Mặt trời đã ngả về tây, cả ngọn núi phủ đầy cỏ lau trắng đung đưa theo gió như sóng nước hồ. Xa xa trong làng, khói bếp tỏa lên nghi ngút, giữa sắc chiều hoang vắng lại tăng thêm vài phần ấm áp. Trong ánh chiều tà, trên bãi diễn võ ngoài làng, quân ở vệ sở Ninh Hải vẫn đang luyện tập. Tiết trời cuối thu chính là thời điểm lý tưởng để rèn quân.
Mạnh Kiếm Khanh nằm phục trong đám cỏ lau bên đường dịch trạm, từ xa quan sát vệ sở Ninh Hải được bao bọc bởi dòng nước quanh co, kiên nhẫn chờ đợi. Hắn chắc chắn mình đã đến trước nhóm Cẩm Y Vệ; nếu họ đến trước, vệ sở Ninh Hải lúc này hẳn không thể yên bình như thế.
Gió núi ào ào thổi, màn đêm dần buông xuống, toán quân luyện tập đã giải tán.
Bóng tối từ từ bao trùm, cánh đồng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng cười đùa vọng ra từ làng, lúc này hẳn mọi nhà đang quây quần bên bữa tối.
Từ đầu con đường bỗng vang lên tiếng chuông ngựa gấp gáp. Mạnh Kiếm Khanh nghiến răng, nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn trắng che kín nửa mặt.
Sáu kỵ mã xuất hiện ở đầu đường, chính là Phàn Lực sĩ cùng nhóm Cẩm Y Vệ và kẻ che mặt phụ trách nhận diện.
Ngay khi nhận ra nhóm người, Mạnh Kiếm Khanh đã rút ngược đoản đao sau lưng.
Khi sáu con ngựa phi nước đại qua, từ đám cỏ lau bỗng lóe lên một ánh đao.
Lưỡi đao nhắm vào những con ngựa thay vì người cưỡi, một mục tiêu dễ đánh trúng hơn.
Sau một vòng chém, sáu con ngựa rú lên đau đớn ngã lăn ra đất, những chiếc vó bị chặt đứt máu phun tung tóe. Kẻ che mặt có vẻ đã cao tuổi, ngã xuống đất không sao trở dậy nổi, bị hai con ngựa đè lên kêu thảm thiết; nhưng thứ khiến gã khiếp vía hơn cả là ánh đao lăn tròn sát đất lao tới.
Phàn Lực sĩ không kịp rút đao, đá vội một cước. Mạnh Kiếm Khanh chịu một đòn vào lưng, đổi lại kịp chém ngang cổ kẻ che mặt trước khi những Cẩm Y Vệ khác ứng cứu.
Năm tên Cẩm Y Vệ tức giận quát lớn, rút đao xông tới. Mạnh Kiếm Khanh đã theo sườn dốc lăn xuống.
Dưới đường dịch trạm là một khúc sông nhỏ, cò cây cầu đá bắc ngang, bên cạnh có một cây cổ thụ cành lá sum suê, thân cây phải hai người ôm mới hết. Mạnh Kiếm Khanh nắm lấy một cành cây, thoắt ẩn mình vào tán lá rậm rạp.
Hai Cẩm Y Vệ đuổi đến trước đầu cầu chặn đường thoát; ba tên khác từ phía sau bao vây, khóa chặt hắn trên cây.
Trăng sao lấp lánh giữa đêm thu phản chiếu trên mặt nước lăn tăn sóng gợn, tiếng suối róc rách trong đêm tĩnh mịch nghe càng rõ.
Giữa những cành lá um tùm của cây cổ thụ, không thấy bóng người, cũng chẳng nghe tiếng động.
Địch ẩn ta lộ, năm tên Cẩm Y Vệ tạm thời không dám tấn công bừa. Giằng co một lúc, Phàn Lực sĩ ra lệnh bắn tên.
Những mũi tên xuyên qua kẽ lá. Kẻ trốn trên cây dù có nhanh nhẹn như mèo cũng khó lòng thoát khỏi mạng lưới tên điêu luyện này.
Nhưng trong tán cây vẫn im phăng phắc.
Phàn Lực sĩ quát lên một tiếng "không ổn" thì đã muộn. Khi hai thuộc hạ bắn xong mũi tên thứ năm, khí thế vừa suy giảm thì từ dưới gốc cây bỗng bật lên một bóng người, lưỡi đao quét ngang, hai tên kia thét lên vứt cung, rút đao đâm xuống đất.
Mạnh Kiếm Khanh đã biến mất trong hang dưới gốc cây, hai thanh đao đâm hụt, chỉ kịp chống đỡ cho hai thân hình loạng choạng. Đôi chân họ đã nát bươm, gân cốt đứt hết, không thể nhúc nhích.
Phàn Lực sĩ điên tiết, chém một đao vào thân cây cổ thụ có rễ chằng chịt đang che chở cho tên tội phạm.
Cây cổ thụ mục rễ, không chịu nổi nhát chém ngang sức mạnh ngàn cân, đổ ầm xuống, lộ ra cái hố sâu hoắm trong thân.
Từ hố cây bỗng ném ra hai vật đen sì.
Phàn Lực sĩ tưởng là ám khí, đưa đao đỡ, nào ngờ là hai con chồn hôi béo núc, vốn ranh mãnh linh hoạt, gặp lưỡi đao liền vặn mình kêu chí chóe nhảy lên cánh tay phải của gã. Dù không cắn, bị hai sinh vật lông lá hôi hám này quấn lấy cũng đủ khiến người ta luống cuống.
Phàn Lực sĩ vung tay dữ dội, muốn hất chúng ra.
Hai thuộc hạ bên kia cầu đá bỗng hét: "Phàn Lực sĩ, coi chừng!"
Từ bùn đất sau lưng, ánh đao lại hiện lên. Phàn Lực sĩ bỏ mặc hai con chồn, vội xoay người chém ngược lại. Mạnh Kiếm Khanh gồng đỡ, chân trái quét một đám bụi cát khiến Lực sĩ nheo mắt, cố ghì chặt lưỡi đao của Mạnh Kiếm Khanh, không cho đối thủ phản kích.
Nhưng bụng Phàn Lực sĩ bỗng đau nhói.
Một con dao nhỏ cắm xoáy vào bụng gã, đau đến mức như nội tạng bị xé nát.
Cơ thể như một ngọn tháp sắt của Phàn Lực sĩ chợt cứng đờ, Mạnh Kiếm Khanh đã xông tới. Phàn Lực sĩ chỉ kịp cảm thấy cổ họng lạnh toát, hai thuộc hạ nhìn gã đổ ầm xuống đất, máu từ cổ phun lên cỏ.
Mạnh Kiếm Khanh né sang bên, tay phải vung lên, đoản đao quét ngang gáy hai tên Cẩm Y Vệ bị thương ở chân.
Hai người cũng đổ gục.
Hai tên còn lại sợ hãi. Nên tiếp tục tấn công kẻ đeo mặt nạ lợi hại này, hay về báo tin?
Nhưng bọn họ không còn cơ hội do dự.
Mạnh Kiếm Khanh quát khẽ một tiếng, xoay người lao tới như cơn lốc.
Ánh đao lóe sáng, lạnh lẽo rợn người.
Hai Cẩm Y Vệ bất đắc dĩ phải đỡ đòn trước khi rút lui.
Hai người cùng lúc tiến lên hai bước, kề vai đón đỡ làn ánh đao.
Bất ngờ, đoản đao trong tay Mạnh Kiếm Khanh vung ra khỏi tay, xoáy tít kèm theo tiếng gió sắc lạ, bay thẳng về phía hai thanh đao của đối phương. Hai người đỡ nhầm hướng, lưỡi đao xoay quanh cánh tay phải họ một vòng rồi cắm phập vào thân cây quất già bên kia sông.
Hai cánh tay phải đứt lìa. Đao rơi trúng chính chân họ, hai người mới cảm nhận cơn đau thấu xương, gào thét nhảy dựng lên.
Mạnh Kiếm Khanh đá văng hai thanh đao dưới đất, đâm xuyên ngực họ ghim vào sườn núi phía sau.
Trăng thu đã lên cao, lạnh lẽo chiếu xuống sáu con ngựa bị cắt họng nằm chết trên đường và sáu xác người rải rác trong cỏ lau.
Mạnh Kiếm Khanh thở phào, mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cuối cùng hắn cũng kịp xử lý mọi chuyện trước khi Cẩm Y Vệ tới vệ sở Ninh Hải.
Mạnh Kiếm Khanh xoay người. Hắn cần lấy lại đao của mình trước khi đi.
Nhưng vừa xoay người, Mạnh Kiếm Khanh đã sững sờ như hóa đá.
Một người đàn ông tóc rối bù, c** tr*n, đang từ giữa dòng sông chậm rãi bước lên.