống nhau!”
Trần Anh này trời sinh tính cay nghiệt, càng muốn buộc hắn tỏ thái độ, nhân tiện nói: “Cũng không thể dẫn phạm nhân của hai vụ án tới cùng một chỗ để thẩm vấn. Ta và ngươi ba người chính là bàng thẩm, hai vị điện hạ đã không có ý kiến đồng nhất... Long đoạn sự lại ủy quyền không quyết, ta và ngươi ba người nên tỏ vẻ mới đúng!”
Tiết Phẩm tức giận, cố gắng để trái tim vượt qua, cắn răng nói: “Đã như vậy, bổn quan cho rằng, vẫn nên thẩm vấn thông phiên án trước!”
Trần Anh biết Tiết Phẩm làm người cẩn thận chặt chẽ, rất thành thật, lúc này mới muốn ép buộc hắn, khiến cho hắn dựa vào ý tứ mình. Ai ngờ, người thành thật lại khiếp đảm, hắn đứng hàng Cửu khanh, sao có thể đứng trước nhiều quan viên như vậy, còn có mặt hai vị hoàng tử ngồi sờ sờ ở đó, thể hiện vẻ e sợ ngươi? Thể diện, hắn không muốn sao... kết quả khéo quá hóa vụng, Tiết Phẩm đứng ở bên Trịnh Tứ.
Trịnh Tứ lập tức nói với Long đoạn sự: “Được rồi, ba vị bàng thẩm đã quyết định, hai vị đại nhân đồng ý thẩm vấn Phụ Quốc Công trước, Long đoạn sự, thăng đường đi!”
Trần Anh còn muốn ngăn cản, đã không kịp, Phi Long cũng không phải ngu ngốc, đã có người nguyện ỷ làm chủ, không chấp hành, tiếp tục hỏi nữa, khiến cho tiểu quan nhân như hắn rơi vào tình huống khó xử sao? Phi Long lập tức nắm tấm gỗ trên công đường, giơ lên cao cao, nhẹ nhàng rơi xuống, bốp một tiếng vang nhỏ, phân phó nói: “Thăng đường!”
Án đầu tiên, thẩm vấn Dương Húc án trước, đoạn sự đường lập tức mang một đống người vào.
Dương Húc, Lữ Minh Chi, Lôi Quản sự, hạ nhân, Thái Thương vệ chỉ huy Kỷ Văn Hạ, quyển sách nhân viên dưới tay phát hiện, cùng với các loại hàng hòa lấy được từ thuyền buôn lậu mang đến làm vật chứng, tất cả đều mang lên.
Lữ Minh Chi đến trước công đường, vững vàng quỳ xuống, không bối rối chút nào, thậm chí có chút kiêu ngạo. Nguyên nhân rất đơn giản, Dương Húc bao che thương thuyền bọn họ là thật, nhưng nguyên nhân lại bởi vì một nhiệm vụ cơ mật, nhiệm vụ không cách nào công khai. Mà này án vua và dân đều đã nghe thấy, không có khả năng bí mật xử trí, cho nên ngoại trừ thông cung để cho hắn lật lại bản án, không còn phương pháp khác. Bởi vậy Lữ Minh Chi đã được nói cách tùy cơ hành động, được người dạy cho hắn nên nói như thế nào, hắn đã biết hôm nay thẩm vấn hữu kinh vô hiểm, tất nhiên không sợ hãi chút nào.
Dương Húc lên công đường cũng không quỳ xuống, ngay cả Kỷ Văn Hạ và thân binh đều quỳ xuống, hắn vẫn đứng ở nơi đó. Phi Long đương nhiên không phát hiện, ho khan một tiếng nói: “Phụ... Dương Húc, bổn quan nhận thánh dụ, thẩm tra xử lí…”
“Chậm đã!”
