Chương 87: Chi Tiết Đột Nhiên Phát Sinh
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 87
Chi Tiết Đột Nhiên Phát Sinh
Chương 87: Chi tiết đột nhiên phát sinh
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn. eu
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh vào ở khách điếm có tên “Duyệt Lai khách sạn”, tên nghe rất thông thường, hầu như mỗi tòa đại thành đều thấy khách điếm có tên tương tự, nhưng chúng không thuộc về cùng một ông chủ. Duyệt Lai là tên lấy từ câu nói của Khống Phu Tử: “Có bằng hữu từ phương xa tới, không vui cùng mừng”, thế là nó đã trở thành cái tên mà người mở khách điếm thích dùng nhất.
Nhưng một tòa thành, đương nhiên chỉ có một cái khách sạn gọi tên như vậy, ai là người đặt trước thì người đó được dùng, cùng bởi vì thế, khách thường hành tẩu bên ngoài biết khách sạn có thể gọi tên Duyệt Lai, nghĩa là khách điếm có tư cách lâu nhất trong thành, khách điếm lâu nhất chưa chắc đã là khách điếm tốt nhất, nhưng vẫn là khách điếm quy củ nhất địa phương.
Hạ Tầm và Tây Môn Khánh vào khách điếm khi trời đã tối, thời đại này ban đêm vừa buông xuống, lửa tắt đèn chụp, không ai lại đi dạo phố, hai người vào trong khách sạn ăn một vài món đơn giản, sau đó hưởng thụ việc ngâm mình tắm rửa trong chậu lớn đầy nước ấm.
Hai người đang ngâm mình trong nước ấm, nhắm mắt dưỡng thần, chuyến xe cuối cùng trong ngày của hãng xe Tứ Quý đã đuổi tới trước khi cửa hàng đóng lại, tất cả khách ở trên xe đều đi xuống kiếm chỗ ở, trong đó có hai hành khách cùng không chọn khách sạn gần nhất đi vào, mà là ở từng khách sạn hỏi thăm một người tên là Cao Thăng, một người tên Hạ Tầm.
Khách sạn vốn không tùy tiện đem tin tức của khánh nói cho người khác biết, nhưng hai người khách này trên người lại có yêu bài của quan sai phủ Tế Nam, có yêu bài này, họ có quyền yêu cầu khách điếm cung cấp toàn bộ tư liệu khách hàng. Rốt cuộc, họ đã tìm thấy thứ mình muốn ở khách sạn Duyệt Lai, hai người nhanh chóng đăng ký ở trong khách điếm, trước khi nhận phòng còn dặn dò chưởng quầy khách sạn Duyệt Lai và hai hỏa kế cấm không được tiết lộ thân phận chân thật bọn họ ra ngoài.
Bọn họ công khai thân phận là: Vương Minh, vương Tư Xa, hai người là chú cháu, thương nhân Tế Nam.
Sáng sớm hôm sau, tây Môn Khánh đi ra ngoài, hắn muốn liên hệ với các lộ xe, ngoài ra còn muốn cùng người quan ngoại gặp mặt, những quan hệ bí mật này đều là do phụ tử hai người khổ tâm kinh doanh nhiều năm thiết lập, tự nhiên là không tiện cho Hạ Tầm biết, Hạ Tầm dù chưa làm ăn buôn bán bao giờ nhưng vẫn hiểu mấy quy củ này, huống chỉ hắn vốn nghĩ mình chỉ làm một lần, từ nay về sau giao dịch đều chuyến sang cho tên họ Tào kia, nên cũng chẳng cần hiểu nhiều nhiều làm gì.
Hạ Tầm ở trong khách sạn thoải mái nhàn nhã đến trưa, Tây Môn Khánh kích động trở về vừa nhìn thấy hắn liền nói: “Bên Đông Lương báo gấp, đang nóng lòng muốn giao dịch, bọ họ sớm đã phái người đưa tin tức tới, ta đã hẹn hắn chờ ở một nơi, đi, chúng ta đi thôi!” Hạ Tầm vừa nghe, vội vàng cùng Tây Môn Khánh dắt tay nhau ra khỏi khách điếm.
