Chương 92: Oan Gia Ngõ Hẹp
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Chương 92
Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 92: Oan gia ngõ hẹp
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip. vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc Ăn Đậu Hũ--- 4vn. eu
Thị vệ nhìn thấy hắn lập tức đi vào thông báo, Nhâm Nhật Thượng bước nhanh vào trong phòng, dùng quân lễ tham kiến Đô Chỉ huy đại nhân, lớn tiếng tự báo thân phận.
Trong phòng có một chậu lửa, hai người đang ngồi bên cạnh chậu lửa nói chuyện phiếm, hai người đều ăn mặc trang phục ở nhà, một người trên dưới năm mươi tuổi, mặt vuông tai lớn, lông mày rậm dài, hai đầu chân mày mang theo sát khí lầm lẫm, tóc mặc dù đã hoa râm, nhưng ngay trong lúc ngồi cùng tòa ra khí thế không giận mà tự uy, người vừa thấy liền quên mất tuổi tác của hắn, chỉ có cảm giác một mãnh hổ oai phong khí khái đang nhảy vào trong phủ.
Nhân Nhật Thượng vừa nhìn đã nhận ra hắn chính là Bắc Bình Đô Chỉ Huy Sứ Ti Hàn Miễn, Hàn đại nhân.
Ngồi bên cạnh là một người trẻ tuổi, khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu. Lại có thể thong dong cùng Hàn Đô Chỉ Huy ngồi đối diện, cùng không biết thân phận hắn là gì. Người này dáng vẻ dương cương có lực, đường cong trên mặt mười phầm tinh xảo, khóe môi hơn cong lên lộ vẻ kiên nghị, sống mùi cao ngất, da thịt màu cổ đồng, dưới hàm để râu khá đẹp. Hắn dùng gậy đẩy đấy than, vẻ mặt không màng danh lợi, nhưng Nhâm Nhật Thượng lúc mới tiến vào, hắn nhẹ nhàng liếc một cái, cái nhìn lại cực kỳ lạnh lùng khiếp người.
Hàn Đô Chỉ Huy mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Nhâm Nhật Thượng nhìn trung niên nhân kia, muốn nói nhưng không đám nói. Hàn Chỉ Huy Sứ nở nụ cười, vừa cười vừa nói: “Không cần kiêng kị, việc công việc tư, cứ nói thăng ra”.
Nhâm Nhật Thượng thầm nghĩ, thì ra người kia là tâm phúc của Hàn Chỉ huy sứ, hắn liền đem chuyện hắn đối thoại cùng với Hạ Tầm và Cao Thăng ti mi nói một lần, cuối cùng lại nói: “Hơn trăm chiếc xe hàng hóa, thiên Hộ đại nhân sợ cùng khó quyết định, việc này cùng xin chỉ huy đại nhân quyết định”.
Hàn Dật sau khi nghe sắc mặt liên biên hóa phi thường khó coi. Hắn muốn tò vẻ thân cận với ngươi kia nên mới cho phép nói, nhưng tuyệt đối không ngờ Nhâm Nhật Thượng nói ra một việc khó xử đến như vậy.
Việc kia là không hợp pháp, đây là vấn đề quy tắc ngầm, là ước định mà thành, tuy sự tình này cùng quen thuộc, nhưng vẫn không nên đặt hẳn lên trên mặt bàn.
Người kia nhẹ nhàng nở nụ cười, mặc dù không nghe thấy tiếng cười. Nhâm Nhật Thượng lại cảm thấy rõ ràng người kia đang nở nụ cười, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn, người nọ vẫn đang điềm nhiên như không, cánh tay gạt lửa bếp than, không để ai vào trong mất.
“Được rồi, ta đã biết, ngươi.., cứ đi xuống trước đi... Một lát nữa ta sẽ cho ngươi trả lời”.
Vừa mới choNhâm Nhật Thượng rời đi, Hàn Dật liền đứng lên, xoay người một cái, ở trước mặt người trung niên nhân kia quỳ xuống khấu đầu nói: “Vương gia, thần có tội”.
