Cẩm Y Hành - Phù Lan

Chương 9

Đường núi phủ đầy tuyết, vừa dốc lại vừa trơn.

Mạnh Kiếm Khanh và Hồ Tiến Dũng nhìn nhau, rồi cùng xuống ngựa ở một khe núi, buộc ngựa vào một gốc cây lùn, thắt chặt đai lưng, giẫm lên tuyết leo lên núi theo hai hướng khác nhau.

Mạnh Kiếm Khanh lớn lên ở vùng Chiết Đông, quen đi đường núi hiểm trở; còn Hồ Tiến Dũng là người Hoài Bắc, theo thúc phụ đến Hàng Châu mới ba năm, leo được nửa sườn núi đã tụt lại khá xa. Trong lúc nóng lòng, hắn vô ý giẫm phải một hòn đá lỏng lẻo, đá lăn xuống khe núi, ầm ầm vang động.

Trên núi lập tức bị kinh động, đuốc thông bừng sáng, tiếng còi báo động vang lên réo rắt, mấy viên đá lở bị ném xuống ào ào.

Mạnh Kiếm Khanh nhảy vọt sang một bên, chuyển hướng vài lần đã xông lên trạm gác. Hồ Tiến Dũng nhìn thấy ánh đao loé trên trạm, gắng sức đuổi theo, nhưng lại chậm một chút, bốn tên lính gác đã nằm ngửa trên đất. Mạnh Kiếm Khanh không kịp chặt đầu, đã xoay người thẳng tiến về phía trạm gác thứ hai nơi đuốc thông vừa bừng sáng.

Lần này Hồ Tiến Dũng đuổi nhanh hơn, kịp xông tới chém hạ một tên lính khi Mạnh Kiếm Khanh hạ xong ba tên còn lại.

Trong núi, doanh trại của giặc đã bị kinh động, tiếng người la hét, ngựa hí vang vọng rõ mồn một.

Lẽ ra Hồ Tiến Dũng và Mạnh Kiếm Khanh nên rút lui trước khi quân địch kéo đến, nhưng Hồ Tiến Dũng không chịu rút, Mạnh Kiếm Khanh đương nhiên cũng không thể đi.

Khi họ đánh tới trạm gác thứ tư, đã bị hai toán giặc vây kín trên đó.

Mạnh Kiếm Khanh lấy tuyết lau sạch máu trên đao, nép sau tảng đá tránh tên bắn, nhìn Hồ Tiến Dũng nói: "Hồ huynh thật là khí phách, đổi lại người khác, có lẽ đã nhân lúc ta xông phía trước mà chặt đầu chạy trước rồi."

Hồ Tiến Dũng xì một tiếng: "Hồ mỗ ta đâu phải loại tiểu nhân đó! Ta chém được năm tên, còn ngươi?"

Mạnh Kiếm Khanh tính nhẩm một chút, đáp: "Mười một."

Hồ Tiến Dũng tức tối nói: "Nếu ở chỗ đất bằng, ngươi đừng hòng hơn ta! Được, bây giờ chúng ta so tài tiếp!"

Từ sau đống đá lổn nhổn, Mạnh Kiếm Khanh thận trọng thò đầu ra quan sát bọn giặc vây quanh trạm gác. Trong đêm tối, quân địch không biết họ có bao nhiêu người, tạm thời vây chặt trạm gác, đồng thời chia quân đi lục soát khắp nơi; chỉ chờ trời sáng là sẽ tấn công ồ ạt.

Nếu cứ để chúng lục soát như vậy, sớm muộn cũng sẽ tìm thấy hai con ngựa, phát hiện ra kẻ đột nhập chỉ có hai người.

Mạnh Kiếm Khanh khẽ nói: "Được, chúng ta so tài tiếp! Ván này, ai chạy thoát trước, người đó thắng!"

Hắn đưa tay lần được một thanh đao bản to rơi dưới đất.

Chủ nhân của thanh đao này là một tên đầu lĩnh lực lưỡng có sức mạnh phi thường, đao lại rất nặng, nếu không phải vì đao pháp quá kém, Mạnh Kiếm Khanh cũng chưa chắc dễ dàng hạ được.

Hồ Tiến Dũng hét lớn, vung đao xông xuống trước.

Mạnh Kiếm Khanh nhấc thanh đao bản to lên, tay trái nhẹ nhàng vuốt dọc thân đao.

Một thanh đao như thế, trong tay kẻ võ biền kia, chỉ là một lưỡi đao chém bình thường.

Nhưng trong tay hắn...

Mạnh Kiếm Khanh cất tiếng hú dài, người theo đao bật lên, từ trạm gác phóng xuống, thân xoay theo đao, cuốn lên từng lớp tuyết trong rừng núi, lưỡi đao từ trong bụi đất, tuyết bay, cành khô lá rụng chém xuống như sấm sét.

Một toán giặc đón đòn chính diện, giáo dài gãy tan tành, hai tên đứng đầu bị lưỡi đao đập bật ra, lực đạo như núi lở sông vỡ đẩy chúng đè lên đồng đội phía sau, liên tiếp hơn mười tên ngã sóng soài. Người cuối cùng gượng đỡ được một đao là một tên giặc trung niên, nhưng cũng bị ép lùi hơn mười bước, dựa lưng vào vách núi mới đỡ được.

Nhờ một đòn cản phá liều mạng ấy, Mạnh Kiếm Khanh lại bị bao vây.

Mạnh Kiếm Khanh tung người nhảy lên vách núi, nhờ sức bật từ trên cao, lần nữa vung đao tấn công.

Lần này đao thế càng hung bạo, số người ngã xuống cũng nhiều hơn. Tuyết đỏ lòm máu, tay chân gãy vụn, khiến người ta rùng mình. Những kẻ còn lại nhất thời không dám tiến lên.

Mạnh Kiếm Khanh khoanh đao trước ngực, quan sát Hồ Tiến Dũng đang vật lộn phá vòng vây. Có nên giúp hắn một tay không?

Nhưng phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của tên giặc trung niên: "Không ngờ đêm nay lại được thấy "Phách Sơn Trảm" của Nghiêm Nhị tiên sinh!"

Nét mặt Mạnh Kiếm Khanh thoáng biến sắc, lập tức quay người lại.

Tên giặc trung niên đang chăm chăm nhìn hắn.

Vừa rồi gắng gượng đỡ đao, tên giặc rõ ràng đã trọng thương, máu đen không ngừng rỉ ra từ khóe miệng.

Hắn tựa vào vách núi từ từ trượt ngồi xuống, nét mặt vừa vui vừa buồn: "Ài, bao nhiêu năm không gặp, không ngờ đệ tử mà Nghiêm Nhị tiên sinh dạy ralại có thể liên tiếp thi triển hai chiêu Phá Sơn Trảm, chỉ tiếc ông ấy không còn nhìn thấy được đầu ai đã rơi dưới nhát đao ấy..."

Sắc mặt hắn dần tái đi, chắp tay nhắm mắt, lẩm bẩm niệm kinh, Mạnh Kiếm Khanh chỉ nghe hiểu được bốn câu:

"Đời nay tăm tối, tà ma hoành hành;

Tắm lửa tái sinh, kiếp sau rạng ngời."

Mạnh Kiếm Khanh lặng lẽ nhìn người đàn ông trung niên. Từ khi có được cuốn đao quyết của Nghiêm Nhị tiên sinh, hắn mới hiểu bí quyết "trọng ý không trọng thức" trong Thập Tam Trảm của Nghiêm gia. Mỗi lần vung đao, hắn đã dần buông bỏ hình thức, chỉ giữ tinh thần.Thế mà người đàn ông này vẫn nhận ra Phách Sơn Trảm, hẳn năm xưa rất quen thuộc với đao pháp Nghiêm gia.

Nếu Nghiêm Nhị tiên sinh biết chuyện này, không biết có hối hận vì lựa chọn ngày xưa không?

Niệm đến cuối, giọng người đàn ông càng lúc càng nhỏ, rồi dần im bặt.

Trong đám giặc, bỗng bật lên tiếng khóc thảm thiết, rõ ràng người này rất được bọn chúng rất mực yêu mến.

Mạnh Kiếm Khanh biết tình thế không ổn. Đám người này tuy nhất thời bị uy thế đao pháp của hắn khuất phục, không dám tấn công bừa; nhưng nỗi đau đớn dâng trào ắt khiến họ trở nên dũng mãnh khác thường, quân thù ôm lòng thù hận khó mà địch nổi, huống chi kẻ liều mạng thì mười người cũng khó ngăn. Nếu để chúng xông tới nữa, muốn phá vòng vây sẽ vô cùng khó.

Hắn quyết đoán, vung đao hất xác người đàn ông trung niên ra ngoài, làm rối loạn tinh thần và tầm nhìn của đám giặc, rồi thừa cơ vung mạnh thanh đao bản to. Đao vùn vụt xoay tròn như vòng tròn chém ngang, mấy tên giặc trúng đao thét lên đau đớn, lăn xuống sườn núi, mở ra một lối thoát. Mạnh Kiếm Khanh rút ngay đoản đao ở thắt lưng, tung người lao vút đi, chém xéo qua nách hai tên không kịp né, lao thẳng về phía Hồ Tiến Dũng đang vật lộn.

Hồ Tiến Dũng đang hăng máu, bất ngờ bị Mạnh Kiếm Khanh mượn thế đao kéo một cái, thân hình không theo ý mình, lao xuống sườn núi.

Khi phá được vòng vây, phương đông đã hừng sáng.

Bình Luận (0)
Comment