Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 79

Khi đội kỵ binh mười người do Lôi Chung chỉ huy vòng qua sườn núi, trinh sát báo cáo.

Trên đường lớn phía trước có đoàn người đông đúc đang hướng về phủ Quảng Bình. Cờ hiệu tựa như một phái tiêu cục đang hộ tống hàng hóa, nhưng giữa thời loạn lạc thế này, dám nhận vận chuyển lượng hàng lớn hẳn phải là tiêu cục cực kỳ có thế lực và danh tiếng.

Thế mà đoàn này lại giương cờ hiệu "Uy Hải Tiêu Cục", một cái tên chưa từng nghe thấy.

Ắt hẳn có vấn đề, cần đặc biệt lưu ý.

Lôi Chung hài lòng phái trinh sát đi thăm dò thêm, ra lệnh toàn đội cảnh giới, đồng thời nghĩ thầm, đám trinh sát này quả không uổng công Mạnh đại nhân huấn luyện nửa năm, nghe một hiểu mười, thấy nhỏ biết lớn, dùng thật đúng như ý.

Nửa canh giờ sau, trinh sát lại báo, đoàn tiêu sư kia hộ tống rất có thể là lương thực, ước chừng hơn ba ngàn thạch.

Lương thực! Ba ngàn thạch lương thực! Từ đâu ra thế? Sao quân Ngư Tràng không nắm được tí tin tức nào?

Lôi Chung báo động đỏ trong lòng, vung đao ra hiệu, toàn đội tăng tốc phi ngựa, chặn đứng đoàn tiêu sư trước bia giới hạn địa phận Quảng Bình.

Lôi Chung và thuộc hạ mặc giáp trụ thông thường của quân Nam. Đoàn tiêu sư dừng lại, một quản sự mặt mày tươi cười tiến lên nói đã xin được lệnh thông quan của Liêu Đô đốc trấn thủ ba phủ Quảng Bình.

Lôi Chung nhe răng cười: "Tiếc thay bọn ta không thuộc quyền Liêu Đô đốc."

Người quản sự nghe giọng điệu không thân thiện, sắc mặt hơi biến đổi, đang định nói thêm thì từ phía sau đoàn người có một kỵ mã phi nhanh tới, từ xa đã chắp tay cười lớn: "Lôi Hiệu úy, đã lâu không gặp!"

Hóa ra là Sở Bích Thiên.

Lôi Chung còn đang ngỡ ngàng, Sở Bích Thiên đã phi ngựa tới gần. Người quản sự khôn ngoan lùi xuống.

Mấy năm nay Sở Bích Thiên ngao du khắp nơi, tự xưng là "đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường". Trải qua thời gian, khí chất thần thái của hắn đã thay đổi rõ rệt, không còn vẻ non nớt ngày trước mà toát lên phong thái phóng khoáng, lịch lãm.

Biết rõ thân phận thật của đối phương, Lôi Chung không dám khinh suất, chắp tay đáp lễ: "Sở công tử khách khí rồi."

Sở Bích Thiên hạ giọng: "Xin Lôi Hiệu úy chuyển lời với Mạnh đại nhân, ba ngàn thạch lương thực cùng hai trăm cân dược liệu này là tại hạ nhờ người mua gấp ở phía nam Sơn Đông, định chở đến phủ Quảng Bình giao cho Lý sư huynh cứu tế."

Lôi Chung ồ một tiếng, ánh mắt quét qua đám tiêu sư dữ tợn, im lặng chờ Sở Bích Thiên nói tiếp.

Sở Bích Thiên nhìn hắn, bỗng bật cười, giọng càng thêm nhỏ: "Lôi huynh, biểu hiện của huynh hiện giờ, thực sự rất giống vị Mạnh đại nhân kia. Chỉ có điều ngoại hình của huynh thì..."

Lôi Chung biết mình mặt mũi hung dữ như Trương Phi, hoàn toàn không hợp với tính cách thận trọng vốn có của Cẩm Y Vệ, nên từ lâu đã bị gán biệt hiệu "Trương Phi thêu hoa".

Nhưng có cần Sở Bích Thiên phải nhắc khéo thẳng mặt như vậy không?

