Trên gò mộ hoang, một tấm bia đá bỗng khẽ rung rồi từ từ dịch sang bên, lộ ra lỗ hổng đen ngòm. Hai lính vệ cẩn trọng khiêng nỏ bệ ra ngoài.
Họ đã mai phục suốt đêm trong hầm. Tuy nói hầm này do Mạc Hoài Trung tự nhận là truyền nhân đích tôn của Thổ Hành Tôn đào khá bài bản, thông khí thông gió đều tốt, nhưng dù sao cũng là chốn không thấy mặt trời, khí tức bức bối, nên vừa chui ra, cả hai không kìm được mà hít dài một hơi khoan khoái.
Phía xa, quân Yên và quân Nam giương cao cờ hiệu, tiếng ngựa hí vang trời, trận chiến sắp bùng nổ.
Hai lính vệ không khỏi ngưỡng mộ nhìn Mạnh Kiếm Khanh đang chui ra sau cùng. Mạc Hoài Trung đào được cái hầm ngay dưới mũi tuần tra quân Yên đã là kỳ tích. Nhưng Mạnh Kiếm Khanh chọn đúng vị trí đào hầm và thời gian mai phục mới thực sự xuất chúng.
Mạnh Kiếm Khanh nép người quan sát, giơ ống nhòm tìm mục tiêu.
Tiên phong quân Yên là thiếu niên kiệt xuất nhưng khinh bạc thế gian Hàn Tiếu Thiên, tốt nghiệp thủ khoa Giảng Võ Đường, được Yên vương trọng dụng, chỉ huy đội quân tinh nhuệ Tích Dịch, xông pha trận mạc luôn là quân tiên phong. Nếu giết được hắn, ắt Yên vương đau lòng lắm.
Hai lính vệ ngồi xổm điều chỉnh nỏ. Loại nỏ mạnh vốn cần năm người giật cung, nhưng nhờ Vệ Hoan cải tiến thêm cò, giờ chỉ cần hai người vận hành. Mạnh Kiếm Khanh lắp năm mươi mũi tên tẩm độc, đầu tên ánh lên màu xanh đen dưới nắng thu.
Trống trận quân Yên nổi lên, Hàn Tiếu Thiên dẫn quân xung phong.
Mạnh Kiếm Khanh ước lượng khoảng cách rồi ra lệnh. Năm mươi mũi tên độc đồng loạt phóng đi, nhắm thẳng vào vị trí phía trước Hàn Tiếu Thiên. Quân Yên đã kịp trông thấy những mũi tên xé gió, hét lên báo động.
Dù Hàn Tiếu Thiên cũng đã nhìn thấy, nhưng đang phi nước đại, hắn không thể kịp ghìm cương hay tăng tốc thoát khỏi tầm bắn. Mấy tên thân binh bên cạnh đồng loạt nhảy khỏi yên ngựa, liều mình che chắn cho chủ tướng, nhưng tất cả đều quá muộn.
Hàn Tiếu Thiên vung trường thương, liên tiếp đỡ được hơn chục mũi tên, nhưng vẫn có ba mũi trúng người.
Hắn chao đảo, rồi gục ngã xuống ngựa trong tuyệt vọng.
Bầu trời cuối thu trong vắt như gương, tinh khôi đến lạ, tựa như chính là thế giới thanh tịnh không bụi trần trong lòng hắn.
Cả cơ thể Hàn Tiếu Thiên bỗng nhẹ bẫng, bay lên cao mãi, hòa vào vầng bạch quang nơi tầng trời. Một niềm vui thanh thản tràn ngập trong lòng.
Hắn từ từ nhắm mắt, vẻ bất mãn và tuyệt vọng trên gương mặt cũng tan biến, bình yên như đang chìm vào giấc ngủ.
Ống nhòm từ xa vẫn dõi theo hắn đến phút cuối, chỉ khi xác nhận hắn đã tắt thở mới buông xuống.
