Chương 50: Đêm Thanh Châu
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 50
Đêm Thanh Châu
Chương 50: Đêm Thanh châu
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu
Đầu thành Thanh châu, Khương Triết cùng Cát Thu Văn hai lão binh dày dạn ôm thương qua lại, bước đi thong thả đến vị trí thành lâu, thấy Tiêu kỳ quan không ở đó, liền áp sát tường ngồi xuống, bắt đầu hưởng dụng bữa ăn khuya. Khương Triết từ trong lòng ngực móc ra đường bánh do vợ làm cho hắn, bẻ ra một nửa phân cho Cát Thu Văn, Cát Thu Văn cùng từ trong lòng ngực móc ra một bao giấy dầu, bên trong là hai cái bánh bao, còn có chút dưa muối cùng với thịt nghiền, hai người dùng vạt áo lau tay, một miếng bánh một một miếng rau mà thưởng thức.
Khương Triết nhai một miếng bánh lớn, nhìn có chút hả hê nói: “Ài, ta nghe nói Tề vương gia hôm trước đem Đô Chỉ Huy phân tư, Bố Chính Sứ phân tư cùng vài vị Đại lão gia nha môn phủ Thanh châu chúng ta tới mắng chửi một hồi, nghe nói là vì mấy ngày trước tú tài Dương Húc bổn thành trong nhà gặp chuyện bị Vương gia biết được. Vương gia giận dữ, răn dạy các vị đại nhàn nói Thanh châu phủ cảnh chính là phiên quốc của hắn. nếu là các nha môn thống trị bất lực, ngay cả bên trong thành phủ Thanh châu cùng có phi loạn hoành hành, Vương gia sẽ điều ba đạo binh mả hộ vệ đến phụ trách trị an Thanh châu. Hắc, cái này cùng vừa tốt. nếu Vương gia thật sự đến, chúng ta cùng không cần cả đêm đứng ở chỗ này đón gió, cùng có thể về nhà ôm lão bà khoái hoạt mà ngủ ngon”.
Cát Thu Văn bìu môi nói: “Cái rắm! Đây là Tề vương gia mượn cơ hội phát tác mà thôi, nếu thật là do Vương gia phái binh phụ trách trị an Thanh châu, động não mà ngẫm lại đi, sẽ có chỗ tốt cho ngươi sao?”
Khương Triết kinh ngạc nói: “Cái này làm sao không phải chuyện tốt? Có ba đạo binh mã hộ vệ tuần thành thủ thành, chúng ta chẳng phải là thoải mái mà lành tiền, còn không phải chuyện tốt sao?”
“Ngươi ngốc sao!”
Khương Triết gặm miếng bánh lớn, trợn mắt dạy bảo lão đồng bọn của mình: “Cái khác thì ta không biết, chỉ nói thuế cửa thành này, nếu ba đạo hộ vệ trông thành, còn có chuyện của ngươi sao? Người ta muốn thu nhiều thì thu nhiều, thu ít thì thu ít. còn có thể phân cho ngươi sao? Huynh đệ chúng ta trực đêm tuy là vất vả, nhưng thủ cửa thành thì cùng có phần, thật muốn đối binh mà hộ vệ của vương phủ, ngươi uống gió Tây Bắc sao? Chỉ dựa vào quân lương, vợ của ngươi có thể cho ngươi ăn bánh cùng thịt sao?”
Cát Thu Văn gãi gãi đầu, lầm bầm nói: “Cảm tình ngươi có hai đứa con. hán tử no bụng không ăn của kẻ đói. Nhà của ta đã có ba tiểu nha đầu, ta thà rằng thừa dịp tuổi trẻ lực tráng ỡ cùng lão bà nhiều một chút, dù thế nào cùng phải sinh ra một đứa con trai, bằng không kiếm tiền cho ai dùng đây?”
Vừa nói đến đứa con. Khương Triết mặt mày hớn hở hẳn lên: “Muốn nói tới con, hai đứa con trai nhà ta đều có tiền đồ. Ài, lão Khương à, tiếp qua một năm nữa, lão đại nhà ta cùng nhị nha đầu nhà của ngươi cùng đã đến tuổi kết hôn. chúng ta kết thân gia thế nào? Lão bà nhà ta ngươi cùng biết, đều là người thành thật, nhị nha đầu nhà của ngươi nếu đến nhà của chúng ta, tuyệt sẽ không chịu bà bà khi dễ”.