Tại Bắc Bình này, ngoại từ Yến Vương, còn có vương gia thứ hai sao? Thì ra trung niên anh khí bừng bừng kia, lại có thể chính là Yến Vương Chu Lệ.
“Ha ha, Dật Chỉ à, đứng lên đi!”
Chu Lệ buông gậy, mỉm cười đỡ Hàn Chỉ huy sứ đứng dậy.
“Những sự tình kiểu này ta đã sớm nghe thấy, không sao cả, quản con mẹ gì nó, đại đạo thì để ý gì tới đạo lý, tất cả cứ theo đại đạo mà làm đi, con mẹ nó làm gì thì làm, chỉ cần là chuyện có lợi với đất nước, có lợi cho dân chúng, đụng một chút đại đạo hoành pháp cùng không có chuyện gì”.
Chu Lệ vỗ vỗ vai Hàn Dật, trấn an sự bất an của hắn, Chu Lệ khoanh
tay đi tới chậm rãi nói: “Từ lúc Đại Minh quốc ta mới thành lập, phụ hoàng cùng từng nghĩ đến cử binh ra quan ngoại, đem đầu não của các bộ lạc trên thảo nguyên toàn bộ đều thu thập hết, đem đại thảo nguyên nắm trong lòng bàn tay, đây là biện pháp căn bản giải quyết đám tạp chủng nhiều lần xâm nhập phía nam. Nhưng không thể thực hiện được, với khả năng của Hán Vũ Đường Tông, cùng căn bản không làm được”.
Hắn đưa tay chỉ về hướng Bắc, lớn tiếng nói: “Thảo nguyên quá lớn. Lãnh thố quốc gia rộng không thua gì Trung Nguyên, ngoài thảo nguyên chính là đại mạc, hoang vắng, đã không có thành trì lại không có quan ải, những kẻ kia ngồi trên lưng ngựa rất là xảo trá, có thể chiến thì chiến, vạn, cần trăm vạn dân chúng hỗ trợ, ngươi xuất binh trăm vạn, cả quốc gia suy sụp. Mà trăm vạn đại quân bỏ trên thảo nguyên bao la không thể chiến thì tránh, ngươi xuất binh mười, bất quá chỉ là muối bỏ biển, chăng giải quyết được chuyện gì. Mười năm trước, Lam Ngọc tại Bộ Ngư Nhân Hải đánh một trận, triệt để đánh tan uy tín Bắc Nguyên triều, gia tộc hoàng kim đã đánh mất địa vị cao nhất trong Bắc Nguyên triều, rất nhiều bộ phận đã không thừa nhận quyền thống trị chí cao vô thượng của gia tộc hoàng kim Thành Cát Tư Hãn tại thảo nguyên, bọn họ lần lượt tụ tập, bất đầu nội chiến liên miên không ngừng, rất tốt, đây chính là điều mà chúng ta hy vọng nhìn thấy”.
Chu Lệ bước trở về ngồi xuống gần chậu than, dùng cây gắp lửa gắp mấy khối than bày trên mặt đất nói: “Lão Hàn, ngươi xem, những năm này phụ hoàng ta một mực áp dụng những sách lược gì, biết không thể giữ lấy, phụ hoàng ta lập tức thay đổi biện pháp “Ước thúc”.
Từ bên ngoài mà nói. phụ hoàng ta kiềm chế thế lực Nữ Chân đông bắc, tiến tới thu phục chiếm lấy địa bàn phía đông Mông Cổ, tại đó thiết lập tuyến phòng vệ, chặt đứt quan hệ liên lạc giữa Triều Tiên và tộc Nữ Chân, từ đông, tây, nam ba mặt tiến hành vây quanh, áp chế bọn họ.
