Chương 52: Bành Đại Tỷ Suy Luận.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 52
Bành Đại Tỷ Suy Luận.
Chương 52: Bành đại tỷ suy luận.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu
Nhìn thấy động tác của Hạ Tầm, Bành Tử Kỳ tức giận trừng mắt nhìn hắn, nghiêm mặt sẵng giọng nói: “Sợ cái quỷ á, ta có thể ăn ngươi sao?”
Hạ Tầm ngượng ngủng nói: “Ha ha... ta ngủ mộng, mới tỉnh hồn lại”.
Đêm qua trận mộng xuân kia, thật là đem Bành cô nương tra tấn đến khổ, đến khi sắc trời sáng rõ sức thuốc đã qua, nàng ung dung tĩnh lại, chỉ cảm thấy trên người mồ hôi ra như tắm, bủn rủn không còn chút sức lực nào, nhất thời nối lên lòng nghi ngờ. Thật ra nếu chỉ là thuốc làm cho nàng uống vào sẽ ngủ say mà nói, ngủ một giấc đến sảng khoái tinh thần, nàng cùng sẽ không phát hiện cái gì khác thường, ai ngỡ Tây Môn Khánh tự cho là thông minh bỏ thêm vào dược liệu khác, ngược lại khiến cho Bành Tử Kỳ Cận thận phát giác khác thường.
Một khi phát hiện không đúng, Bành cô nương nhanh chóng kiểm tra quần áo cùng thân thể của mình, cùng không phát giác dấu hiệu bị người lăng nhục, đã không phải cướp sắc, chắc hẳn chính là cầu tài, thế là nàng lại vội đứng dậy kiểm tra túi của mình, kết quả túi một sợi tơ cùng không nhúc nhích, đến lúc này Bành cô nương còn có điểm ý nghĩ sờ không ra được, nàng mơ hồ cảm giác được tựa như là bị người hạ độc, nhưng người không có việc gì, tài cùng không có chuyện, cái này không khỏi...
Đột nhiên nhớ tới Hạ Tầm, nàng lại vội chạy đến phòng của Hạ Tầm, Hạ Tầm khóa cứa, nhưng với thủ đoạn của nàng, muốn lặng yên không một tiếng động mỡ cửa thật sự là dể dàng, nàng vào phòng của Hạ Tầm, phát hiện Hạ Tầm còn đang 0 0 ngủ say, lúc này mới yên lòng, nghĩ lại, lại đi kiểm tra túi của hẳn, tất cả tài vật mọi thứ cùng không thiếu.
Trăm mối vẫn không có cách giải Bành Tử Kỳ liền trở về gian phòng của mình, lấy nước sạch tắm rửa, đợi nàng đã tinh táo thoải mái, thay đối một bộ đồ lót khác, một lần nữa yên lặng nữa đi vào phòng của Hạ Tầm, phát hiện hắn vẫn đang 0 0 ngủ say, trong lòng lại xuất hiện sự khả nghi.
Nữ nhi gia tắm rửa luôn rất phiền toái, nàng vốn là người sạch sẽ, tắm rửa một phen cùng không biết hao phí bao nhiêu thời gian, nhìn xem sắc trời, bất quá một canh giờ nữa là đến giửa trưa, nhưng Hạ Tầm còn đang ngủ say, cái này không bình thường. Hai người cùng đi tới Dương Cốc đi chuyến, nàng đã biết Hạ Tằm quen dậy sớm, mỗi lần nàng rời giường, Hạ Tầm đều sớm đã thu thập sẳn sàng, hôm nay là làm sao vậy?
Có nghi ngờ này, nàng mới tiến đến bên người Hạ Tầm, Cận thận dò xét hắn. Nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, nhìn một hồi nàng lại không kìm lòng được nhớ tới cảnh tượng hương diểm trong mơ đêm qua kia, tình cãnh trong giấc mộng làm cho người ta tai nóng tim đập mạnh. cùng nam nhân ngủ say trước mắt này không ngừng đen xen dung hợp, trong lúc nhất thời tinh thần hoảng hốt, miên man bất định, Bành cô nương trong lòng như nai con đi loạn lại không phát hiện ra tóc của mình cạ lên trên cổ của Hạ Tầm, làm cho hắn bừng tinh
Hạ Tầm ngồi xuống, đã lấy áo choàng choàng lên trên vai, chột dạ nói với Bành Tử Kỳ: “Sớm vậy!”
