Cẩm Y Dạ Hành (Dịch Full)

Chương 55 - Chương 55: Hứa Hôn Từ Bé.

Chương 55: Hứa Hôn Từ Bé.
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 55
Hứa Hôn Từ Bé. Chương 55: Hứa hôn từ bé.
Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip. vandan

Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu

Trời mưa, Dược phô Sinh Xuân đường sinh ý khách không nhiều lắm. Hôm nay vị thầy thuốc tọa đường kia đã đi dự hôn lề vãn bối, Canh viên ngoại vén tay áo đích thân ra ngoài bắt mạch cho bệnh nhân. Y thuật của hẳn là từ sau khi ỡ rể Tôn phủ mới học, tuy không tinVi là cao minh nhưng cùng tạm được.

Đến xem bệnh bốc thuốc chính là Thanh châu phủ nha Chiếu ma quan Ngô Huy Quang Ngô đại nhân. Ngô đại nhân đặt tay trên chiếc gối kê, một bên để Canh viên ngoại xem mạch, một bên bực tức nói: “Từ lề tang Phùng Kiểm giáo đến giờ, hai ngày này lòng ta có chút buồn bực, ngươi xem cho ta một chút”.

“Đại nhân xin đừng lo nghĩ nhiều, vẫn là bệnh cù đã nhiều năm, muốn thoáng cái chừa khỏi khả năng cùng không lớn, bất quá làm cho bệnh từ từ khỏi thì dề dàng. Đại nhân gặp chuyện gì cùng xin hãy buông lòng tâm tư, thì bệnh này cùng đã khỏi một nửa rồi.”

“Biết rồi biết rồi! Đạo lý này ta đương nhiên rõ ràng”.

Ngô đại nhân nói: “Nhưng ta là người yêu thích sự chân thật, một khi gặp chuyện thì không thể nhịn được. Hôm nay tại tang lễ Phùng kiểm giáo, gặp phải tên hòa thượng căn bản không biết niệm kinh kia, ta thật sự tức khí, còn cùng hắn lý luận một phen. Nghĩ tới mà lòng lại thấy chua xót. Phùng kiểm giáo làm việc trầm ổn cả đời, tại nhiệm vụ luôn cùng người giừ hòa khí, ià người tốt mà nói chết ià chết, mà chết thì chết rồi, tang lề lại keo kiệt vậy. Hòa thượng đến niệm Văng sinh chú cùng niệm sai, vậy làm thế nào mà đầu thai chuyển thế được”.

Canh Tân rút tay về, bát đầu kê toacầm bút viết chừ, một bên kê phương thuốc, một bên vẫn không ngẩng đầu lên nói: “Nghe nói Phùng kiểm giáo là bất ngỡ nửa đêm bị đau bụng, cố gáng giãy dụa thế nào, vô ý làm đồ ngọn đèn thành ra hòa hoạn lớn? Ài, nhiều năm tích súc vậy mà toàn bộ bị thiểu sạch. Nếu không được đại nhân cùng với vài vị đồng liêu giúp đỡ, bằng không mua quan tài cũng là khó khăn. Đại nhân cùng không dề dàng gì, như vậy đã là hết lòng rồi. Chính là sính tử do mệnh, phú quý tại lão thiên”.

Ngô Huy Quang bĩu môi nói: “Nói đua bụng là đau bụng à”.

Hắn nhìn trái nhìn phải, thăm dò qua lại, thấp giọng nói: “Lão Canh à, ngươi là người chân thật, ta tiết lộ cho ngươi biết nhưng đừng có tiết iộ ra bên ngoài, Phùng Kiểm giáo là bị người ta...”

Hắn hung hăng vung chưởng như đao chém xuống một nhát, hắc hắc nói: “Rắc một cái là người chỉa làm hai đoạn, một người sống sờ sờ cứ như vậy mà chết”.

Canh Tân ngòi bút nhất thời run lên, vội ngừng bút, kinh ngạc nói: “Phùng Kiểm giáo là bị giết? Trời ơi, đây là án mạng đấy. Phùng Kiểm giáo là quan, giết quan chính là tạo phản. Sao có kẻ còn dám làm ra chuyện như vậy? Nếu ià bị giết, sao còn thông cáo ra ngoài chết do bệnh chứ?”