Từ nội bộ triều đình Bắc Nguyên mà nói, phụ hoàng ta dùng phương pháp kéo được thì kéo, kéo một số người, đánh một số người, đối với những người có thể chỉệu dụ. phụ hoàng ta sai người chiểu dụ, bảo bọn hắn quy phục, bọn họ chịu, phụ hoàng liền ban cho đất định cư, làm nơi sinh dưỡng, không có gì thay đối.
Đối với những du mục cứng đầu, coi Đại Minh là địch, tiếp tục mê hoặc đê bọn họ nội chiến, chỉ khi bọn hắn đã có thể tụ tập thành một đoàn, phụ hoàng ta mới ra một trọng quyền, đem bọn chúng đánh cho tan tác, làm cho bọn chúng tiếp tục chia rẽ, cao minh! Chỉ có như thế mới nhất định là biện pháp khống chế”.
Chu Lệ nói lời này, có thể miêu tả toàn bộ tình hình từ khi Chu Nguyên Chương kiến quốc đến diễn biến chiến lược quân sự đối với Bắc Nguyên mấy năm gần đây, giản lược mà rất rõ ràng từ quá trình phát triển đến thực trạng hiện giờ, thực tế đang cùng Bắc Nguyên trải qua chiến tranh đại chiến có thắng có bại, kể cả lần chiến thắng mười năm trước, từ sau lần Lam Ngọc tiến thăng vào Bộ Ngư Nhân Hải Bối Gia Nhì Hồ đại thắng, tầng lớp thống trị Đại Minh đã ý thức được, muốn hoàn toàn chiếm lĩnh và thống trị thảo nguyên là chuyện không thể, lực lượng Bắc Nguyên còn sót lại lúc đó vẫn phi thường cường đại như cũ.
Minh sơ thế lực còn sót lại của Bắc Nguyên cùng không yếu, bọn họ sỡ đì làm cho người ta ấn tượng rất yếu, là vì quân đội người Hán tại Minh sơ vũ lực quá cường đại, Bắc Nguyên bại nhiều thắng ít, đến khi chiến địch Tình Nan Trung Nguyên đại chiến, bọn họ lại bận tự giết lẫn nhau, tranh đoạt quyền thống trị trên thảo nguyên, căn bản không rảnh chú ý về phía nam, thế là lực lượng Bắc Nguyên tại Minh sơ đã vô lực xâm nhập phía nam, cảm giác một bước tăng mạnh trong mắt những người sau này, thật ra cùng không hẳn là như thế.
Sự thật là hai năm sau chiến dịch Tình Nan, thế lực Bắc Nguyên còn sót lại phân liệt thành hai quốc gia, một cái là Thát Bá, một cái là Ngõa Thứ. Người quen thuộc lịch sử hiểu rõ, trong chuyện này bất luận một quốc gia nào, đều từng cho rằng Đại Minh vương triều mang đến quá nhiều uy hiếp to lớn. Mà trong đó, bất luận cỗ thế lực nào, chỉ là một nửa từ thế lực bắc Nguyên còn sót mà phân liệt ra, một nửa lực lượng ngưng tụ lên không còn tự giết lẫn nhau, uy lực của nó đã kinh người như thế.
Nói đến đây, Chu Lệ mỉm cười, duỗi giày ra, đem mấy khối than trên mặt đất nghiền nát rồi nói: “Nhưng bộ lạc nhỏ dọc theo biên giới, không có năng lực cùng bọn ta đối địch, cùng không muốn xem bọn ta là địch, chớ đem bọn họ bức đến tử lộ, con thỏ cấp còn cắn người, cho bọn hắn một ít chỗ tốt thích hợp, bọn họ sẽ không chó cùng rứt giậu, cũng có thể khiến cho trong lòng những bộ lạc khác xuất hiện ảo tưởng.
Những chuyện giao dịch buôn lậu đó, có chỗ xấu, nhưng cùng không phải tất cả đều không có chỗ nào tốt, trên cao hơi thả lòng, cho bọn hắn một con đường đi, bọn họ cùng không bí quá hóa liều, hơn nữa cùng sẽ không mạo hiếm buôn lậu qua con đường khác, đến nỗi triều đình không thể khống chế.