Bành Tử Kỳ nói: “Sớm”.
Nàng đáp ứng, một đôi mắt sáng ngời vẫn đang nhìn thẳng vào Hạ Tầm, Hạ Tầm thấy được trong lòng chột dạ, nhịn không được hỏi: “Ngươi... nhìn ta như vậy để làm cái gì?”
“Xuỵt...” Bành Tử Kỳ đặt tay lên môi, ý bảo hắn chớ có lên tiếng, Rành Tử Kỳ rón ra rón rén đi tới cữa, nhìn xem trong nội viện không người, lại đi vòng trở về, tiến đến bên người Hạ Tầm, trịnh trọng hỏi: “Ngươi có phát giác có cái gì không đúng hay không?”
Hạ Tầm mờ mịt nói: “Không...”
Bành Tử Kỳ nhẹ nhàng hít hít mũi, khẳng định nói: “Ngươi ra rất nhiều mồ hôi!”
“ừm... đúngvậy...”
“
Ta đêm qua cùng ra rất nhiều mồ hôi!”
Bành Tử Kỳ sắc mặt càng thêm nghiêm túc: “Ngươi có cảm giác tĩnh dậy mệt chết đi được hay không?”
“A... ừm...”
“Ta từ trên sắc mặt của ngươi nhìn ra được, ngươi phi thường mệt mói. Ta tĩnh dậy, cùng cảm thấy phi thường mệt mõi, ừm... Eo còn có chút mỏi nhừ”.
Hạ Tầm thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “A, đúng vậy, đúng vậy, ta cùng... ta cùng cảm thấy mệt chết đi được”.
Bành Tử Kỳ thần sắc căng thẳng, vội vàng lại hôi: “Vậy ngươi có nằm mơ hay không?”
Bành Tử Kỳ khuôn mặt hồng lên, vội khoát tay nói: “Quên đi quên đi, xem như ta chưa từng hỏi”.
Hạ Tầm vẻ mặt mờ mịt cười khổ nói: “Bành công tử, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Bành Tử Kỳ thẳng người lên, bắt đầu ở trong phòng dạo bước, vừa dạo bước vừa nói: “Có vấn đề, trong đó nhất định có vấn đề”.
Hạ Tầm bị nàng khiến cho thấp thõm không yên, liền vội vàng hôi: “Có... có vấn đề gì?”
Bành Tử Kỳ dừng bước lại, rất chăm chú nói: “Rượu chúng ta uống có vấn đề!”
Hạ Tầm trong lòng nhảy dựng, sắc mặt đã có chút ít thay đổi, hắn miễn cường cười nói: “Rượu... mùi rượu đạo rất tốt mà, có thể có vấn đề gì?”
Bành Tử Kỳ theo dõi ánh mắt của hắn, đột nhiên tiến gần lại, hạ giọng nói: “Ta hoài nghi... Chúng ta uống là rượu giả!”
“A? Rượu giã!” .
“Đúng, rượu giả!”
Bành Tử Kỳ bình tình phân tích nói: “Ta bình thường uống rượu, tuyệt sẽ không ngủ như chết vậy, càng sẽ không sau khi tinh lại mệt mõi như vậy, nhưng ta đêm qua lại có thể ngủ say như chết, đến bây giờ quanh thân không còn chút sức lực nào, phi thường buồn ngủ, còn có ngươi, bình thường so với ta dậy còn sớm hơn, hôm nay lại ngủ một giấc ngủ đến giờ, ngươi không thấy là có vấn đề sao?”
“Cái này... ừm, thật có vấn đề”.
“Cái này đúng rồi! ”
Bành Tử Kỳ vỗ tay phát ra tiếng, làm ra kết luận phân tích: “Vốn ta trong lòng nghi ngờ ở đây mỡ ra là một hắc điếm, nhưng ta đã Cẩn thận kiểm tra, chúng ta không có bất kỳ tổn thất nào, như vậy cùng chỉ còn lại có một lời giải thích, cái cửa hàng này không phải hắc điếm, nhưng điếm chủ này lại là gian thương, bọn họ bán là rượu giả!”
Hạ Tằm lúng ta lúng túng nói: “Cái này... Bành công tử phân tích... rất có đạo lý. Vậy ngươi định làm như thế nào?”
Bành Tử Kỳ khoanh tay chống cằm trầm ngâm nói: “Ta còn chưa nghĩ ra, ngươi nói chúng ta là đem chưởng quầy gọi tới mắng cho một trận, sau đó bảo hắn miển tiền trọ cùng tiền cơm chúng ta? Hay dứt khoát hủy đi cửa này của hắn?”
Hạ Tầm bị dọa cho nhảy dựng, vội nói: “Theo ta thấy, hay là thôi đi”.
“Tại sao?”
“Tốt xấu ta cùng là nhân vật có uy tín trong thành Thanh châu, tục ngử nói giúp thân không giúp lý, dù sao chúng ta cùng không có tổn thất gì, nếu trong này gây lộn mà nói, người trong trấn này còn có thể nói lời tốt cho chúng ta hay sao? Có tổn hại thanh danh"
Bành Tử Kỳ lắc đầu thở dài nói: “Chết vì sĩ diện, nói chính là loại người như ngươi vậy”.
Hạ Tầm cười khan nói: “Người trong giang hồ, thân bất do kỹ...”
Bành Tử Kỳ trợn mắt nhìn nói: “Ngươi thì tính là người giang hồ gì, luôn mồm nói cái gì giang hồ. Ngươi vẫn chưa chịu dậy sao?”
Hạ Tầm lấy nhìn sắc trời nói: “Cùng nhanh tới buổi trưa, chúng ta cùng không cần lúc nắng, hay là nghỉ ngơi đợi buổi chiều hãy trở về thành”
Bành Tử Kỳ phẩy tay nói: “Cùng tốt, ta cùng cảm thấy có chút thiếu ngủ, ta trở về lại nghĩ một lát”.
“Được...” ^
Bành Tử Kỳ đi tới cửa, chần chờ một chút, lại quay đầu hỏi: “Ngươi tối hôm qua... Thật không có nằm mơ à?”
“Hử? Ta tại sao phải nằm mơ?”
“Bỏ đi, xem như ta chưa nói”.
Bành Tử Kỳ vội chuồn ra khôi cửa, vọt đến hành lang vừa thẹn vừa giận dậm chân nói: “Nha đầu ngốc, ngươi nằm mơ, người ta tựu cùng phải nằm mơ theo ngươi sao? Nằm mơ có thể nằm mơ giống như ngươi sao? Còn một mực hỏi đi hỏi lại, thật sự là không biết xấu hổ mà! ”
BànhTữ Kỳ hối hận nói, một tiểu nhị trong quán đi ngang qua, thấy vị khách quan kia một thân nam trang, nhưng lại một bộ dáng mười phần nữ nhi, không khỏi nhìn không chóp mắt, Bành Tử Kỳ liếc nhìn thấy hắn, lập tức ác thanh ác khí quát: “Nhìn, nhìn cái gì, gian thương! Hừ!”
Bành đại tiểu thư hất lên tóc dài, rất ngạo nghễ trở về phòng, vứt xuống tên tiểu nhị vẻ mặt mờ mịt.
Phùng Tây Huy đã chết, tham gia tang lễ cùng không có nhiều người. Hắn không phải người địa phương, tang lể là do hảo hữu kiêm cấp trên của hắn Triệu Khê Mạt Triệu Thôi quan cùng mấy vị đồng tri trong nha môn cùng Phùng Tây Huy nói chuyện rất là hợp ý bỏ tiền ra. Bảy ngày sau, quan tài của Phùng Tây Huy được chôn ỡ Linh Lung sơn tây thành Thanh châu.
Bởi vì nhà hán bị đốt thành một mảng phế tích, nhiều năm tích súc hủy hoại chỉ trong chốc lát, vài vị đồng liêu góp tiền lo liệu tang sự tiền có hạn, cho nên chỉ mời một hòa thượng gà mờ ở miếu nhỏ địa phương lo liệu tang lể cho hắn, người tham gia tang lễ ngoại trừ vài đồng liêu trong phủ nha, cùng chỉ có Hạ Tầm cùng vài thương nhân phú thân tự nhận là cùng Phùng Kiểm Giáo quan hệ khá thân mật.
Lưu chưởng quỳ bờ sông Nam Dương cùng ỡ đó, hắn hôm nay giả trang là hạ nhân của An viên ngoại, hai người ỡ bên cạnh Hạ Tầm, cách bốn năm người, Hạ Tầm một tay bưng dù, nhìn không chớp mắt, nhưng khóe mắt dư quang của hắn đã chú ý tới, có một đôi mắt âm lãnh một mực theo dõi hắn.
Trời u u ám ám, mưa bụi thê lương như mây mù, làm ướt bộ đồ mới duy nhất mới lấy ra của Tình Dạ hòa thượng, trong tay hắn đong đưa pháp linh, đang vì Phùng Tây Huy tụng niệm “Đại bi văng sinh chú”: “Nam vô a di đa bà dạ, sỉ tha già sỉ dạ, sỉ địa dạ sỉ, a di lợi đô, bà bì, a di lợi sỉ, tất đam bà bì, a di lợi sỉ uy ca lan đế, a di lợi sỉ uy ca lan ni...”
Từng tràng tụng niệm, trầm thấp trang nghiêm, lại thêm mưa bụi cùng sắc trời âm trầm này, cấu thành một khúc đau thương cảm động tiền đưa. Hạ Tầm đứng ở trong đám người, không nói không động, tại trên mặt hắn nhìn không ra một tía tình cảm dao động.
“Hòa thượng, niệm sai rồi!”
Nghe trong tiếng tụng niệm của Tình Dạ hòa thượng, hàm hàm hồ hồ thủy chung đang tụng niệm câu “A di đáo sỉ uy ca lan đế” kia, hơn nữa trong đó có hai chừ âm đọc ià sai, chiếu ma quan phủ Thanh châu Ngô Huy Quang ăn mặc một thân trường bào màu xanh thật sự nhịn không được.
Tình Dạ hòa thượng nét mặt già nua đỏ lên, làm bộ dáng không có nghe thấy, tiếp tục mực tụng câu “A di lợi sỉ uy ca nan đế” của hắn, Ngô Huy Quang ho khan một tiếng, không kiềm chế được đề cao giọng nói: “Hòa thượng, ngươi niệm sai rồi, không phải Uy ca, là Bì già, một câu này hẳn phải đọc là A di lợi sỉ bì già lan đế”.
Ờ trước mặt đồ đệ mình cùng phần đông khách nhân, bị một người thế tục vạch mình niệm kinh chú là sai, Tình Dạ hòa thượng nhất thời xuống đài không được, hắn đỏ mặt giải thích: “Vị thí chủ này, bần tăng một mực niệm chính là a di lợi sỉ uy ca lan đế, chính ià Uy ca, không sai, bần tăng được dạy chính là như vậy”.
Ngô Huy Quang là quan nhân tám phẩm, xuất thân tiến sĩ chính đồ, tại châu phủ nha môn làm là những việc tra xét lại tinh đúng đắn, đại khái là bởi vì bệnh nghề nghiệp, làm người ngay thẳng, tính tình lại có chút cứng nhắc, là người câu nệ không thay đổi, hắn nào đâu nhìn ra được vị đại sư này là hòa thượng gà mờ, không muốn cho hàm hồ mà qua, lập tức phản bác nói: “Không đúng, ngươi niệm chính là không đúng, hoặc là sư phụ ngươi dạy không đúng, ở đây niệm hẳn phải là A di lợi sỉ bì già lan đế, là Bì già, không phải Uy ca”.
“Là Uy ca, không phải Bì già!”
“Là Bì già, không phải Uy ca!”
Nhìn một màn khôi hài trước mắt này, Hạ Tầm trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác hoang đường tuyệt luân: Ngẩng đầu nhìn lên ngôi mộ mới trước mặt này, nguyên bản cảm giác như lúc nào cùng có mủi nhọn sau lưng, lúc này đây bất tri bất giác đã biến mất.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Chương 53: cần kéo! cần thoát!
