Quyển 2: Giảng Võ Đường
Mạnh Kiếm Khanh không ngờ bài học đầu tiên ở Giảng Võ Đường lại là "chịu đòn".
Một trăm hai mươi tân sinh khóa ba đứng giữa võ trường, đối diện với hai mươi học viên khóa hai do Mã giáo tập tuyển chọn.
Quan truyền lệnh lớn tiếng tuyên bố quy tắc: Mỗi tân sinh sẽ đấu với một học viên khóa hai trong thời gian một nén hương, nhưng chỉ được phép phòng thủ, né tránh, tuyệt đối không được đánh trả. Ai có thể đứng vững không ngã trong vòng tròn vôi đến khi hương tàn, coi như qua ải đầu tiên, lần sau sẽ được đổi đối thủ.
Quan truyền lệnh chưa nói xong, phía dưới đã xôn xao. Nói cách khác, chẳng phải bọn họ phải lần lượt ăn đòn của hai mươi học viên khóa hai này sao? Nhìn ánh mắt của hai mươi người kia đang đảo qua đám tân sinh, ai nấy đều lộ rõ vẻ đắc ý. Hẳn năm ngoái họ cũng từng trải qua cảnh này, nhịn một năm mới được trút giận, tất nhiên vui sướng khôn xiết.
Trên đài điểm tướng, Mã giáo tập liếc nhìn đám tân sinh, chậm rãi nói: "Muốn học đánh người, trước tiên phải học chịu đòn. Đạo lý đơn giản thế mà cũng không hiểu, đám ngu ngốc các ngươi làm sao vào được Giảng Võ Đường?"
Mã giáo tập chỉ là một người trung niên gầy gò tầm thường, khuôn mặt nhăn nheo như vỏ quýt khô, đi ngoài đường chẳng ai thèm nhìn thêm lần thứ hai.
Thế nhưng ông lại chẳng kiêng nể gì mà mỉa mai châm chọc những kẻ vốn là "con ông cháu cha" ngay trong tiết học đầu tiên.
Đám tân sinh dù không dám cãi lại giáo tập ngay khi mới nhập học, nhưng vẻ giận dữ đã hiện rõ trên mặt, vừa thầm chửi vừa cắn răng im lặng.
Chẳng mấy chốc, họ biết được biệt danh của Mã giáo tập "Ong Độc".
Nghe xong biệt danh này, mọi người nhìn nhau, bật cười ồ lên.
Chẳng phải đúng là một con ong chuyên chích người sao?
Dù biết tính Mã giáo tập vốn vậy, chính vì thế mà không thể tồn tại nổi trong quân ngũ, quan hệ với cấp trên và đồng liêu đều không tốt, đành phải điều về Giảng Võ Đường, đám học viên bị chọc tức cũng chỉ dám giận mà không dám nói, nhưng mỗi lần ông trổ giọng châm chọc, họ vẫn không khỏi nhảy dựng lên, nguyền rủa tổ tiên mười tám đời của ông.
Nói lan man rồi, hãy quay về với buổi học đầu tiên của Mạnh Kiếm Khanh.
Đối thủ của Mạnh Kiếm Khanh là một học viên khóa hai cao lớn lực lưỡng, bàn tay mở ra to như chiếc quạt giấy, sau này mới biết tên là Quan Tây.
Ba tân sinh trước đó đấu với Quan Tây đều bị hắn dùng kỹ thuật khóa khớp bẻ trật khớp rồi quăng ra ngoài vòng vôi. Y quan giám sát bên ngoài bước tới, nắm lấy cánh tay phải của một người, mặt không chút biểu cảm nói: "Nhớ kỹ, ta chỉ nắn khớp cho các ngươi một lần, sau này tự lo lấy."
Rắc rắc vài tiếng, thao tác nhanh đến mức không kịp nhìn rõ, trong chớp mắt đã nắn lại khớp xương.
Tân sinh kia chỉ biết đứng đực ra, mặt méo xệch. Nhanh thế này, làm sao mà nhớ được?
Mạnh Kiếm Khanh vừa bước vào vòng vôi đã bị Quan Tây vừa thắng dễ dàng ba trận lao tới đá một cú. Rõ ràng hắn khinh thường đối thủ, không thèm cận chiến, chỉ muốn đá văng Mạnh Kiếm Khanh khi hắn chưa kịp đứng vững.
Mạnh Kiếm Khanh ngả người ra sau, đôi giày da bò dày cộp của Quan Tây sượt qua ngực bụng. Trong chớp mắt, hắn đã luồn dưới chân đối thủ, tay trái chống đất bật dậy như lò xo, đứng vững ngay giữa vòng.
