Lần thứ hai Văn Nho Hải nhìn thấy chiếc bình "vai giai nhân" ấy là trước tượng thần Mẫu Tổ tại cung Thiên Hậu.
Trước tượng thần, ba bàn thờ được xếp thành hàng. Bàn chính giữa dĩ nhiên dành cho lễ vật của Lễ bộ, bên trái là lễ vật của phủ Tuyền Châu, bên phải là lễ vật của thương nhân hải cảng. Còn dân thường chỉ được dâng lễ ở ngoài điện.
Mười ba đại thương nhân hải cảng Tuyền Châu lần này dâng lên mười ba món gốm quý từ biển khơi. Nổi bật nhất dĩ nhiên là chiếc bình "vai giai nhân" do Long gia vớt được. Có lẽ sau khi đưa lên từ biển, bình đã được rửa tỉ mỉ, những vết tích âm u của biển cả đã biến mất. Ngay cả trong ánh sáng mờ ảo của điện thờ, thân bình vẫn lấp lánh ánh sáng dịu như ngọc như ngà, tựa giai nhân e ấp sau làn khói mỏng.
So với những lễ vật của Lễ bộ và phủ Tuyền Châu, quả thật có phần đơn sơ.
Văn Nho Hải và tri phủ Tuyền Châu Uông Sĩ Văn đương nhiên đứng ở hàng đầu. Tiếp theo là các vị đương gia của mười ba gia tộc hải thương.
Mạnh Kiếm Khanh đứng sau lưng Văn Nho Hải bên phải, lạnh lùng quan sát mọi người trong điện.
Mười ba gia tộc hải thương có một quy tắc ngầm trong cách xếp chỗ. Long gia giàu có nhất đương nhiên đứng đầu, tiếp theo là Bồ gia thế lực ăn sâu bám rễ, cuối cùng là Trần gia, gia tộc những năm gần đây liên tiếp bị đàn áp, gia sản hao hụt nghiêm trọng. Dù không phải tộc Trần Hữu Định, nhưng mang họ Trần nên khó tránh khỏi vạ lây.
Người đứng đầu Long gia hiện nay là Long Nhan, con gái duy nhất của đương gia tiền nhiệm Long Ngâm.
Cô gái mười tám xuân xanh ấy đứng lặng lẽ nơi vị trí dẫn đầu, khuôn mặt kín dưới lớp lụa mỏng.
Dù đã được Mạnh Kiếm Khanh chuẩn bị tư liệu kỹ lưỡng suốt hành trình, Văn Nho Hải vẫn không khỏi sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng này.
Quả thực... một phen mở rộng tầm mắt.
Buổi tế lễ sắp bắt đầu.
Bỗng cửa điện xôn xao.
Mạnh Kiếm Khanh quay lại, thấy huynh muội Vân gia ung dung bước vào giữa dòng người đang tránh đường. Trong tay Vân Yên Kiều bưng một lò hương ba chân băng gốm men lam.
Văn Nho Hải bất giác thốt lên: "Ồ?"
Điều khiến hắn kinh ngạc chính là món đồ gốm men lam ấy.
Ngay cả Mạnh Kiếm Khanh cũng nhận ra sự khác thường của lò gốm men lam ấy. Họa tiết tháp Phật ẩn hiện giữa rừng dừa dưới ánh hoàng hôn mang đậm phong vị của vùng biển phía nam xa xôi. Nhưng điểm khiến người ta sửng sốt chính là sắc men rực rỡ và sống động đến lạ thường, như muốn bật ra khỏi nền gốm, hoàn toàn khác biệt với sắc xanh nhạt pha xám tẻ nhạt thường thấy. Từng bước chân Vân Yên Kiều tiến lại gần, ánh men lấp lánh chuyển sắc dưới ánh đèn khiến mọi ánh mắt như bị thôi miên.
Vân Yên Nhiên liếc nhìn, Mạnh Kiếm Khanh đã hiểu ý, bước ra giới thiệu với Văn Nho Hải, Uông tri phủ và các thương nhân đang ngỡ ngàng: "Vị này là Vân Yên Nhiên đến từ Hải Thượng Tiên Sơn. Chào Vân huynh, Vân cô nương."
Danh tiếng của Hải Thượng Tiên Sơn ở nơi như Tuyền Châu đương nhiên như sấm bên tai. Mọi người vỡ lẽ, vội vàng chỉnh đốn trang phục. Vân Yên Kiều đã đặt lò gốm lên bàn thờ dành cho lễ vật thương nhân, sau đó tự nhiên đứng lui về phía Long Nhan.
Vân Yên Nhiên đứng ngang hàng với Văn Nho Hải và Uông tri phủ, quét mắt nhìn quanh, lớn tiếng tuyên bố: "Lò gốm men lam này mới ra lò, là lễ vật Hải Thượng Tiên Sơn và người Hoa ở vùng biển phía nam dâng lên Mẫu Tổ."
Các thương nhân xôn xao, Văn Nho Hải cũng nhíu mày.
Trong tiếng ồn ào, Long Nhan im lặng nãy giờ, bỗng khẽ nói: "Vân cô nương, từ lâu nguồn men xanh Ba Tư dùng để nung gốm lam đã cạn kiệt. Ngay cả Cảnh Đức Trấn cũng không còn làm ra được gốm lam rực rỡ như thế này. Xin hỏi cô dùng loại men gì vậy?"
Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng rành rọt từng chữ dù điện đình ồn ào. Nếu không phải do luyện khí công lâu năm, khó có được khẩu khí như vậy.
Mạnh Kiếm Khanh giật mình.
Tại sao tư liệu của Cẩm Y Vệ không nhắc tới điểm này? Phải chăng Tần Hữu Danh đã già yếu, hay người phụ trách tình báo Tuyền Châu chỉ xem Long Nhan như một tiểu thư yếu đuối, bỏ qua bản chất thực sự của nàng? Hoặc... đây là chiêu đánh lừa có chủ đích của Long gia?
Câu hỏi của Long Nhan chạm đúng thắc mắc chung. Cả điện lập tức im phăng phắc.
Vân Yên Kiều mỉm cười đáp: "Loại men này xuất xứ từ một vùng đất tên Tô Ma Ly ở phương Tây, nên chúng tôi gọi là men xanh Tô Ma Ly. Vì thuyền chở quá nhiều hàng nên chỉ mang theo đủ để nung ba món. Hai trong số đó đã được dâng vào cung rồi."
Long Nhan ồ lên một tiếng, không nói thêm, chỉ quay sang ngắm lò gốm. Dáng lưng thẳng của nàng khiến mọi người đều cảm nhận được sự say mê thực sự.
Người tiếp tục đặt câu hỏi là Bồ Kiên, đương gia của Bồ gia: "Hải Thượng Tiên Sơn từ xa tới, dâng lễ vật quý giá thế này, chẳng lẽ chỉ để phô diễn loại men mới?"
Quả thực không có cách nào khiến giới thương hải Tuyền Châu chú ý tới loại men mới này nhanh hơn thế.
Vân Yên Nhiên chưa kịp đáp, Long Nhan đã quay sang nói khẽ: "Tối nay, Long gia sẽ bày tiệc tại Lưu Kim Viên để chiêu đãi Uông đại nhân, Văn tiên sinh cùng các vị trong hội thương nhân. Mong hai vị huynh muội Vân gia nhất định ghé qua."
Hàm ý là: Mọi thắc mắc xin dành cho buổi tối. Giờ chớ làm gián đoạn lễ tế quan trọng.
Mạnh Kiếm Khanh không nhịn được mỉm cười.
Không ngờ cô gái trẻ trông hiền lành ấy của Long gia lại khéo léo dẫn dắt tình thế đến thế.