Trong ngoài biên quan giao dịch cùng dân gian, cùng không bởi vì quốc gia hữu hảo trở mặt mà dừng qua lại, ta cảm thấy, cấm đoán không bằng quản lý, nếu triều đình Bắc Nguyên chịu hướng về phía phụ hoàng ta xưng thần, phụ hoàng sớm đã mở rộng buôn bán ở tại biên giới, bọn họ không phục, phụ hoàng ta chăng phải cùng không thể hạ thấp mặt mũi sao?”
Chu Lệ lần này dùng lời thành thật để nói, khiến cho Hàn chỉ huy triệt để yên tâm, cùng cười nói: “Vương gia cao kiến, Vương gia cao kiến. Huống chỉ, chúng ta giờ đây không mở các chợ, làm cho bọn họ chỉ có thể lén lút giao dịch, từ đó tới nay, chúng ta tìm được chỗ tốt, so với “cho” bọn họ chỗ tốt, tựa như.., còn nhiều hơn!”
Chu Lệ trừng mắt nhìn hán một cái nói: “Ngươi tạm thời, đạp lên mặt mũi, vi pháp phạm cấm cùng là vi pháp phạm cấm, ngươi cùng giỏi đó, đều mang đến trước mặt ta, ngươi nói sao đây?”
Hàn Dật cười nói: “Đang muốn thinh giáo Vương gia, thần cảm thấy, hơn trăm chiếc xe hàng hóa, số lượng xác thực cũng hơi kinh người, người xem...”
Chu Lệ biết Hàn Dật rất khôn khéo, chuyện này nếu như mình đã biết, hắn sẽ không cam tâm để cho mình ở bên ngoài việc, nhưng cùng không vạch trần, trầm ngâm một chút, phất tay nói: “Không có gì quan trọng, ngươi gọi quan thương cẩn thận kiểm tra, chỉ cần xác thực là chút ít da lông, gân thú, đừng nói một trăm xe, một ngàn xe, một vạn xe cùng cho hắn tiến vào, hắn có bao nhiêu, đại Minh của ta đều nuốt trôi. Nhưng nếu bí mật mang theo những vật khác, chỉ cần không có những thứ không nên có, người đi theo không mang vũ khí, tới năm mười tráng hán thì sợ chuyện gì? Nếu như dựa vào mấy chục người liền nói là chuyện lớn. Ngươi không mở quan, bọn họ trèo đèo lội suối còn không phải vào được bên trong sao?”
“Dạ dạ dạ, thần đã rõ ràng”.
Hàn Dật đi theo đằng sau mông Chu Lệ, như một cái đuôi nói.
Chu Lệ dừng chân lại nói: “Nhưng mà, một hơi ăn hơn trăm toa xe hàng gân thú, vụ này cùng thật lớn, người mua rốt cuộc có thân phận gì? Ngươi cùng cần phải tra ra, nếu dùng làm vật dân dụng tất nhiên không sao, vạn nhất là đám tà giáo, nếu tìm hiểu ra nguồn gốc, đem bọn chúng một mẻ hốt gọn!”
“Dạ dạ dạ, thần nhất định làm theo!”
Hôm nay, Tạ gia lại xếp đặt một bàn tiệc rượu, so với khi khoản đãi bánh nướng cô nương quy mô hơi kém hơn một chút, bất quá đối với người gặp mặt chưa được mấy lần như Tây Môn Khánh và Hạ Tầm mà nói, vẫn là cực kỳ phong phú.
Ngoại trừ Tạ Truyền Trung, Hạ Tầm và Tây Môn Khánh, khách còn có biên quan Lô Long khâu thủ tướng Phó Thiên hộ Trầm gia, cùng với người từng gặp mặt Hạ Tầm và Tây Môn Khánh lúc trước là Nhâm Nhật Thượng. Mười cô gái hoặc đứng hoặc ngồi, ở trước sáu tấm bình phong cầm sất hợp minh, ti trúc tương phối, vừa ngâm vừa hát trợ hứng cho bọn họ uống rượu.