Cát Thu Văn hầm hừ nói: “Gả nhà các ngươi? Được đó, vậy lễ hỏi thì sao? Ngươi có thể xuất bao nhiêu, đại nha đầu nhà của ta gả cho con trai lảo chưởng quầy Tiệm mờ Uông gia thành bắc, sính lễ là.
Khương Triết cả giận nói: “Ngươi sao lại chỉ biết có tiền, chúng ta hai bên nói chuyện là tình cảm trên hết, ngươi nói Uông gia cho lễ hỏi nhiều, sao ngươi không nói luôn đại nha đầu nhà ngươi tại Uông gia chịu nhiều tũi nhục? Bà bà lợi hại, vô lý ép uống..
Cát Thu Văn khẽ nói: “Nhưng so với nghèo bị khinh bỉ vẫn tốt hơn”.
Đang nói, dưới thành có người kêu lên: “Mỡ cửa! Mở cửa!”
Hai người từ đầu không phản ứng, nhưng người nọ dưới thành vẫn đang hô, Khương Triết đứng lên, ở trên đầu thành tức giận hô về phía dưới: “Ban đêm bế thành. không hiếu quy cù sao? Ngồi đó đi, sáng mai lại mở thành”.
Người nọ dưới thành quát lên: “Lập tức mở thành, để ta đi vào, ta là người của Tề vương phủ, có chuyện quan trọng báo cùng Vương gia, trì hoãn chuyện của Vương gia, ngươi có mấy cái đầu đủ chém!”
“Người của Tề vương phủ?”
Cát Thu Văn lắp bắp kinh hãi, vội vàng thu hồi đồ ăn đứng lên, hướng dưới thành nhìn xem. mơ hồ có thể thấy được một bóng người, hình dáng tướng mạo ngù quan đều xem không rõ ràng lấm, nhân tiện nói: “Ngươi có cái bằng chứng gì nói là người của Tề vương phủ?”
Người nọ dưới thành nói: “Trên người của ta có xuyên cung bài của Tề vương phủ làm chứng!”
Khương Triết cùng Cát Thu Văn liếc nhau, vội vàng lấy ra một cái sọt. dùng dây thừng thả xuống dưới, Cát Thu Văn hướng xuống dưới hô: “Nhọc công ngài, đem bài đặt ở trong giỏ, chúng ta nghiệm qua thân phận của ngươi trước mới được”.
Người nọ theo lời đem yêu bài bỏ vào trong giỏ, hai người đem giỏ kéo trở về, đưa dưới ngọn đèn nhìn yêu bài, quả nhiên là xuyên cung bài của Tề vương phủ, chế bằng ngà voi, nặng trịch mười phần bóng loáng tinh tế, xem dạng như vậy, người dưới thành này ở trong Tề vương phủ chức tư quan cấp không thấp.
Tuy nói ban đêm bế thành, cấm tiệt xuất nhập, nhưng quy củ là người định, coi như là thành Kim Lăng dưới chân thiên tử, cùng không phải quy củ làm bằng sắt không chút nào có thể dàn xếp, huống chỉ là Thanh châu phủ ở tại mảnh đất Sơn Đông này. Trước kia cùng không phải chưa từng có chuyện đại quan quyền quý ban đêm ra vào, giờ phút này nghiệm qua yêu bài, Cát Thu Văn vội vàng đem sọt lại buông xuống nói: “Vị lão gia này, muốn mở cửa thành. thì phải mời Tống kỳ đại nhân mới được, tiểu nhân không dám tự tác làm chủ, lão gia mời ngồi vào trong giỏ, chúng ta kéo ngài lên”.
Nói xong vội hướng về phía Khương Triết gọi đến: “Nhanh lên, nhanh lên. tới giúp một tay, chậm trễ quý nhân, không thế thiếu đến đầu của ngươi đâu”.
Người nọ theo lời ngồi vào trong giỏ, để cho hai người dùng ròng rọc bánh xe kéo lên, chậm rãi thăng lên đầu tường.
Thành Thanh châu này trước đây hơn nghìn năm vẫn một mực là trung tâm chính trị. kinh tế, quân sự tại vùng Sơn Đông, mỗi lần Trung Nguyên đại chiến, Thanh châu đều là khu vực chiến sự nhiều nhất, cho nên trải qua trăm ngàn năm kinh doanh kiến thiết, thành trì Thanh châu cao lớn chắc chắn, dễ thủ khó công. Tường thành chiều cao năm trượng sáu, nửa bộ phận trên hơi nghiêng hướng ra phía ngoài, rất khó leo lên, giỏ lên cao một nửa, đã không thế dán vào tường thành. gió nhẹ thối tới, hơi có chút rung chuyển.