Bắc Bình lúc này so với ấn tượng về Bắc Kinh hơn sáu trăm năm sau khác nhau rất nhiều, cho dù Vĩnh Lạc dời đô, mất công kiến thiết Bắc Bình, sau đó bộ dáng cũng có những khác biệt rất lớn, mặc dù vậy, mỗi lần cất bước, mỗi lần đưa mắt nhìn, tai nghe mất thấy, tự nhiên mang lại cho người ta một cảm giác đây chính là thiên hạ hùng thành.
Phố xá muôn hình muôn vẻ, người đủ loại màu da, từ đây có thể biết tòa thành liên kết chặt chẽ với thế giới bên ngoài, thỉnh thoảng xuất hiện vài con voi vung cái vòi dài ngửi ngửi người đi đường, chúng đều do người theo phật giáo nuôi dường, năm đó chạy đi phần lớn sẽ vứt bỏ ở chỗ này, khi thì một đội quan binh mặc giáp trụ leng keng đi qua, đội ngũ chỉnh tề, sát khí xông lên, nhưng cư dân trong thành nhìn mãi cùng thành quen, rao hàng tiếp tục rao hàng, dạo phố tiếp tục dạo phố, không hề bị ảnh hường một chút nào.
Đây là quốc môn không cắt đất, không nạp cung, không xưng thần, không hòa thân của thiên tử, đô thành quân vương xã tắc vương triều Đại Minh tương lai hơn hai trăm năm đây sao?
Đi trên phố, trước mắt Hạ Tầm đều là những thứ mới mẻ, lòng tràn đầy cảm khái.
Tây Môn Khánh không phải lần đầu tiên đến đây, hắn không có tâm trạng ngắm phong cảnh, chỉ lo dẫn Hạ Tầm đi về phía trước, hai bên hẹn gặp mặt ở trong phòng khách hậu viện một cửa hàng da, cửa ra vào treo một bảng hiệu, Hạ Tầm nhìn thoáng qua thấy ghi “Hàng da Tạ thị”, tây Môn Khánh dẫn theo Hạ Tầm vào cửa tiệm, cùng chưởng quỹ thì thầm vài câu, lập tức đi vào hậu viện, trong phòng khách ở hậu viện đang có một đại hán ngồi đợi tại đó.
Người này tuy mặc trang phục người Hán, trang sức, kiểu tóc, trang điểm đều theo tập quán người Hán. Nhưng lông mày rậm. Râu quai nón. Mũi cao, mắt sâu, mơ hồ tỏa ra khí tức nam tử thảo nguyên. Hắn cùng với Tây Môn Khánh hiển nhiên là đã có quen biết, vừa nhìn thấy Tây Môn Khánh liền đứng dậy ôm quyền dùng ngôn ngữ Hán cứng ngắc nói: “Cao huynh đến thật nhanh, vị này theo lời Cao huynh giới thiệu chắc hẳn là Hạ Tầm huynh đệ”.
Hạ Tầm hoàn lễ nói: “Đúng là tại hạ, không biết các hạ xưng hô thế nào?”
Tây Môn Khánh mỉm cười nói: “Hạ lão đệ, vị hảo hán này gọi là Lạp Khắc Thân, là người bộ tộc Cát Lạp Mãng, thân tín của Bột Nhật Thiếp Xích Na đại nhân. Lạp Khắc Thân, vị này chính là ông chủ Hạ muốn mua một lượng lớn da gân lông. Ông chủ Hạ ở tại Sơn đông tiền nhiều thế lớn, sau lưng còn có một chỗ dựa vững chắc, hắn không chỉ cần lượng lớn hàng hóa, sau này còn có thể không ngừng mua bán ở chỗ ngươi, ngươi có thể leo lên được tuyến này, đối với quý bộ sau này sẽ có nhiều chỗ tốt”.
Trên mặt Lạp Khắc Thân lộ ra vẻ vui mừng nói: “Ồ, được được, ta.., ta muốn nghe ngươi nó qua”.
Lạp Khắc Thân mời hai người ngồi xuống, bản thân lại đứng yên tại chỗ, một lời khách sáo cùng không thèm nói, trực tiếp đi thăng vào vấn đề: “Ni Cố Tô Khắc Tề Hãn vẫn hy vọng một ngày đánh vào Trung Nguyên, đoạt lấy đất đai. Mà Yến vương điện hạ Minh quốc các người rất lợi hại, hắn mấy lần đều đem quân đội Đại hãn chúng ta đánh bại, đuổi tít về phía xa. Bọn họ đánh tới đánh lui, chỉ có những bộ lạc nhỏ chúng ta ở trên thảo nguyên không có lực lượng di chuyển là gặp tai ương.
Chúng ta không có muối, không có gạo, không có vải vóc, không có nồi sắt, không có dược liệu, thời gian lại không chờ đợi, tráng niên trong bộ lạc không còn nhiều lắm, đa phần đều là lão nhân, nữ nhân và hài tử, bọn họ thân thế yếu, nếu như không có cơm ăn sẽ chết đói, không có quần áo sẽ chết lạnh, không có dược liệu cùng rất dễ dàng chết bệnh”.
Hắn một mặt nói, một mặt dùng động tác miêu tả làm tăng thêm sinh động: “Đại nhân Bột Nhật Thiếp Xích Na của chúng ta không quan tâm đến chiến tranh quỷ quái kia, hắn chỉ hy vọng tộc nhân chúng ta có thể sống tốt, hy vọng chúng ta mỗi ngày đều có thể vung roi hát, vui vẻ đi chăn thả gia súc, chúng ta có thể cung cấp toàn bộ số lượn da lông gân thú mà ngươi muốn, những thứ này là tài liệu tốt nhất để chế tạo giáp trụ, cung, nỏ, nhưng ta muốn biết ngươi có thế cho chúng ta bao nhiêu tiền? Còn nữa, ta phải nói rõ trước, ngươi một lần đã muốn nhiều hàng hóa như vậy, ta cùng không có biện pháp chuyển đến, ngươi phải tự mình nghĩ biện pháp”.
Hạ Tầm nghe thấy liền muốn cười, đây cùng là người làm ăn sao? Ta còn chưa kịp nói, hắn đã đem toàn bộ chủ bài ra, cái này không phải là mặc ta áp đặt? Làm ăn buôn bán như hắn vậy chăng phải sẽ thiệt thòi lớn sao? Thế nhưng thấy hắn thật thà như vậy, Hạ Tầm ngược lại không đành lòng áp giá tiền xuống quá thấp, tiền là do Tề Vương chỉ ra, còn đối phương lại là một đám người người già yếu cần thực phẩm, Hạ Tầm thật sự không nhẫn tâm lấy từ trong miệng của họ ra một ngụm cháo, một mảnh vải vài văn tiền.
Hạ Tầm có vài phần nhàn từ, đối phương lại có việc cầu người, hai bên được Tây Môn Khánh ở giữa điều hòa giá cả, rất nhanh liền quyết định giá giao địch, Tây Môn Khánh cười nói: “Lạp Khắc Thân, giá này thật sự là hơi thấp, nhưng ngươi cùng biết, chúng ta phụ trách vận chuyển hàng hóa đi, lo lót trên dưới, khai thông trạm kiếm soát, tất cả đều phải tính đến tiền”.
Lạp Khắc Nhân liên tục gật đầu: “Ta hiểu, ta hiểu, những người làm quan, so với lang sói còn tham lam hơn”.
Tây Môn Khánh cười nói: “Ta hiểu rõ, các ngươi cần nhất là lá trà, vải vóc, lương thực và dược vật, nhưng để người khác không để ý tới, lần này chúng ta không mang theo thực vật, giao dịch chủ yếu là dùng ngân phiếu, cái này không có vấn đề gì chứ?”
Lạp Khắc Thân khẽ cau mày suy tư, lát sau liền vuốt cằm thống khoái nói: “Không vấn đề! Tiền giấy Đại Minh tại chỗ chúng ta cùng đã có tác dụng, chúng ta có thế dùng tiền giấy đến tộc Nữ Chân mua đồ, còn có phía tây, phía tây thương nhân người Hán rất nhiều, bọn họ cùng chúng ta giao địch, cùng không mấy nguyện ý thu những thứ mang theo khó khăn này, đối với bọn họ mà nói cùng không dễ gì sang tay được, chúng ta có tiền, có thể trực tiếp hướng về phía bọn họ mua lương thực, mua thuốc. Nói đến, chúng ta có xe đi theo, cũng có thế dùng số tiền này, tại phụ cận Bắc Bình chọn mua những vật dụng thiết yếu hằng ngày, rồi lặng lẽ chờ về”.