Cẩm Y Dạ Hành (Dịch Full)

Chương 82 - Chương 81: Đi Tế Nam (1 2)

Chương 81: Đi Tế Nam (1 2)
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 81
Đi Tế Nam (1 2) Chương 81: Đi Tế Nam (1 2)
Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip. vandan

Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn. eu

Thu phong sắt sắt. Hoàng hiệp phiêu linh, khô thảo thê thê, nhân tại cao cương. (Gió thu hiu hất, lá vàng phiêu linh, cỏ khô héo úa, người ở trên đồi).

Một thiếu nữ vận bộ đồ đỏ thắm xinh đẹp đi phía trước, sau lưng nàng là một ni cô sắc mặt có phần tiều tụy mặc áo trắng, trước mặt hai người là một tòa miếu thờ thần linh, miếu rất nhỏ nhìn có vẻ thê lương.

Thiếu nữ vẻ mặt cô đơn, còn nữ ni bên cạnh nhẹ nhàng vân vê tràng hạt trên tay, trên môi nở một nụ cười không màng danh lợi.

“Kỳ Kỳ, con thật sự yêu mến nam nhân kia?” Nữ ni mỉm cười hỏi. Mặt nàng đã có vài nếp nhăn, nhưng mà lờ mờ vẫn nhìn ra bộ dáng thanh tà động lòng người lúc tuổi còn trẻ.

Thiếu nữ đúng là Bành Tử Kỳ đã đổi về nữ trang, nàng hơi lên tiếng:

“Con nói... Hắn ở quê đã có hôn ước, hơn nữa còn là Ô Y Tạ gia đã từng nối danh hiến hách mấy triều?”

Bành Tử Kỷ bĩu môi không nói gì.

Nữ ni quay người nhìn vào mặt nàng nói: “Như vậy mà nói, con làm sao tranh giành cùng người ta? Cho dù hắn thích con, con cùng không thể làm thể tử của hắn, con hiểu không? Kể cả hắn ở quê chưa từng đính hôn. Luận gia thế, hắn có gia cảnh giàu sang thân thế trong sạch lại là tú tài lão gia, con thì hoàn toàn khác, cả ngày múa đao múa thương, xuất thân thấp kém, hai người không thể kết thành phu thê, con hiểu không?”

“Ta biết hắn không phải là Dương Húc, hắn tên là Hạ Tầm. Hắn xuất thân thật ra so với con còn thấp hơn, đúng không? Ý nghĩ này con phải bỏ đi. Hắn chính là Dương Húc, mặc kệ trước kia hắn xuất thân như thế nào, con nếu không nhìn thấu điếm này, đó chính là tự mình tìm lấy phiền nào!”

Bành Tử Kỳ cúi đầu xuống, mùi chân nhẹ nhàng vạch xuống đất mấy đường không nói gì.

Nữ ni lại dùng giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng nói: “Ài! Đều là do gia gia của con, còn cả đám thúc thúc kia đều không tốt, con là nữ hài tử nhưng từ nhỏ bọn họ đã dạy con những chuyện gì? Đều là anh hùng hào kiệt chém chém giết giết, anh hùng hay đến như vậy sao? Hạ Tầm kia có tính là một anh hùng không?”

Bành Tử Kỳ đỏ mặt cãi: “Tại sao không phải? Anh hùng bất kể xuất thân thấp hèn. Ai nói đại anh hùng nhất định phải có võ công cái thế? Hắn có đảm đương, nói nghĩa khí. Hiệp can nghĩa đảm, chân thực nhiệt tình, vì một tiểu nha đầu Tiểu Địch mà có thể vứt bỏ hết công danh danh lợi, vinh hoa phú quý, vì giúp đỡ mẹ con Tôn Tuyết Liên, hai người chăng liên quan đến hắn, mà không sợ bị thân bại danh liệt xuất đầu hỗ trợ.

“Tốt! Tốt!”, nữ ni bật cười nói: “Nhìn con kìa, cô cô chỉ nói hắn một câu không phải, con đã chu cái miệng nhỏ lên mà cãi rồi, lần đầu tiên cô cô thấy con bảo vệ cho một người nhiệt tình như vậy”.

Bành Tử Kỳ mặt đỏ bừng, có phần xấu hổ nói: “Cô cô..

“Dạ

“Con...

Nữ ni xoay người nhìn sang phía tây con đường, nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi lẫm bẩm: “Nhưng.., kỳ Kỳ à, con dù sao cùng chỉ làm thiếp, đây là đại sự liên quan đến cả đời người, con hiểu không? Con nghĩ việc này sẽ khó khăn đến đâu? Lập gia đình mà lại làm thiếp, cha mẹ con sẽ đồng ý sao? Gia gia con sẽ đồng ý sao? Lão thái công sẽ đồng ý sao?”

Bành Tử Kỳ đảo đảo con mắt, nhớ tới tuyệt chiểu Hạ Tầm truyền cho Thôi Nguyên Liệt làm nhạc phụ hắn lo lắng khổ sở, tự tin trong người lập tức dâng trào, ườn ngực lên nói: “Con không có biện pháp, nhưng hắn nhất định có biện pháp, chỉ cần mắt hắn chuyển động là sẽ có một biện pháp”.

Nữ ni dở khóc dờ cười sẵng giọng nói: “Nha đầu ngươi! Cho dù hắn có biện pháp làm Bành gia gật đầu, nhưng con đừng quên chính thể của hắn là con nhà hào môn thế gia hiển hách hơn mười đời trải qua nhiều triều, tuy nói giờ đây đã suy tàn nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nhất định là một nữ tử rất phép tắc, con đó, một người không câu nệ tiểu tiết, bồng bột nóng nảy, đến lúc đó liệu có thể chịu đựng được sự ước thúc của nàng không?”

Bành Tử Kỳ suy nghĩ một lúc rồi lắp bắp nói: “Hắn... Hắn sẽ không bắt nạt con...”

Bành Tử Kỳ ườn ngực tự tin mười phần nói: “Con tin tường, chỉ cần hắn yêu mến con. Hắn sẽ không khi dễ con, và không để bất kỳ ai khi dễ. ”

Nữ ni lắc đầu, động tác như nước chảy mây trôi: “Con tại sao lúc nào cùng nghĩ đến mặt tốt? Con đường này không dễ đi, nhất định không dễ. "

Bành Tử Kỳ không phục nói: “Cô cô, người nói chọn một nam nhân mình yêu mến là quan trọng nhất, hay hướng tới vị trí là quan trọng nhất? Người là thê tử người ta cưới hỏi đàng hoàng, người hạnh phúc sao?”

Nữ ni hai má vốn màu trắng tự nhiên chuyến sang màu đỏ, sau đó trắng bệch như tờ giấy, rồi gân xanh xuất hiện làm da mặt căng lên, Bành Tử Kỳ biết mình chạm vào nỗi đau lớn nhất trong lòng cô cô thì không khỏi cảm thấy hối hận, nàng vội vàng nói: “ Cô cô, xin lỗi người, con… »

Nữ ni bỗng nhiên khoát tay chặn lời Bành Tử Kỳ, quay mặt sang chỗ khác, hai bàn tay nàng nắm chặt, lồng ngực phập phồng thở, rất lâu sau đó mới trầm giọng nói: “Con quyết tâm, nguyện ý đi theo hắn?”

Bành Tử Kỳ khiếp vía thốt lên: “Người ta... Người ta lớn như vậy, mới vừa ý một nam nhân hợp ý như vậy..

Nữ ni quay người lại, đôi chân mày nhíu lại lớn tiếng nói: “Đã như vậy, con còn chờ cái gì?”

Thay đối nhanh như vậy làm cho Bành Tử Kỳ ngạc nhiên, lường lự hỏi: “Cô cô đang nói chuyện gì?”

Nữ ni nói: “Nam nhân thấy nữ nhân mình thích liền quấn chặt lấy không từ thủ đoạn, cho đến khi đem nàng vào tay. Nữ nhi chúng ta tiên thiên đã chịu nam nhân khi dễ, thật vất vả mới gặp được một nam nhân mà mình vừa ý, chăng lẽ không thể đi cố gắng tranh thủ sao!”

"Hả? con đi...

Bành Tử Kỳ xấu hổ nói: “Hắn... Hắn cùng không có nói là thích con hay không, con nói với hắn thích khách đã chết, con phải trở về nhà, hắn cùng không.., không một lời giữ con lại, con là nữ nhi mà, làm sao có thể nói thăng ra?”

Nữ ni kích động giơ nắm tay lên. giống như không thể khống chế tâm tình, lớn tiếng xúi dục cháu gái mình: “Vậy con hãy thố lộ, nói cho hắn biết con yêu hắn. Nếu có nữ nhân dám cùng con tranh đoạt, ngươi học võ công để làm gì? Dùng chân đá hết các nàng đi! Nếu như tên họ Hạ dám không thích con, con hãy cướp hắn về, cho gạo nấu thành cơm, xem hắn có thích hay không, nếu hắn còn dám không yêu thương con, con cứ kêu hơn ba mươi đường huynh đường đệ trong nhà ra, ta thấy hắn là cần ăn đòn!”

Bành Tử Kỳ đỏ mặt, giật mình nói: “Cái này... Như vậy cùng được sao?”

“Tại sao không được?”

Nữ ni đỏ mặt tía tai nói: “Trước cha ta đọc một vài cuốn sách cũ nát đã cảm thấy bản thân đã rất tốt, cái thứ đó liệu thay thế được cơm ăn áo mặc? Đến khi thành một kẻ ăn xin còn làm ra bộ dáng mắt cao hơn đầu, mẹ ta đem hắn về bái đường thành thân, hắn lúc đó không tình nguyện, bây giờ không phải con cháu đầy đàn sao? Vợ chồng ân ái là thứ không nam nhân nào không thích! Kỳ Kỳ, nam nhân dưới gầm trời này đều là thứ không tốt, con càng nhân nhượng, càng khách khí. Hắn càng khi dễ con!”

Xem thái độ hung dữ của nàng, một bộ dáng uy phong, năm đó tân nương kia đánh cho trượng phu, nãi nãi, đại bá tử, tiểu cô tử một nhà già trẻ tựa như có điểm hiện ra nguyên hình bá vương long.

Bành Tử Kỳ lại cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa hồng nói: “Cô, cái này.., cái này là thật sao?”

Nữ ni trừng mắt nói: “Con không phải yêu mến hắn sao? Đã yêu thì phải làm! Nếu không thích, về nhà luyện đao, đừng có khóc lóc với cô cô, phiền phức! Ta cho con biết, nam nhân nếu yêu mến con, cho dù đồ máu mất mạng vì con cùng sẽ không nhíu mày một cái, nhưng con đừng trông chờ hắn đợi con, nam nhân có tính nhẫn nại không bằng một con lừa! Ngươi một khi lường lự, hắn sẽ đến với người khác”.

Bành Tử Kỳ liên tục gật đầu không ngừng: “A, con nên làm gì bây giờ?”

Giống như một vị vĩ nhân vì đại chúng chỉ rõ con đường cách mạng, nữ nhi oai phong lẫm lẫm vung tay nói: “Đuổi theo! Đuổi đến huyện Dương Cốc, cô nam quả nữ, sớm chiều ở chung với nhau, đến củi khô còn bốc được lửa, ta không tin hắn là Liễu Hạ Huệ!”

Bành Tử Kỳ lo lắng hỏi: “Nếu con đuổi theo, hắn vẫn không thích con, vậy thì phải làm sao?”

Nữ nhi tức giận quát: “Cái gì cùng hỏi, cái gì cùng hỏi, là con cầu nam nhân hay tuyệt tình sư thái cô cô cầu nam nhân?”

“Con hiểu rồi! Con hiểu rồi!”

Bành Tử Kỳ liên tục gật đầu rồi chạy biến đi mất...

Hạ Tầm trạm thứ nhất là đi Tế Nam, không phải huyện Dương Cốc.

