Cẩm Y Đương Quốc

Chương 489

Nghe Vương Thông nói vậy, Cao Đồng Trí sẽ không đến Bỉnh công, chỉ giả vờ như không nghe thấy, vỗ cái phản gỗ lạnh, hô hào bọn lính mang người ra.

Sai dịch bên dưới không dám chậm trễ, lập tức có vài người xông ra khống chế người, đẩy lên trước, chẳng lẽ người Phiên này đúng là chủ nhân của chiếc thuyền Phi Lộc đó, Vương Thông thấy khó hiểu, nhưng vẫn đứng dậy chắp tay nói: “Hôm nay nhờ nhân tình của Cao đại nhân, sau này sẽ báo đáp, xin cáo từ trước!”

Cao Đồng Trí cũng tươi cười đáp lễ, tham tưởng phân thủ, hoạn quan giám lương và bị đạo binh ở Thiên Tân vệ đều là một, đều quyết tử với Vương Thông, nhưng bị Vương Thông dùng mọi biện pháp lật đổ, mà chức quan của Cao Đồng Trí không cao, đối nhân xử thế được lòng người, mà thành tích cũng ổn.

Đáng nhẽ là sắp thăng quan, nhưng không ngờ Vương Thông lại đắc tội với người ở trong triều, điều này Cao Đống Trí nhớ rất kĩ, tưởng rằng Vương Thông là một đảng.

Cao Đồng Trí này rất ham công, đến Hà Gian phủ cũng có quan hệ của hắn, bãi quan là không thể rồi, nhưng muốn thăng quan thì không thể, bộ sử đã có tin ra, hãy ở vị trí này đến chết đi!

Sự hận thù trong Cao Đồng Trí thì khỏi bàn, nhưng Thiên Tân vệ phồn hoa là vậy, nhà hắn cũng dựa vào công danh mà làm ăn, thêm vào đó là sự chiếu cố của Cẩm Y vệ, không có quan vận thì lại có tài vận, cũng là một sự bồi thường, Cao Đồng Trí cũng dần dần bỏ tâm tư về quan đồ, chuyên tâm vào làm ăn, sống vui vẻ hơn.

Nếu đã an phận ở Thiên Tân vệ thì quan hệ với Vương Thông phải tốt, vì vậy hắn là quan viên có quan hệ với Vương Thông tốt nhất, Vương Thông do đó mà chiếu cố hắn nhiều hơn.

Thấy Vương Thông nói khách khi như vậy, Cao Đồng Trí cũng vội cảm tạ, sau khi Vương Thông ra khỏi cửa thì nhìn thấy người Phiên to béo đó có gì đó hoang mang, bên cạnh còn có mấy người ăn mặc như tùy tùng, đang quây lại nói gì đó: “Ngươi có nhận ra ta không?”

Vương Thông cưỡi ngựa đến nói, người Phiên đó nhìn thấy bộ dạng của Vương Thông, biết không phải là người thường, vội khom người nói: “Đại nhân tôn kính, tiểu nhân không biết ngài!”

“Ta chính là Vương Thông đã cướp thuyền của ngươi”

Vương Thông ngồi trên lưng ngựa cười lớn nói, hắn nói như vậy, người Phiên kia lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, trợn tròn mắt nhìn Vương Thông, mấy người tùy tùng cạnh đó cũng tỏ ra kinh ngạc, Vương Thông chỉ vào họ nói: “Mang quay về đi, phái người ra sông gọi Hồ An đó qua đây!”

Mệnh lệnh đưa ra, thân binh của Vương Thông lập tức xuống ngựa, mấy người Phiên kia còn đang kinh ngạc, không kịp có phản ứng gì thì đã bị mấy thân binh trói lại đưa lên ngựa.

Trong lúc gấp gáp, người Phiên đó hô kêu cứu, tiếng Hán lạc hẳn đi, nhưng Cẩm Y vệ làm việc, chẳng ai dám ra tay, mọi người đều chỉ đứng nhìn, nhìn bóng người bọn Vương Thông khuất xa dần.

“Bên Hải Hà có tin sang, nói là chiều đúng là có người Phiên lảng vảng, nhưng chỉ gần không đến quá gần là không quản”

Vương Thông đi tuần như thường lệ, tối quay về thì tin tức khắp nơi đổ về, người Phiên trên công đường đúng là có qua Hải Hà xem Phi Lộc, rồi mới đến nha môn báo án, Vương Thông quay lại, Dương Tư Trần thì lại tập hợp tin tức lại để báo cáo.

Cởi bỏ áo giáp, đón lấy cái khăn tay từ phía hộ binh, Vương Thông lau mặt rồi tươi cười hỏi: “”Bên Hồ An đã đi xem chưa?”

“Bẩm lão gia, bên Hồ An đã đi xem rồi, nói hắn đúng là chủ nhà, cái tên hơi khó đọc, cái gì mà “A Ba Cống”, không ngờ người Phiên cũng lấy cái tên cát lợi như vậy, cái gì mà “Ba Cống”

Nghe Dương Tư Trần nói vậy, Vương Thông ngớ ra rồi lắc đầu cười nói: “Người Phiên làm gì có chế độ khoa cử, bên đó quan viên đều chọn từ con cháu quý tộc ra thôi!”

Trong phòng khách, quản sự của Vương Thông Trương Vũ Bắc lại đang đứng một bên hầu hạ, thấy Vương Thông đi vào thì tiến lên cúi chào rồi nói: “Bên quân doanh có vài người đang quan sát rồi, lão gia đang có chuyện gấp, tiểu nhân đến đây trước, chiều tiểu nhân đã nói chuyện với người Phiên A Ba Cống kia, hắn nói hắn luôn đi lại giữa Áo Môn và CoA, thời gian trước có làm ăn ở Nam Dương, khong ngờ khi quay lại Áo Môn thì thuyền của mình đã bị người ta trộm mất, nhờ người đi hỏi khắp nơi mới biết là thuyền đang ở Thiên Tân vệ”

CoA là mảnh đất thuộc địa mà người Bồ Đào Nha chinh phục được, nơi đây sau này là khu du lịch nổi tiếng, Vương Thông có chút ít ấn tượng, gật đầu nói: “Sao hắn lại có ý định cáo quan?”

Nói đến đây, quản sự thông dịch Trương Vũ Bắc cũng lắc đầu cười nói: “Cũng không biết làm sao nữa, nói luật lệnh Đại Minh chúng ta là công bằng nhất, nếu Vương đại nhân đến đoạt thuyền của hắn, hắn đến địa phương cáo trạng, chắc chắn sẽ cho hắn công bằng”

“Công bằng, sao người Phiên như hắn lại có ý nghĩ ấy nhỉ!?”

“Tiểu nhân cũng thấy lạ, ban đầu tên A Ba Cống này từng kiện tụng ở Quảng Châu và Tuyền Châu, quan phủ địa phương xử lý rất công bằng, hắn tưởng của thiên hạ Đại Minh đều vậy”

Vương Thông thấy khó chịu, liền cười nhạt nói: “Công bằng gì chứ, hắn là người Phiên, lại yêu cầu Đại Minh chúng ta lễ nghĩ gì chứ, sợ rắc rối, cũng chẳng sợ đắc tội với bách tính của chúng ta nên mới thiên vị hắn, còn tưởng cả thiên hạ này đều như vậy sao?”

Chuyện liên quan đến người Phiên, có mấy quan viên ngu ngốc bên bộ Lễ thường ca cái bài lễ nghĩa gì đó, muốn thể hiện cách nói ma di mọi dợ ra, không muốn làm lớn chuyện, bách tính thì mặc kệ, chỉ cần không phải là hào môn đại hộ thì không cần quan tâm.

So sánh ra thì tất nhiên có thiên lệch trong phán đoán,A Ba Cống này còn tưởng khắp thiên hạ này đều như vậy, nghĩ là mình đi kiện thì đòi lại được thuyền của mình sao.

Nhưng cái thuyền lớn 3 cột buồm Phi Lộc hiệu đấy, trên thuyền có hơn 40 cỗ hỏa pháo, thương thuyền võ trang lớn như vậy có thể đi lại tự do trên biển, có thể có được thương thuyền như vậy thì ngời đó có phải là ngốc không?

…………

Vương Thông thay quần áo mặc ở nhà, Trương Vũ Bắc ra ngoài chào hỏi, hộ vệ đưa tên A Ba Cống đó vào, Đàm Tướng thì lại đứng ở một góc phòng, người Phiên này luôn khiến người ta không yên tâm chút nào.

Vào phòng, các thị vệ không hề khách khí, bắt A Ba Cống quỳ xuống, sau đó hành lễ ra cửa, râu tóc trên mặt A Ba Cống rất gọn gàng, khác hẳn với những người thợ Phiên mà hắn từng gặp, trong số đó chỉ có Hán Tư là tương đối coi trọng bên ngoài, còn những người khác nếu không hạ lệnh định kì tắm rửa thì thật khủng khiếp.

A Ba Cống này thì lại vô cùng sạch sẽ gọn gàng, khi bị bắt quỳ ánh mắt hắn không hề lộ ra chút hoang mang nào, Vương Thông thấy vậy trong lòng đã có sẵn tính toán, hắn lên tiếng hỏi: “A Ba Cống, con thuyền kia của ngươi đáng gia bao nhiêu tiền?”

Cho dù bị trói nhưng A Ba Cống vẫn khom được người, lễ độ nói: “Bẩm lão gia, con thuyền và cả những cỗ pháo nưa là 6 vạn lạng”

Con số đó là có thật, Vương Thông gật đầu cười nói: “Thuyền vốn dĩ là chuẩn bị dùng đến, nhưng đã ở lại đây quá lâu rồi, đã nói giá 6 vạn lạng thì bản quan thêm 5 nghìn lạng, bản quan mua lại chiếc thuyền đấy”

Vương Thông nói điềm nhiên đến nỗi mọi người trong phòng đều lạnh gáy, 6 vạn 5 nghìn, 1 con số không hề nhỏ, thế mà Vương Thông lại có thể nói nhẹ nhàng đến vậy. Nhưng so ra thì cũng đúng, số tiền hàng ngày kiếm được ở Thiên Tân vệ này chảy vào như nước lũ, Tuyên Phủ bán thủ cấp đã được mấy chục vạn, 6 vạn 5 nghìn chỉ cần hai ngày là thu lại được.

Nghe Vương Thông nói vậy, A Ba Cống tròn mắt lên, nhưng là người làm ăn, hắn cũng phải tính toán, tính thế nào cũng thấy lợi, số tiền này nếu quay về Bồ Đào Nha thì đủ để hưởng vinh hoa phú quý cả đời.

Tính toán một lúc A Ba Cống khóc lóc nói: “Đại lão gia, con thuyền đó đáng tiền không nói, nhưng đi Nam Dương xuất một chuyến Hương liệu, nểu đổi thành gốm sứ và lụa ở Áo Môn và Tuyền châu, rồi lại đến Cửu Châu, chưa đầy 3 tháng là có thể kiếm được vạn lạng, đại lão gia mua lại con thuyền đó cũng không biết là bỏ lỡ bao cơ hội làm ăn…”

“Đừng có nói như vậy, người muốn gì nói cho rõ ràng xem nào, bản quan không có hơi đâu lôi thôi với nhà ngươi!”

“Tiểu nhân có ý này, đại lão gia nếu đã thích thì tiểu nhân không bán không được, số tiền 6 vạn lạng cầm một lần phiền phức quá, chi bằng một lần lấy 3 vạn lạng, số còn lại thì hợp vốn mở một…”

Mấy từ cuối cùng là tiếng Bồ Đào Nha, Trương Vũ Bắc vội nói vào tai Vương Thông: “Là một thương đoàn!”

Vương Thông ngỡ ngàng: “Ba vạn mua thuyền của ngươi, còn lại thì là cổ phần của ngươi, sau đó bản quan còn góp tiền vào nữa đúng không?”

A Ba Cống không ngờ Vương Thông lại lý tính như vậy, Vương Thông nói tiếp: “Ngươi không chỉ bán được thuyền với giá hơi, mà còn có được 1 cửa tiệm ở Thiên Tân vệ này, đúng là biết tính toán!”

Lúc đầu chưa ai hiểu lắm, nhưng khi Vương Thông nói vậy thì lập tức hiểu ra, ai cũng giận dữ nhìn A Ba Cống, khiến hắn thấy hoảng.

“Con người người được lắm!” Vương Thông bật cười nhận xét.
Bình Luận (0)
Comment