“Còn không phải là làm cho Tề vương gia làm náo loạn lên sao”.

Ngô Chiếu ma ghé đầu qua thần bí nói: “Bởi vì chuyện lần trước Dương Hiên gặp phải ám sát, Vương gia đem mấy vị phủ nha đại nhân gọi đến nghiêm khắc răn dạy một phen, còn nói xuống dưới, Vương gia muốn thay châu phủ nha môn chúng ta quản chuyện Thanh châu iần này. Hay, trước đó là ám sát, lần này cả quan viên nha môn châu phủ cùng bị giết. Nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì thế nào? Các đại nhân ăn nói ra sao? Chuyên này ta nói cho ngươi, nhưng ngàn vạn iần đừng có mà nói cho người ngoài biết”.

“Vang vâng vâng, đại nhân ngài yên tâm, lão Canh ta luôn giữ miệng. Chuyện đại sự trong lòng ta đều giấu được, tuyệt đối không nói lung tung ra ngoài”.

Canh Tân luôn miệng đáp ứng, lấy phương thuốc giao cho tiểu hỏa kế, Tiểu hỏa kế đi bốc thuốc, chỉa làm ba bao gói lại Cận thận mang đến. Canh Lương hai tay dâng lên cho Ngô Huy Quang, tiễn hắn ra đến tận ngoài mái hiên, vừa cười vừa nói: “Ngô đại nhân đi mạnh khỏe, gặp chuyện cứ thoải mái”.

Ngô Huy Quang mỡ ô nói: “ừm. Hôm nay đến Linh Lung sơn một chuyến, ta cùng thật cảm khái. Người chết như đèn tắt, là xong hết mọi việc. Còn sống thì vẫn phải sống cho tốt... ”

Canh viên ngoại khép tay áo đứng dưới mái hiên, nhìn theo bóng lưng của Ngô Chiếu ma, tâm khè động: “Giết người? Giết người sao... Kẻ khác có thể giết người, ta vì sao lại không thể giết? Người chết như đèn tắt, là xong hết mọi việc”.

Canh viên ngoại hai tay khép trong tay áo đột nhiên nám chặt, bị chính ý nghĩ chưa bao giờ có của mình kích thích khuôn mặt đỏ lên, hơi thở gấp gáp: “Phùng kiểm giáo là quan. Vì trốn tránh Tề vương trách cứ, phủ nha ngay cả cái chết của Phùng kiểm giáo cùng giấu diếm, huống chỉ Dương Húc vốn ià một sinh đồ. Không riêng gì hắn, còn có tiện nhân kia, còn cả tiểu tiện nhân nữa. Nếu ta có thể đem tất cả bọn chúng giết chết... ”

Canh viên ngoại kích động đến run rẩy: “Ta chẳng những có thể trà thù nỗi nhục kia, từ nay về sau cùng có thể nểm thử mùi vị đương gia chân chính rồi. Giở đây Thanh châu có một thích khách vô tung vô ảnh, quan phủ lại kiêng kị không đưa ra tin tức làm lòng người bất an. Cái này... chính ià cơ hội trời cho...”

Canh viên ngoại càng nghĩ càng kích động, khóe miệng mơ hồ xuất hiện nụ cười có chút dừ tợn. Lúc này Lê Đại Án khập khiễng quay trở lại, vừa thấy bóng dáng của hán, Canh viên ngoại lập tức nhám mắt lại, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng tê liệt, chậm chạp quay trở lại dược đường.

Đối với Hạ Tầm mà nói, thời gian tiếp theo vô cùng bình tình. Hắn

“Cái gi?”

ngoại trừ quản lý việc làm ăn của mình, thì bắt tay vào xem xét tiếp nhận người thay mình, đồng thời tận khả năng chuyển nhượng, bán sản nghiệp của mình. Mà tất cả cái này đối với bên ngoài ià nói muốn về Giang Nam thành hôn, đối với Tề vương đại biểu trung tâm, nói là đi Bắc Bình vì Tề vương chọn mua da lông gân thú.