Quan Tây đá hụt, lập tức xoay người, thu chân trái đá chân phải, tận dụng lực xoay quét ngang. Mạnh Kiếm Khanh nhào lộn né đòn, rơi xuống vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Hai lần né đòn gọn gàng khiến Quan Tây bất giác ồ lên một tiếng. Hắn thu chân, áp sát, tay phải xòe ra đánh thẳng vào vai trái Mạnh Kiếm Khanh, trong khi tay trái âm thầm vận khí chờ sẵn, chỉ đợi đối thủ né trái là tóm gọn ngay.
Mạnh Kiếm Khanh lùi nhanh vài bước, tuy tránh được cú đánh ẩn này, nhưng Quan Tây nhân cơ hội đá một cước quét ngang. Bản năng khiến Mạnh Kiếm Khanh bật nhảy sang bên.
Giây phút bật người đó, một chân trái của Mạnh Kiếm Khanh đã chạm ra ngoài vòng, sắp tiếp đất thì nghe thấy tiếng cười khẩy của Mạnh Kiếm Thần đang đứng xem. Mạnh Kiếm Khanh giật mình tỉnh ngộ, lập tức thu chân lại, nhưng chính sự chần chừ này khiến Quan Tây kịp đá trúng vai trái hắn.
Mạnh Kiếm Khanh không vận khí chống cự, thuận thế ngã nhào, tuy bị ngã lăn lộn mặt mày lem luốc, nhưng ít nhất cũng hóa giải được phần lớn lực đá, đồng thời thoát khỏi tình thế nguy hiểm khi bị Quan Tây áp sát.
Trong thời gian một nén hương, Mạnh Kiếm Khanh hứng chịu cả chục cú đá, mấy lần suýt bị Quan Tây khóa khớp vai, nhưng cuối cùng cũng trụ vững đến phút cuối, rút lui an toàn.
Lúc Quan Tây tạm nghỉ, Mạnh Kiếm Khanh khẽ quay đầu nói nhỏ với Mạnh Kiếm Thần: "Ta phải cảm ơn đệ rồi."
Mạnh Kiếm Thần lạnh lùng đáp: "Không cần. Huynh bị quăng ra ngoài, ta cũng chẳng còn mặt mũi gì."
Đối thủ tiếp theo của Quan Tây chính là Mạnh Kiếm Thần. Vừa thất bại một trận, Quan Tây tức giận vô cùng, quyết tâm phải thắng bằng được. Dù xương cốt Mạnh Kiếm Thần cứng rắn đến đâu, cũng bị hắn nắm cơ hội bẻ trật khớp ngón cái tay trái. Dù vậy, Mạnh Kiếm Thần vẫn nghiến răng chịu đựng đến phút cuối.
Khi rời võ đài, y quan đang bận băng bó cho một tân sinh khác bị đá không dậy nổi, nên Mạnh Kiếm Khanh tự nắn khớp cho đệ đệ.
Công Tôn Nghĩa vừa thua thảm hại nhìn hai huynh đệ họ đầy ngờ vực. Từ khi nào mà hai người này lại thân thiết như huynh đệ hòa thuận vậy? Thật là chuyện lạ.
Hai huynh đệ Mạnh Kiếm Khanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra xa.
Thị lực Công Tôn Nghĩa không bằng họ, chỉ thấy phía sau bức tường cao gấp ba người, có một đài cao bóng cổ thụ che khuất, trên đó thoáng có bóng người di chuyển.
Y quan đi ngang qua, ngước nhìn một cái, không nói gì, nhưng dược đồng theo sau lẩm bẩm chửi: "Lũ thư sinh ngu si ở Quốc Tử Giám lại ra xem trò vui nữa rồi!"
Công Tôn Nghĩa ngạc nhiên: "Xa thế kia, đám thư sinh nhìn rõ được à?"
Cả hắn còn chẳng nhìn rõ nữa là... Thật là chạm tự ái!
Dược đồng bĩu môi: "Chẳng phải nhờ ống nhòm mượn từ Khâm Thiên Giám sao? Tiêu tốn bao nhiêu tiền xây đài ngắm sao cho Quốc Tử Giám, chẳng thấy được mấy người ngắm sao, chỉ thấy họ leo lên đó ngó trộm chúng ta luyện tập! Sớm muộn gì cũng phải phá cái đài đó đi!"
Đến tối khi lên giường, mọi người cởi áo, ai nấy đều mình đầy thâm tím, giúp nhau bôi rượu thuốc vào chỗ đau, y quan phát cho mỗi người một chai rượu thuốc trị bầm lớn, một hộp thuốc trị thương lớn, và một cuộn băng vải sạch. Nhưng hôm nay họ chỉ dùng đến rượu thuốc. Nhìn đống thuốc trị thương và băng vải, ai nấy đều có linh cảm chẳng lành. Chẳng lẽ y quan vô cớ chuẩn bị những thứ này cho họ?
Hai học viên khóa hai đi tuần phòng thò đầu vào nhìn, rồi cười khẩy: "Chồn Vàng năm nay hào phóng đấy, năm ngoái phát cho chúng ta mỗi phòng chỉ một chai rượu thuốc, một hộp thuốc trị thương."
Mỗi phòng ở có sáu tân sinh.
Sáu người Mạnh Kiếm Khanh lúc này mới biết biệt danh của y quan là "Chồn Vàng", nhưng cũng dễ hiểu, vì cái cằm nhọn và chòm râu vàng lưa thưa của ông ta, đúng là giống thật..
Không đợi họ nói, hai học viên khóa hai lại cười nói: "Chỉ sợ đây là do Ong Độc bảo chuẩn bị cho các ngươi đó. Ong Độc chê năm ngoái chích chưa đã tay, năm nay lại muốn thử thêm dao nhọn lên người các ngươi!"
Họ cười khúc khích rồi đóng cửa lại.
Quả nhiên, sau khi vượt qua ải quyền cước của hai mươi học viên khóa hai, tiếp theo là binh khí.
Trong ba tháng, Mạnh Kiếm Khanh bị thương nhiều hơn cả năm năm ở chùa Thiên Đài.
Cũng giống như lời châm biếm cay độc của Mã giáo tập, thứ khiến người ta ghét cay ghét đắng còn có lũ thư sinh chua ngoa bên đài ngắm sao ở Quốc Tử Giám, suốt ngày chỉ trỏ chế nhạo.
Cho đến khi môn học này kết thúc.
Trong buổi học cuối cùng, bóng người trên đài ngắm sao đông hơn mọi khi, hẳn là biết phải sang năm mới có dịp xem tiếp trò vui này.
Nhưng hôm nay, võ trường có thêm một người.
Mã giáo tập giới thiệu đây là Khổng Huyền, giáo tập môn bắn cung của họ.
Đám tân sinh đều lộ vẻ không phục. Con nhà võ tướng như họ, từ biết đi đã học cưỡi ngựa bắn cung, cần gì phải dạy nữa? Huống chi vị Khổng giáo tập trẻ tuổi này ăn mặc lòe loẹt, dung mạo tuấn tú, đôi mắt đào hoa ngập phong tình, đi tới đâu cũng tỏa hương thơm ngát khiến mấy đứa đứng đầu hàng phải nín thở.
Khổng giáo tập dường như đã quá quen với ánh mắt khinh thị này khi lần đầu gặp mặt, khẽ mỉm cười, chỉ cười khẽ lộ răng trắng, xoay người rút cây cung lớn cứng cáp bằng sừng tê giác từ trên lưng thân binh, giương cung lắp tên, trụ vững người, xoay vai, nhắm thẳng về phía đài ngắm sao đối diện mà bắn.
Một thư sinh Quốc Tử Giám đang say sưa ngắm nghía qua ống nhòm bỗng kêu "á" một tiếng, ống nhòm vỡ tan tành, hai bàn tay cầm ống cũng rách toạc, máu chảy ròng ròng. Tên thư sinh kêu thất thanh, giơ tay lên ngơ ngác.
Mười mấy tân sinh mắt tinh nhìn rõ, nhìn nhau cười khoái trá, bao nhiêu tức giận dồn nén đều tan biến, trong lòng dấy lên cảm tình lớn với Khổng giáo tập tưởng chừng như con nhà ăn chơi kia; còn những người tự biết mình không đủ sức và thị lực để bắn rơi ống nhòm đáng ghét kia, nhìn Khổng giáo tập càng thêm kính phục.
Người không thể đoán qua ngoại hình, như nước biển không thể đong bằng thúng, Khổng giáo tập chính là minh chứng.
Mã giáo tập đứng trên cao, nhìn rõ mọi biểu cảm của đám tân sinh, khẽ hừ một tiếng, nói với Khổng giáo tập: "Lại đến thu phục lòng người!"
Khổng giáo tập cười hiền hậu: "Không sao không sao, ba năm nữa, số người biết ơn ngươi sẽ nhiều hơn xa số người biết ơn ta."
Phải đến ba năm sau, khi Mạnh Kiếm Khanh và đồng đội được phân đến các quân doanh, trực tiếp xông pha chiến trường, họ mới thấm thía giá trị bài học của Mã giáo tập truyền dạy.
Khi bị vây khốn, giữa lúc chém giết địch cũng là lúc có thể bị địch g**t ch*t, thì khả năng chịu đựng những đòn tấn công từ mọi phía, bản năng co giãn cơ bắp khi không thể né tránh được đao thương, điều chỉnh cơ thể đến trạng thái ít bị thương tổn nhất, chính là kỹ năng sống còn.
Như lời Khổng giáo tập nói, sau này gần như ai nấy đều mang ơn Mã giáo tập.
Nhưng hiện tại, người mà họ ngưỡng mộ và khâm phục lại là vị Khổng giáo tập như chú công khoe mã vừa giỏi phô trương lại khéo thu phục lòng người.