Rượu và thức ăn quá mức tình xảo, thật ra ngược lại không quá hợp khẩu vị hai biên quan tướng lãnh, nhưng mà tràng diện như vậy hai người lần đầu nhìn thấy, xa hoa và phô phương chính là một loại thế, một loại khí thế, biểu hiện lực lượng của chủ nhân, tuy là có việc cầu ở ngươi, hoặc là địa vị ngươi ở phía trên, nhưng khi ở trước mặt loại khung cảnh khí thế này, cùng sẽ không khỏi sản sinh ra một chút cảm giác kính sợ.
Tạ lão tài ngược lại không hiểu được cách lợi dụng khí thế để áp người, hắn chỉ là mang theo một tâm lý nhà giàu mới nổi tự ti nóng lòng muốn thể hiện mình, cố ý kiến tạo một loại không khí xa hoa, sợ người khác xem thường chính mình, không nghĩ ngược lại làm hai võ tướng chuyên giết người như ngóe cũng có chút câu thúc hẳn lên.
Tạ Truyền Trung đã biết Hạ Tầm làm việc vì ai, quả nhiên hắn không đám khinh thường như trước kia, mặc dù lần này hàng hóa Hạ Tầm mua rất nhiều, hắn cũng lười đích thân ra mặt. Nhưng lần này lại đích thân bày tiệc trong phủ, vì hai bên cùng bàn việc này.
Thật ra tướng thủ thành biên quan lén giao dịch mua bán hoặc dung túng mua bán, Cổ đã có tròng, chưa bao giờ đoạn tuyệt qua, theo tình hình mà nói, thời gian gần đây hai bên biên quan dân chúng định cư, tiếp xúc cùng rất nhiều, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, bọn họ đã đời đời là láng giềng, bởi vì chính quyền thống trị tương ứng tạo thành phân cách, nhưng cùng không thể hoàn toàn ngăn cản bọn họ trao đối.
Không nói đến thời gian hai quốc gia chiến tranh, cùng không ở vào trạng thái khẩn trương, hai bên thường xuyên muốn mở chợ bên cạnh biên giới để tiến hành mậu dịch, coi như là thời kỳ chiến tranh, đa số nguyên nhân cùng bởi vì chính quyền Trung ương hai bên xuất phát từ chính trị mà phát động, mặc dù một phương nào có mã tặc giặc cướp tập kích biên giới, bọn chúng cũng không tìm đến những dân chúng trong thôn trang nhỏ, cho nên hai bên mặc dù đang chiến tranh thì cùng thường xuyên có vụng trộm giao dịch buôn bán. Ngươi chiến cũng tốt, không chiến cũng tốt. Mục đích cuối cùng không phải là vì sống sót sao.
Dần đần. xuất hiện vài binh linh có thể gặp việc có lợi, cùng sẽ gia nhập hàng ngũ giao dịch lén lút, Tần Hán Đường Tống, từ trước tới nay, trong sử sách lính biên quan có quan hệ vụng trộm dùng dây thừng tụt xuống quan ải, ở dưới hàng quán quan khấu cùng dân chúng đối phương giao dịch ghi lại liên tiếp không dứt.
Dần đần, một số tướng lãnh biên quan phát hiện trong đó có thể có lợi, hơn nữa cấm không bằng quản, so với việc bắt sĩ tốt lén lút tham dự giao địch, tản mạn quan kỷ, còn không bằng “cho qua quan rồi đánh thuế”, trực tiếp có nhiều chỗ tốt từ các thương nhân, chỉ cần vật phẩm giao dịch không phải vật tư chiến lược là được rồi. Bởi vậy, dân gian giao dịch tại thời kỳ không có chiến tranh, hầu như tại mỗi một quan ải đều không phải công khai mà thực tế vẫn tồn tại hiện tượng này. Hơn nữa rất nhiều tướng lành thượng tầng cùng dần dần trở thành người giúp đỡ hoặc trực tiếp tham dự vào trong đó.