Tây Môn Khánh chuyển thư hẹn hắn gặp nhau tại phủ Tế Nam, Hạ Tầm lập tức thu xếp chuyện trong nhà, sau đó báo với Tề Vương rồi mới lên đường.

Trong nhà cần Tiếu quản sự tọa trấn, tiếu quản sự là người hắn tín nhiệm nhất, có việc liên quan đến tài sản, giao cho hắn quản lý Hạ Tầm rất yên tâm, tiểu Địch vẫn còn trẻ, thân thể đang trong thời kỳ phát triển, lại mời thêm danh y ở Thanh Châu tận tình châm sóc, rốt cuộc cũng có thể xuống đất làm chút ít hoạt động nhẹ nhàng.

Xem tình hình này, khoảng hai tháng sau là Tiểu Địch có thể hoàn toàn hồi phục, cho nên Hạ Tâm mới yên tâm rời đi, tin rằng khi hắn trở về, Tiêu Địch sẽ khôi phục bộ dáng tinh linh cổ quái, vui vẻ đáng yêu.

Hạ Tầm lúc này đi đến Tế Nam hội hợp với Tây Môn Khánh, sau đó trực tiếp đến Bắc Bình, trong thư Tây Môn Khánh dặn dò hắn tận lực che dấu hành tung, chính vì vậy trong phủ ngoài Tiểu quản sự ra không ai biết hành động lần này của Hạ Tầm, hắn cùng không mang theo tùy tùng nào.

Một đường không nói chuyện, khi đến Tế Nam, tìm được Tứ Hải khách điếm nơi Tây Môn Khánh trọ, Hạ Tầm vừa vào cửa đã thấy Tây Môn Khánh đứng ở quấy tính tiền, cùng với lão bản nương trò chuyện đến mặt tươi như hoa, ngay cả khi hắn đi đến bên người cùng không có chú ý.

Hạ Tầm vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay vỗ vai hắn muốn nói chuyện, Tây Môn Khánh vừa nghiêng đầu nhìn thấy là hắn liền kêu lên: “Ai daa. Dương lão đệ mới đến, vi huynh chờ ngươi đã nhiều ngày rồi, mau tới đăng ký điếm lịch, rồi chúng ta ra ngoài uống rượu trò chuyện”.

Hạ Tầm lấy ra lệnh bài chứng minh thân phận tú tài, để lão bản nương làm đăng ký, mang hành lý đến chỗ Tây Môn Khánh thuê, nói qua vài câu liền đi khỏi khách điếm, tìm một tửu điếm lớn, thuê một gian.

Rượu và thức ăn đặt lên bàn, cửa phòng đóng lại, lúc này Tây Môn Khánh mới nói: “Dương lão đệ, Bắc Bình đã có liên lạc, ta đã an bài mấy cỗ xe Bắc thượng, việc này không phải chuyện đùa, không thể lộ ra thân phận chính thức của chúng ta, đê che dấu tai mắt người khác ta đã tìm người, lo liệu cho chúng ta hai thân phận giả, đến lúc đó hai người chúng ta lên xe đường dài từ Tế Nam đi đến Bắc Bình”.

Hạ Tầm vuốt cằm nói: “Được, tiểu đệ là thường dân, tất cả đều nghe theo quyết định của Tây Môn huynh là được”.

Tây Môn Khánh cười nói: “Chờ hai cái hộ tịch của chúng ta làm xong, không nên gọi ta là Tây Môn huynh, tên giả của ta nghe hay lắm, gọi là Cao Thăng.

“Cao Thăng?”

“Đúng, ngươi cũng phải dùng tên giả, để sử dụng khi đi đường, lát nữa dùng cơm xong ta đưa lão đệ đi khai tên, lão đệ thích tên là gì?”

“Tên sao?”

Hạ Tầm con ngươi chợt lóe sáng, Tây Môn Khánh ngồi cạnh không nhìn thấy rõ, một lúc sau hắn mỉm cười trịnh trọng nói: “Hạ Tầm! Ta gọi là Hạ Tầm, Hạ trong mùa hè, Tầm trong Tầm dương giang đầu dạ tống khách!”

Như Nguyệt

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan
Bình Luận (0)
Comment