Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 2

Lần nữa gặp lại thiếu niên luyện đao dưới trăng, trong lòng Thành Kiều tràn đầy phấn khích, từ xa đã thấp giọng gọi: "Mạnh huynh đệ!"

Thiếu niên giật mình, thu đao lại trong chớp mắt, quay người nhìn về phía người đàn ông ngoài ba mươi tuổi dáng vẻ ôn hòa đang chạy tới dưới ánh trăng thu. Hắn không quen biết kẻ này, nhưng người đó lại có thể tìm đến nơi này và gọi hắn một tiếng "Mạnh huynh đệ".

Thành Kiều đến quá gần, lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo như sương tuyết phả vào mặt, hắn lùi một bước, đứng vững rồi chắp tay cười nói: "Tại hạ vừa từ vách núi Đạt Ma xuống, lệnh sư chỉ cho tại hạ tới đây gặp Mạnh huynh đệ, thuận tiện bàn một việc lớn."

Hắn quan sát thiếu niên tuấn tú trước mặt, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi nhưng thần sắc lại vô cùng trầm tĩnh. Những lời hắn vừa nói ẩn chứa bao nhiêu tầng hàm ý: ta biết mối quan hệ thầy trò giữa ngươi và họ, ta với lệnh sư có quan hệ thân thiết, hai vị ấy đã ngầm đồng ý cho ta tới. Thế nhưng thiếu niên kia lại không lộ chút biểu cảm nào, chỉ im lặng chờ hắn nói tiếp.

Thành Kiều thầm tán thưởng. Quả nhiên là đệ tử của Nghiêm gia, có phong thái của bậc đại tướng, thật sự phi phàm.

Hắn từ tốn trình bày ý định của mình.

Thiếu niên im lặng lắng nghe, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên hay phấn khích. Thành Kiều dần cảm thấy có gì đó không ổn. Một việc hệ trọng như vậy, sao lại có phản ứng như thế?

Nhưng lúc hắn cảnh giác thì đã muộn.

Tay phải thiếu niên khẽ động, hắn mờ hồ nhìn thấy tia sáng trắng lóe lên dưới ánh trăng, Thành Kiều thấy trước ngực lạnh toát, một lúc sau mới bàng hoàng cúi đầu nhìn con dao nhọn đã cắm sâu vào ngực mình.

Thiếu niên nhìn hắn với ánh mắt thương hại như đang nhìn một kẻ ngốc: "Hai vị sư phụ không thể sát sinh. Họ bảo ngươi tìm ta, chính là để ta giết ngươi."

Thành Kiều cảm thấy máu trong người đang dần đông cứng, hắn lẩm bẩm: "Cho dù Ngũ tiên sinh và Thất tiên sinh không muốn xuống núi, nhưng tại sao..."

Thiếu niên nhìn gương mặt đang dần tái đi của hắn, bỗng mỉm cười: "Ta tên Mạnh Kiếm Khanh, phụ thân là Bách hộ của vệ sở Ninh Hải ở Đài Châu."

Bách hộ của vệ sở Ninh Hải ở Đài Châu... con cái của một gia đình như vậy, nếu thật sự trung thành với triều đình, sao có thể theo hắn gia nhập giáo phái Di Lặc? Sao có thể để hắn phát hiện ra mối quan hệ thầy trò giữa mình với Nghiêm Ngũ Nghiêm Thất? Mà nếu có ý đồ khác thì lại càng không thể để người ta tùy tiện nhìn thấu thân thế quân nhân của mình.

Thì ra là vậy...

Khi hắn nhìn thấy thiếu niên luyện đao, khi nhắc đến thiếu niên luyện đao với Nghiêm Ngũ Nghiêm Thất, vận mệnh của hắn đã được định sẵn. Những hoài bão nhiệt huyết, bao hy vọng nuôi dưỡng suốt hai năm qua, lại kết thúc trong khu rừng vắng lặng thế này, vào thời khắc hắn chưa từng ngờ tới.

Trước khi ngã xuống, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của Mạnh Kiếm Khanh bên tai: "Ngươi sao lại đen đủi thế, cứ phải lôi ta vào làm gì?"

Nghiêm Ngũ và Nghiêm Thất không chút ngạc nhiên khi thấy Mạnh Kiếm Khanh trở về.

Mạnh Kiếm Khanh ngồi xuống, trong đêm thu lạnh giá, hắn chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, vậy mà toàn thân vẫn tỏa hơi nóng bừng bừng.

Nghiêm Ngũ chỉ hỏi một câu: "Xong rồi?"

Mạnh Kiếm Khanh đáp: "Xong rồi, xác ném ở khe núi Dã Lang, giờ chắc đã bị xé xác rồi. Còn quần áo và đồ đạc mà hắn mang theo, đệ tử đã quăng vào động Hắc Phong."

Chỉ trong vòng một canh giờ, Mạnh Kiếm Khanh đã đi hết năm mươi dặm đường núi, một nửa quãng đường còn phải vác theo xác chết, chẳng trách cả người toát mồ hôi hột như thế.

Nghiêm Thất nhìn hắn cười híp mắt: "Giỏi, giỏi lắm, nhanh nhẹn quyết đoán, không uổng công hai huynh đệ ta dốc lòng bồi dưỡng suốt mấy năm qua. Thành Kiều đã nói gì với ngươi? Có làm ngươi sợ không?"

Ông dạy dỗ Mạnh Kiếm Khanh nhiều năm, làm sao không nhận ra sự lo lắng ẩn sau vẻ trầm tĩnh của thiếu niên lúc này?

Mạnh Kiếm Khanh mặt lạnh như tiền, lặng lẽ nghiến răng đáp: "Từ khi biết được tục danh của hai vị sư phụ, Kiếm Khanh cảm thấy không còn gì có thể khiến mình kinh ngạc hơn nữa."

Ngay cả Nghiêm Ngũ vốn nghiêm nghị ít nói cũng không nhịn được cười.

Ba ngày trước, Mạnh Kiếm Khanh mới biết, năm năm trước hắn đã vô tình bước vào một cái bẫy như thế nào.

Trong nhóm thiếu niên ngây thơ thay phiên nhau đưa cơm lên vách núi Đạt Ma, Nghiêm Ngũ và Nghiêm Thất chỉ chọn mình hắn để truyền thụ đao pháp. Sau khi chứng kiến những chiêu thức chém chim giữa không trung như sao băng, bổ đá dưới đất tựa sấm sét, lúc đó trong lòng hắn chỉ tràn đầy phấn khích, chưa từng nghĩ tới đằng sau lại là một câu chuyện phức tạp đến vậy. Nếu biết trước... liệu hắn có cưỡng lại được sự cám dỗ của đao pháp kia không?

Lẽ ra hắn nên phát hiện những điều kỳ lạ này từ lâu rồi. Tại sao hắn không thể nói chuyện này với ai? Tại sao hắn chỉ có thể một mình luyện đao giữa rừng núi vào ban đêm? Tại sao ngay cả những con thú bị hắn g**t ch*t bằng đao cũng phải hủy xác, chỉ để không ai nhận ra đao pháp của hắn?

Nhưng hắn chỉ chú tâm tới sự tiến bộ thần tốc của bản thân, đắm chìm trong cảm giác khi lưỡi đao trong tay vận dụng tự nhiên như một phần cơ thể. Cầm trong tay một thanh đao có thể khống chế tự do, giống như nắm giữ được vận mệnh của chính mình, cảm giác này thực sự khiến hắn say mê.

Cho đến ba ngày trước...

Tại sao Nghiêm Ngũ và Nghiêm Thất đột nhiên nói cho hắn biết chân tướng? Có phải vì nghe được tin giáo phái Di Lặc khởi binh ở Nghiêm Châu, cảm thấy những người bạn cũ sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến nơi này?

Nghiêm Thất bỗng nói: "Lấy người như Thành Kiều để mở sát giới, cũng không tệ. Có điều ngươi làm quá sạch sẽ, ngay cả ta cũng phải tự thấy hổ thẹn."

Mạnh Kiếm Khanh thoáng ngẩn ra, rồi điềm tĩnh đáp: "Trước khi đến chùa Thiên Đài, đệ tử từng theo phụ thân đi trấn áp giặc cướp, đệ tử đã mở sát giới rồi."

Nghiêm Ngũ và Nghiêm Thất đều sửng sốt, Nghiêm Thất vung tay nói: "Đi đi."

Mãi đến lúc này, họ mới hiểu vì sao suốt bao nhiêu năm, giữa bao nhiêu thiếu niên, cuối cùng họ lại chọn đúng Mạnh Kiếm Khanh.

Thiếu niên mới lên núi ngày nào, hóa ra đã từng nếm trải mùi vị của máu tanh, quen thuộc với những cuộc giết chóc tàn khốc.

Bình Luận (0)
Comment