Chương 78: Mộng Trung Nhật Nguyệt Trường (5b)
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 78
Mộng Trung Nhật Nguyệt Trường (5b)
Chương 78: Mộng trung nhật nguyệt trường (5b)
Canh Tân đầu đau như muốn vỡ tung, cơ nhục bộ mặt bởi vì mất đi khống chế, luôn không tự chủ được run rẩy, cho nên thần sắc có vẻ đặc biệt dữ tợn, khóe miệng đã có nước dãi chảy ra, tuy nhiên hắn vẫn rất tỉnh táo, hắn đã từng hướng về phía người mua thuốc Vân Nam kia cận thận hỏi thăm qua dược tính cùng tình hình phát tác của Khiên Cơ độc này, biết mình đã không kịp, hiện giờ uống thuốc giải chỉ cầm cự thêm chút thời gian, nhận càng nhiều đau đớn.
Hắn vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Tại sao tất cả lại biến thành thế này? Vốn kế hoạch đã không có kẽ hở, hết lần này đến lần khác lại xuất hiện thích khách, thích khách ở đâu không đến lại là người trong phủ, kết quả biến thành kết cục tự mua dây buộc mình”.
“Ta không cam lòng! Không cam lòng! Cho dù phải chết, ta cùng muốn... Nhìn bọn họ chết trước!”
Không biết lấy đâu ra sức lực, Canh Tân đột nhiên đứng dậy, ra sức giãy khỏi tay hai lang trung, ánh mắt trừng trừng nhìn xung quanh, khàn giọng hỏi: “Mới chết một ngươi? Mới chỉ chết một người?”
Hắn lảo đảo bước hai bước về phía trước, nhìn thi thể Đỗ Thiên Vĩ rồi lại nhìn Tôn Tuyết Liên đang uể oải ngồi trên ghế quát: “Ngươi không chết? Ngươi vì sao không chết?”
Tôn Tuyết Liên trợn to hai mắt, nhìn nam nhân cùng giường chung gối cùng mình hơn mười năm lại như một người xa lạ này, nàng đột nhiên rõ ràng tất cả mọi điều: “Ta không chết, ta đã uống giải dược! Ta sẽ không chết, chính là ngươi, ngươi vì sao..
Canh Tân giận tím mặt, hai tay đưa lên muốn bóp cố nàng, nhưng gân mạch hắn tự nhiên co rút làm cơ thể cuộn tròn lại, cả người mất cân bằng ngã rầm một cái xuống đất, hắn cứ quái dị như vậy nằm ở trên mặt đất, hai tay vẫn đang không ngừng co duỗi, ý chí và độc tố tranh giành quyền khống chế thân thể, gầm lên: “Tại sao có thể? Ngươi tại sao lại không chết? Ta đã hao tồn tâm cơ, tính toán rất nhiều, ta muốn giết sạch tất cả các ngươi, ngươi tại sao lại không chết?”
Mặt hắn vặn vẹo, mỗi câu nói phát ra khóe miệng cùng run rẩy méo mó, người trong phòng nhìn thấy mà kinh hãi không thôi.
Canh Tân gắng gượng đứng dậy: “Ngươi tại sao lại không chết? Ông trời thật không có mắt, ta muốn độc chết tất cả các ngươi, kết quả.., kết quả chỉ độc chết một tên phế vật!”
Hắn hít thở dồn dập, đầu hắn từ từ ngẩng lên ánh mắt nhìn xung quanh vài vòng, sau đó đột nhiên cười ha hả điên cuồng nói: “Không đúng, không đúng, hắn đã chết, nhất định hắn đã chết, Dương Húc cấu tặc đã chết, ha ha ha ha... Dương Húc nhất định đã chết. ít nhất ta giết được gian phu của ngươi, ha ha ha.
Diệu Thương vừa mới tập trung người trong phủ chạy về vừa kịp nghe thấy những lời này, mặt nàng lập tức trắng bệch không còn chút máu: “Văn Hiển ca ca... Hắn làm sao biết ta và Văn Hiển ca ca.., không đúng, chuyện này có liên quan gì đến việc hắn muốn hạ độc giết người?”
Diệu Thương nhìn Canh Tân đang điên cuồng, rồi nhìn sang mẫu thân mặt mũi xanh xao, trong lòng tự nhiên xuất hiện một dự cảm xấu, nhưng nàng không muốn tin, phải nói là không dám tin, sự thật so với tràng diện trước mắt càng làm cho nàng khó có thể tiếp nhận.
Canh Tân lại hét thảm một tiếng, cả thân thể còng xuống, dần cuộn lại thành một khối tròn, hắn không nhìn thấy trước mặt mình là ai, trong lúc đang đau đớn vẫn có thể nghĩ đến điều làm hắn cảm thấy thống khoái nhất: “Ta đã giết được Dương Húc, ha ha ha.., ta không phải phế vật... ít nhất ta.., ta đã giết một tên.., ta không... Là phế vật.
Hắn tay chân co lại, hai mắt trợn trừng lên, khóe miệng vẫn mang theo một tia nhe răng cười, chậm rãi hộc ra một hơi cuối cùng.
Trong phòng ngoài phòng ai nẩy đêu choáng váng, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, một người trong số những người vừa được Tôn Diệu Thương gọi đến tự nhiên khóc lớn, đó là phụ thân của Canh Tân: “Con ơi! Con ta! Vi phụ còn chưa chết, sao con có thể bỏ phụ thân đi trước! Con ta!”
Hắn giãy dụa muốn nhào tới nhưng không ai đẩy xe lăn giúp, Canh phụ tự dùng sức mình đấy xe, thân thể ngã rầm xuống đất, dùng hai tay bỏ vào trong phòng khóc lóc: “Con ơi! Con tại sao có thể ngu ngốc như vậy, nghĩ ra biện pháp này? Con ơi, đều do cha không tốt, đều do ta không tốt, ta không nên nói với ngươi những lời kia.
Hắn ôm lấy thi thể Canh Tân khóc lớn, đột nhiên hắn lại dùng tay hung hăng cào lên mặt mình, tựa như người điên vậy, tất cả mọi người nhìn thấy lão điên tóc tai bù xù này, bọn họ bị liên tiếp ngoài ý muốn này khiến cho cùng muốn nổi điên.
Lúc này An mập vỗ tay xuống ghế đứng dậy quát: “Dương Húc! Dương Húc! Các ngươi có nghe hắn nhắc đến Dương Húc không? Nhanh đi cứu Dương Húc! Nếu trễ thì hắn chết mất, Tôn gia đây là làm cái gì, tạo nghiệt gì... ôi... Bụng ta đau quá.
Như Nguyệt
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan