Cẩm Y Dạ Hành (Dịch Full)

Chương 84 - Chương 83: Trăm Năm Khó Được Cùng Xe

Chương 83: Trăm Năm Khó Được Cùng Xe
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 83
Trăm Năm Khó Được Cùng Xe Chương 83: Trăm năm khó được cùng xe
Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip. vandan

Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn. eu

Hạ Tầm và Tây Môn Khánh dùng bữa xong liền rời khỏi tửu lâu, tửu lâu nằm đối diện với nha môn Đề Hình Án Sát Sứ, nha môn lại nằm ngay bên hồ Đại Minh, hôm nay hồ Đại Minh tiếng tăm lừng lẫy chỉ cách một chút, lý nào không có tới xem một chút, hai người liền đi tới dạo chơi.

Hai người sóng vai đi tới, tây Môn Khánh dùng giọng điệu lão ca dặn dò: “Dương lão đệ, từ ngày mai trở đi, hai chúng ta phải dùng thân phận mới, trước sau không thể gọi ra tên thật, để phòng tai vách mạch rừng”.

Hạ Tầm mỉm cười, trò này là trò sở trường của hắn, hôm nay dùng lại còn có vần đề gì? Hắn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cao Thăng huynh không cần đặn dò, tiểu đệ trong lòng hiểu rất rõ”.

Tây Môn Khánh cười ha ha nói: “Sáng mai, chúng ta thanh toán tiền khách điếm, ta đến đại lý xe thuê một chiếc, chúng ta giả trang làm hỏa kế đi đỏi nợ thay ông chủ, trên đường đi chú ý thân phận một chút, đừng để lộ dấu vết”.

Hạ Tầm cười nói: “Tiểu đệ không dám nói mình giả rồng như rồng, giả hổ như hổ, nhưng cũng là…”

Hắn mới nói được đến đây thì Tây Môn Khánh đột nhiên chỉ chò hô: “Ai ai ai, mau nhìn phía trước, tiểu nương từ kìa, ôi ôi, cái eo yểu điệu, cái mông uốn éo.., thèm chết người mất. Nguy rồi nguy rồi, vượt qua đi, nhanh nhanh nhanh, nhanh vượt lên!”

Nói xong liền kích động đuổi theo.

Hạ Tầm cười khổ một tiếng, đành phải cất bước đuổi theo.

Lần này hắn đến Tế Nam, vốn nghĩ nếu có nhiều thời gian rảnh rỗi, liền nhân tiện đến bái phòng Kỷ Cương và Cao Hiền Ninh, nhưng Tây Môn Khánh nói ngày mai đi, Hạ Tầm đành phải gác mấy kế hoạch kia lại, đang tính toán, vượt qua mấy cây phía trước liễu, đột nhiên có người gọi: “Dương Húc? Dương huynh? Ai da, đúng là Dương huynh rồi, ha ha ha ha...”

Hạ Tầm quay đầu sang liền thấy Kỷ Cương và Cao Hiền Ninh tươi cười chạy đến, bên cạnh bọn họ còn có một vị công tử mặc áo màu xanh, dáng người hơi gầy, khoảng mười bảy mười tám, mi thanh mục tà, môi hồng răng trắng, ánh mắt long lanh, thoạt nhìn khuôn mặt giống như ngọc, anh tuấn bất phàm.

Hạ Tầm vừa mừng vừa sợ, vội vàng chắp tay nói: “Kỷ huynh, Cao huynh! Tiểu đệ vừa rồi còn muốn tìm đến chỗ hai người, ha ha, quả là có duyên, à, còn vị công tử này là..

Kỷ Cương cười nói: “Hắn sao, chỉnh là vị bằng hữu ở phủ Tế Nam mà ta đã nói qua với ngươi đó, hai người chúng ta hiện tại đang ở trong nhà hắn ăn chùa ở không”.

Công tử mặc áo xanh ngượng ngùng mỉm cười, ôm quyền đưa ra trước ngực, dùng âm thanh mềm mại mượt mà nói: “Tiêu đệ Lưu Ngọc Khối, sớm nghe Kỷ huynh, Cao huynh nhắc đến phong thái của Dương huynh, hôm nay được biết mặt, thật là vinh hạnh”.

Kỷ Cương cười nói: “Không cần phải đứng đây nói, chúng ta đi tìm quán rượu, từ từ vừa uống vừa nói chuyện”.

Hạ Tầm vội nói: “Chậm đã, tại hạ còn một vị bằng hữu.

Cao Hiền Ninh hỏi: “Ồ, Dương huynh còn đi cùng bằng hữu? Bằng hữu của ngươi đang ở chỗ nào?”

Hạ Tầm còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng người chửi ầm lên: “Ngươi là thằng lưu manh đê tiện, không khác gì con chó ăn mặc như người, hết lần này đến lần khác đuổi theo nương tử của ta, ngươi định làm cái gì đây?”

Mấy người nghe tiếng cùng nhau nhìn sang, một nam tử mặc áo bào đội mũ trắng chạy như điên về phía trước, sau lưng là một đại hán và bảy tám bằng hữu đuổi theo không bỏ.

Cao Hiền Ninh nhíu mày nói: “Người này nhìn bộ dạng quần áo chỉnh tề, không ngờ hắn lại là một tên bại hoại!”

Hạ Tầm ngượng ngùng cười, chỉ vào tên đang chạy như điên nói: “Hắn.., khụ khụ, hắn là vị bằng hữu kia của tại hạ..

Phủ Tế Nam không thể so với huyện Dương Cốc, Tây Môn Khánh tại Dương Cốc rất có danh khí. Hơn nữa từ nhỏ miệng hắn đã quen thói ba hoa, thực tế chưa từng chân chính chiếm tiện nghĩ của ai, chính vì thế nên người ta không để ý đến hắn, nhưng ở chỗ này thì khác, hắn bị người ta đuổi theo, sắp bị đánh một trận, đám người Hạ Tầm liền chạy đến cứu hắn

Tây Môn Khánh bị đánh cho mặt mũi bầm dập rất chật vật, bộ dáng cùng không tiện vào tửu quán, Hạ Tầm cùng không bỏ rơi bạn bè đi dự tiệc một mình, chuyện uống rượu tự nhiên gác lại, vừa nghe thấy sáng mai Hạ Tầm phải rời khỏi Tế Nam, Kỷ Cương và Cao Hiền Minh liền than đáng tiếc, Lưu công tử tính tình ôn hòa giống như đại cô nương càng nhiệt tình giữ lại, phải đến lúc Hạ Tầm nói chuyến đi liên quan đến vụ làm ăn lớn. Ba người mới chịu bỏ qua cho hắn.

Ba người và Hạ Tầm ước định lần tới đến đây nhất định phải đến phủ bái phòng, lúc này mới chấp tay từ biệt, ba người trở về khách sạn còn Hạ Tầm dẫn Tây Môn Khánh đen đủi đi tìm thầy thuốc, tây Môn Khánh trong uống ngoài thoa vài vị thuốc liền khá hơn nhiều, khi về đến khách điếm còn cười cười nói nói.

Lão bản nương tính tình thiện lương, thấy hắn cơm cùng không thể ăn liền đích thân xuống bếp nấu cho hắn một bát cháo, cho hai quả trứng chần nước sôi, thêm ít hạt vừng và hành lá ở trên, Hạ Tầm nhìn thấy liền giơ ngón tay cái lên, tây Môn Khánh miệng không biết ngừng, bưng chén lên đến liền bắt đầu nói. Lão bản nương kia nghe hắn nói nguyên nhân bị đánh, kết quả bát cháo kia.., cuối cùng vào bụng Hạ Tầm.

Hạ Tầm lo lắng thương thế Tây Môn Khánh nên định hoãn lại hành trình ngày mai, không ngờ thằng ranh này sinh mệnh lực ương ngạnh như Tiểu Cường, sáng ngày hôm sau còn dậy sớm hơn cả Hạ Tầm, hai người vội vàng làm thủ tục trả phòng, nhanh chóng chạy đi thuê xe ngựa.

Có rất nhiều khách từ Tế Nam muốn đi Bắc Bình, xe ngựa từ Tế Nam mỗi ngày xuất phát từ giờ Mẹo đến giờ Mùi, nửa canh giờ có một xe, vậy mà vẫn chật kín người.

Phải biết rằng chạy đường dài cho dù là người nhà phú quý cùng ít sử dụng mình xe ngựa nhà, một đường người ngựa ăn ở nghĩ trọ tiêu phí quá nhiều không nói, người nhà phú quý dùng xe đa phần là xe ngựa xa hoa sử dụng ở trên đường lớn bằng phăng trong thành, chịu không được đường đài xóc nảy, dễ đàng hòng hóc. May mắn Tây Môn Khánh là người thường đi ra ngoài, sớm đã đặt tiền cọc cho xe ngựa, chọn sẵn chỗ ngồi tốt.

Hạ Tầm và Tây Môn Khánh chạy đến từ rất sớm nhưng lại là xe thứ hai. xe thứ nhất còn chưa lên đường. Hạ Tầm và Tây Môn Khánh đã đối sang mặc quần áo vải thô, đây là cách ăn mặc dùng cho đa số dân chúng bình thường, Tây Môn khánh còn đắp thêm vài vết vá trên vai, làm thành vẻ nghèo túng.

Lên xe, hắn liền đến trong góc thùng xe ngồi co rút lại, không hề nhúc nhích, nhìn bộ dáng giống như người làm ăn nhỏ, cẩn thận chặt chẽ. Hạ Tầm thầm khen một tiếng, cùng núp trong một góc không để người khác chú ý, nhưng do thói quen nghề nghiệp, hắn vô thức đánh giá những người khách cùng xe.

Ở trên ghế đối diện dãy hắn ngồi ở trong tối là Tây Môn Khánh, hắn hai chân giao nhau, dùng một tư thế rất thoải mái tựa ở trên vách thùng xe, đầu hơi nghiêng, hai mất hơi nhắm, tựa như đang ngủ gà ngủ gật. Bên cạnh hắn là một lão đầu tử mặt đầy nếp nhăn, trên đầu gối đặt một bọc đồ nhỏ, bên cạnh còn có một cô nhóc bảy tám tuổi, nhút nhát e lệ nắm cánh tay của lão, thoạt nhìn là hai ông cháu.

Ông cháu hai người một già một trẻ, lại chẳng mang theo chút hành lý nặng nề nào, chắc hẳn không phải rời nhà đi xa.

Cái xe này một đường đi qua vài cái châu huyện, bọn họ chưa chắc là đến Bắc Bình. Gần đó là một đôi trai gái ăn mặc mộc mạc, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, xem ra là vợ chồng mới cưới muốn về nhà mẹ đẻ.

Hạ Tầm nhìn qua một lượt, ánh mắt nhìn đến hai tráng hán, hai người thân hình tráng kiện, làn da ngâm đen, dường như thường xuyên phong trần ra bên ngoài đi lại, người gần Hạ Tầm chừng hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có chút chút ít dữ tợn, ánh mắt sắc bén, lại lộ ra chút ít xảo trá, có chút giang hồ phi khí.

Người bên cạnh hắn so với hắn ít hơn vài tuổi, ăn mặc tương tự, thỉnh thoảng còn cùng hắn thấp giọng thì thầm vài câu, có lẽ là người cùng một đường, theo thần sắc ngữ khí mà thấy, hiến nhiên là dùng hắn là chính. Hạ Tầm còn chú ý tới hai người này tay rất thô ráp, ăn mặc mặc dù có vẻ giàu có, nhưng đôi tay này cùng không giống như là kẻ có tiền lớn lên trong an nhàn sung sướng.

