Cẩm Y Vệ

Chương 1038

Cho dù là sứ giả quân Minh đã sớm chuẩn bị tâm lý cũng bị giật mình, sự khác biệt trước kiêu ngạo sau cung kính cũng quá lớn, lần trước tới đây, sắc mặt Hãn Phượng cũng không phải là như vậy.

Sứ giả lấy hịch văn ra tuyên đọc một lần, Hãn Phượng quay về phía Bắc dập đầu bình bịch một trận, sau đó mới giơ hai tay nhận lấy.

Hịch văn Khâm Sai Đốc Soái triều Đại Minh dĩ nhiên không thể nào là giả, Bảo Trường Dịch cách Mộc Bang cũng chỉ mấy ngày lộ trình, dần dần sẽ có tin tức truyền tới. Lại nói mấy trăm năm qua thiên triều chưa từng lừa gạt phiên thuộc, cho nên Hãn Phượng không có chút nghi ngờ nào.

Lão đứng lên, xoay người lại liền ra lệnh:

- Giết sứ giả Miến Điện kia... Không không không, trói y lại mang tới trong quân Tần Đốc Soái, mời Đốc Soái tra hỏi, mới biết Mộc Bang ta thủy chung lòng hướng Trung Hoa, đối với Mãng Ứng Lý bất quá lá mặt lá trái mà thôi.

Lá mặt lá trái ư? Sứ giả âm thầm cười lạnh, nếu là quân Minh thất bại trận Bảo Trường Dịch, sợ rằng vị Thổ Ty lão gia này sẽ không cần lá mặt lá trái với Mãng Ứng Lý nữa.

- Mời thiên sứ vào trong!

Hãn Phượng quay đầu lại, trở nên đặc biệt khiêm tốn hòa ái:

- Tiểu khả chắc chắn hưởng ứng hịch truyền của Tần Đốc Soái, dẫn binh làm tiên phong cho đại quân thiên triều…

-----------

Nam Chưởng vương quốc xa hơn Mộc Bang, lại xưng Lan Thương vương quốc, từ tên cũng biết ở vào hạ nguồn Lan Thương giang Vân Nam, cũng chính là nước Lào sau này.

Trên đại lộ thuộc lãnh thổ Lào đi qua Tây Miến Điện, có một cánh quân đang tụ tập. Binh sĩ vừa đen vừa gầy thoạt nhìn có vẻ đói ăn, mặc giáp mây hoặc giáp da trâu, cầm trong tay đủ loại binh khí kỳ hình dị dạng, hoàn toàn khác với quân đội Trung Quốc.

Bọn họ cũng có một cánh quân chiến tượng, mặc dù quy mô nhỏ hơn Mãng Ứng Lý rất nhiều.

Trên lưng của chiến tượng lớn nhất, Phạ Nha Na Khoản Nặc Quốc Vương Nam Chưởng vương quốc ra vẻ đắc ý hỏi Ma Ha La ăn mặc như Hán quan, đầu đội ô sa, mặc áo cổ tròn mang giày đen bên cạnh:

- Tiên sinh thấy cánh quân này của cô vương thế nào, hẳn cũng đủ sức đánh một trận chứ?

Ma Ha La cười khan hai tiếng không trả lời, chẳng qua là nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn đội quân Giản Bộ Trại sau lưng một chút. Đám binh sĩ này kém hơn quân Minh không ít, so về vóc người với quân Nam Chưởng lại như trời với vực.

Thân người Giản Bộ Trại cũng thấp nhỏ không được gọi là khôi ngô hùng tráng, nhưng binh Nam Chưởng thật sự là cao to khác người, Phạ Nha Na Khoản Nặc mới cố ý hỏi như vậy.

Giản Bộ Trại bị Trung Hoa ảnh hưởng rất lớn, cũng lấy văn thần lãnh Binh bộ, Ma Ha La là công thần đi sứ triều Minh, ký kết mật ước với Tần Lâm. Lần này lúc Tần Lâm từ kinh sư lên đường bèn âm thầm thông báo cho Giản Bộ Trại xuất binh trợ chiến, Ma Ha La là đại soái lãnh binh.

Đáng tiếc, từ Giản Bộ Trại đến Miến Điện phải đi qua Nam Chưởng.

Nam Chưởng Quốc Vương Phạ Nha Na Khoản Nặc là một người nổi danh không đáng tin cậy, thấy tiền sáng mắt, thấy lợi quên nghĩa, ti tiện vô sỉ, tóm lại, bỉ ổi, vô cùng bỉ ổi.

Phạ Nha Na Khoản Nặc vừa muốn thu lợi lại sợ tổn thương thực lực, còn lo lắng Giản Bộ Trại giở trò, cho nên y chỉ cho phép ba ngàn binh Giản Bộ Trại đi qua Nam Chưởng, sau đó mình mang theo một vạn binh mã đi theo, nói cũng muốn đi Miến Điện giúp Tần Đốc Soái một tay.

Con bà nó, Ma Ha La mắng thầm trong bụng, ngươi và Tần Đốc Soái rất quen sao? Rõ ràng là muốn giám thị binh Giản Bộ Trại chúng ta, thuận tiện còn muốn đi Miến Điện thừa dịp cháy nhà hôi của.

Kết quả đi tới biên cảnh, Phạ Nha Na Khoản Nặc lại sợ đầu sợ đuôi, hành trình mỗi ngày giảm xuống đến chừng mười dặm, đến bây giờ còn chưa bước vào cảnh nội Miến Điện.

- Đại vương, đi nhanh chút đi, đi trễ sẽ không vớt được gì nữa!

Giọng Ma Ha La lộ vẻ châm chọc thúc giục.

- Chờ đã, chờ một chút!

Phạ Nha Na Khoản Nặc không biết xấu hổ cười vô lại, chợt trước mắt sáng lên, thấy truyền lệnh binh trước mặt chạy như bay đến.

- Quân Minh đại thắng, Mãng Ứng Lý không ngừng bại lui!

Truyền lệnh binh kêu lên.

Phạ Nha Na Khoản Nặc lập tức hạ lệnh:

- Toàn quân đi tới, đi Miến Điện, cướp tiền, cướp lương, cướp nữ nhân!

-----------

Trong lãnh thổ Xiêm La cách Nam Chưởng chừng ngàn dặm, dưới thành thủ đô A Du Đà Da cũng có một cánh quân đang nghiêm trận chuẩn bị xuất phát.

A Du Đà Da (Ayutthaya) được gọi là Vạn Phật chi thành, là một thế giới như thần thoại, dân số trong thành có chừng trăm vạn. Bên trong thành vương cung hoa lệ rực rỡ, rèm vàng bảo thạch trang trí Phật tháp mọc như rừng, lóng lánh hoa mỹ dưới ánh mặt trời.

Nơi này phồn hoa số một Nam Dương, Mi Nam hà câu thông Nam Bắc, vận chuyển đường thủy vô cùng phát đạt. Thủy sản phía Nam và nông sản phía Bắc của Xiêm La hội tụ lại giao dịch ở nơi này. Phía Nam hơn một trăm dặm chính là vịnh Xiêm La (vịnh Thái Lan) đổ ra biển, thuyền lớn có thể từ Mi Nam hà ngược dòng mà lên đi tới A Du Đà Da. Đồ sứ, lá trà và tơ lụa từ Trung Quốc xa xôi cũng theo đường biển vận chuyển tới đây cuồn cuộn không ngừng.

Bắt đầu từ thế kỷ mười bốn, A Du Đà Da chính là trung tâm mua bán và triều cống quan trọng do Trung Quốc và Nam Dương triển khai. Trong thành có hàng trăm hàng ngàn tòa Phật tháp cao vút, hàng ngàn hàng vạn vị Phật dùng ánh mắt tang thương chứng kiến lực lượng trên biển hết sức hùng hậu của Trung Hoa, vào thời Trịnh Hòa hạ Tây Dương.

Rất nhiều người Hoa tới đây làm ăn, định cư, sinh sản con đàn cháu đống. Các đời vương triều Xiêm La cũng dùng đãi ngộ cực lớn tiếp nhận người Hoa làm quan, miễn trừ thuế thân của người Hoa…

Nhưng bắt đầu từ trăm năm trước, dân gian thương mậu lui tới vẫn phồn thịnh, nhưng lại rất ít có quân hạm và quan thuyền trung ương vương triều đi tới nơi này. Nghe nói là các quan viên triều Đại Minh cho rằng triều cống mua bán là một sự lãng phí về mặt tài chính, thậm chí giúp tăng trưởng quyền lực cho hoạn quan nội đình, bởi vì Trịnh Hòa hạ Tây Dương cũng là một thái giám.

Người Xiêm La và người Hoa đều không hiểu đây là đạo lý gì, có lẽ các quan viên thiên triều thông minh sẽ có đủ cách giải thích, bọn họ chỉ biết là dường như triều Đại Minh đã từ bỏ nơi này.

Quyền lực trống rất nhanh có người lấp chỗ, thay vào đó là thực dân phương Tây mang theo thuyền to pháo mạnh mà đến. Người Bồ Đào Nha xây doanh trại ở phía Nam A Du Đà Da thành, trên đỉnh giáo đường Thiên chúa thật cao, thập tự giá mơ hồ sánh ngang với Phật tháp bên trong thành.

Trong thời gian gần nhất, Tổng Đốc Luzon Tây Ban Nha cũng sai phái sứ giả mang đến văn thư lời lẽ ngạo mạn, quý tộc lãnh chúa trong thành bắt đầu lén lút bàn tán, chẳng lẽ người Tây Ban Nha muốn liên thủ với người Miến Điện?

Hai mươi năm trước, A Du Đà Da được xưng vĩnh viễn bất bại đã bị Miến Điện Mãng Ứng Long dẫn dắt quân công phá, sau đó bị bức bách phải thần phục với Miến Điện. Cho đến những năm gần đây nhất, Hắc Vương Tử Nạp Lê Huyên móc nối với một nhân vật ghê gớm của thiên triều, lại bắt đầu chỉnh đốn binh mã.

Nghe nói người Tây Ban Nha và Mãng Ứng Lý kết làm mật ước, Tổng Đốc Tây Ban Nha phái sứ giả tới, trong đó có thâm ý khác.

May nhờ Nạp Lê Huyên tập kết toàn bộ quân đội mà y có thể nắm trong tay, lấy quân dung long trọng áp chế xôn xao bất an trong thành, cũng như một liều thuốc trấn an cho các quý tộc lãnh chúa vốn đã bắt đầu dao động.

Trên bình nguyên bên bờ Mi Nam hà phía Nam thành, một cánh quân hùng mạnh chưa từng có đang tụ họp. Hai vạn đao mâu thủ, một vạn tên nỗ binh, ba ngàn cung tiễn thủ, năm trăm tên hỏa thương thủ, hai trăm chiến tượng cùng hai ngàn tên kỵ binh, bảy mươi khẩu đại pháo, hết thảy xếp thành nhiều phương trận ngay ngắn chỉnh tề trên bình nguyên.

Hôm nay Xiêm La Quốc Vương Thản Mã La Đồ không hỏi thế sự, Hắc Vương Tử Nạp Lê Huyên chân chính cầm quyền. Hai tay y vịn đầu gối, ngồi trên bành một con chiến tượng thật lớn, hài lòng duyệt qua đại quân mình.

Nạp Lê Huyên Thân là đại sư quyền Thái năm nay mới vừa ba mươi tuổi, chính là tuổi cường thịnh nhất, thân thể cường tráng mà linh hoạt, lúc này mặc một thân khôi giáp kim quang rực rỡ, bên hông đeo loan đao ngoài vỏ khảm đầy bảo thạch, lộ ra khí thế phi phàm.

Mãng Ứng Lý, nhất định lần này ta phải làm cho ngươi trả giá thật đắt! Nạp Lê Huyên cầm thật chặt chuôi đao, mắt nhìn về phía Xiêm La ở hướng Tây, âm thầm thề: Muội muội, chờ ta tới cứu…

Phụ tử Mãng Ứng Long Mãng Ứng Lý đánh bại Xiêm La, chiếm lĩnh A Du Đà Da, Nạp Lê Huyên còn thanh niên đã bị bắt làm con tin đến thủ đô Miến Điện Bạch Cổ. Cho đến khi muội muội của y Tô Phán Khang Lạp Nhã bị đưa đến Miến Điện, trở thành thị thiếp Mãng Ứng Long, Nạp Lê Huyên mới được thả trở về nước.

Nạp Lê Huyên coi chuyện này vô cùng nhục nhã, không có lúc nào là không nghĩ đến chuyện đánh bại Mãng Ứng Lý, đoạt lại muội muội đáng thương, bây giờ rốt cuộc cơ hội đã tới...

Sứ giả Tây Ban Nha bên người cỡi ngựa cao to, mặt mũi kiêu căng đột nhiên cười lên, dùng khẩu khí giễu cợt nói:

- Quân dung và tinh thần quý quân cũng không tệ lắm, nhưng có thể đối kháng với Miến Điện bách chiến tinh nhuệ hay không, vậy sẽ là vấn đề. Mọi người đều biết sức chiến đấu người Xiêm La kém xa không bằng người Miến Điện, hơn nữa không ít sĩ binh quý quân thiếu vũ khí và khôi giáp. Xin lấy danh nghĩa thượng đế thề, quân đội như vậy chỉ có thể chuốc lấy thất bại.

Các quan viên Xiêm La đều lộ vẻ giận dữ, nhưng lại không phát tác được, bởi vì trong lịch sử Xiêm La chiến đấu với Miến Điện luôn là thắng ít bại nhiều. Có lẽ là vì người Xiêm La bị Phật giáo ảnh hưởng quá sâu, tính tình vô cùng nhu nhược, mà người Miến Điện là cường hãn hiếu chiến.

Về phần vũ khí khôi giáp lại là bị Miến Điện hạn chế. Từ trước tới nay không thể không thần phục Mãng Ứng Lý, vì để tránh cho y sinh lòng nghi ngờ, Xiêm La thủy chung không thể chế tạo binh khí và áo giáp công khai trên quy mô lớn.

Sở dĩ Nạp Lê Huyên điểm khởi đại quân, thứ nhất trước khi xuất kích Miến Điện kiểm duyệt quân đội, thứ hai cũng là biểu diễn quân uy ở trước mặt sứ giả Tây Ban Nha.

Người khác không biết nhưng y rất rõ ràng, hai cường đạo xâm lược người Tây Ban Nha và người Miến Điện đã liên thủ với nhau, đại quân Mãng Ứng Lý rời đi bình nguyên Y Lạc Ngõa Để giang ở miền Nam Miến Điện, Bắc thượng xâm lấn Trung Quốc Vân Nam, phía sau tương đối trống, chỉ sợ các nước thừa cơ mà vào. Sứ giả Tây Ban Nha sớm không tới muộn không tới, lại tới vào thời khắc mấu chốt này, mục đích là gì không cần nói cũng biết.

- Sĩ khí quân ta rất cao, các tướng sĩ đang chuẩn bị dùng máu tươi địch nhân rửa sạch nỗi nhục A Du Đà Da bị công chiếm.

Nạp Lê Huyên cười cười, dừng một chút lại tỏ vẻ tự tin nói tiếp:

- Về phần binh khí khôi giáp, cũng không cần sứ giả phí tâm, Xiêm La ta phụng hịch thiên triều Tần Đốc Soái xuất binh trợ chiến, tự nhiên sẽ được bổ sung tương ứng.

Hừ! Sứ giả Tây Ban Nha hừ lạnh một tiếng, sau đó cười tới nỗi mặt méo xệch. Từ trước tới nay triều Đại Minh vứt bỏ phiên thuộc Nam Dương không ngó ngàng gì tới, eo Malacca bị công chiếm, mấy chục phiên quốc triều cống đoạn tuyệt lui tới, thiên triều cũng không nói nửa lời.

- Thiên triều gì chứ, đã là quá khứ rồi, hiện tại là vương quốc Tây Ban Nha vĩ đại thống trị thế giới! Từ tân đại lục đến Âu Châu, từ Trực Bố La Đà (Gibraltar) đến Luzon đều là thượng đế ban cho Tây Ban Nha. Ngươi nói tên họ Tần kia e rằng chỉ là Đại sư vô sỉ nói láo, da mặt dày khoác lác! Ha ha ha...

Sứ giả Tây Ban Nha không chút lưu tình, ngước đầu cười ha hả.

- Không không không, Tần Lâm không phải là Đại sư khoác lác, mà là Tổng Đốc Luzon của các ngươi, Phí Địch Nam Đức Bá tước tiên sinh mới là tên ngốc ngay cả nói láo cũng không xong, bị người ta đoán ra được dễ dàng!

Người vừa nói chuyện là một giọng nữ hơi khàn khàn nhưng rất có sức hấp dẫn. Tiếng Xiêm La vốn mềm mại thốt ra từ miệng nàng giống như một khúc ca uyển chuyển dịu dàng, ngọt ngào khiến cho lòng người rung động.

Là ai… sứ giả Tây Ban Nha tức giận quay đầu nhìn lại.

Sau lưng cách đó không xa, một nữ tử mặc áo màu hạt dẻ tháo mũ trụ trên đầu mình xuống, nhẹ hất mái tóc dài đen nhánh xõa ra. Mái tóc nàng sáng lên óng ánh dưới ánh mặt trời Xiêm La, phong tình vạn chủng đưa tay vén tóc lòa xòa trước trán, để lộ gương mặt trái xoan say lòng người, đôi mắt mê ly dễ dàng làm rung động con tim bất cứ nam nhân nào.

Sứ giả Tây Ban Nha ngẩn người, mặc dù thẩm mỹ quan Đông Tây có chênh lệch, nhưng mỹ nhân như thế dù là người mù cũng sẽ động tâm. Y đảo mắt vài vòng, đột nhiên khí thế hung hăng chất vấn Nạp Lê Huyên:

- Quốc Vương, ả là ai vậy? Ả dám vũ nhục Phí Địch Nam Đức Bá tước Đại nhân, cũng như vũ nhục toàn bộ vương quốc Tây Ban Nha! Ta yêu cầu lấy bản thân ả bồi thường!

Nạp Lê Huyên cười lắc đầu một cái:

- Chỉ sợ ta cũng không có quyền như thế, ngươi phải hỏi chính nàng.

Trong đồng tử xanh nhạt của sứ giả thoáng qua vẻ nghi ngờ, sau đó giật dây cương tiến về phía nữ tử vừa nói.

- Đám người ngu xuẩn này, quả thật là đến chết vẫn còn chưa tỉnh ngộ. Được rồi, ta sẽ cầu nguyện trước ngã Phật thay các ngươi.

Một nữ tử khác vận áo màu xám cười lắc đầu một cái, gương mặt dưới mũ trụ trắng như sứ Đức Hóa, lông mày mảnh mai, hai mắt thật to, cho dù nói ra lời lẽ đáng sợ như vậy nhưng giọng điệu cũng hết sức uyển chuyển dịu dàng.

Lại là một vị tiểu thư Đông Phương xinh đẹp! Sứ giả Tây Ban Nha cũng sắp choáng váng, nhưng rốt cục y phát hiện vấn đề, nữ tử sau nói tiếng Tây Ban Nha!

Nếu nói tiếng Xiêm La cũng không nói, không ngờ rằng nữ tử phương Đông lại biết nói tiếng Tây Ban Nha.

Sứ giả giật thót trong lòng, đột nhiên thay đổi sắc mặt lui về phía sau hai bước, kinh ngạc hỏi:

- Các ngươi là…?

Nữ tử có nét mặt dịu dàng che miệng anh đào nhỏ, cười nói:

- Ta chẳng qua là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng nàng ấy lại khác, là Ngũ Phong thuyền chủ Kim Anh Cơ, coi chừng ngươi bị dọa hôn mê…

- Anh Chi Ma Nữ ư?!

Hai mắt sứ giả Tây Ban Nha cơ hồ lồi ra, ngoác miệng đến tận mang tai, không thể nào ngậm lại được.

Kim Anh Cơ nhún vai một cái:

- Ta cũng không thích tước hiệu này chút nào.

Sứ giả Tây Ban Nha cơ hồ tuyệt vọng, y quay đầu lại nhìn Nạp Lê Huyên:

- Ngươi lại dám cấu kết với địch nhân của vương quốc Tây Ban Nha, Phí Địch Nam Đức Bá tước Đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Ngũ Phong hải thương và thực dân Tây Ban Nha đều có hùng tâm tráng chí độc bá Đông Tây lưỡng dương (Tây Dương cũng tức là Trịnh Hòa hạ Tây Dương, chủ yếu chỉ khu vực Đông Nam Á ngày nay, không phải là Đại Tây Dương), hai bên tất nhiên phát sinh xung đột, hơn nữa càng ngày càng lớn.

Người Tây Ban Nha đồn đãi Ngũ Phong hải thương thuyền chủ Kim Anh Cơ, được xưng Anh Chi Ma Nữ là một dị giáo đồ lòng dạ độc ác, nếu ai rơi vào tay nàng, chỉ có nước chờ hưởng thụ đãi ngộ làm mồi cho cá mập.

Sứ giả Tây Ban Nha thấy Kim Anh Cơ giống như nhìn thấy quỷ, bị dọa sợ đến lời nói không còn mạch lạc.

- Được rồi, nếu đã gọi ta là Anh Chi Ma Nữ, vậy thì như ngài mong muốn.

Kim Anh Cơ mấp máy môi đỏ mọng, tiêu sái búng tay một cái.

Mấy tên người hầu như lang như hổ ùa lên, kéo sứ giả Tây Ban Nha xuống ngựa, trói y lại thật chặt.

- Kim thuyền chủ vừa hung vừa ác như vậy, chẳng trách nào tên Tần Lâm kia…

Nữ tử dịu dàng vừa xuất hiện chính là Minh Trí Ngọc Tử, nàng mở chiết phiến ra đánh soạt, che miệng cười khanh khách.

Kim Anh Cơ đảo cặp mắt trắng dã, không tranh cãi với nàng.

- Có lẽ có thể hỏi được vài chuyện hay từ trong miệng tên này…

Minh Trí Ngọc Tử dứt lời, khép chiết phiến lại điểm vào trán sứ giả Tây Ban Nha:

- Bây giờ ta hỏi cái gì, ngươi phải ngoan ngoãn thành thật trả lời, bằng không vị Anh Chi Ma Nữ này nổi giận, ta cũng không thể bảo vệ ngươi.

Sứ giả Tây Ban Nha cũng sắp khóc, lòng nói từ đầu tới đuôi nàng cũng không hề bảo vệ ta.

Kim Anh Cơ lắc đầu cười cười, xem ra Minh Trí Ngọc Tử đã khôi phục từ trong đau đớn, trở lại dịu dàng như ngày trước, lời nói phóng khoáng hơn nhiều.

Xiêm La Quốc Vương Nạp Lê Huyên không hề quan tâm tới chuyện Kim Anh Cơ bắt người tra hỏi trên địa bàn mình, thậm chí cũng không hỏi qua Quốc Vương là y một tiếng.

Thái độ người Xiêm La từ y trở xuống đối với Kim Anh Cơ và Minh Trí Ngọc Tử đặc biệt cung kính, cũng không dám nhìn thẳng hai vị tiểu thư xinh đẹp.

Ngũ Phong hải thương và thực dân Tây Ban Nha nộ hải tranh phong, nhưng từ Luzon xuống phía Nam, bao gồm cả vịnh Xiêm La, thế lực người Tây Ban Nha vẫn vượt trội hơn một bậc. Sở dĩ bọn Nạp Lê Huyên dám làm như vậy là trông cậy vào trợ giúp quân sự mà Tần Lâm hứa hẹn.

Ba ngàn bộ thiết tỏa giáp, năm ngàn thiết khôi, một vạn mũi trường mâu, tám ngàn thanh yêu đao, do thuyền lớn Ngũ Phong hải thương vận chuyển tới đây trang bị cho quân đội Xiêm La, để cho bọn họ có thể phát khởi thế công hùng mạnh với Đông Hu vương triều.

Xiêm La là nơi phồn hoa thịnh vượng, không thiếu lương thực, nơi này mỏ quặng vàng bạc rất nhiều, cũng không thiếu vàng bạc, chỉ thiếu vũ khí tác chiến. Chỉ cần có sự trợ giúp quân sự mấu chốt này, Nạp Lê Huyên có thể phát động cường tập Đông Hu vương triều, thừa dịp đại quân Mãng Ứng Lý xa ở Vân Nam đánh thẳng tới căn cứ địa người Miến Điện một dãy Bạch Cổ, Đông Hu ở hạ nguồn Y Lạc Ngõa Để giang, giáng cho Mãng Ứng Lý một đòn chí mạng.

Nạp Lê Huyên thân là một trong tam đại hùng chủ lịch sử Xiêm La, thậm chí còn cân nhắc sâu xa hơn nữa: người Miến Điện Đông Hu vương triều cơ hồ thống trị toàn bộ bán đảo Trung Nam, chinh phục tất cả quốc gia trừ Giản Bộ Trại ra, thành lập đại đế quốc cơ hồ có thể sánh ngang cùng Đại Minh, không biết tương lai Xiêm La có cơ hội giống như vậy hay không?

Đạn tộc một trong tam đại dân tộc Miến Điện là đồng tộc cùng Vân Nam Thái tộc, cũng là đồng tộc cùng Xiêm La Thái tộc.

Cho nên Nạp Lê Huyên một mực cung kính với bọn Kim Anh Cơ, chỉ sợ có gì sơ suất chậm trễ. Đại trượng phu có thể co có thể duỗi, chờ sau khi lấy được thật nhiều vũ khí, dẫn dắt quân công chiếm Bạch Cổ, Đông Hu, đến lúc đó có còn nghe lời của Tần Lâm hay không, có nên ủng hộ Tư Vong Ưu hay không, hắc hắc hắc... có thể tùy cơ hành sự!

Người Xiêm La vốn tính nhu nhược, nhiều năm qua không thể xưng bá bán đảo Trung Nam, nhưng Nạp Lê Huyên cảm thấy có lẽ sẽ có thay đổi trên tay mình.

Tới rồi!

Truyền lệnh binh cỡi ngựa chạy tới một mạch như bay.

Chỉ thấy ở hạ nguồn Mi Nam hà, từng cánh buồm xuất hiện ở đường chân trời. Mới đầu chỉ có thể nhìn đến đỉnh cột buồm và chút cánh buồm, dần dần thấy rõ cả mặt buồm và thân thuyền bên dưới càng ngày càng gần, càng ngày càng nhiều.

Chiến hạm khổng lồ không thua gì chiến thuyền hạng nhất Tây Ban Nha, bên hông thuyền dày đặc cửa sổ đặt pháo biểu hiện bọn họ có hỏa lực đáng sợ. Mà rất nhiều lá buồm cực lớn có nghĩa bọn họ có được động lực mênh mông, có thể cỡi gió lướt sóng trong đại dương sóng dữ.

Đại quân Xiêm La nổi lên một trận xôn xao, rất nhiều năm không nhìn thấy thuyền đội khổng lồ như vậy tiến vào Mi Nam hà. Nghĩ tới đây chính là đồng minh mình, tướng sĩ Xiêm La không tránh khỏi kích động trong lòng, ai nấy thở phào nhẹ nhõm: đồng minh lợi hại như vậy, tương lai có thể không cần sợ hãi đại quân Miến Điện nữa.

Nạp Lê Huyên lại cau mày, thấy những chiến hạm khổng lồ uy vũ và tàu chuyên chở số lượng rất nhiều, phát giác Ngũ Phong hải thương hùng mạnh vượt ra khỏi tưởng tượng của mình. Trước đây y cũng từng có hơi động lòng trước nhan sắc yêu mị của Kim Anh Cơ, chẳng qua là che giấu rất sâu, nhưng trước mắt ý niệm này coi như là tan thành mây khói, y biết mình còn kém xa không đủ cân lượng.

- Cảm tạ, cảm tạ Kim thuyền chủ!

Nạp Lê Huyên cảm kích rơi nước mắt nhìn Kim Anh Cơ, dáng vẻ hận không thể nằm phục xuống đất dập đầu.

Kim Anh Cơ cười khanh khách, ánh mắt lướt qua Nạp Lê Huyên, nhìn thuyền đội từ xa đến gần, nói lời đầy ẩn ý:

- Cảm tạ bản quan ư, ngươi nên cảm tạ Tần Lâm thì hơn, hì hì…

Phải, phải, Nạp Lê Huyên gật đầu liên tục.

Thuyền bè cập bến thuyền A Du Đà Da, hạ buồm, thả neo, buộc dây, dần dần dừng hẳn. Cửa khoang mở ra, người Xiêm La trên bến thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng, lên thuyền khiêng xuống từng bó khôi giáp và vũ khí.

Nạp Lê Huyên không kịp chờ đợi xông lên, tra xét những vật liệu chiến lược quý báu kia. Những khôi giáp này đều được dùng dây thừng bện cột lại cẩn thận, sau khi tháo dây ra, vuốt ve mặt ngoài khôi giáp, vẻ bóng loáng lại thêm cảm giác tay mát lạnh nói cho y đây là khôi giáp chất lượng thượng hạng.

- Đại vương, chất lượng khôi giáp và vũ khí rất tốt!

Sứ thần Xiêm La Sai Ngõa Lập chạy tới, cầm một thanh yêu đao trong tay:

- Vi thần đã thử qua, đây là cương đao thượng hạng!

Nạp Lê Huyên mặt mày hớn hở:

- Cực khổ, chuyến này ngươi cực khổ rồi!
Bình Luận (0)
Comment