Trước đây khi Chu Nguyên Chương cùng Trương Sĩ Thành tranh thiên hạ, tướng lình dưới trướng Chu Nguyên Chương là dùng tướng Tạ Tái Hưng từng phái người đi mua bán tại địa bàn Trương Sĩ Thành, việc này bị người nơi đó mật báo cho Chu Nguyên Chương, sự tình vỡ lở, cách trừng phạt nghiêm khắc Chu Nguyên Chương cùng chỉ là dùng lý do để lộ việc quân cơ, xử tử hai bộ hạ buôn bán, giáng chức Tạ Tài Hưng là xong việc.
Đoạn đường làm giầu của người giống như giết cha mẹ người, chỉ cần không phải trái với tính nguyên tắc gì đó, thượng cấp đại nhân phần lớn là nhắm một mắt mở một mất, chỉ có điều Hạ Tầm một lần đã mua vào nhiều vật tư như vậy, thật sự là trước nay chưa từng có, cho nên thủ quan tướng sĩ không khỏi có phần thận trọng. Nhâm Nhật Thượng hiểu rằng Thiên hộ đại nhân đối với hàng nhiều như vậy cùng là không làm chủ được, dứt khoát trực tiếp tìm đến chỗ dựa sau lưng: Hàn Chỉ huy sứ hỏi đối sách, không thế tưởng được Yến Vương lại đang ở đó.
Hôm nay bọn họ đã được Hàn Dật Chỉ huy sứ chỉ thị, chắc chắn sẽ thành toàn cho Tạ Truyền Trung, Tạ Truyền Trung mở yến rượu này, lễ vật cùng tặng nhiều, chưa nói vài câu, Thẩm Phó Thiên hộ liền một lời đáp ứng, điều này giống như có vẻ cho Tạ lão tài mặt mũi rất lớn, tạ lão tài chỉ cảm thấy mặt mũi mình ở hai phương diện đều tăng lên rất nhiều, hắn vui mừng sai phía dưới mang thức ăn và rượu ngon lên, khách và chủ ba phương ăn uống cực kỳ thống khoái.
Dự tiệc xong, Tạ lão tài hào hứng không thôi, lại lôi kéo bọn họ tới hoa viên do chính mình dùng một số tiền lớn kiến tạo thưởng thức một hồi, lúc này mới tiễn bọn họ rời đi, đoàn người nói chuyện cười đùa hướng tới bên ngoài phủ, khó khăn lắm mới đi đến được cửa trước, trước mặt đúng lúc có mấy nữ quyến Tạ phủ từ bên ngoài tiến vào.
Vài nha hoàn hạ nhân vây quanh mây vị phu nhân tiểu thư, mấy vị phu nhân tiểu thư đều ăn mặc áo da lông cáo đen danh quý, bên ngoài áo choàng phi sóc, trên cố quấn quanh một cái khăn da tuyết hồ trắng nõn, nguyên một đám người đẹp đẽ ung dung quý phái, phú quý bức người.
Mặc cùng một thứ nhưng người khác nhau, cảm giác tự nhiên cùng khác nhau, trong đó có một nữ tử ăn mặc giống như vậy, liếc nhìn qua, chỉ thấy người thân như ngọc, lưng như trúc, một thân đạm mà vận, ưu mà nhã, mái tóc mềm rù xuống, không khác gì cô oanh đứng trong sương mù. Như hạc giữa bầy gà.
Hạ Tầm liếc mắt một cái, nhất thời ngấn ngơ: “Bánh nướng cô nương?”
Bánh nướng cô nương đang cùng mấy người đàm tiểu vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy hắn, mặt mày vẫn tươi cười nhưng ánh mất không ngừng biến đối.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan