Tiếng chim hót líu lo từ những cành cây ngoài cửa sổ vọng vào phòng, một làn gió ấm vừa vặn thổi vào, khiến tay áo phi ngư phất phơ trong gió(*).
(*Phi ngư (飞鱼服): trang phục của Cẩm Y Vệ.)Trâu Lan Thanh đứng thẳng trước giá sách, vẫn duy trì tư thế lật xem tài liệu, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Mùa xuân đến rồi.
Nàng vừa thẩm vấn xong phạm nhân ở phủ ti trấn Bắc trở về, trên người vẫn còn vương chút khí lạnh, trái ngược hoàn toàn với vẻ dịu dàng trên mặt nàng lúc này.
Cách thức thẩm vấn phạm nhân của Cẩm Y Vệ quả thật giống như những lời đồn đại ngoài kia.
Hồn phi thang hỏa, thảm độc khó tả.
Đây là cảm nhận sâu sắc của Trâu Lan Thanh sau hơn nửa năm gia nhập Cẩm Y Vệ.
Hiện tại tai mắt của Thiên Tử trải rộng khắp hai kinh thành và mười ba ti của Đại Minh. Mọi người trong thiên hạ đều khiếp sợ mỗi khi nghe nhắc đến Cẩm Y Vệ, nguyên nhân vì những người này quả thật là xuất quỷ nhập thần. Nói không chừng hôm nay ngươi lén nói một câu, ngày mai đã truyền đến tai Hoàng Đế.
Thiên la địa võng bố trí càng chặt chẽ, người cần cũng lại càng nhiều.
Trâu Lan Thanh cũng thừa dịp Cẩm Y Vệ tuyển chọn giáo úy trong dân gian, trà trộn vào Vệ Sở này.
Sau một thời gian nỗ lực và chăm chỉ, cuối cùng Trâu Lan Thanh cũng có thể theo hộ giá thánh giá, phụ trách quản lý Lỗ bộ.
Không những thế, trong một lần Hoàng Đế đi tuần, dựa vào thân thủ của mình, Trâu Lan Thanh đã bắt được một tên thích khách bất ngờ đánh úp, giành được công cứu giá.
Cũng chính nhờ công lao đó, nàng mới có thể ngồi lên vị trí phó chỉ huy của Cẩm Y Vệ.
Trâu Lan Thanh rất hài lòng với kết quả này.
Chỉ là hiện tại, dường như mọi chuyện đã dần đi đến hồi kết.
Trâu Lan Thanh thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, lúc nàng định tiếp tục xem bản ghi chép hồ sơ vụ án trong tay thì bỗng có người đẩy cửa vào.
“Phó đại nhân, Lục chỉ huy sứ cho mời!”
Trâu Lan Thanh không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay tỏ ý mình đã biết rồi, sau đó cũng nhanh chóng chỉnh lại y phục và mũ quan, cất bước về phía thư phòng của Lục Tập ở phía Đông của Vệ Sở.
Nàng cho rằng chắc hẳn lại có công vụ cần xử lý.
Từ nơi này đến nơi của Lục Tập chỉ có một con đường, Trâu Lan Thanh vừa từ ngã rẽ đi ra, đối diện đụng phải một người đang đi từ phía ngược lại.
Tề Vệ cũng nhìn thấy người đối diện.
Thầm rủa một tiếng ‘đúng là xúi quẩy’, Tề Vệ vẫn chắp tay chào vị phó chỉ huy mới của Cẩm Y Vệ mà mình vốn luôn khinh thường nhất, Trâu Lan Thanh.
Còn chẳng muốn mở miệng nói với nàng một câu nào.
Trâu Lan Thanh thấy vậy, khoé môi khẽ nhếch lên.
Nàng cũng chẳng thèm đáp lại lời chào của Tề Vệ, cứ thế đi thẳng về phía trước.
“Tề đại nhân đây là?”
Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn về phía trước.
Con đường này chỉ dẫn đến chỗ của Lục Tập.
Không nghi ngờ gì nữa, điểm đến của hai người đều cùng một nơi.
Đây không phải là biết mà còn giả vờ hồ đồ sao?
Nếu đi từ chỗ này, còn có thể đến đâu được nữa?
Thật sự không biết rốt cuộc trong lòng người này đang nghĩ gì.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, nhàn nhạt nói: “À, Lục chỉ huy sứ phái người đến triệu ta, xem ra y không chỉ triệu mình ta.”
“Vậy thì đi cùng nhau nhé?”
Trâu Lan Thanh khẽ cười, nhướng mày nói ra lời này.
Tề Vệ cau mày.
Từ đây đến chỗ Lục Tập, còn phải mất thời gian uống một chén trà.
Ban đầu hắn chỉ muốn chào một cái rồi rời đi, nhưng không ngờ đối phương lại chủ động muốn đồng hành với hắn.
Lẽ nào cái người tên Trâu Lan Thanh này không nhận ra hắn không mấy thiện cảm với y sao?
Chỉ mới vào Cẩm Y Vệ nửa năm đã bắt đầu xoay sở khắp nơi để tìm cách thăng tiến. Dựa vào công lao cứu Hoàng Đế, thế là từ một giáo úy nhỏ nhoi vụt lên trở thành một phó chỉ huy, ngang hàng với người đã lăn lộn nhiều năm như hắn.
Hắn khinh thường loại người này nhất.
Một người chẳng có bản lĩnh thật sự, chẳng qua chỉ dựa vào mưu mẹo để đạt được mục đích mà thôi.
Đương nhiên Trâu Lan Thanh biết. Chẳng qua nàng cũng thích nhìn dáng vẻ xù lông của người trước mắt. Đây cũng xem như một thú vui khác của nàng khi gia nhập vệ sở này, ngoài việc giải quyết những công việc chính.
Tề Vệ đưa mắt liếc nhìn người bên cạnh một cái, sau đó lập tức quay đầu nhìn thẳng về phía trước: “Vậy thì cùng đi thôi.”
Trong giọng điệu của hắn đầy vẻ không muốn, bất lực và cam chịu.
Trâu Lan Thanh cười nói: “Haha, như vậy thật tốt, vừa hay ta có thể lĩnh giáo Tề huynh đây cách làm một phó chỉ huy, dù sao huynh cũng nhậm chức sớm hơn ta.”
Tề Vệ thầm nhủ, ngươi đừng khiến ta buồn nôn.
Cố tình đúng không?
Hai người cứ nói chuyện như thế suốt đường đi, sau thời gian khoảng một chén trà, rốt cuộc cả hai cũng đến trước cửa phòng của Lục Tập.
Cửa phòng mở rộng, một nam nhân khôi ngô ngồi sau án thư, đang lật xem tư liệu gì đó. Nhận ra có người đến, y ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nói: “Đến cả rồi sao? Mau đến đây ngồi này!”
Hai người ở cửa nghe thấy vậy, lập tức cất bước đi vào chính đường.
“Ở đây có hai vụ án cần hai người đi một chuyến. Một vụ là án mất cắp tư liệu bên phía Thủ Phủ Đại Nhân. Vụ còn lại là vụ Hình Bộ Thượng Thư bị ám sát.”
Lục Tập vừa nói, vừa đánh giá hai người trẻ tuổi trước mắt.
Thoạt nhìn đều trên dưới 20 tuổi, nhưng đều được tính là tuổi trẻ tài cao.
Tề Vệ, y biết, cũng là thuộc hạ làm việc cho y từ lúc vào Cẩm Y Vệ, đến nay cũng đã Ba Bốn năm rồi.
Về phần Trâu Lan Thanh này, vì được Tuyên Đức Hoàng Đế coi trọng, trực tiếp được phong làm phó chỉ huy, y còn chưa rõ nội tình.
Chỉ là nhìn cách nàng đối nhân xử thế cũng rất thận trọng, cũng biết tiến biết lùi, hẳn là có thể dùng được.
Hai vụ án hôm nay đều có liên quan đến hai vị quan Nhất phẩm và Nhị phẩm trong triều, y không thể ra mặt, vừa hay để hai người đi thay là thích hợp nhất.
Trâu Lan Thanh nghe xong, chậm rãi hành lễ chào Lục Tập, trông có vẻ như muốn mở miệng nói chuyện, chọn vụ án đơn giản cho mình, nhưng lại cố tình nói chậm lại.
Quả nhiên, không đợi nàng nói chuyện, người bên cạnh đã lên tiếng:
“Lục chỉ huy sứ, để ta đi bên Hình Bộ.”
Vừa dứt lời, bản thân hắn cũng có chút kinh ngạc.
Hả, hôm nay Trâu Lan Thanh không cướp lời hắn sao?
Trước kia, thời điểm có vụ án đơn giản gì đó, tên Trâu Lan Thanh này đều vội vàng chọn lấy, lén lút giở thủ đoạn là việc mà y giỏi nhất.
Rất rõ ràng, hai vụ án ngày hôm nay, nhất định phải chọn vụ Hình Bộ gần Vệ Sở nhất.
Nhìn thấy Trâu Lan Thanh bên kia ôm quyền muốn nói chuyện, Tề Vệ không thèm suy nghĩ buột miệng thốt ra quyết định của mình.
Dù thế nào cũng không muốn chạy đến chỗ xa xôi kia.
Nhưng lần này Trâu Lan Thanh lại thật sự rơi vào thế hạ phong, sau đó vẫn lạnh nhạt, lại như bất đắc dĩ nói: “Vậy ta chỉ còn cách đến chỗ Thủ Phủ Đại Nhân mà thôi. Cứ quyết định như vậy đi.”
Lục Tập đương nhiên không có ý kiến, dù sao vụ án mà y giao phó xuống, hai người thương lượng thế nào thì đều tuỳ hai người họ, y gật đầu cho hai người lui xuống đi làm việc.
Ra khỏi cửa, Tề Vệ cảm thấy có gì đó không đúng.
Phản ứng hôm nay của Trâu Lan Thanh luôn khiến hắn cảm thấy là lạ, thật giống như cố ý ôm quyền dụ hắn mở miệng, sau đó lại không nói lời nào đợi hắn chọn trước.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy vụ án Hình Bộ này tốt hơn một chút, cũng không có vấn đề gì, nên hắn cũng yên tâm một chút.
Mà Trâu Lan Thanh đi bên cạnh hắn, nhìn bộ dạng nhíu mày suy tư của Tề Vệ, bất chợt nói một câu: “Chút nữa ra ngoài tốt nhất là mang theo áo choàng.”
Sau đó tăng tốc đi về phía trước, bỏ lại một mình Tề Vệ đứng yên tại chỗ.
Y có ý gì?
Thật quái lạ.
Tề Vệ trở lại phòng làm việc của mình, mang theo bội đao, nhìn nhìn chiếc áo choàng quanh năm đặt một góc trong Vệ Sở, nhớ đến câu nói kia của Trâu Lan Thanh, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không mang.
Nghe y thật vô nghĩa!
Nhưng đi được nửa đường thì hắn đã hối hận.
Hơn nữa cuối cùng hắn cũng hiểu, Trâu Lan Thanh đang bày mưu tính kế gì trong lòng.
kinh thành có một câu nói xưa.
“Xú câu khai, cử tử lai.”
Thuận Thiên phủ vừa qua tiết Xuân phân, đã có các đào phu được nha môn thuê chuyên để đào đất mở mương, rửa sạch bùn đất và uế vật trong nước ngầm.
Cho nên mỗi lần đến dịp này, khắp các con đường ở kinh thành đều có thể nói là hôi thối, người bình thường đi ngang qua đều bị xông một thân mùi hôi.
Do thời điểm này thường sẽ có sĩ tử từ khắp nơi lên kinh tham gia thi hội, cho nên mới có câu nói này.
Tề Vệ đi đến nửa đường, đã bị mùi thối cách mười dặm làm cho ngã ngửa.
Thời điểm mở mương là vào thời gian này, nhưng hắn không ngờ lại bắt đầu vừa đúng hôm nay, hơn nữa còn bắt đầu trên con đường đi đến Hình Bộ kia.
Lại nhớ đến câu nói Trâu Lan Thanh cố ý nói với hắn “Mang theo áo choàng”, đây không phải đúng rồi sao!
Quả nhiên y cố ý chọc giận hắn.
Tề Vệ lần nữa lĩnh hội được mưu tính của Trâu Lan Thanh.
Trâu Lan Thanh quả thật là cố ý.
Sáng hôm nay thời điểm nàng rời giường đến Vệ Sở đã phát hiện bên đường có khuân vác đào rãnh, hơn nữa vừa vặn ngay trên con đường đến Hình Bộ kia.
Lúc đó mùi còn chưa tràn đến, Trâu Lan Thanh còn cảm thán, không quá mấy canh giờ nữa, mọi người qua con đường này phải che mặt mà đi, lo sợ tránh không kịp.
Cho nên hôm nay thời điểm Lục Tập phân phó công vụ bọn họ, Trâu Lan Thanh ngay lập tức đoán được Tề Vệ lại muốn đối nghịch với mình, hơn nữa chắc chắn muốn chọn vụ án phía Hình Bộ bên kia nên thuận thế kích hắn, để giao “Vụ án tốt” này cho hắn.
Mà Trâu Lan Thanh, tuy phải đi xa một chuyến, nhưng còn may không bị xông mùi hôi thối cả người, cũng coi như tránh được một kiếp.
Đợi lúc xong xuôi mọi việc phía Thủ phủ, trở về lại Vệ Sở đã là đầu chiều giờ Mùi.
Đến chỗ Lục Tập xong, Trâu Lan Thanh lập tức trở về phòng của mình, trước cửa bỗng xuất hiện một nam nhân.
Là thuộc hạ của nàng, chỉ huy thiêm sự của Cẩm Y Vệ, Tiền Ninh.
Trâu Lan Thanh biết y luôn muốn vị trí phó chỉ huy này, lại bị nàng chiếm trước, trong lòng vẫn luôn không phục, thậm chí còn sinh oán hận.
Lần trước hai người ra ngoài làm nhiệm vụ, Trâu Lan Thanh vô tình để lộ sơ hở, suýt nữa bị Tiền Ninh bắt được nhược điểm, phát hiện thân phận của nàng.
Từ đó về sau, Tiền Ninh này thường xuyên xuất quỷ nhập thần, luôn nhìn chằm chằm nàng.
Giống như một con rắn u ám.
Nàng đã định bảo toàn bản thân trước, nghĩ cách rời khỏi Cẩm Y Vệ, còn về chuyện cần làm, đợi đến khi tìm được đường ra rồi tìm kế giải quyết sau.
Chỉ là còn thiếu một cơ hội nữa thôi.
Nhìn bộ dạng này, Tiền Ninh lại muốn đến thăm dò nàng?
“Chuyện gì?”
Trâu Lan Thanh nghiêm mặt, nhìn thẳng nam nhân trước mặt.
Tiền Ninh cũng bất động nhìn Trâu Lan Thanh, quan sát khuôn mặt của đối phương, còn cả thân thể, tầm mắt như có như không lướt quanh người nàng.
“Mật thám phái đi trước đây đã có thư hồi âm. Đặc biệt đến bẩm báo với phó đại nhân.”
Tiền Ninh vừa nói, vừa đưa bức thư trong tay tới.
Trâu Lan Thanh đưa tay nhận lấy, bước vào phòng, thấy Tiền Ninh vẫn đứng đó bất động.
“Còn có việc gì sao?”
Nàng siết chặt bảo thủ trên cổ tay, ngữ khí không tốt mà hỏi.
Nếu có chút sơ hở sẽ làm lộ tẩy, sinh ra nghi ngờ.
Người của Cẩm Y Vệ đều là bậc kỳ giỏi thăm dò.
“Không có gì.”
Tiền Ninh thấy nàng hỏi, ngay lập tức cúi đầu lui ra cửa mấy bước, sau đó mới xoay người rời đi.
Trâu Lan Thanh nhìn theo bóng lưng của y đi xa, khẽ nhíu mày lại.