Chu Cao Sí đột nhiên nói, Phi Long lập tức câm mồm, chuyển hướng Chu Cao Sí, chắp tay lại, nụ cười chân thành hỏi: “Đại điện hạ có gì phân phó?”
Chu Cao Sí mỉm cười nói: “Dương Húc đã định tội chưa?”
Phi Long ngạc nhiên, vội vàng cười nói: “Đại điện hạ nói đùa, hạ quan không phải đang tại thẩm vấn sao, án này còn chưa thẩm tra rõ, Dương Húc tất nhiên chưa định tội”.
“A! Nói như vậy, hắn giờ đây chỉ là nghi phạm?”
“Vâng vâng, chỉ là nghi phạm, chưa định án!”
“Đã như vậy, Dương Húc giờ đây vẫn là nhất đẳng công tước, trọng thần triều đình. Có nên ban chỗ ngồi hay không”.
Chu Cao Sí chuyển hướng Chu Cao Hú, thân thiết cười nói: “Nhị đệ, ngươi cho rằng như thế nào?”
Chu Cao Hú đang định cãi lại, tiếp đó lại nở nụ cười, sảng khoái nói: “Huynh trưởng nói đúng, Dương Húc chưa định tội, vẫn là thân phận Quốc Công, lý ra phải có một chỗ ngồi”.
Chu Cao Hú ngoài miệng nói, trong lòng cũng đang âm thầm cười lạnh: “Chuyện này phụ hoàng đã lên tiếng, ngươi chắc chắn muốn thắng, tất nhiên càn rỡ. Ta cũng không lý luận cùng ngươi, dù sao, làm ra việc này, mục đích chính yếu nhất là bảo vệ thế lực của ta ở Ngũ quân đô đốc phủ, bảo vệ thế lực của ta ở trong quân! Chèn ép Dương Húc, chỉ là bởi vì khiến cho Song Tự vệ nhiễm mực đen, không thể không đánh nặng tay. Mục đích vốn có của ta đã đạt tới, không cần dây dưa với ngươi trên sự tình định thắng bại rồi, Dương Húc có lẽ trở mình được án, Hứa Hử bằng chứng như núi, ta lại muốn xem hắn làm sao lật lại bản án!”
Hai vị hoàng tử đều gật đầu, Phi Long liên tục nói: “Có ai không! Nhanh đưa cho Phụ Quốc Công ghế ngồi!”
Đường dưới có người rời đi như bay, vội vã chuyển một cái ghế dựa lớn từ phòng khác sang phòng này, Hạ Tầm ngông nghênh ngồi xuống trên ghế, chân bắt chéo lên, như lão thái gia bình thường, rất nhàn nhã.
Cử chỉ bực này, còn có điểm coi rẻ công đường, Phi Long vẫn như không thấy, ho khan một tiếng, cất giọng nói: “Dương Húc, hiện có quan binh Thái Thương vệ, tiếp quản đảo Song Tự, lấy được một con thuyền buôn lậu súng của lữ tống, chủ thuyền tự nói, chính là được ngươi che chở, nếu nói là thật, chính là, thông phiên, tội lớn, hiện hôm nay có nhân chứng, vật chứng…”
Hắn vẫn chưa nói xong, âm thanh Lữ Minh Chi liền gào thét, quỵ bò lên trên trước vài bước, cao giọng reo lên: “Oan uổng! Oan uổng quá! Lão gia! Chúng ta là lương dân! Là thương thuyền tuân theo pháp luật, là thương thuyền đường đường chính chính buôn bán cùng Đại Minh! Chúng ta căn bản không biết cái gì Phụ Quốc Công, cũng không phải thuyền buôn lậu súng, chúng ta đang êm đẹp đi trên biển, đã bị thủy sư Đại Minh lao tới, vu oan giá họa, bức chúng ta thừa nhận là thuyền buôn lậu súng, lại bức chúng ta thừa nhận bị Phụ Quốc Công gì đó che chở, ta cái gì cũng không biết! Đại lão gia!”
Tên này ngày thường thần sắc béo tốt, khi rống lên thì dùng đúng mười phần công lực, nhìn hắn thật đúng là bị người vu oan giá họa, quan binh Thái Thương vệ chính là tâm phúc của Kỷ Văn Hạ, hắn vốn cực kỳ chắc chắn, lại không ngờ thương nhân Lữ Tống này dám lật lại bản án ngay tại công đường, không khỏi vừa sợ vừa giận, nhảy lên trước nói: “Ngươi nói bậy chuyện gì hả? Rõ ràng chính ngươi nhận tội, giờ đây dám không thừa nhận là được Phụ Quốc Công che chở?”
Lữ Minh Chi xem xét theo hướng tay hắn chỉ phía trước, nhìn thấy Hạ Tầm ngồi ngay ngắn trên mặt ghế, nhếch chân bắt chéo lên, không khỏi mờ mịt nói: “Hắn chính là Phụ Quốc Công sao? Ta quả thật chưa thấy qua!”
Trần Anh cũng không biết án này đã lật lại, hai vị hoàng tử là thẳng đến phút cuối cùng, mới bị Hoàng Thượng triệu vào cung bày ra, người ở bên ngoài nhìn, chỉ là dặn dò hai vị hoàng tử giám thẩm một phen, để bọn hắn xử án theo lẽ công bằng, cho nên Chu Cao Hú còn chưa kịp nói chuyện này cho Trần Anh. Trần Anh không biết chân tướng vẫn rất dốc sức, lập tức chen miệng nói: “Lớn mật! Trên công đường, há lại có thể làm càn! Bổn quan hỏi ngươi, ngươi nói mình là người buôn bán đứng đắn, hôm nay đã đến lúc Lữ Tống triều cống chưa?”
Trần Anh nguyên là quan nhân Bắc Bình, bị Chu Lệ liên quan đến, bị Kiến Văn đế giáng chức đến Quảng Tây chờ đợi một hồi, đối với mậu dịch phiên quốc triều cống không hiểu nhiều lắm, nhưng hắn hiểu rất nhiều quốc gia cũng đều có thời gian triều cống, cũng không phải ngươi muốn tới thì tới. Ví dụ như Triều Tiên có quan hệ mật thiết với Đại Minh so thì một năm ba lần cống, Lưu Cầu là hai năm một lần cống, Chu Nguyên Chương chán ghét người Nhật Bổn hơn thì mười năm một lần cống.
Nguyên nhân chính là thời gian dài như thế, Nhật Bản không cách nào theo con đường bình thường lấy được đủ hàng hóa thương phẩm Đại Minh, giặc Oa lại có lãi nặng, lúc này mới có càng ngày càng nhiều người chạy đến vùng duyên hải làm hải tặc, họa giặc Oa bởi vậy nên lan tràn như cỏ dại. Mặc dù Trần Anh không biết kỹ càng quy định Lữ Tống triều cống, nhưng lần này hiển nhiên là bắt được điểm quan trọng, chỉ cần không đúng lúc Lữ Tống triều cống, lời khai này liền tự sụp đổ.
Trịnh Tứ từ thời Hồng Vũ đã là quan ở kinh thành, đối với phương diện này lại tương đối hiểu biết, vẻ bên ngoài hắn thì cười nhưng trong lòng không cười, nói với Trần Anh: “Đô Ngự sử đại nhân, Lữ Tống khâm phục Đại Minh kính ta, cực kỳ ngoãn ngoãn, quá mức được thái tổ cao hoàng đế yêu quỷ, cho nên đối với Lữ Tống triều cống, quy định là, không có định kỳ!”
Trần Anh cứng lại, chợt nhớ tới vị trí đại khái đảo Lữ Tống, không khỏi cười lạnh nói: “Hạ quan cô văn quả lậu, xin thụ giáo. Nhưng hạ quan còn muốn thỉnh giáo, Lữ Tống quốc ở phía Nam Hải, sao đường đi lại đến Hàng Châu sao?”