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu
Tình Dạ hòa thượng cùng Ngô Huy Quang ngươi một lời ta một câu, ở trước mộ phần của Phùng Tây Huy mà khoa tay múa chân lý luận, đám người tống biệt mặc dù thực sự chút ít thương cảm nhè nhẹ, cùng bị hai tên dở người khắc khẩu này làm cho không còn, rất nhiều người đều ráng nhịn cười, nhìn hai người tranh cãi, không khí buồn bã bi tráng đã bị quét sạch.
“Được rồi, không cần phải tranh cãi nữa. Mời đại sư đọc tiếp đi” Mắt thấy hai người huyên náo thật sự ià không dể coi, Triệu Thôi quan nhíu nhíu mày, lên tiếng chặn lại nói.
Con mọt sách Ngô Huy Quang đô mặt tia tai nói: “Đại nhân, hòa thượng này niệm rõ ràng chính ià sai”.
Triệu Thôi quan thản nhiên nói: “Phật viết: Như dùng sắc gặp ta, dùng âm thanh cầu ta, ià người đi tà đạo, không thể gặp Như Lai. Tâm thành thì linh!”
Ngô Huy Quang nghe xong như có điều suy nghĩ, ngẫm lại cùng có đạo lý, mình cùng không thể thay hòa thượng kia niệm kinh, dứt khoát dựa theo ý của đại nhân ‘Tâm thành thì linh” thôi, thế ià nhịn tức giận gật gật đằu, lui về đám người.
Tình Dạ hòa thượng rất là vui mừng, chỉ cảm thấy Triệu Thôi quan những lời này nói cực diệu, sau này nếu đụng phải trải qua chú niệm không thông không rõ lại bị người ta tại chỗ xuyên phá, đại khái có thể dùng những iời này để qua loa tắc trách một phen, hẳn sợ quay đầu lại liền đem những lời này quên đi, cho nên trong lòng không ngừng tiến hành ghi nhớ, mà trong miệng hắn lại đang niệm “Đại bi văng sinh chú”...
Kết quả hán lại sơ sót, vốn niệm là câu “Tất đam bà bì, a di lợi sỉ uy ca lan đế, a di lợi sỉ uy ca lan ni...” kia. Kết quả là do ghi nhớ nên lại niệm thành: “Như dùng sắc gặp ta, dùng âm thanh cầu ta, ià người đi tà đạo, không thể gặp Như Lai. Tâm Thành thì linh!”
Ngô Huy Quang nghe xong thì tức giận không chịu được, tiến lên một bước, vừa muốn đi ra chỉ sai, may mán có một đồng liêu tháy vậy lôi kéo đai lưng của hắn đem hắn giật lại trở về, Ngô Huy Quang lúc này mới tĩnVi ngộ lại, dành phải ngậm miệng không nói. Chỉ là với tính tình ghét cái xấu cái sai của hán, muốn hắn ẩn nhẫn như thế, cùng cực kỳ khó chịu.
Một hồi tang lễ gần như hài kịch dưới sự chủ trì của hòa thượng gà mờ thật vất vả kết thúc, mọi người đều giản tán, Hạ Tầm cố ý chậm một bước, phía sau Lưu Húc cùng An Lập Đồng đến trước mặt, lập tức thấp giọng nói: “Hai vị đại nhân, người nói Phùng Tống kỳ làm sao lại bạo bệnh mà chết? Ta bây giờ nên làm gì mới tốt?”
Nói đến tin Phùng Tây Huy bị chết, Hạ Tầm thì ra tưởng rằng nhất định sẽ tại Thanh châu phủ dấy cho một hồi sóng to gió iớn, nhưng hắn vạn lần không ngỡ, Phùng Tống kỳ chết lại không chút gợn sóng, thẳng đến ngày thứ ba mới có tin truyền đến: Thanh châu phủ Kiểm Giáo quan Phùng Tây Huy bị bệnh đau bụng, bạo bệnh Bỏ mình.