Sở Bích Thiên hiểu ý hắn muốn hỏi, ngửa cằm chỉ về phía đám tiêu sư, đầy tự hào nói: "Những người này nhìn là biết võ công không tầm thường phải không? Ta chạy khắp mười bảy sơn trại mới tuyển đủ người. Tiếc là suốt đường không có ai cướp tiêu, không có cơ hội cho họ trổ tài."

Lôi Chung cảm giác khóe miệng mình bắt đầu giật giật. Sở Bích Thiên bề ngoài như công tử nhà giàu, ai ngờ thực chất lại là tay đầu sỏ? Hắn đánh cho đám hung đồ kinh hồn bạt vía, bắt ép làm tiêu sư để hộ tống, còn lũ cướp nào dám động đến?

Trước khi chia tay, Lôi Chung nhắc đến việc Vân Yên Kiều mất tích.

Sắc mặt Sở Bích Thiên lập tức trở nên kỳ quặc, ấp a ấp úng mãi mới nói: "Ta biết Vân sư tỷ có thể đi đâu, nhưng không thể tiết lộ. Nếu có thể nói với Mạnh đại nhân, sư tỷ tự khắc sẽ thông báo."

Lôi Chung chợt hiểu: "Ý Sở công tử là phu nhân không gặp tai nạn gì?"

Sở Bích Thiên bật cười, hả một tiếng: "Tai nạn? Mười tám đội gia nhân Vân gia đã kéo đến phủ Quảng Bình, cách đoàn ta chưa đầy nửa ngày đường. Giờ chỉ có họ gây nạn cho người khác, làm gì còn ai gây nạn cho họ được?"

Lôi Chung giật mình.

Vân gia lần này lại bày binh bố trận lớn thế? Phải chăng Vân gia hay Hải Thượng Tiên Sơn sắp có biến động lớn?

Sở Bích Thiên dẫn đoàn tiêu cục ung dung lên đường, Lôi Chung vội vàng dẫn quân trở về doanh trại báo cáo.

Tối hôm đó, năm đội trinh sát trở về đều không tìm được dấu vết Vân Yên Kiều, nhưng những tin tức thu thập được khiến Mạnh Kiếm Khanh vô cùng trăn trở.

Sở Bích Thiên gần đây đã mua gom lương thực và dược liệu ở phía nam Sơn Đông, khiến giá cả hai mặt hàng này trong vùng tăng vọt. Điều kỳ lạ là thương nhân lớn Phạm Phúc ở Chiết Đông dường như đã đoán trước tình hình, từ sớm đã vận chuyển lượng lớn hàng hóa tương tự bằng đường biển về tích trữ ở phía đông Sơn Đông, vừa khớp để bù vào lượng hàng thiếu hụt.

Càng đáng ngờ hơn khi Phạm Phúc nhận lời mời của công hội Giang Chiết ở Quảng Bình, thuê một nhóm phu thuyền thất nghiệp vì chiến tranh để vận chuyển số hàng cứu trợ này.

Trên đường qua hồ Vi Thủy, họ "tiện tay" tiêu diệt lão thủy khấu Lưu Thất, kẻ mà ngay cả hai ngàn thủy quân triều đình đồn trú cũng không trị nổi. Một nhóm phu thuyền bình thường sao lại có thể thiện chiến đến vậy?

Chưa hết, vị Binh bộ Thị lang trên đường đi lao quân đã bị một toán quân lạ cướp sạch hành lý, mất tích mấy thuộc h* th*n tín. Đáng nói là toán quân đó sau đó cũng biến mất không dấu vết.

Gần đây, quanh Quảng Bình còn xuất hiện nhiều tăng nhân hành cước có hành vi khả nghi...

Tất cả tin tức chồng chất, khiến Mạnh Kiếm Khanh theo bản năng nhận ra, một cơn phong bão lớn đang âm thầm hình thành.

Ngày hôm sau, hắn lập tức tung hết trinh sát trong tay ra ngoài. Đêm ấy, rốt cuộc cũng có người đem về cho hắn tin tức mà hắn mong đợi.

Bình Luận (0)
Comment