Chương 80: Nhân Sinh Trường Hận Thủy Đông (1 2)
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 80
Nhân Sinh Trường Hận Thủy Đông (1 2)
Chương 80: Nhân Sinh Trường Hận Thủy Đông (1 2)
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ- 4vn. eu
.
“Các vị, các vị, xin yên lặng một chút, xin mọi người bình tình một chút!”
Hạ Tầm đứng ở trước cửa lớn Tôn phủ. giang ra hai tay, ngăn trở thân nhân người chết muốn đánh sâu vào cửa phủ, lớn giọng hô: “Nhà các người có người chết thảm, các người bi thống thương tâm không thể tránh được, nhưng tục ngữ nói oan có đầu, nợ có chủ, các người vây quanh Tôn gia như vậy, khi dễ một đôi nữ tử yếu đuối, có thể giải quyết vấn đề sao? Mọi người không nên vọng động, có chuyện gì, chờ người châu phủ nha môn đến đây, nhất định sẽ giải quyết cho mọi người”.
Một người lớn giọng nói: “Chính bởi vì oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta mới tìm đến Tôn gia, nếu không phải tại Tôn gia, thúc thúc của ta làm sao phải chết?”
Hạ Tầm nói: “Nhưng ngươi phải biết, tôn gia cùng là người bị hại, chú rể Tôn gia vừa mới trúng độc chết, Tôn phu nhân trúng độc suýt nữa vong mạng, tối qua nếu không nhờ Tôn phu nhân kịp thời phái người tìm đến nhà các vị đưa túi, hôm nay nằm ở đây không chỉ bảy tám người, mà sẽ là mười bảy mười tám người. Người hạ độc là Canh Tân, hắn muốn độc chết toàn bộ người trong Tôn gia, các vị là người ngoài cuộc vô tình hứng chịu tai bay vạ gió, từ đó suy ra, tất cả mọi người đều là người bị hại, mọi người tàn sát lẫn nhau chăng phải sẽ để hung thủ dưới cửu tuyền cười ra tiếng sao? Các vị, kính xin lý trí một ít, tỉnh táo một ít”.
Đám người bắt đầu xì xào bàn tán:
“Hắn là ai vậy?”
“Hắn là sinh đồ Dương Húc, nghe Tam nhi nhà ta nói, chỉnh vì hắn và Tôn phu nhân cấu kết với nhau, canh Tân bị cắm sừng nên mới tức giận đầu độc...”
“Ta tại sao nghe nói là cùng tiểu thư Diệu Thương Tôn gia?”
“Loạn hết cả lên. Ai mà biết được”.
Lại có người hô: “Cữu cữu ta chết chăng lẽ lại bỏ qua? Đang yên đang lành đến uống rượu mừng tự nhiên mất mạng, nghe nói tên họ Canh cùng uống thuốc độc tự sát? Hung thủ đã chết, việc này cứ như vậy bỏ qua sao?”
“Không thể bỏ, không thể bỏ qua được”.
Hạ Tầm đánh trúng tâm trạng mọi người liền nói tiếp: “Hung thủ đã chết, người cùng đã chết, Tôn gia có liên quan nhưng, không thể kéo thêm người vô tội đền mạng! Những người chết oan, Tôn gia sẽ bồi thường thỏa đáng.
Dương Húc ta cam đoan với mọi người, đợi quan phủ điều tra xong vụ án này, các vị gia quyến thân thuộc của người chết nhất định được bồi thường rất dày, mọi người nếu ý nghĩ nóng lên làm ra chút ít chuyện quá kích, bồi thường được hay không còn chưa nói, còn phạm vào chuyện này, đó là không cần tự chuốc khổ vào người?”
Lại có người hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì quyết định thay Tôn gia? Chuyện của Tôn gia ngươi có thể làm chủ?”
Hạ Tầm vỗ ngực cao giọng nói: “Làm chủ được! Tôn gia từng mượn Dương mỗ một khoản tiền, Dương mỗ sẽ dùng khoản tiền này cam đoan, những người có gia quyến chết sẽ được đền bù thỏa đáng! Tôn gia nếu không trả tiền. Dương mỗ sẽ trả!”
Diệu Dặc ở sau bức tường nghe Hạ Tầm nói chuyện, đột nhiên tức giận nghiến răng nghiến lợi định xông ra ngoài, mấy người trong nhà lập tức ngăn cản, họ sợ cánh cửa mở ra gia quyến người chết sẽ ùa vào bên trong, hậu quả khó có thể tường tượng.
Nhưng khi nghe thấy Hạ Tầm nói những câu sau. Nàng lại cảm thấy mình chăng còn sức lực, nàng hận Dương Húc nhưng nàng hiểu rằng tình cảnh Tôn gia lúc này không cho phép nàng làm theo cảm tính, nghĩ đến đây hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Một tiểu nha đầu khờ khạo không am hiểu thế sự, qua một đêm tựa như đã trưởng thành...
“Ta không cần những đồng tiền dơ bẩn của ngươi, ta cần mạng cha ta!”
“Trả tướng công cho ta!”
Thân nhân người chết có nhiều loại, có người quan tâm đến tiền bồi thường để lo cho cuộc sống sau này, Hạ Tầm vừa nói bồi thường liền đả động đến nhiều người, nhưng lại có những người không chịu chấp nhận tiền bồi thường, nhìn thấy Hạ Tâm ngăn chặn trước cửa, lại nghe nói Canh Tân hạ độc hại người là vì hắn, những người kia nhất thời chuyến cừu hận sang người Hạ Tầm định xông lên đánh, nhưng mà Hạ Tầm phân hoá đã có hiệu quả, bọn họ ngược lại nhận lấy rất nhiều người một nhà cản trở cùng khuyên giải, hiện trường loạn thành một đoàn.
Mắt thấy không thể vọt tới trước mặt Hạ Tầm, những người buôn bán nhỏ vác rổ đến xem náo nhiệt, bị những người này cướp đi, cái gì trứng gà, cải trắng gì gì đó, đố ập xuống hướng về phía Hạ Tầm mà ném tới.
Đúng lúc này, chỉ nghe như một tiếng hét lớn sét đánh: “Con mẹ nó tự nhiên gây chuyện! Đã chết người sao? Đã chết người thì làm sao? Con mẹ nó ai mà trường sanh bất lão, đứng ra cho lão tử nhìn xem! Bị người giết? Ai giết tìm người đó, khi dễ lão nương nhà người ta cùng là bị hại, đi khắp thiên hạ cùng không có cái lý này! Ai dám lại gây chuyện, thì phải xông qua lão tử!”
Theo một tiếng hét lớn này, một tráng hán như tháp sắt quơ cánh tay vọt đến, đám người dày đặc bị hắn chen chúc đến nghiêng trái ngả phải, khí thế này thật làm cho người ta sợ hãi.
Chu Bằng! Người này đúng là Giáo đầu võ quán Chu Bằng lúc trước nhận lời mời võ sư đến Dương gia, am hiểu ngạnh khí công.
Một hiếu tử tức giận không chịu nỗi, tay cầm cây cậy tang vung lên đánh vào đầu hắn, Chu sư phụ không thèm né tránh, cây gậy đập vào đầu hắn kêu lên một tiếng rắc liền gãy làm đôi, hiếu tử kia bị dọa cho giật nảy mình, chu sư phụ khinh miệt trừng mắt nhìn hắn, một nhát đoạt lấy nửa thanh gậy tang trong tay hắn quát: “Tiểu tử, ăn không đủ sao, chỉ có chút nhiệt tình như vậy sao?”
Nói xong mở ra cái miệng như bồn máu. Nghe rắc một tiếng, đem cây gậy trở thành như cây mía mà cắn cho nát bấy, vị hiếu tử kia thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Ngay sau đó giữa không trung một tiếng người như ưng vang lên, một người như đại bàng từ đinh đầu đám người tiến đến, chân vừa đạp đất. Hai tay duỗi ra, giống như một con diều hâu nhắm người mà phệ, quát lớn: “Kẻ nào không phục, cùng Vân Vạn Lý ta thử một chút”.
Một đám người tự nhiên xuất hiện, rất nhiều người mặc trang phục võ quán, càng nhiều hơn nữa là đám lưu manh vô lại, nguyên một đám đội lệch mũ, cười toe toét, thái độ hung dữ, không ai bì nổi, trên tay lại càng không nhàn rỗi, vỗ vỗ vai hán tử này, sờ sờ đầu lão giả kia. Hễ xem thấy là mỹ nhân tuổi trẻ tuấn tú, cả thân thể đều dán tới.
Nhất thời dân chúng như thấy ôn dịch vội vàng chạy hết, bọn họ không để ý đến lý lẽ của Hạ Tầm, không sợ uy quyền quan sai, nhưng lại sợ nhất đám lưu manh vô lại coi trời bằng vung này, rốt cuộc Tôn phủ cùng được giải vây.
Hạ Tầm âm thầm thờ phào một hơi, trước mặt lại là một đôi mắt vui vẻ.
Bành Tử Kỳ khoanh tròn trước ngực, má lúm đồng tiền, thanh thi động lòng người đứng ở phía xa, vài sợi tóc tán lạc ở trên vầng trán tòa sáng của nàng, tăng thêm vài phần vũ mị.
Lúc này, Tri Phủ Tiêu đại nhân đội mũ quan nhanh như chớp chạy đến: “Không cần sinh sự, không cần phải đánh nhau, mọi việc có bôn quan làm chủ. Bản quan nhất định theo lẽ công bằng mà định đoạt, không nên động thủ!...”