BỊ bệnh đau bụng là tuyệt đối không thể đầu thân chỉa lìa, thi thể Phùng Tồng kỳ mặc dù ở trong iửa cháy sạch không thành bộ dáng, nhưng ngỗ tác chẳng lẽ ngay cả thi thể không còn nguyên vẹn cùng không nhìn ra hay sao?
Hạ Tầm không biết quan phủ tại sao phải giấu diếm nguyên nhân chết chân chính của Phùng Tây Huy, chẳng lẽ là bởi vì yêu bài cẩm Y vệ của Phùng Tống kỳ không có đốt sạch? Hoặc ià có người nhận ra Tú Xuân đao bị lửa iớn cháy sạch biến hình? Quan phủ phát hiện trong đó có kỳ quặc, bởi vì có chỗ cố kỵ mới không dám lộ ra?
Hạ Tầm thủy chung không rõ ràng nguyên do chính thức, nhưng mà quan phủ càng không dám giống trổng khua chỉên điều tra, đối với hắn càng có lợi, hán mừng rờ suy đoán rõ ràng giả bộ hồ đồ. Nhưng hắn không tin An Lập Đồng cùng Lưu Húc cùng tin tưởng Phùng Tồng kỳ là bạo bệnh bô mình, bọn họ tại Thanh châu đã bốn năm, nhất định còn có chút nhân mạch quan hệ, có thể trợ giúp bọn họ tra được Phùng Tây Huy chân chính ià vì sao mà chết.
Vừa nghe Hạ Tầm hỏi, An mập lập tức vẻ mặt như đưa ma nói: “Ngươi hôi ta, ta hỏi ai? Ta giở đây cùng đang hoang mang lo sợ...”
LưuHúc quát: “Immiệng!”
Quát đồng liêu không tiền đồ này xong, Lưu Húc hướng về phía Hạ Tầm âm u cười nói: “Ngươi không cần phải lo láng, thượng cấp sẽ phái người tới, Phùng Tống kỳ khi còn sống phân phó ngươi làm chuyện gì, ngươi tựu toàn tâm toàn ý đi làm chuyện của ngươi, cái khác không cần ngươi quan tâm”.
Hạ Tầm cung thuần cúi đầu: “Vâng, ta hiểu rõ nên làm như thế nào”.
Lưu Húc nói: “Ngươi đi trước đi, hậu sự có quan hệ Phùng Tống kỳ, ta cùng với An huynh còn có chuyện cần nói”.
“Tốt, như vậy, ta cáo từ”.
Hạ Tầm về phía bọn họ gật gật đầu, quay người hướng về phía xe ngựa nhà mình ngừng ở xa xa đi đển, ánh mắt âm trầm của Lưu Húc từ trên vai hắn chậm rãi rơi xuống dưới chân hắn, Hạ Tầm bước chân rất trầm ồn, ở trên đường đất lầy lội một bước một dấu chân, khoảng cách mỗi một bước hầu như đều như nhau.
Hạ Tầm bình tình đi đến trước xe ngựa nhà mình, trước dậm chân, lúc này mới cất bước trèo lên xe, Hạ Tầm lên xe xong, quay đầu lại nhìn về phía Lưu Húc cùng An Lập Đồng, thấy bọn họ đang ở xa xa nhìn hẳn, liền đưa tay có ý chào, tiếp đó khép lại ô che, nhẹ nhàng hất lên. Giọt mưa rơi ở trên lá cỏ xanh, cây cỏ bị ép tới có chút khè cong xuống, tiếp đó liền ra sức vùng thoát khôi những giọt nước này, lại bật iên trở lại.
Hạ Tầm đã đi vào thùng xe...
Rành Tử Kỳ đang ngồi ở trong xe, Hạ Tầm lên xe liền hướng về chỗ ngồi mà ngồi xuống, nhắm mắt lại. Bành Tử Kỳ thấy hắn từ khu mộ đi ra, tâm tình có chút nặng nề, cho nên lẳng lặng ngồi ỡ đó, cùng không có quấy rằy hắn. f
Hạ Tầm khẩn trương suy tư, vừa rồi khi Lưu Húc quan sát hẳn, hán trong lúc ung dung thản nhiên cùng quan sát phản ứng của Lưu Húc cùng An Lập Đồng. Hiện tại xem ra, An Lập Đồng không hề có tố chất cùng giác ngộ nên có một nhân viên tìnVi báo, hắn căn bản chính là một thương nhân từ đầu đến chân, mà Lưu Húc...
Hạ Tầm có chút cau mày lại, Lưu Húc hiển nhiên là đối với hắn sinh ra hoài nghi, dù sao Trương Thập Tam cùng Phùng Tống kỳ đều là sau khi hắn xuất hiện mà iy kỳ tử vong, nếu như hắn ià Dương Văn Hiên chân chính, Lưu Húc chưa chắc sẽ có lòng nghi ngờ hán, mà hắn hết lần này tới lần khác lại là đồ giả mạo, hắn có động cơ.
“
Làm sao bây giờ?” Hạ Tầm khẩn trương suy tư. Rất lâu sau đó, chân mày đang cau lại dần dần giãn ra, Lưu Húc dù có lòng nghi ngờ, cùng chỉ ià một tiểu nhân vật không có ý nghĩa. Trương Thập Tam cùng Phùng Tây Huy như vậy nhân vật, đều thần không biết quý không hay mà mất mạng trong tay ta, chỉ ià một Lưu Húc, có thề làm gì được ta?
Nhanh, phải nhanh lên!
Hắn từ huyện Dương Cốc trở về, tại Hoàng Hà trên đỏ ngang đã nghe người ta nói qua, đương kim hoàng thượng long thể bất an, đã cho Hoàng thái tôn thay quyền chính vụ. Hạ Tầm không nhớ rõ tử kỳ chính xác của Chu Nguyên Chương, nhưng lại biết Hoàng thái tôn Chu Duần Văn nhiếp chính, thì có ý nghĩa Chu Nguyên Chương tử kỳ đã không xa. Mà Chu Nguyên Chương một khi băng hà, ý vị như thế nào?
Ý nghĩa tước phiên lập tức bắt đầu.
Chu Duần Văn đối với các thúc phụ của hán một mực lòng mang kiêng kị, khi hắn còn chưa có kế vị, đã io lắng làm sao thu thập những thúc phụ này, hắn thậm chí cùng hoàng gia gia của mình tham thảo qua vấn đề này, đáng tiếc Chu Nguyên Chương cùng không có cho hắn một đáp án, cần thiết nào, ngược lại hỏi hắn nếu như các thúc thúc nổi iên dã tâm, hắn sẽ làm thế nào. Chu Duần Văn trả lời phi thường cơ cảnh, phù hợp với ấn tượng hiếu thê nhân hậu của người ta đối với hán, hắn nói: “Dùng đức để xử lý, dùng lề để làm việc. Như không thể, thì tước đất phong, còn không thề, thì phế đi, nếu quá mức thì cử bính chỉnh phạt”.
Chu Nguyên Chương rất hài lòng, đáng tiếc, nói lời này chỉ là Chu Duần Văn ở trước mặt gia gia giả trang ngoan hiền mà thôi, sự thực ià: Chu Nguyên Chương vừa mới chết một tháng, thi cốt chưa lạnh, không thấy chư vương có chút phản ứng, Chu Duần Văn đã không thể chờ đợi được đối với các thúc phụ động thủ. Hẳn đã không có biểu hiện ra đức hạnh của hán, thi triển lề chế của hẳn, cùng không có áp dụng thủ đoạn ôn nhu “tước giảm phiên, xoá hộ vệ, lưu vương tước”, mà ià trực tiếp ra tay bắt người.
Một đạo chiếu thư, Hiền Lương Chu vương Chu Thu nhập lao ngục, Lại một đạo chiếu thư, Đại vương Chu Quế bị giáng chức thành thứ dân.
Ngay sau đó Tề vương, Dân vương cùng đều toàn bộ bị giáng thành thứ dân, Tương vương tinVi tìnVi bướng binh, không chịu tiếp nhận bị lưu đày đến nơi hoang vu, cả nhà châm lửa tự thiểu. Chu Duần Văn nói rõ trừ hắn ra, các gia đình hoàng gia khác toàn bộ đều bị cách chức thành thứ dân.