Trịnh Tứ tuy có tâm thiên vị Hạ Tầm, việc này cũng không dám mở miệng nói lời bịa đặt, liền hỏi về phía Lữ Minh Chi: “Đường tiến cống xác nhận là Phúc Châu, vì sao các ngươi xuất hiện ở Đông hải?”
Lữ Minh Chi đối đáp trôi chảy, lập tức nói: “Không dám lừa lão gia, đường đưa quốc cống từ Lữ Tống tới xác thực là Phúc Châu, nhưng bởi vì hôm nay người Oa lẻn đến khắp nơi, nhiều lần cướp bóc thuyền biển đi hướng Phúc Châu, Nam Hải đạo tặc Trần Tổ Nghĩa cũng nhân cơ hội phái thuyền hải tặc Bắc thượng, ở vùng hải ngoại Phúc Châu đả kích thương thuyền, bất đắc dĩ, chúng ta mới đi đường vòng Bắc, ai ngờ né qua hải tặc và giặc Oa, lại bị quan binh ngăn đón, chúng ta thật quá đen đủi mà!”
Trần Anh kinh nghi bất định, đột nhiên lại hỏi: “Ngươi đã nói là triều cống đến, còn có khám hợp?”
“Có!”
Lữ Minh Chi hùng hồn quay đầu kêu: “Lôi gia, đem khám hợp của chúng ta cho các lão gia nhìn xem!”
Chu Cao Hú ngồi ở đây, đã không muốn chen miệng vào. Thẩm vấn Dương Húc, căn bản chính là biểu diễn, biểu diễn để rửa sạch tội cho Dương Húc. Chu Cao Hú đã biết rõ, vấn đề là tâm phúc còn chưa biết, đang vì một trận nhất định không có khả năng chiến thắng mà đem hết toàn lực ra chiến đấu, hắn là chủ soái ngồi ở bên trên trong lòng thật không rõ mùi vị thế nào.
Nhưng lúc này hắn lại không thể ám chỉ cho Trần Anh, về phương diện khác, hắn là chờ phán xét, làm thân phận mẫn cảm như hoàng tử, hắn lại không thể ra mặt hoà giải, nói ba xạo hàm hồ, thừa nhận Dương Húc vô tội, bảo người ta đừng thẩm vấn nữa. Cho nên, hắn chỉ có thể ở đằng kia nhìn Trần Anh ra sức tranh thủ vì hắn.
Lôi gia đến trước mặt Lữ Minh Chi, bỏ giầy ra trước mặt mọi người, xốc giầy lên, từ mép trong giầy rút ra một thứ gì đó dùng giấy dầu bao lấy, vừa mở ra, vừa nói: “Trên biển nhiều hải tặc, một thuyền hàng này bị mất, lại đi một chuyến thuyền khác, vất vả một chút, tổn thất cũng được vãn hồi, nhưng nếu khám hợp Đại Minh ban phát cho chúng ta bị mất, sinh ý này sẽ không thể làm, cho nên lão hủ chỉ sợ khám hợp này gặp chuyện không may, coi như trân bảo, giấu rất cẩn thận..
Hắn vừa nói, vừa cởi bỏ giấy dầu bao quanh, bên trong xuất hiện một phần khám hợp, run lẩy bẩy đưa lên, con mắt Tiểu giáo tâm phúc của Kỷ Văn Hạ ở bên cạnh đều trợn tròn: “Lúc bắt đám người kia trên đảo, đã điều tra... từ trên xuống dưới bọn họ mấy lần, sau khi đưa đến đại lao Hình bộ, lao lão đại Hình bộ khẳng định còn phải lục toán toàn diện kiểm tra một phen, làm sao có thể lưu lại cho hắn thứ này? Thật sự con mẹ nó đã gặp quỷ rồi!”