Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 82

Khi rời khỏi rừng phong, trời đã xế chiều.

Quay nhìn lại làn sương mù dần tan dưới ánh mặt trời đang nghiêng về tây, Mạnh Kiếm Khanh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh sau những căng thẳng dồn nén bấy lâu. Tâm trí hắn vẫn chưa thực sự ổn định, như thể vừa trải qua một cơn chóng mặt sau khi đứng trên đỉnh cao chót vót.

Giờ nghĩ lại, hắn chợt nhận ra mình chưa bao giờ tiến gần đến đỉnh quyền lực như thế. Cảm giác đứng trên đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn xuống vạn vật, khiến lòng hắn đến giờ vẫn chưa thể nào lắng xuống.

Thế cục thiên hạ... một khi đã định, dù là Hoàng đế cũng không thể xoay chuyển. Ngay cả những người như Hải Thượng Tiên Sơn, dù có ganh đua ngang dọc, cũng phải xuôi theo thời thế mới có thể gây sóng gió, lập công danh.

Bên cạnh, Vân Yên Kiều thong thả cưỡi ngựa đi cùng, trong khi thuộc hạ của Mạnh Kiếm Khanh và gia nhân Vân gia đều theo sau ở một khoảng cách xa.

Lúc này, Mạnh Kiếm Khanh đã định thần lại, tự nhiên nghĩ đến một vấn đề khác. Vân Yên Kiều chưa đợi hắn hỏi, đã chủ động giải thích: "Hoàng thượng biết được giao ước ba tháng giữa chàng và Đạo Diễn, lo sợ các tướng lĩnh khác sẽ bất mãn, nên phái ta đến đây ổn định lòng quân."

Hai người nhìn nhau, chỉ thấy vừa buồn cười vừa ngậm ngùi. Vị Hoàng đế này của họ, nói là nhân từ thì cũng biết giữ Bảo Nhi làm con tin, nói là khôn khéo thì lại mơ hồ thả Vân Yên Kiều ra ngoài.

Chim sổ lồng rồi, há dễ bắt lại?

Nhưng chính vì thế, trong lòng Mạnh Kiếm Khanh dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Hắn biết mẹ mình ở núi Phổ Đà cũng không bị quấy rầy. Nếu là Yên vương, dù không dám công khai bắt giữ ni cô thờ Quan Âm, ắt cũng tìm cách khống chế một con bài quan trọng như vậy.

Có lẽ Kiến Văn Đế thả Vân Yên Kiều, không quấy rối mẹ hắn, chỉ đơn giản hy vọng rằng mình đối đãi tử tế với bề tôi, thì bề tôi cũng nên biết đền đáp.

Mạnh Kiếm Khanh cho rằng, lựa chọn của mình trong rừng phong không hề sai.

Xét cho cùng, chú cháu Chu gia đều giương cao ngọn cờ Hồng Vũ Đế, thắng bại giữa họ thì liên quan gì đến họ?

Nhưng trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi cảm giác áy náy mơ hồ.

Vân Yên Kiều rõ ràng cũng cảm thấy bất an, liền chuyển chủ đề: "Ta gặp Lý sư huynh ngoài thành Quảng Bình, huynh ấy nói sẽ ngăn quân Nam đốt lương thảo, nên ta đã nói cho huynh ấy biết..."

Mạnh Kiếm Khanh ngắt lời: "Ta hiểu."

Thà để Lý Khắc Kỷ biết rõ chuyện, thương lượng trước, còn hơn để hắn mù quáng phái Thạch Cảm Phong hoặc thổ dân Vân Quý đi ám sát tướng chỉ huy đốt lương.

Vân Yên Kiều nhìn hắn chăm chú, xác nhận ý của hắn rồi mới tiếp tục: "Đáng lẽ ta có thể đến doanh trại của chàng sớm hơn, nhưng trên đường nhận được tin của đại ca, nói Minh sư thúc nhận lời mời của Đạo Diễn lên phương Bắc, bảo ta chặn lại để chuẩn bị họp trưởng lão. Tình thế khẩn cấp, thuộc hạ đều điều đi hết, nên không kịp báo cho chàng."

Thật ra cũng không tiện thông báo cho Mạnh Kiếm Khanh. Như Minh Viễn đã nói, trong mắt họ, hắn vẫn là người ngoài.

Nhưng khi Mạnh Kiếm Khanh tìm đến rìa rừng phong, Vân Yên Kiều không chút do dự dẫn hắn vào.

Mạnh Kiếm Khanh ừ một tiếng, mỉm cười không nói gì.

Vân Yên Kiều cũng khẽ cười: "Nhưng sau này ta nghĩ lại, vợ chồng vốn là một thể, việc chàng làm hay ta làm đâu dễ phân rõ ranh giới? Như đội quân Ngư Tràng này, dù là trong mắt Hoàng thượng hay thuộc hạ của chàng, ta đều có thể thay chàng ra lệnh. Bởi vậy, phía Hải Thượng Tiên Sơn, chàng cũng không thể đứng ngoài được."

Mạnh Kiếm Khanh lại cười, một lúc sau mới hỏi: "Bây giờ nàng định đi đâu?"

Vân Yên Kiều đáp: "Ta không tiện ở lại doanh trại, nhưng sẽ ở lại phủ Quảng Bình. Sáu ngàn thạch lương thực kia, chỉ mình Lý sư huynh có lẽ không xoay xở hết. Đã cứu người thì nên cứu cho trót. Hơn nữa, ta ở đây cũng khiến ứng Thiên yên tâm phần nào."

Mạnh Kiếm Khanh ngoảnh nhìn Lý Khắc Kỷ phía xa. Tài cưỡi ngựa của hắn vốn kém, lại chỉ dùng ngựa tầm thường nên bị bỏ lại phía sau.

Hắn quay sang nói: "Trong trại của Hồ Tiến Dũng cũng sắp hết lương. Ta định mượn Lý Khắc Kỷ ba trăm thạch, giúp Hồ Tiến Dũng vượt qua khó khăn trước mắt. Nàng nghĩ sao?"

Vân Yên Kiều suy nghĩ giây lát: "Lý sư huynh chắc không từ chối. Chỉ là xung quanh Quảng Bình có ba cánh quân Nam, chàng chỉ giúp Hồ Tiến Dũng, những người khác sẽ nghĩ gì?"

Mạnh Kiếm Khanh cười như có như không: "Như lời Lý Khắc Kỷ nói, hắn chỉ cứu được người trước mắt. Ba cánh quân? Trong mắt ta chỉ thấy một mà thôi."

Cũng như khi hắn bị quân Yên vây khốn, chỉ có Hồ Tiến Dũng nhìn thấy.

Vân Yên Kiều im lặng.

Giữa cảnh binh đao loạn lạc này, điều họ có thể cứu vớt cũng chỉ là những con người trước mắt mà thôi.

Gần hai tháng sau, ngoài việc tiếp tục thu thập tình báo, quân Ngư Tràng gần như không có hành động đáng kể nào, bất ngờ trầm lặng một cách khác thường. Không chỉ dừng ám sát tướng lĩnh quân Yên, mà còn ngưng mọi hoạt động khác, khiến một loạt lời phàn nàn và chất vấn ồ ạt kéo đến.

Vệ Hoan nhổ từng lá cờ nhỏ trên sa bàn, nhìn vào khoảng trống còn lại rồi ngẩng lên hỏi Mạnh Kiếm Khanh đối diện: "Đại nhân..."

Mạnh Kiếm Khanh chỉ liếc nhìn hắn, không trả lời.

Vệ Hoan không dám hỏi thêm, trong lòng mặc định rằng việc quân Ngư Tràng tạm ngừng chiến đấu hẳn là do Hoàng thượng có chỉ dụ bí mật. Bằng không phu nhân sao có thể rời Ứng Thiên tới Quảng Bình?

Thiên cơ không thể tiết lộ, họ chỉ cần tuân lệnh Mạnh Kiếm Khanh là đủ.

Một lính canh bước vào báo có sứ giả từ kinh thành tới. Mạnh Kiếm Khanh khẽ trầm ngâm, ra hiệu cho Vệ Hoan cùng hai lính vệ khác lặng lẽ rút lui.

Mạnh Kiếm Khanh nhìn hai sứ giả bước vào với dáng điệu dứt khoát. Cả hai đều trẻ tuổi, mặc binh phục bình thường nhưng khí chất điềm tĩnh khác thường. Một người dâng thẻ bài, kẻ kia trình lên chiếc hộp gấm mỏng được niêm phong kín bằng sáp.

Mạnh Kiếm Khanh không đón lấy, chỉ ra hiệu để đồ vật lên bàn trước mặt. Hắn không vội mở hộp, trước tiên quan sát kỹ hai sứ giả. Ánh mắt sắc lạnh khiến họ buộc phải cúi đầu tránh né.

"Hoàng thượng và ta từng cùng chọn mười hai sứ giả, ước định chỉ tin tưởng thư từ do họ chuyển đến." giọng hắn lạnh như băng: "Hai người thực sự do phe nào phái tới? Sao lại có thẻ bài của Hoàng thượng?"

Hai người ngẩng lên, thoáng sững sờ nhìn nhau. Sứ giả lớn tuổi hơn lên tiếng: "Thuộc hạ không biết ước định này, chỉ phụng mệnh đưa thư. Có lẽ Hoàng thượng đã giải thích trong thư."

Mạnh Kiếm Khanh không rời mắt khỏi họ. Sau một thoáng im lặng, hắn chậm rãi với tay lấy hộp gấm, xem xét kỹ rồi lại đặt xuống. Góc mắt quan sát phản ứng hai sứ giả, tay phải khẽ buông khiến đao nhỏ trong tay áo tuột ra, nhẹ nhàng cậy lớp sáp phong.

Không gian trong trướng tĩnh lặng đến mức như ngưng đọng cả hơi thở.

Đúng lúc chiếc hộp gấm sắp được mở ra, Mạnh Kiếm Khanh bất ngờ xoay cổ tay, lưỡi đao lật ngược, dùng sống đao đập văng chiếc hộp đi.

Hai sứ giả đồng loạt lộn người về sau, nhảy vào giữa trướng, tay vô thức rút đao nhưng chợt nhớ nơi mình đang đứng, khựng lại một nhịp. Chính khoảnh khắc do dự ấy, chiếc hộp gấm rơi trên đất đã bị chấn lực từ đao của Mạnh Kiếm Khanh đập vỡ tan tành. Một luồng khói độc cuồn cuộn bốc lên, vô số mũi kim tí hon phụt ra xối xả, tiếng xì xì vang khắp trướng.

Mạnh Kiếm Khanh nín thở, tay nhấc chiếc bàn che trước ngực. Hàng chục mũi kim cắm phập vào mặt gỗ, vẫn còn rung lên với âm thanh bụp bụp. Hai sứ giả không may mắn như thế, chỉ chần chừ một giây, đã trúng đầy kim độc.

Tay trái Mạnh Kiếm Khanh vung chiếc đệm da hổ phía sau ném xuống đất, đè kín hộp gấm đề phòng còn cơ quan nào khác. Lính vệ ngoài cửa nghe tiếng ngã đùng nhưng không dám xông vào khi chưa có lệnh.

Mảnh vải thấm trà ướt được hắn quàng lên mặt, chờ làn khói độc tan dần.

Hai sứ giả nằm co quắp, mắt trợn trừng nhìn Mạnh Kiếm Khanh đầy kinh ngạc. Chất độc ngấm vào máu lan nhanh, khiến họ cứng đờ không thốt nên lời.

Mạnh Kiếm Khanh khẽ cười lạnh: "Dám bày trò trước mặt ta! Người dạy các ngươi là Biện Bạch Hà phải không? Nhưng lão không biết loại hộp sát thủ này chính do ta bảo Vệ Hoan chế tạo. Biện Bạch Hà còn dại dột thêm khói độc vào, chỉ cần khứu giác tinh một chút là đánh hơi được ngay. Vệ Hoan mà biết thiết kế của hắn bị xuyên tạc thế này, tức đến nổ mắt mất."

Cơ thể hai sứ giả bắt đầu cứng đờ nhưng ý thức vô cùng tỉnh táo, cảm giác kinh hoàng như bị chôn sống khiến khí thế hiên ngang lúc đầu tan biến. Ánh mắt họ dần chuyển thành van xin.

Mạnh Kiếm Khanh thở dài: "Dám nhận nhiệm vụ ám sát ta, quả thật gan lớn lắm. Nhưng nghĩ kỹ xem, dù các ngươi có thành công hay không, Hoàng thượng cũng chẳng tha, Biện Bạch Hà lại càng phải giết các ngươi để bảo vệ thanh danh Hoàng thượng. Ta chỉ thắc mắc, sao không dùng mười hai sứ giả đã định ấy đến ám sát? Ít nhất ta đã không nghi ngờ ngay từ đầu..."

Về sau hắn mới biết, Biện Bạch Hà quả thực đã ra lệnh cho mười hai sứ giả kia đến ám sát. Nhưng sau khi hai người đầu tiên bị xử tử vì dám kháng lệnh, mười người còn lại đều bỏ trốn.

Mạnh Kiếm Khanh không thèm nhìn cảnh hai tên sứ giả giãy chết, gọi lính vệ vào, tuyên bố chúng giả mạo sứ giả để ám sát hắn, lập tức kéo ra chém đầu. Chiếc hộp gấm và thẻ bài bị đốt rồi chôn sâu.

Từ khi nhận mệnh thành lập quân Ngư Tràng, hắn đã có ước định với Kiến Văn Đế: "Tướng ngoài biên ải, có quyền không tuân lệnh vua."

Bây giờ hắn chỉ tạm ngừng chiến để chỉnh đốn quân đội, mà Kiến Văn Đế đã không thể nhẫn nhịn được? Hay là có kẻ khác không kiềm được lòng tham, muốn đoạt lấy đội quân tinh nhuệ mà hắn dành cả năm ròng rã khổ luyện, để làm bàn đạp công danh?

Muốn tiếp quản quân Ngư Tràng, chỉ giết hắn thôi chưa đủ, còn phải giết luôn Vân Yên Kiều.

Vân Yên Kiều hiện đang ở nha môn Học chính của Lý Khắc Kỷ tại phủ Quảng Bình, đang cùng Lý phu nhân dùng lương thực Phạm Phúc chở đến nấu cháo cứu tế.

Nếu nàng cũng bị ám sát, chỉ có thể chứng minh một điều: Bảo Nhi đã được Thạch Cảm Phong giải cứu thành công, Kiến Văn Đế thấy không thể khống chế được hai vợ chồng hắn nữa, nên mới ra tay trước.

Quân Ngư Tràng là thanh gươm đối ngoại, Biện Bạch Hà là lưỡi kiếm đối nội, đáng tiếc lão chưa đủ tầm làm đối thủ của hắn.

Thật không ngờ, bất kể hoàng đế nào, rốt cuộc cũng không thể thiếu Cẩm Y vệ, dù không mang cái tên đó.

Mạnh Kiếm Khanh chợt giật mình.

Còn một khả năng khác khiến Kiến Văn Đế muốn thu hồi quân Ngư Tràng: Thạch Cảm Phong cứu Bảo Nhi thất bại, đứa trẻ đã chết, Hoàng đế không còn con bài nào trong tay.

Hắn đứng phắt dậy.

Mạnh Kiếm Khanh đi tới đi lui trong trướng vài bước, hít một hơi thật sâu rồi lấy lại bình tĩnh.

Tin tức từ Thạch Cảm Phong chắc chắn sẽ được gửi đến Vân Yên Kiều trước. Tốt nhất hắn nên ở yên tại đây chờ đợi, để tránh lỡ mất tin trên đường đi.

Hắn nên có niềm tin vào Thạch Cảm Phong. Xét cho cùng, họ cũng đã từng đối đầu nhau hơn mười năm nay rồi.

Vân Yên Kiều đến lặng lẽ khi đèn đuốc vừa lên. Lúc đó Mạnh Kiếm Khanh đang tuần tra doanh trại. Người lính canh báo tin dẫn nàng tới rồi cúi đầu rút lui.

Hai người đứng trên một gò đất nhỏ sau doanh trại, bốn phía không một bóng người. Vân Yên Kiều khẽ nói: "Bảo Nhi giờ đã được đưa đến chỗ đại ca rồi."

Họ nhìn nhau. Giờ đây, Mạnh Kiếm Khanh có thể hoàn toàn tập trung nắm giữ quân Ngư Tràng mà không còn vướng bận.

Ngước nhìn bầu trời đêm, trăng lạnh gió buốt, sao dời đổi ngôi, dấu hiệu rõ ràng của một mùa đông nữa lại đến.

Khi thời hạn ba tháng với Đạo Diễn sắp hết, tình thế đột nhiên biến chuyển dữ dội.

Tháng Giêng năm Kiến Văn thứ tư, quân Yên tiến vào Sơn Đông, bỏ qua phòng thủ kiên cố của Tế Nam, đánh chiếm Đông A, Vấn Thượng, huyện Trâu, rồi thẳng tiến đến huyện Bái, Từ Châu, tiến quân về phía nam. Khi quân Yên đã vượt qua Từ Châu, quân Sơn Đông mới kịp phản ứng, đuổi theo chặn đánh.

Rõ ràng, Yên vương muốn từ bỏ chiến lược chiếm thành đoạt đất ở Sơn Đông, Hà Bắc, dẫn quân đơn độc tiến sâu, thẳng hướng Ứng Thiên.

Khi mới nghe tin này, Mạnh Kiếm Khanh cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Yên vương bỏ mặc Sơn Đông, một mình dẫn quân nam hạ. Kiến Văn Đế chỉ cần cố thủ Kim Lăng, chờ quân các nơi đến ứng cứu, trong khi quân Sơn Đông chặn đường tiếp tế và rút lui của Yên quân. Như vậy, Yên vương chắc chắn sẽ bị tấn công từ nhiều phía, rơi vào thế nguy hiểm.

Với tài năng quân sự của Yên vương, sao có thể phạm phải sai lầm như vậy?

Mạnh Kiếm Thần và Công Tôn Nghĩa vốn đã được điều trở lại trấn thủ biên ải phía bắc, nhưng giờ lại theo Yên vương nam hạ. Khi đi qua phủ Quảng Bình, hai người cười nói vui vẻ đến chúc Tết Vân Yên Kiều, còn dẫn theo cả Lý Mạc đã thân thiết với họ, dường như chẳng chút lo lắng về nguy cơ đường rút lui bị chặn đứt.

Tri phủ Quảng Bình rõ biết ba người này là ái tướng của Yên vương, nhưng cũng đành nhắm mắt làm ngơ cho họ qua lại tự do. Cũng phải thôi, ai chẳng có huynh đệ họ hàng? Hai người đệ đệ của chính vị tri phủ này, một người ở quân Nam, kẻ khác lại phục vụ dưới trướng Yên vương, riêng tư vẫn thường lui tới.

Mạnh Kiếm Khanh cầm tờ mật báo vừa được đưa lên, đăm đăm nhìn bầu trời đêm.

Việc Mạnh Kiếm Thần dẫn Lý Mạc đến gặp Vân Yên Kiều hẳn là có dụng ý riêng. Lý Mạc cứ gọi mãi "đại đẩu, đại tẩu".

Sau này Mạnh Kiếm Khanh muốn ra tay với hắn cũng khó tránh khỏi đôi phần do dự. Trận chiến giữa chú cháu Chu gia rồi cũng sẽ kết thúc, người thân bạn bè vẫn nên giữ chút tình nghĩa để sau này còn mặt mũi gặp nhau.

Rốt cuộc có bao nhiêu người cũng mang tâm tư như vậy, cho rằng đây chỉ là chuyện nội bộ của Chu gia, chẳng liên quan đến mình? Trong số các tướng lĩnh nhận chiếu thư cần vương của Kiến Văn Đế, có mấy người thực sự tuân lệnh, dốc toàn lực nghênh chiến?

Xét cho cùng, ai lên ngôi vị ấy thì có ảnh hưởng gì đến họ? Bản thân hắn chẳng phải cũng dần nảy sinh suy nghĩ tương tự sao? Yên vương dám dẫn quân đơn độc nam tiến, đánh cược chính vào tâm lý thờ ơ này của thiên hạ.

Khi Yên vương thực sự áp sát kinh thành, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu kẻ quay giáo đầu hàng?

Hắn chợt nhớ lại giọng nói lạnh lẽo như rắn rít của Minh Viễn trong làn sương mù rừng phong. Phải chăng chiến lược này đều do tay ông vạch ra? Đạo Diễn và hắn giao ước ba tháng, có phải vì hoàn toàn tin tưởng vào tài thao lược của Minh Viễn?

Tất cả bọn họ đều là những con cờ trong ván đấu, có lẽ chỉ có kẻ lạnh lùng như Minh Viễn mới tỉnh táo nhìn ra nước cờ then chốt trong cuộc tranh hùng này.

Bầu trời đêm thăm thẳm kia, ý trời huyền bí khôn lường, đã từng tưởng như chỉ cách hắn một lớp sương mỏng, với tay là chạm tới.

Nhưng giờ phút này, Mạnh Kiếm Khanh hiểu rõ hơn bao giờ hết.

Ý trời cao thâm khó dò.

Công danh và vinh quang, tài trí và vận may, rốt cuộc đều thua bàn tay vẫy mây che trời của tạo hóa.

Nhưng hắn cũng biết rõ một điều.

Dẫu trời cao có đổi trắng thay đen thế nào, hắn vẫn phải nắm chặt thanh đao trong tay, giữ vững lưỡi kiếm Ngư Tràng này. Chỉ có như vậy, giữa cơn cuồng phong thế sự, hắn mới có thể nắm giữ được vận mệnh của chính mình.

Bình Luận (0)
Comment