Hạ Tầm đã đem chuyến đi Dương Cốc bẩm báo lại kỳ càng với Tề vương. Việc tại huyện Bồ Đài xuất thủ cứu người cùng không giấu diếm, còn thuận miệng nhắc đến việc đánh nát tấm yêu bài. Một khổi bài Tề vương tự nhiên ià sẽ không để trong lòng, chỉ ià nghe nói đến việc phải chờ tới trời đông giá rét mới có thể giải quyết vấn đề da lông, gân thú thì không khỏi có chút thất vọng.

Mà việc của hán cùng đang vận động gấp gáp, tại phương diện này cùng đã xuất ra một số tiền lớn, tạm thời không có tiền chỉ cho vấn đề này. Hắn không ngỡ tiền vốn thu mua da lông, gân thú... Hạ Tầm đã chủ động thay hắn ra mặt. Dưới sự cảm động, đối với chuyện Hạ Tầm phải về Giang Nam thành hôn, Tề vương khẳng khái đáp ứng.

Bởi như vậy, khi Hạ Tầm đề cập muốn tuyển chọn một người khi hắn không có mặt vì Tề vương quản lý chuyện làm ăn thì cùng thuận lợi được thông qua. ứng phó Tề vương hài lòng, vài ngày kế tiếp Hạ Tầm bắt đầu thu xếp nguồn tiêu thụ sát thép. Cùng may hẳn trước kia dù chưa trài qua buôn bán, nhưng cùng không phải là đối với làm ăn hoàn toàn không biết gì. Bất quá có cao thủ quản lý như Tiếu Kính Đường theo bên cạnh hỗ trợ, trải qua vài ngày bận rộn, chuyện rốt cuộc cùng đã ốn. Chuyện làm ăn của Dương Hiên đã đi vào quỳ đạo. Vài đại chưởng quỳ dưới tay đều là nhân tinh, căn bản không có việc mà hắn phải tự mình làm. Có chương trình, có phương pháp, tất nhiên sẽ có người đem việc làm ăn của hắn quản lý thỏa đáng.

Tiếp đó, Hạ Tầm khi cùng bằng hữu uống rượu bàn chuyện làm ăn thì iộ ra tin tức mình muốn mùa xuân sang năm hồi hương một chuyến. Tiếu Kính Đường từ miệng người ngoài nghe được tin tức này, nhất thời vui mừng như điên, iập tức vội vã đi tìm đại thiểu gia. Vừa thấy hắn liền ião lệ tung hoành nói: “Thiếu gia rốt cuộc chịu trở lại cố hương, thiểu gia chịu thành gia iập nghiệp, ião Tiếu cũng yên lòng. Bao nhiểu năm, bao nhiểu năm chưa có trở về...”

Trước đó thông qua Trương Thập Tam miêu tả, Hạ Tầm cảm giác được, tựa như cha con Dương Đinh Khôn, Dương Húc cùng gia tộc bọn họ có một số ân oán mà người ngoài không biết. Hắn lại nhớ rất rõ, khi hắn chính thức thế thân Dương Hiên đi vào Dương phủ, Tiếu Quản sự từng nói qua với hán, muốn hắn nhanh chóng giải quyết chuyện chung thân đại sự, áo gấm về nhà, cưới một nương tử. Thoạt nhìn Dương Húc cùng phía cố hương quan hệ phi thường phức tạp.

Mà tất cả chân tướng mọi việc, trước mắt chỉ có Tiếu Quản sự mới có thể hiểu rõ ràng. Hạ Tầm đã muốn đi Giang Nam, đối với ân oán của Dương Gia trước hết phải rõ ràng mới được. Đối với vị hôn thể cho đến hiện tại hoàn toàn không biết gì cả kia, trong lòng hắn cùng tràn ngập tò mò, thế ià hắn lập tức nhẹ lời khuyên giải: “Tiếu thúc đừng khóc, đây là chuyên tốt. Người cần gì phải thương tâm”.

Tiếu Kính Đường lau nước mắt nói: “Đúng vậy. Đúng vậy. Lão Tiếu đây ià cao hứng, cao hứng”.

Hạ Tầm kéo hán ngồi xuống nói: “Tiếu thúc. Phụ thân trước kia khi nói về chuyện cù ỡ gia hương thì đều ià không nói rõ. Khi đó Hiên tuổi nhó, cùng không nhớ được nhiều, hôm nay đã có ý định trở về, Hiên muốn nghe Tiếu thúc Cận thận nói lại chuyện về nhà chúng ta. Chúng ta trở về gia hương, thì cùng phải gặp phụ lão trong tộc, đến lúc đó, cùng phải biết đối đãi như thế nào cho đúng mực. Còn có vị hôn thê của ta, trước kia cùng...”

Hạ Tầm nói như vậy, cùng đã sớm định sẳn ý nghĩ trong đầu. Phụ thân Dương Hiên qua đời từ năm năm trước, cho dù là trước khi chết một năm mới giao cho đứa con ân oán cùng gia tộc, iúc đấy Dương Hiên bất quá mới mười sáu tuổi, nói một câu tuổi nhỏ không rành thế sự miền cường cùng có thể qua loa tắc trách. Tiếu quản sự giờ đã nhận định hắn đúng là thiếu gia nhà mình, nơi này nói chuyện mặc dù có chỗ sơ xuât, cùng không bởi vậy khiến cho lão nổi lên lòng nghi ngờ.

Tiếu Kính Đường quả nhiên không có hoài nghi, trên thực tế Dương Húc ià còn nhó nghe phụ thân nói về ân oán cùng gia tộc, về sau dần dần lớn iên, phụ thân ngược lại không hề nhắc tới việc này, chỉ có điều tuy hắn không rõ tình hình kỳ càng, Dương Hiên thực sự rõ ràng cha con mình cùng phía gia tộc có khúc mắc rất lớn, bởi vậy không thích nhắc tới chuyện quê quán.

Vừa nghe Hạ Tầm nói, Tiếu Kính Đường vừa kích động vừa chua xót nói: “Đúng vậy. Khi thiếu gia vẫn còn bé nghe lão gia ngồi uống rượu, ngẫu nhiên nhắc lại một số chuyện cố hương. Thiếu gia từ nhó hẳn đã biết lão gia chịu ủy khuất lớn từ tộc nhân, từ đó trở đi cùng không đề cập đến chuyện gia hương nữa, ngay cả hồi hương đón dâu cùng trì hoãn. Thiếu gia làm vậy rất không nên a! Sau này nên đối đãi cho tốt với thiểu phu nhân mới đúng”.

Nói đến người này, hán thở dài: “Thiếu gia từ nhô đã rời xa cố hương, nhiều năm rồi cùng không cùng bên kia có liên iạc gì. Thiếu phu nhân trong nhà cùng không biết thiếu gia ngài là sống hay chết, giờ ỡ nơi nào. Cùng may, ião nhớ rõ thiếu gia năm tuổi định hôn sự, sáu tuổi rời gia hương. Khi đó thiểu phu nhân cùng vừa vặn mới ra đời, năm nay cùng vừa đến tuổi cập kê. Có hôn thư ở đây, trong nhà thiểu phu nhân cùng sẽ không sớm chọn vị hôn phu khác cho nàng”.

Hạ Tầm nhịn không được hôi: “Tiếu thúc. Vị thê tử chưa qua cứa kia của ta, người hiểu được bao nhiểu?”

Tiếu Kính Đường mỉm cười nói: “Lão Tiếu theo lão gia đến Thanh châu, thiếu phu nhân vẫn còn là một tiểu oa nhi đang bú mẹ, sao lão Tiếu có thể rõ ràng về chuyện thiểu phu nhân. Nhưng về gia đình của thiểu phu nhân, lão Tiểu cùng biết, thiếu phu nhân nhà chúng ta, là chân chân chính chính khuê nữ gia đình thế gia vọng tộc”.

Tiếu Kính Đường khê nhếch miệng, vẻ mặt vinh quang nói: “Đây chính ià người của Trần Quận Dương Hạ Tạ thị!”

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan
Bình Luận (0)
Comment