Hạ Tầm giả ý giãn thân thể ra, lại chuyến người hướng ra phía ngoài nhìn lại. phía ngoài cùng lại là hai cô gái, sau đó là một tráng hán. Bên cạnh hắn là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, nàng đặt bao hành lý nhỏ bên người làm thành vách ngăn với tráng hán. Nhìn mấy miếng vá trên áo nàng, chắc hẳn gia cảnh nghèo túng. Nhưng xem bộ dáng cô nương này lại rất thanh tú. Một đôi mắt to linh động nhấp nháy, lộ ra cơ linh kinh người. Hạ Tầm đưa mắt nhìn qua còn bị nàng liếc một cái, xem ra là một nha đầu quen hành tẩu bên ngoài, kiến thức rộng rãi, cùng không sợ hãi.

Ờ ngoài cùng là một thiếu nữ so với tiểu nha đầu này lớn hơn vài tuổi, chỉ nhìn lướt qua đã làm cho đôi mắt người ta sáng ngời, vị cô nương này ngũ quan tinh xảo, tuy áo trên người đã cũ, váy còn một vài miếng vá, trên mặt không chút phấn son, không đồ trang sức, nhưng mày liễu cong cong, hai mắt thông minh thanh tà, cái mũi tinh tế như mờ dê, cánh môi đỏ tươi như củ ấu, còn có cái cằm đầy trắng nuột...

Hạ Tầm cảm thấy người này năm sáu phần là người vũng sông nước Giang Nam, nếu không nhờ khí hậu nơi đó nuôi dưỡng, làm sao có thể sinh ra một nữ nhân yêu kiều như vậy. Như nàng thật sự là người phương nam cùng chưa chắc không thể, xe này tuy là từ Tế Nam khởi hành, nhưng nếu thật có người từ Giang Nam đi Bắc Bình, đến nơi đây tự nhiên là phải thay đổi xe ngựa đường dài của bản địa, chỉ là như suy đoán là thật, tại niên đại này một nữ tử yếu đuối lại đi xa như vậy, có thể thực không dễ

Nữ hài nhi dù chưa nhìn sang nhưng cùng cảm thấy ánh mắt chăm chú của hắn, lúc đầu còn làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng dần dần mất tự nhiên, một tia màu hồng lặng lẽ xuất hiện trên mặt nàng, cánh tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc rồi quay đầu ra chỗ khác, bàn tay nấm chặt hành lý trên đùi.

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Lão đại gia ngồi đối diện ho khan vài tiếng, Hạ Tầm cười cười thu hồi ánh mất có phần càn rỡ của mình, thân thể hắn hơi giãn ra dựa vào thùng xe, bây giờ hắn mới chú ý, mặc kệ xe xóc nảy nghiêng ngả thế nào, Tây Môn Khánh thủy chung vẫn bảo trì một tư thế, đầu ngả sang một bên lắc lư liên tục như vậy chắc cũng không thoải mái lắm.

Hạ Tầm chợt phát hiện trong con mắt nửa nhắm của hắn ngẫu nhiên sẽ có một tia sáng bật ra, nhìn kỳ, lúc này mới chú ý thì biết tật xấu của Tây Môn Khánh cùng không bỏ, hắn một mực nghiêng đầu, đang nhìn chằm chằm vào vị nữ tử cực kỳ thanh tó ở cuối xe kia, Hạ Tầm không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, tên này.., thật sự là bó tay.

Lúc này, hai tai mắt của Cừu Hạ Cừu đại nhân an bài, vừa mới cùng ông chủ xe ngựa Tứ Quý trải qua một phen cứng rắn can thiệp, đã đem hai vị lữ khách đã sớm lên xe chen chúc xuống dưới, mà đi lên xe ngựa này.

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan
Bình Luận (0)
Comment