Mạnh Kiếm Khanh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bỗng dâng lên cảm khái khó tả, thậm chí một nỗi buồn mơ hồ.
Hơn hai mươi kỵ binh khác cũng trúng tên ngã ngựa, chỉ còn những con chiến mã không chủ tiếp tục phi nước đại.
Nhân cơ hội này, chủ tướng quân Nam lập tức thúc trống tiến quân.
Giữa cảnh hỗn chiến, dù có người muốn truy tìm nơi phát tên độc cũng khó lòng thoát khỏi vòng vây. Đây chính là thời cơ rút lui hoàn hảo.
Nhưng đột nhiên, Mạnh Kiếm Khanh ngẩng mặt nhìn lên trời.
Trên nền trời xanh thẳm, một con chim ưng đang lượn vòng phía trên đầu họ, đường bay uyển chuyển mà dũng mãnh. Theo nhịp bay của chim ưng, một cánh quân Yên nhanh chóng chặn ngang khoảng trống giữa gò mộ hoang và quân Nam, cắt đứt đường rút lui thuận lợi nhất. Một đội quân Yên khác đang áp sát từ hướng đối diện.
Mạnh Kiếm Khanh mặt thoáng đăm chiêu, ra lệnh rút quân. Tay hắn vung lên một nhát chém đứt cò nỏ bệ. Hai lính vệ hiểu ý, phá hủy tất cả bộ phận có thể. Thứ vũ khí họ không mang đi được, cũng không để lại manh mối.
Từ lùm cây cách đó một dặm, lính vệ trông ngựa nghe tiếng còi đã phi ngựa tới ứng cứu. Bốn người may mắn thoát khỏi vòng vây trong gang tấc. Nhưng đường về ngắn nhất đã bị chặn, họ đành hướng về phía đông có đồi núi trập trùng và rừng cây rậm rạp, có thể che chắn những mũi tên truy kích của quân Yên.
Khi săn lùng tướng lĩnh địch, chính họ cũng trở thành con mồi.
Mục tiêu của Mạnh Kiếm Khanh là dãy núi cách đó ba mươi dặm. Chỉ cần vào núi trước khi quân Yên đuổi kịp, họ sẽ an toàn.
Khi đoàn truy kích xuyên qua rừng phỉ thưa, một sợi dây mảnh bất ngờ giăng ngang giữa hai thân cây. Viên tướng đi đầu không kịp trở tay, văng khỏi yên ngựa. Từ bụi cỏ sau gốc cây, một lính vệ lao ra như tia chớp, tay trái khóa đầu, tay phải vung dao cắt ngang cổ địch. Mấy kỵ binh Yên phía sau suýt nữa đâm vào ngựa ngã, may nhờ đều là kỵ binh tinh nhuệ nên kịp né tránh.
Người lính vệ ở lại chặn hậu nhảy vọt lên cây phỉ gần đó. Khi quân Yên giương cung bắn tên, hắn đã chuyền sang cây khác. Chỉ vài cú bật nhảy, hắn đã tới mép rừng, đao gạt tên địch, rồi đáp xuống phía sau một kỵ binh Yên. Một nhát chém gục đối phương, đoạt ngựa phóng về hướng đông nam.
Quân Yên chia một đội mười người đuổi theo tên lính vệ đơn độc, trong khi đại quân hỗn loạn giây lát rồi tiếp tục truy đuổi ba người còn lại.
Mạnh Kiếm Khanh lúc này đã đổi quần áo với một lính vệ mai phục trên yên ngựa, liếc nhìn đội quân mười người đang đuổi sát. Ước lượng khoảng cách đã đủ xa đại quân, hắn hơi giảm tốc độ. Khi khoảng cách thu hẹp, phần lớn tên bắn tới cắm đầy mình ngựa. Con vật kiệt sức, đi vài bước rồi gục xuống. Mạnh Kiếm Khanh lăn tròn khỏi yên.
Đội quân mười người nhanh như chớp, chớp mắt đã vây kín hắn. Đội trưởng ghìm cương, quát: "Theo lệnh Trương tướng quân, nếu hàng sẽ tha mạng!"
Mạnh Kiếm Khanh giả vờ do dự, từ từ mở tay phải. Thanh đoản đao rơi xuống đất. Đội trưởng thầm thở phào, ra hiệu lệnh. Hai lính Yên xuống ngựa định trói hắn thì bất ngờ...
Mạnh Kiếm Khanh đạp mạnh lên chuôi đao. Lưỡi đao bật lên, bị hắn đá vút đi như tên bắn, xoay tít giữa không trung rồi đâm thẳng vào ngực đội trưởng. Viên tướng này gào thét ngã ngựa. Hai tay Mạnh Kiếm Khanh vung lên, hai thanh đao nhỏ đã cắt ngang cổ hai lính Yên đến trói mình.
Theo quân lệnh nghiêm minh của Yên vương, dù đội trưởng chết, cả đội không ai dám lui. Họ hò hét xông tới. Mạnh Kiếm Khanh lăn đến xác đội trưởng, rút đao Bách Chiết đang cắm trên ngực đối phương, quật ngược một nhát chém đứt hai chân sau ngựa gần nhất. Tên lính Yên đang vung đao bổ xuống bị hất văng, Mạnh Kiếm Khanh tay trái vung lên, thanh đao nhỏ đâm thẳng sau lưng tên đó.
Sau vài đợt giao chiến, cả đội mười người đã nằm la liệt.
Mạnh Kiếm Khanh nhặt lại đao của mình, xé mảnh vải từ áo lính Yên băng vết thương trên người để ngăn máu rơi lộ dấu vết. Hắn tựa vào bụng ngựa uống vài ngụm nước, nhấm nháp chút lương khô, nghỉ ngơi chốc lát.
Nhìn lên trời, mặt trời đã xế bóng, không biết ba đồng đội kia đã thoát vào núi an toàn chưa.
Quét mắt khắp cánh đồng, không một bóng người, chỉ vài con chiến mã lạc đàn đang thẫn thờ gặm cỏ. Chim ưng săn mồi cũng đã bay xa về phía dãy núi.
Mạnh Kiếm Khanh quất roi xua đàn ngựa chạy tán loạn, tự mình nhảy lên một con, ép sát người vào yên phi thẳng về phía rừng phỉ nơi trước đó ẩn náu. Đến lối vào rừng, hắn bật người xuống đất, một roi quất khiến con ngựa cũng hoảng sợ chạy mất.
Hắn tìm đến gốc cây già nửa khô nửa xanh cách xa dãy núi, cẩn thận chui vào cái hang nhỏ tự đào trước đó, kéo cành khô lá rụng che kín miệng hang, điều hòa hơi thở rồi nhắm mắt lại.
Trong khi đó, hai trong ba lính vệ bị truy đuổi đã bắt chước Mạnh Kiếm Khanh, bỏ ngựa ẩn náu trong bụi rậm, phục kích đánh lạc hướng, tạo cảnh tượng như đang cố thủ để bảo vệ "Hiệu úy giả" chạy thoát. Quân Yên mắc mưu, chỉ chia hai đội mười người ở lại giao chiến, đại quân vẫn đuổi theo tên lính vệ cải trang.
Khi hoàng hôn buông xuống, dưới chân núi, quân Yên đuổi kịp "Hiệu úy giả" chỉ để nhận về xác chết tự sát. Một lính vệ tử trận, người còn lại trọng thương nhưng đã trốn thoát.
Phải đến khi đại quân trở về doanh trại, họ mới phát hiện thi thể mang về là giả, bên ngoài mặc quân phục Hiệu úy nhưng bên trong vẫn là trang phục lính thường.
Trương Phạm giận dữ quật roi lên bàn dài.
------
Nỏ bệ