Giỏ nâng lên đầu tường, không chờ Khương Triết cùng Cát Thu Văn vươn tay cùng kéo, người nọ đã trèo tường thành, gọn gàn nhảy vào. Hai người trên đầu tường nhìn qua. người đang đêm vào Thanh châu này đầu đội mù che thẳng đến chân mày tế, dưới hàm một chòm râu, xem bộ dáng nên chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, trên người mặc một bộ áo ngắn vải thô, dưới chân là một đôi giày vải, đúng là bộ dáng ăn mặc để đi đường dài.
Người này lên đầu tường đưa tay ra, Cát Thu Văn vội vàng tất cung tất kính mà đem yêu bài bằng ngà đưa tới, người nọ đưa vào trong ngực, không nói một lời liền nghênh ngang đi ra. Khương Triết hướng về phía bóng lưng của hắn nhẹ nhàng phì một tiếng, thấp giọng mắng: “Thần khí cái gì, chỉ là đồ bỏ, không ỷ vào thế Tề vương phủ, ông đây cùng không để mắt nhìn ngươi”.
Hai người cất kỷ sọt, lại dựa vào chân tường ngồi xuống, tiếp tục ăn khuya, nói chuyện về việc hôn nhân của con cái bọn họ. về phần khách đến tối nay ở đầu tường, chỉ là một chuyện nhỏ xem giữa sinh mệnh một cái cùng không có ý nghĩa của bọn họ, bọn họ cầm thương gác đêm chí là vì kiếm miếng cơm ăn mà thôi, chẳng muốn để ý nhiều như vậy.
Đêm đã khuya, Phùng Tây Huy đã nằm ngủ.
Phùng Tây Huy không thích rượu, không háo sắc, một mực bảo trì sinh hoạt tập quán tốt. Bởi vì kiên trì không ngừng chuyên cần luyện võ công, mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi, thể năng của hắn vẫn đạt tới trạng thái đinh phong của một nam nhân.
“Cộc cộc cộc!” Trên cửa truyền đến một hồi thanh âm gõ cửa, Phùng Tây Huy sực tinh lại, vừa tỉnh lại lập tức phát giác có chút không đúng. Lưu Húc cùng An viên ngoại không có tư cách chủ động cùng hắn bắt được liên lạc, chỉ có Trương Thập Tam... mà Trương Thập Tam sớm đã hóa thành một khối đất vàng. Đêm hôm khuya khoắt, ai lại tới gõ cửa số?
Phùng Tây Huy bỗng nhiên ngồi dậy, thấp giọng quát nói: “Người nào?”
“Phùng huynh đi ra gặp, chẳng phải sẽ biết sao?”
Người nọ ngoài cửa số nói chuyện khẩu âm rất quái lạ, Phùng Tâỵ Huy coi như là kiến thức rộng rằi, nhưng lại chưa bao giờ nghe qua khẩu âm như vậy. Hắn đương nhiên chưa từng nghe qua. bởi vì khẩu âm này là tiếng phổ thông hơn sáu trăm năm sau, cùng với cách đọc phát âm nhắn rõ từng chữ thời này tất nhiên có khác nhau nhất định. Phùng Tây Huy còn đợi hỏi lại, đã nghe tiếng bước chân vang lên, người nọ đã đi ra ngoài, Phùng Tây Huy không thể nghi nhiều, cấp tốc đứng dậy mặc xiêm y, liền hướng ra phía ngoài đuổi theo.
Phùng Tây Huy không có mang theo binh khí. Tú Xuân đao của hắn giấu cực kỳ bí mật, lấy dùng cũng không có thuận tiện, hơn nữa hắn không phải Quan tuần kiểm, không có bội đao tùy thân, nhưng mà Phùng Tây Huy tài cao mật lớn, chỉ bằng một đôi tay không, tự tin cùng không có mấy người có thể làm gì hắn, cho nên hắn cùng không sợ.
Phùng Tây Huy tháo then cài, mở cửa phòng lập tức hướng về phía bên cạnh né qua, nhìn xem không có khác thường, lúc này mới lách mình đi ra ngoài, thì thấy một bóng người đang đứng thẳng tắp ở trên đầu tường thấp trước nhà hắn. thấy hắn đi ra, hướng về phía hắn vẫy tay một cái, rồi thả người nhảy xuống.
Phùng Tây Huy không có mở cửa sân. lập tức tung người qua. vươn tay nhắn một cái lên đầu tường, vọt người bay vút đi ra ngoài, giờ khắc này hai chân hắn súc lực, dì nhiên đã phòng bị, chỉ sợ người nọ trốn ở dưới tường đánh lén, không ngỡ vẫn an an ổn ổn rơi xuống đất, hơi chút định thần, ánh mắt lợi hại quét qua, thì thấy người nọ đã ở dưới ánh trăng nhàn nhạt hướng về phía xa xa chạy đi. Phùng Tây Huy buồn bực không thôi. lập tức tung chân đuổi theo.
Phùng Tây Huy buồn bực, là vì có loại cảm giác bị người nắm mũi dẫn đi. hắn không thích loại cảm giác này. Nhưng hắn lại không thể không đuổi theo, trong lòng của hắn cất giấu quá nhiều bí mật, không làm rõ thân phận lai lịch cùng mục đích của người này, hắn thật cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an.
Chỗ ở của Phùng Tây Huy vốn vắng vẻ, hướng mà người nọ sải chân chạy tới càng thêm vắng vẻ, cái này cùng chính hợp tâm ý của Phùng Tây Huy, bởi vì hắn cùng không muốn bị phu canh tuần tra ban đêm nhìn thấy hắn ban đêm hành động. Chỉ là từ đó, Phùng Tây Huy cùng càng thêm cảnh giác. Hai người một chạy một đuổi, rất nhanh đã đến một nơi cực kỳ trống trải ở tây thành, ở đây vốn là một rừng cây, vì Tề vương xây vương phủ mới, thời gian gần đây ở trong này móc đất, dời cây, đào cho đất mặt gồ ghề.
Người nọ đứng lại ỡ bên rừng, chắp tay chờ Phùng Tây Huy, Phùng Tây Huy đuổi tới gần đó, trước thả chậm bước chân, cơ cảnh nhìn hai bên một chút. Bởi vì đào móc cùng chặt cây nên cây rừng ở đây đã trở nên cực kỳ thưa thớt. hơn nữa những thân cây một vòng tay không ôm hết. nếu như ẩn dấu người, là khó có thể đào thoát tai mắt của hắn. Phùng Tây Huy tinh tế xem xét một phen, xác định chỉ có một người trước mắt, nhất thời trong lòng đại định.
Phùng Tây Huy cách xa hai trượng đứng lại. trầm giọng nói: “Các hạ rốt cuộc là người nào, vì sao đêm khuya dẫn bổn quan đến tận đây?”
Người nọ nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói: “Không biết ngươi là quan, rốt cuộc là Kiểm Giáo quan Thanh châu phủ, hay là Tống kỳ quan cấm Y vệ?”
Phùng Tây Huy vừa nghe đã biến sắc, hắn tại Thanh châu đã ẩn núp hơn bốn năm. cho đến hôm nay, lại đột nhiên bị người một nhát gọi ra thân phận, mỡ ra bí mật lớn nhất giấu ở trong lòng của hắn, cái cả kinh này hầu như làm cho Phùng Tây Huy sợ đến nhảy dựng lên. hắn thiết quyền xiết chặt, run giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Bổn quan?”
Người nọ nói: “Muốn biết ta là người như thế nào? Tiếp lấy!” Vung một tay lên. một món đồ vật liền hướng về phía Phùng Tây Huy vứt đến.
Vật kia là theo góc độ vòng cung mà bay đến, có là ám khí cùng khó đả thương người, nhưng Phùng Tây Huy vẫn mười phần cấn thận, hắn hất lên tay áo quấn ở trên tay, cách áo bào đem vật kia tiếp lấy. Lúc này đúng là đầu tháng, bầu trời sáng sủa, cùng chỉ có vẫng trăng non. Phùng Tây Huy đem vật kia tiếp ở trong tay nhìn kỳ xem ở dưới ánh trăng mòng manh, vừa nhẹ nhàng sờ chữ viết trên mặt. không khỏi hoảng sợ kêu lên: “Tề vương phủ?”
Người nọ chậm rãi địa nói: “Ta đã qua nha môn Tri Phủ. Cẩn thận điều tra qua gian phòng của ngươi.
Nói đến đây, hắn cố ý dừng một chút, lại không phát hiện Phùng Tây Huy lộ ra thần thái kinh hoảng khác thường gì, trong lòng lập tức đại định: “Quả nhiên, tất cả cơ mật yếu hại gì đó, đều được giấu ở nơi đó”.
Đã xuất ra thứ mà mình muốn biết, người này liền ha hả cười nói: “Phùng Tổng kỳ, ngươi rất cẩn thận, tại phòng ký tên của ngươi lại có thể tìm không thấy bất luận cái gì có thể bất điểm yếu của ngươi”.
Phùng Tây Huy trong lòng âm thầm nối lên sát khí, nhe răng cười nói: “Ngươi tại sao tra được thân phận ta? Là Tề vương cho ngươi tiến đến sao? Ngươi đã là người Tề vương phủ, đã biết thân phận ta, vì sao không dẫn đại đội nhân mã tiến đến, lại đem ta gọi là đến nơi đây hỏi những cái này?”
“Ổ? Ta gọi người đến đây là bắt ngươi sao..
Người nọ tựa như có chút ngoài ý muốn, tiếp đó nhẹ a một tiếng, dường như đột nhiên nghĩthông suốt cái gì đó, lường lự nói: “Phùng Tổng kỳ, ngươi thật lớn mật! Hoàng Thượng sớm có minh dụ ban xuống: câm Y vệ trừ nghi trượng, canh phòng ra, những chức vụ khác toàn bộ ngưng hẳn, ngươi lại thay hình đổi dạng, tiềm nhập Thanh châu, mưu đồ làm loạn, là bị tội gì đây?”
Phùng Tây Huy là hạng người lão luyện, thấy thần thái của hắn. nghe lời nói của hắn. không khỏi trong lòng đại hận: “Con mẹ nó! Thì ra đồ khốn này chỉ biết ta là cấm Y vệ, cùng không biết mục đích chân chính cùa ta tới Thanh châu. Đáng hận! Ta vẫn là tự nói lở miệng”.
Theo phản ứng của người khẩu âm cố quái trước mắt này biểu hiện ra cùng với câu hỏi mang tính thử, Phùng Tây Huy đã đoán được người này nhất định là không biết từ cửa nào đó tra được thân phận của hắn, thậm chí có thế là người ban đầu ở phủ ứng Thiên biết được hắn, bởi vì biết được thân phận của hắn, cho nên đối với chuyện hắn nhậm chức Kiểm Giáo Thanh châu cảm thấy chuyện có kỳ quặc, lúc này mới dẫn hắn đi ra ngoài gặp gỡ.
Người này chắc hẳn đã đánh chủ ý, moi ra mục đích của hắn dùng để dâng lên Tề vương, thậm chí từ trên người hắn lấy được chỗ tốt, đáng hận chính mình nhất thời không bắt bẻ nói lộ ra miệng, quả thực là nói rõ nói cho đối phương biết, chính mình đến Thanh châu là có hoạt động không muốn cho người ta biết, đối phương chịu từ bỏ ý đồ mới là lạ.
“Chậm đã!” Phùng Tây Huy trong lòng khẽ động, đột nhiên nghĩ: “Người này đã không biết mục đích chính thức ta tới Thanh châu, nửa đêm dẫn ta đi ra tra hỏi tin tức, như vậy giờ phút này nên chỉ có hắn mới biết được thân phận ta, dĩ nhiên sẽ chưa bẩm báo cho Tề vương, theo hắn không có giúp đỡ chỉ có một mình tới thì hẳn cùng là như thế, hắn không phải là chưa có chủ ý cụ thể đối với ta, thì cùng là muốn nuốt một mình phần chỗ tốt này, nếu như ta giết hắn.
Tâm niệm vừa động, Phùng Tây Huy hai chân lập tức bắt đầu ngưng lực, một mặt hữu ý vô ý tiếp cận về phía trước, một mặt nói: “Phùng mỗ tại Thanh châu chờ đợi suốt bốn năm. không nghĩ tới hôm nay lại bị vị bằng hữu này khám phá thân phận, thật sự là thiên ý. Nhưng mà, xuyên phá thân phận ta, đối với các hạ thực không một chút chỗ tốt nào, ngươi phải biết rằng, ta tới Thanh châu, chính là một bí mật lớn của triều đình
Người nọ vội nói: “Bí mật gì?”
Phùng Tây Huy âm hiểm cười nói: “Nếu như là bí mật, tất nhiên sẽ không thể để cho người khác biết được. Bằng không, thì sao gọi là bí mật được?”
Người nọ chợt có phát giác, cả kinh kêu lên: “Đứng lại nói chuyện, không cần phải qua.
Hắn còn chưa nói xong, Phùng Tây Huy đã tung người nhảy lên. năm ngón tay xòe ra như trảo, liền hướng về phía hắn hung hăng chộp tới...
đình...”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan