Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 33

Họ bước ra khỏi khoang.

Mạnh Kiếm Khanh bỗng giật mình.

Không biết từ lúc nào, bác Diên Phúc vừa bị đá xuống biển đã bám theo dây neo leo lên, ướt sũng cầm thanh đao quỷ đầu vứt trên khoang, gào thét chém vào cột gỗ giữ neo.

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu Mạnh Kiếm Khanh, thanh đao trong tay đã rời vỏ, vút xoáy chém ngang lưng bác Diên Phúc. Nhưng vẫn chậm một bước, nhát chém dồn hết sức lực của bác Diên Phúc đã chém đứt cột gỗ, xích neo cùng khúc gỗ gãy đổ ầm xuống biển. Con tàu chao đảo, bỗng nhiên tăng tốc.

Đoản đao của Mạnh Kiếm Khanh cắm sâu vào hông bác Diên Phúc. Lão lảo đảo nhưng vẫn gượng đứng vững, nở nụ cười đắc thắng, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào Mạnh Kiếm Khanh.

Mạnh Kiếm Khanh giật dây thu đao về, bác Diên Phúc mới ngã vật xuống biển.

Phương Thập Tứ và Phương Thập Thất gần như đồng loạt gào lên đau đớn xông tới. Mạnh Kiếm Khanh vừa nắm chặt đao, nghe động tĩnh sau lưng, quay người vung đao chém ngang, hai người ngã gục.

Phương Quốc Hào hét lớn kéo Mị Hồng chạy về phía dây thừng buộc thuyền nhỏ: "Chuyện này không liên quan đến chúng ta, đi ngay!"

Mạnh Kiếm Khanh lạnh lùng nhìn họ chạy qua mặt mình.

Mị Hồng bất ngờ vung tay, một đám bụi trắng xóa phủ thẳng vào mặt Mạnh Kiếm Khanh. Hắn trở tay không kịp, mắt mờ đi, vội lùi lại. Phương Quốc Hào từ bên hông đã đâm tới một nhát dao chí mạng. May mà bản năng chiến đấu đã khiến Mạnh Kiếm Khanh xoay người theo đường đao, mũi đao chỉ trượt dọc xương sườn. Nếu không, nhát đao đó đã xuyên nửa người hắn.

Phương Quốc Hào định bổ nhát thứ hai, nhưng không còn cơ hội. Mạnh Kiếm Khanh dựa vào âm thanh định vị, bước chéo một bước theo hướng đao tới, đao trong tay hắn lóe lên cắt ngang cổ họng ông.

Mị Hồng gào thét xông tới, bị Mạnh Kiếm Khanh một cước đá ngã lăn ra xa.

Mạnh Kiếm Khanh lùi lại vài bước, vội dùng nước sạch rửa mắt. Mùi hương nồng nặc từ thứ bột kia khiến hắn vô cùng bất an.

Mị Hồng từ từ đứng dậy, ánh đèn lồng rơi trên khoang chiếu lên nụ cười ảm đạm của nàng: "Đó chỉ là phấn son ta thường dùng, không có độc."

Mạnh Kiếm Khanh mở mắt không thấy khác lạ gì, mới yên tâm phần nào, định thần nhìn Mị Hồng: "Ta đã cho các người đi, sao còn phục kích ta?"

Mị Hồng cắn môi ngẩng đầu: "Lúc bọn ta thả ngài đi, sao ngài lại phục kích bọn ta?"

Mạnh Kiếm Khanh chậm rãi đáp: "Vì ta biết các người định đi đâu. Thuận gió xuôi về hướng đông nam sẽ gặp Hắc Thủy Câu, theo dòng hải lưu đen ấy dù là mảnh gỗ không buồm không lái cũng trôi được tới Nhật Bản."

Mị Hồng sửng sốt: "Ở Đại Minh, ta là kẻ có tội, là tù nhân vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên, không trốn sang nước địch của Đại Minh thì biết đi đâu?"

Mạnh Kiếm Khanh nhướng mày: "Cô muốn đi, ta không ngăn. Nhưng con tàu này không thể đi!"

Mị Hồng khẽ nói: "Phải có kho báu này, bọn ta mới có thể sống sung túc nơi đất khách quê người."

Mạnh Kiếm Khanh nhìn nàng: "Cô nghĩ vậy thật sao? Hay các người đều nghĩ như vậy? Trần gia và Kha gia đời đời kết thông gia, năm xưa Trần Hữu Lượng từng thề với trời rằng nếu họ Trần giành được thiên hạ, hậu phi tất phải chọn từ họ Kha trước tiên, người không do dòng họ Kha sinh ra không được kế vị. Nhật Bản và Cao Ly chỉ cách một dòng nước, con trai Trần Hữu Lượng là Trần Lý đang bị Cao Ly giám sát. Cao Ly và Mông Cổ chỉ cách một Liêu Đông, các bộ tộc Nữ Chân ở Liêu Đông lại tỏ thái độ mập mờ. Vàng bạc có thể lay chuyển cả thần linh, với kho báu này, kẻ có chí tất dựng nên cơ đồ."

Mị Hồng cười nhạt tự giễu: "Ngài nghĩ ta mơ mộng như vậy?"

Mạnh Kiếm Khanh chậm rãi nói: "Kẻ trong cuộc thường mê muội."

Bởi thế mới có câu: Lợi lộc làm mờ lý trí.

Mị Hồng bất ngờ ngẩng cao đầu: "Dù ngài nghi ngờ bọn ta, nhưng nếu ngài đi cùng, với bản lĩnh của ngài, tất sẽ trở thành thủ lĩnh, chủ nhân của bọn ta, mọi chuyện sẽ không xảy ra; kho báu này sẽ là của ngài! Đó là vinh hoa phú quý ngài cả đời không có. Ngài chưa từng nghĩ tới sao?"

Mạnh Kiếm Khanh bình thản đáp: "Vinh quang lớn đến mấy, nếu không có ai chia sẻ, thì còn có ích gì?"

Mị Hồng sững sờ, suýt buột miệng nói chẳng lẽ ta không thể chia sẻ cùng ngài?

Nhưng nàng lập tức hiểu ra, với Mạnh Kiếm Khanh, nàng còn lâu mới là tất cả của hắn.

Chỉ có sự chia sẻ của nàng là chưa đủ.

Nàng đứng lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Ta hiểu rồi. Giàu sang không trở về làng, như khoác áo gấm giữa đêm trường."

Mạnh Kiếm Khanh giật mình, chợt nhận ra đó chính là điều mình muốn nói.

Khi Lưu giáo tập giảng "điển tích Hạng Vũ", hắn và các đồng môn từng nhiều lần chê cười câu nói bồng bột của Sở Bá Vương. Nhưng lúc này đây, hắn thấm thía hơn bao giờ hết tâm trạng mong cùng người thân bạn bè chia sẻ vinh quang.

Ngọn nến trong đèn lồng chớp lên lần cuối rồi tắt, con thuyền chìm trong bóng tối. Một lúc sau, họ mới quen được với cảnh vật mờ ảo dưới ánh sao đêm.

Giọng Mị Hồng theo làn gió biển khẽ vọng tới: "Neo đã đứt, tàu này không thể dừng lại, rồi cũng sẽ trôi đến Nhật Bản. Xét cho cùng, là ta thắng, phải không?"

Mạnh Kiếm Khanh bình thản đáp: "Trên tàu còn hai vò dầu, ba vò rượu, đủ đốt cháy cả tàu."

Hai quân giao chiến, lương thảo không mang đi được tất phải hủy, không để lọt vào tay địch.

Những bài học chiến thuật từ Giảng Võ Đường đã ăn sâu vào tâm khảm, gặp sự cố là ứng biến không cần suy nghĩ.

Mị Hồng im lặng hồi lâu không nói được lời nào.

Mạnh Kiếm Khanh lại nói: "Giờ cô chọn lên thuyền nhỏ đi trước, hay ở lại cùng cháy rụi với con tàu này?"

Mị Hồng đờ đẫn nhìn hắn.

Với tính cách của Mạnh Kiếm Khanh, lẽ ra hắn phải giết nàng để trừ hậu hoạn.

Mị Hồng khẽ hỏi: "Ngài định ở lại cùng chết với con tàu?"

Mạnh Kiếm Khanh im lặng một lúc mới đáp: "Ta sẽ giữ đến phút cuối cùng."

Chưa tới phút cuối, chớ vội từ bỏ; nhưng dẫu tới phút cuối, cũng không được dễ dàng buông xuôi.

Mị Hồng lặng thinh, lâu sau mới hỏi: "Nếu ta muốn ở lại thì sao?"

Mạnh Kiếm Khanh lạnh lùng đáp: "Vậy ta đành giết cô trước, tránh những rắc rối không đáng có."

Mị Hồng cười đau thương: "Ta hiểu rồi. Trước khi đi, có thể cho ta xem đồ trong bàn trang điểm không? Đó là kỷ vật mẹ ta để lại, trong mơ ta đã ngắm nó không biết bao lần. Nếu không được tận mắt nhìn thấy, ta chết cũng không nhắm mắt."

Mạnh Kiếm Khanh hơi nhíu mày: "Đến lúc này, cô còn lừa ta? Có lẽ cô rất giống Phương Quốc Hương, nhưng sao có thể là con gái bà ấy? Nếu còn sống, Phương Quốc Hương năm nay chỉ ba mươi sáu tuổi, sao có con gái lớn như cô?"

Mị Hồng thở dài khẽ như hơi gió: "Ta biết ngài đã tra tuổi của ta, nhưng không ngờ ngài tra cả tuổi của Phương Quốc Hương. Bà ấy tuy không phải mẹ đẻ, nhưng là mẹ kế, sau khi cha mất, hai mẹ con nương tựa mười năm, tất cả đều do bà ấy kể lại, để lại cho tôa."

Nàng ngẩng đầu: "Ta muốn xem bàn trang điểm đó một lần, không quá đáng chứ?"

Mạnh Kiếm Khanh im lặng tránh đường.

Mị Hồng bưng bàn trang điểm ra khoang, tháo chiếc chìa khóa đồng nhỏ bóng loáng trên cổ, c*m v** ổ khóa đồng rỉ sét, nhưng không xoay được. Mạnh Kiếm Khanh dùng đao bật khóa, rồi lùi lại.

Mị Hồng mở ngăn kéo đầu tiên.

Dưới ánh sao đêm, những chiếc trâm cài bằng kim loại quý ánh tím lấp lánh hiện ra, mỗi món đều tinh xảo đến mức chim phượng như muốn vỗ cánh bay lên.

Mị Hồng khẽ nói: "Những món trang sức này đều do thợ kim hoàn nổi tiếng nhất Giang Nam chế tác, chỉ riêng phần tinh xảo này đã vô giá."

Nàng mở ngăn thứ hai.

Chiếc hộp đầy ắp các loại đá quý chưa qua chế tác. Mị Hồng nhặt viên mắt mèo to bằng hạt dẻ nói: "Loại đá quý thô như thế này dễ đổi thành tiền mặt, chỉ riêng viên này đã đáng giá toàn bộ gia sản của một phú hộ bình thường ở Giang Nam."

Ngăn thứ ba được lót bằng gấm lụa, nâng niu mấy khối ngọc trắng tinh khiết như tuyết. Ẩn trong đó còn một chiếc hộp nhỏ, vừa mở nắp, ánh sao đêm bỗng trở nên nhạt nhòa. Mười hai viên minh châu lớn bằng đồng xu lấp lánh hiện ra, tỏa sáng rực rỡ như những mặt trăng tí hon.

Mị Hồng nghiêng đầu nhìn Mạnh Kiếm Khanh: "Ngài định hủy chúng sao?"

Khóe miệng Mạnh Kiếm Khanh thoáng nụ cười.

Chưa đến phút cuối, quyết không từ bỏ; nhưng dẫu đến phút cuối, Mị Hồng cũng sẽ không đầu hàng.

Họ nhìn nhau dưới ánh sao. Mạnh Kiếm Khanh nhanh chóng nghiêm mặt: "Ta đếm đến mười, cô không đi, đừng trách ta đao kiếm vô tình."

Nàng không thể thay đổi hắn.

Cũng như hắn không thể thay đổi nàng.

Lòng Mị Hồng chợt thấy trống rỗng, nàng khẽ cười: "Đi? Ta còn biết đi đâu? Trời đất tuy rộng, nhưng nếu không còn ngày vinh quang, không còn ai chia sẻ vinh quang với ta, thì cớ gì ta phải sống lén lút đến già rồi chết?"

Nàng đột nhiên ném hộp minh châu xuống biển. Mạnh Kiếm Khanh luôn cảnh giác, vừa thấy nàng giơ tay đã vung dây thừng quấn lấy chiếc hộp giữa không trung, kéo trở lại.

Cùng lúc ấy, Mị Hồng đã ôm chặt chiếc bàn trang điểm lao thẳng xuống biển.

Mạnh Kiếm Khanh kinh ngạc thốt lên, tay nắm chặt hộp minh châu, chạy vội tới lan can, nhưng chỉ thấy những bọt sóng vỡ tan trên mặt biển.

Hắn không biết Mị Hồng bơi lội giỏi đến đâu, liệu nàng có như bác Diên Phúc, bất ngờ trèo lên theo sợi dây buộc thuyền nhỏ khi hắn không đề phòng?

Hắn rốt cuộc mong nàng trở lại, hay hy vọng nàng biến mất vĩnh viễn?

Lòng Mạnh Kiếm Khanh chợt xao xuyến khó tả.

Hắn quay vào khoang, chuyển dầu xuống hầm chứa rương sắt, ba vò rượu để khoang giữa, tự mình mang theo lương khô và nước ngọt rồi nằm dài trên nóc khoang.

Từng đợt mây đen cuồn cuộn kéo qua nền trời sao như đoàn thuyền lớn rẽ sóng. Trong cơn mơ màng, Mạnh Kiếm Khanh như chẳng phân biệt nổi đâu là trời, đâu là biển.

Đến khi mặt trời đỏ rực nhô lên từ biển khơi, Mị Hồng vẫn không xuất hiện.

Nàng sẽ không bao giờ trở lại.

Mạnh Kiếm Khanh ngồi trên nóc khoang, dõi mắt về phía vầng thái dương đỏ rực mới nhú lên từ biển khơi, trong hắn chợt dâng lên một nỗi đau âm ỉ, từ từ thấm sâu vào tận xương tủy, như một phần linh hồn đã vĩnh viễn rời đi, mang theo mảnh tim không bao giờ liền sẹo.

Bình Luận (0)
Comment