Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 29

Trăng tròn đã xế bóng.

Ngoảnh nhìn lại vịnh Hàng Châu, sóng trắng vẫn cuồn cuộn ngất trời. Chỗ thuyền họ đậu đã gần ra tới vùng ngoài, nước lại trở nên phẳng lặng.

Mị Hồng nhẹ nhàng v**t v* vầng trán hơi nhíu của Mạnh Kiếm Khanh, thì thầm: "Ngài có hối hận không?"

Mạnh Kiếm Khanh khoanh tay làm gối, đăm đăm nhìn lên trần khoang thuyền, một lúc sau mới đáp: "Ta không hối hận."

Lặng một hồi, hắn lại hỏi: "Đó là hương gì?"

Mị Hồng cắn môi đáp nhẹ: "Chẳng qua là loại hương thường dùng trên thuyền thôi."

Mạnh Kiếm Khanh cười: "Chớ nghĩ nhiều, ta chỉ nghĩ dù đã trải nghiệm nhiều, nhưng ta vẫn chưa từng thấy loại loại hương tinh xảo thế này."

Mùi hương ấy thấm sâu như muốn ngấm vào tận xương tủy.

Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của hắn. Thứ khiến hắn bùng cháy không phải là hương thơm, mà là d*c v*ng đã ngủ quên hoặc bị kìm nén bấy lâu trong chính cơ thể mình.

Mị Hồng khẽ cười, áp má vào ngực hắn, mái tóc dày thoảng hương thơm nhẹ phủ lên mặt hắn, giọng nàng khẽ khàng, mang theo ý cười: "Ngài công tư lẫn lộn như thế, e là Thẩm hòa thượng sẽ chém đầu ngài thật đấy."

Mạnh Kiếm Khanh hơi ngạc nhiên: "Các người gọi ông ấy là Thẩm hòa thượng?"

Mị Hồng bật cười: "Có ai mà không biết Thẩm đại nhân từng xuất gia, không gọi thế thì gọi gì?"

Mạnh Kiếm Khanh im lặng giây lát, lại hỏi: "Vậy các người còn biết những gì?"

Mị Hồng cảm nhận nhịp tim hắn đập nhanh hơn, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn: "Ngài để tâm chuyện này lắm sao? Thật ra về Thẩm Quang Lễ, bọn thiếp chỉ biết nhiêu đó. À, còn nữa, gần đây bên ông ta xuất hiện một cô gái, chắc là con gái, trông rất giống ông ta nhỉ?"

Mạnh Kiếm Khanh khẽ cười: "Tin tức của các người nhanh thật."

Mị Hồng lại rúc vào ngực hắn, thì thầm: "Thẩm Quang Lễ đẩy trợ thủ đắc lực như ngài ra làm vật hy sinh, nào phải chỉ để đối phó với Tiểu Tây Thiên, hy sinh tốt thí đơn giản thế đâu? Chắc phải có nguyên do gì khác chứ?"

Mạnh Kiếm Khanh mỉm cười: "Ta không nên tò mò quá về cô ấy, đi đào bới chuyện cũ của Thẩm đại nhân."

Mị Hồng nhíu mày: "Ngài thích cô ta à? Thẩm hòa thượng cho rằng ngài không xứng, nên tìm cách trừ khử?"

Mạnh Kiếm Khanh không biết sự ghen tuông trong lời nàng là thật hay giả, có lẽ ngay cả nàng cũng không phân biệt được.

Hắn đáp: "Chẳng phải cô cũng nói cô ấy rất giống Thẩm đại nhân sao? Thật lòng mà nói, gặp cô ấy cũng như gặp Thẩm đại nhân vậy. Cô nghĩ xem, ai mà dám động đến cô ấy?"

Ngày đêm đối mặt với khuôn mặt khiến họ run sợ ấy, chắc sẽ gặp ác mộng mất.

Mị Hồng khẽ hừ mũi: "Cũng khó nói lắm."

Lời nói tuy trách móc, nhưng giọng điệu lại mềm mại ngọt ngào khiến lòng người say đắm.

Trong khoang thuyền tối om, lắng nghe tiếng sóng vỗ ngoài cửa sổ cùng những lời thì thầm bên tai, Mạnh Kiếm Khanh bỗng cảm thấy một nỗi mông lung khó tả.

Ôi, nếu đây thật là giấc mơ, nguyện say mãi chẳng tỉnh.

Mị Hồng chợt nói: "Thủy triều sắp rút rồi."

Nếu không kịp cập bờ, con thuyền sẽ trôi ra biển lớn, phải đợi đến khi thủy triều lên trở lại mới có thể trở về.

Thế nhưng cả hai dường như chẳng ai bận tâm đến việc trôi dạt ngoài khơi thêm một ngày nữa.

Mạnh Kiếm Khanh quay đầu nhìn đôi mắt lấp lánh của Mị Hồng trong bóng tối: "Cô sẽ không theo ta đến Tiểu Tây Thiên, phải không?"

Mị Hồng bĩu môi: "Thật là mất hứng, cứ nhắc mãi chuyện này. Thẩm hòa thượng hẳn đã đoán trước thiếp sẽ không đi. Dù ngài trói thiếp đến đó, thiếp cũng sẽ không nói điều các ngài mong đợi. Vậy mà vẫn phái ngài đến, thiếp không tin ngài không lường trước điều này, sao không từ chối ngay từ đầu? Đừng nói mấy câu sáo rỗng kiểu như người trong giang hồ, tình thế ép buộc gì đó. Phía sau ngài còn có Giảng Võ Đường làm hậu thuẫn, Thẩm hòa thượng xảo quyệt kia đâu dại gì chọc giận Giảng Võ Đường, nào dám vì ngài từ chối vụ án mà chém đầu ngài."

Mạnh Kiếm Khanh trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Ta chỉ cảm thấy, sống ở đời như thuyền ngược nước, không tiến ắt lùi, nên phải kiên quyết tiến về phía trước."

Hắn không thể, cũng không muốn lùi bước.

Mị Hồng sững sờ, rồi chuyển giọng: "Thảo nào ngài tên Kiếm Khanh lại không dùng kiếm mà dùng đao. Mười năm luyện kiếm, năm năm luyện đao, người như ngài chắc không đợi nổi mười năm. Giờ thiếp mới hiểu vì sao sau khi rời Giảng Võ Đường, ngài lại gia nhập Cẩm Y Vệ. Xét về chức vị, có lẽ ngài thua nhiều đồng môn, nhưng xét về quyền thế, e rằng chẳng mấy ai sánh bằng"

Mạnh Kiếm Khanh bật cười: "Giọng điệu của cô bây giờ rất giống Thẩm đại nhân. Mỗi lần ông ấy nhìn bọn ta, trong lòng hẳn cũng nghĩ như vậy."

Mị Hồng phì cười: "Ngài so sánh thiếp với Thẩm đại nhân, coi chừng ông ta biết đấy!"

Mạnh Kiếm Khanh biết Mị Hồng đang thăm dò hắn. Đến ngày nàng thật sự hiểu thấu, có lẽ hắn sẽ như Lật Mộc, không thể thoát khỏi tay nàng, sẵn sàng nghe theo mọi yêu cầu, bất chấp tất cả.

Nhưng bộc lộ bản thân lại là một việc vô cùng thoải mái.

Có một người lắng nghe, thấu hiểu những lo âu sâu kín, những khát khao cháy bỏng trong lòng, vừa nguy hiểm lại vừa khiến tim ta dâng lên một niềm vui khó tả...

Mạnh Kiếm Khanh cảm thấy mình đang chơi với lửa, ngọn lửa xinh đẹp ấy có lẽ chẳng mấy chốc sẽ thiêu rụi hắn...

Con thuyền đột nhiên chòng chành, hẳn là một ngọn sóng vừa lướt qua đáy thuyền.

Thủy triều bắt đầu rút.

Mị Hồng thở dài như than: "Nếu thiếp không theo ngài, hoặc không nghe lời, ngài sẽ làm gì?"

Ẩn sau lời thì thầm ngọt ngào là niềm tin thép lạnh lùng không lay chuyển, tựa lưỡi dao găm đâm thẳng vào tim, nhưng lại mang theo sự dịu dàng quyến rũ đến lạ.

Mạnh Kiếm Khanh nhìn thẳng vào nàng: "Cô muốn gì mới chịu đồng ý?"

Mị Hồng nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu ngài giúp thiếp lấy một thứ, có lẽ thiếp sẽ đồng ý đấy."

Mạnh Kiếm Khanh lập tức điều một chiếc tàu biển gần vịnh Hàng Châu, theo chỉ dẫn của Mị Hồng, hướng ra biển lớn.

Mạnh Kiếm Khanh và Mị Hồng đứng trên khoang tàu cao nhất, tựa lan can ngắm nhìn ra xa. Mặt trời buổi bình minh tắm mình trong biển sáng, trời nước mênh mang, ngoảnh nhìn lại bến bờ đã dần khuất sau lớp lớp sóng khói hư vô.

Ánh nắng ban ngày làm lộ rõ làn da hơi tái nhợt của Mị Hồng, những vết chân chim thoáng hiện nơi khóe mắt. So với vẻ quyến rũ trong đêm, giờ đây nàng mang một nét tiều tụy khiến người ta vừa xót thương vừa ngậm ngùi.

Mạnh Kiếm Khanh đang quan sát nàng, mà không biết Mị Hồng cũng đang lén nhìn hắn dưới ánh mặt trời.

Sức mạnh bừng bừng như nắng gắt kia, nàng từng có được chưa?

Một hồi lâu, lòng Mị Hồng chợt dâng lên tiếng thở dài não nuột.

Nàng lẩm bẩm như tự nói với mình: "Ước gì có thể quay về mười năm trước."

Mạnh Kiếm Khanh ngạc nhiên: "Mười năm trước? Lúc đó cô chỉ là một nhóc con thôi."

Mị Hồng khẽ cong môi, cười như có như không: "Không phải nhóc con, nhưng Mị Hồng mười năm trước làm sao địch nổi ngài bây giờ!"

Mạnh Kiếm Khanh bị câu nói ấy chặn họng, đành cười trừ.

Hắn nghĩ, thứ khiến hắn mê hoặc chắc chắn không phải là Mị Hồng mười năm trước, mà chính là Mị Hồng từng trải, tinh tế và thấu hiểu của hiện tại.

Gió tây bắc thổi mạnh suốt ngày đêm, con tàu vòng qua núi Phổ Đà, rẽ về hướng nam. Mười hai gia nhân đi theo Mị Hồng bắt đầu lộ vẻ xúc động.

Gió không thuận lắm, Mị Hồng hơi sốt ruột, đám gia nhân càng bồn chồn.

Khi mặt trời dần khuất, thủy thủ đoàn cử người vào khoang báo tin sắp có bão, bảo mọi người chuẩn bị tinh thần.

Nhìn về phía tây, hoàng hôn đỏ rực khác thường. Bầu trời phía đông thì đen kịt một màu u ám lạ lùng.

Con tàu tăng tốc, hy vọng kịp đến đảo Cửu Sơn trước khi bão tới. Nhưng cơn bão ập đến nhanh hơn dự kiến, mây đen cuồn cuộn, sóng lớn dâng trào.

Con tàu không chở hàng hóa, số đá dằn mang theo khi ra khơi đã bị Mị Hồng cho vứt bỏ dọc đường để đi nhanh hơn, khiến thân tàu quá nhẹ. Gió mạnh thổi tới, con tàu chao đảo dữ dội. Người lái tàu hốt hoảng ra lệnh hạ buồm để tránh bị lật.

Một thủy thủ hoảng hốt la lên: "Dây thừng rối rồi!"

Buồm không hạ xuống được.

Một thủy thủ nhỏ con leo lên cột buồm gỡ dây, nhưng gió mạnh khiến thuyền lắc lư, hắn trượt tay rơi xuống, may mắn bị cột ngang chặn lại rồi rơi xuống biển. Đồng đội vội ném dây kéo lên, hắn run rẩy chạy vào khoang thay quần áo, may mà không sao.

Một ngọn sóng lớn ập tới, suýt nữa lật nghiêng con tàu.

Trong số gia nhân, một ông lão ngoài năm mươi cởi giày, leo lên cột buồm. Mị Hồng kêu lên: "Sao để bác Diên Phúc leo cột!"

Mấy người khác ngượng ngùng: "Chúng tôi ngăn không kịp..."

Bác Diên Phúc tuy già nhưng vẫn nhanh nhẹn, leo còn nhanh hơn cả thủy thủ trẻ, gỡ được một nút thắt, tiếp tục trèo lên.

Nhưng gió quá mạnh, buồm nghiêng hẳn sang một bên, sợi dây thừng quấn quanh cổ bác Diên Phúc khiến mọi người hoảng sợ. Mị Hồng càng hét lên thất thanh.

Chợ một tia sáng lóe lên phía sau lưng nàng, xoẹt một tiếng chém đứt sợi dây thừng rồi cắm sâu vào cột buồm, đó là một thanh đoản đao. Bác Diên Phúc rơi xuống, may nhờ sợi dây thừng từ đâu lao tới quấn ngang thắt lưng giảm lực rơi, tiếp đất lăn một vòng rồi đứng dậy thở hổn hển.

Mạnh Kiếm Khanh vừa thu hồi sợi dây, tay trái lại rút một thanh đoản đao khác phóng ra, chính xác chém đứt nút thắt còn lại.

Cánh buồm rốt cuộc cũng hạ xuống.

Sóng lớn tràn lên khoang, thân tàu nghiêng hẳn sang một bên khiến mọi người ngã lăn lộn. Mạnh Kiếm Khanh né người sang bên, hạ thấp trọng tâm tựa vào vách khoang, kịp thời đỡ lấy Mị Hồng đang đổ nhào về phía mình.

Một ngọn sóng khác tràn vào, nước mặn xộc vào miệng.

Trong gió bão, Mạnh Kiếm Khanh vẫn cảm nhận được nhịp tim và hơi thở gấp gáp của Mị Hồng. Còn hắn, chắc cũng không khá hơn.

Trời tối như mực, mưa như trút nước, con tàu chao đảo giữa biển khơi.

Trên biển cả mênh mông, sức người thật nhỏ bé. Trong khoảnh khắc ấy, nàng chỉ có hắn, hắn cũng chỉ có nàng.

Sống chết cùng nhau.

Nhưng trong lòng Mạnh Kiếm Khanh, khoảnh khắc ấy lại mông lung khó tả.

Bình Luận (0)
Comment