Thu thập năm thúc thúc, Kiến Văn đế tin tưởng tăng nhiều, ma đao soàn soạt, bắt đầu kiếm chỉ Bắc Bình. Yến vương thấy tình thế không ốn, đem tất cả đứa con của mình toàn bộ đưa vào kinh làm con tin để thể hiện trung tâm, Chu Duần Văn lại vẫn không bỏ qua, dựa theo kế hoạch vài vị đại thần tâm phúc, từng bước bức ép. Rốt cuộc, không cam lòng “quân xử thần tử thần không thề không tử” Chu iăo tứ bạo phát, dẫn tám trăm thân binh cùng những người thu thập từ bốn biển, cùng hơn mười vạn binh mã của hoàng đế bắt đầu một hồi chiến tranh mặc cho ai nhìn cùng đều thấy tuyệt không cóphần thắng, chiến dịch Tình Nan từ đó mà khai hòa.
Trong chiến tranh, thanh đao vô cùng sắc bén cẩm Y vệ này vốn nên rất có tác dụng, nhưng mà Hạ Tầm hiểu rằng, một khi Kiến Văn đế đăng cơ, Cẩm Y vệ càng không khả năng Đông Sơn tái khởi, bởi vì Kiến Văn đế từ nhỏ tiếp nhận là giáo dục nho giạ, hán yêu mến trọng dụng là văn thần.
Nếu như hắn trọng dụng là Dương Đào, Dương Sĩ Kì, Dương Vinh, Hạ Nguyên Cát, Kim ấu Tư, Vương Ngầu, Giải Liệp những người có tài thao lược này, như vậy khi Yến vương Chu Lệ từng bước một đi về phía cường đại, thì những chính trị gia coi trọng kết quả còn hơn coi trọng thủ đoạn này có lẽ sẽ khuyên hán bắt đầu dùng cẩm Y vệ. Đáng tiếc là, hắn trọng dụng ià Hoàng Trừng, Tề Thái, Phương Hiếu Nliụ một ioại văn không thể an bang, võ không thể định quốc này, chỉ biết ôm đạo đức đại nghĩa nói bốc nói phét, bọn họ tuy trung tâm, nhưng bọn họ chỉ có trung tâm, mà không năng iực.
Bởi vậy, Hạ Tầm tinVi tường hiểu rõ, chỉ cần kéo dài tới Chu Nguyên Chương quy thiên, Kiến Văn đế lập tức sê đối với chư vương ra tay, hơn nữa căn bản không cần cẩm Y vệ chế tạo lý do phạm tội gì, hắn tùy ý bố trí một số tội danh, hạ một đạo chiếu thư, sẽ đem Tề vương cách chức làm thứ dân, Cẩm Y vệ kế hoạch đến lúc đó mất đi mục tiêu chấp hành. Tiếp đó đến đại chiến Tình Nan, thế lực triều đình đem không ngừng trùng tân tố hợp, Cẩm Y vệ cùng sẽ không quan tâm đến những quân cờ ném đến Thanh châu này.
Khi đó, mình có lẽ sê như là Tây Môn Khánh vậy, ở trong này ẩn núp xuống cả đời.
Kết quả này rất không tồi, có thể ẩn mãi cùng là một loại hạnh phúc.
Bởi vậy, hán hiện tại có hai việc muốn làm, một là kéo, kéo dài tới Chu Nguyên Chương quy thiên, Chu Duần Văn làm khó dề, Hai là thoát, nhanh chóng thoát ly, cùng Tề vương phân ra giới hạn, miền cho Kiến Văn đế tước phiên, đem hắn xem như là tâm phúc của Tề vương một mè bát vào. Lưu Húc này không đáng để lo, như vậy tínVi lực chủ yếu của hắn kế tiếp phải đặt ỡ:
Đem thời gian bốn năm cẩm Y vệ dùng, mới làm cho Dương Văn Hiên tranh thủ làm người bên cạnh Tề vương, dùng thời gian nửa năm chuyển nhượng ra ngoài. Như vậy mà nói, hắn phải tìm một sự giúp đỡ, một người chịu nhận tiếng xấu thay hắn.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan