Cẩm Y Vệ

Chương 456

Từ nay về sau, Ngũ Phong hải thương khai thác thị trường bán đảo Trung Nam, Kim trưởng quan thu vào tài nguyên phong phú, phần của Tần trưởng quan cũng không ít.

Đối với Mạnh Dưỡng Tư gia tận trung vì nước, mặc dù không thể nhất cử diệt quốc Miến Điện, nhưng cũng đã làm cho phụ tử Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý chịu đả kích vô cùng nghiêm trọng, Tư Cá trên trời có linh thiêng có lẽ cũng đã thỏa dạ.

Chỉ có bé gái Tư Vong Ưu khẽ vuốt ve tai bạch tượng Cảm Trụ, hết sức quyến luyến không thôi, thanh âm cực kỳ nhỏ:

- Cảm Trụ, ngươi phải ngoan ngoãn, cuối cùng chúng ta đã báo được một chút mối thù của phụ thân, mẫu thân cùng ca ca tỷ tỷ. Đáng tiếc ngươi sắp sửa bỏ ta đi gặp phụ thân mẫu thân, chỉ còn mình Vong Ưu sống trên cõi đời này…

Các Đại Hán tướng quân vây quanh, không biết tên quản tượng vừa đen vừa gầy nói gì đó với bạch tượng, dù sao dựa theo quy củ, bạch tượng húc ngự giá là nhất định phải bị xử tử.

Tần Lâm thấy vậy có chút không đành lòng, lại không thể làm gì, có được tất có mất, muốn làm cho Miến Điện tuyệt cống, hy sinh bạch tượng này là chuyện không thể tránh khỏi.

Nhớ tới hôm qua lúc nói hết kế hoạch này với Tư Vong Ưu, bé gái cố nén thống khổ quyết tuyệt, không thể không khiến cho người ta liên tưởng tới vị phụ thân Thổ Ty anh dũng của nó. Hẳn là lúc đao Mãng Ứng Long kề cổ, cũng tỏ ra dứt khoát quyết tuyệt như vậy.

Đáng tiếc, sợ rằng bạch tượng Cảm Trụ chính là thân nhân duy nhất của bé gái còn lại trên đời này, vì gia cừu quốc hận không thể không hy sinh nó...

Thưởng công phạt tội triều nghị đã định, triều kiến giải tán không vui, các Đại Hán tướng quân đã trói bạch tượng lại, chuẩn bị lôi ra xử tử.

Tư Vong Ưu nhào vào người bạch tượng, nước mắt chảy ròng ròng, cho dù là nó đã đưa ra quyết định đau khổ, nhưng đến khoảnh khắc chia biệt sau cùng vẫn không nhịn được lòng đau như cắt.

Bạch tượng cũng cất tiếng kêu trầm thấp, chiếc vòi dài linh hoạt vuốt ve lưng chủ nhân.

Các Đại Hán tướng quân đều biết quản tượng có tình cảm rất sâu với voi mà mình nuôi dưỡng cho nên cũng không trách, chỉ lên tiếng thúc giục, bảo Tư Vong Ưu đi mau.

- Tiểu huynh đệ, ngươi làm như vậy chúng ta cũng thật khó khăn, nhưng hoàng mệnh khó vi phạm, bạch tượng này phạm vào tội kinh động ngự giá, phải xử tử, chúng ta cũng không có cách nào.

Người nói chuyện là Trần Minh Hào, lần trước Tần Lâm giải oan cho y vốn là xuất phát từ một mảnh công tâm, kết quả đường thượng quan cẩm y quản Đại Hán tướng quân nghi ngờ Tần trưởng quan có quan hệ gì đó với Trần Minh Hào. Bởi vì gần đây Tần Lâm nóng phỏng tay, thậm chí ngay cả Trần Minh Hào cũng được hưởng lây, được đề bạt làm tiểu đầu mục Đại Hán tướng quân.

Đương nhiên những chuyện nhỏ như hạt mè này Tần Lâm cũng không biết, chẳng qua là Trần Minh Hào âm thầm cảm kích đáy lòng, chỉ hận không thể lấy cái chết tương báo.

Tần Lâm cũng chú ý tới là người quen Trần Minh Hào ở chỗ này, nhìn y gật đầu một cái, lo lắng Tư Vong Ưu chậm trễ sẽ bị người khác nhìn thấu, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nắm lấy bé gái, bịt miệng lại kéo ra bên ngoài.

Tư Vong Ưu mơ mơ màng màng, theo bản năng cắn một cái.

Trời, chó sao? Tần Lâm vội vàng rút tay về, chỉ thấy cạnh bàn tay bị cắn một hàng dấu răng sâu hoắm.

Tư Vong Ưu tỉnh lại, nhìn thấy là ân nhân ca ca đem hết toàn lực báo thù thay Tư gia, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nóng bừng lên, may là đã bôi đen, có đỏ bừng cũng không thể nhìn ra.

Tần Lâm cũng có chút ngượng ngùng, dù sao người ta cả nhà tận trung, chính hắn lại mượn chuyện này thu được không ít lợi ích, bây giờ ngay cả bạch tượng cũng phải hy sinh. Tuy nói công tư chiếu cố nhưng trong lòng vẫn có hơi áy náy, bèn dụ dỗ bé gái này:

- Cảm Trụ lên trời gặp gỡ cha mẹ muội, có lẽ cũng sẽ không đau khổ gì, lại nói tương lai ca ca sẽ báo thù cho cả nhà muội, cũng sẽ không có lỗi với Cảm Trụ.

Mắt Tư Vong Ưu rưng rưng lệ, gật gật đầu ra vẻ rất hiểu chuyện:

- Biết, Vong Ưu biết, nhưng... trong lòng vẫn cảm thấy rất đau đớn…

Cho dù là hiểu chuyện tới mức nào, nó cũng chỉ là một bé gái chưa tới mười tuổi.

Tần Lâm không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là kéo bé gái ra ngoài. Cũng may mấy tên quản tượng còn lại toàn là huynh đệ tâm phúc cải trang, bọn họ xúm lại giúp che giấu cho nên cũng không ai khám phá.

Chợt một tên thái giám từ nội cung vội vã chạy tới, lớn tiếng hỏi:

- Tần tướng quân Cẩm Y Vệ vẫn còn ở đây phải không? Từ Thánh Thái hậu truyền hắn gặp mặt.

- Ta đây, ta đây…

Tần Lâm luôn miệng đáp ứng, đột nhiên trong lòng dâng lên một ý niệm, căn dặn Trần Minh Hào:

- Tạm thời không được xử tử bạch tượng, đợi bản quan kiến diện Thái hậu rồi hãy tính.

Nếu là người khác, Trần Minh Hào tuyệt đối sẽ bẩm báo là hoàng mệnh khó vi phạm, nhưng Tần Lâm hoàn toàn khác, Trần Minh Hào không hề do dự đáp:

- Cẩn tuân mệnh lệnh trưởng quan, bọn ta tạm thời trói nó bên cạnh Kim Thủy kiều, chờ ngài trở lại phát lạc.

-----------

Ở Từ Ninh cung, Từ Thánh Lý Thái hậu ôm Vạn Lịch đế, nước mắt chảy ròng ròng. Hoàn toàn ngược lại với Chu Nghiêu Anh từ nhỏ không được yêu thương, đứa con trai làm Hoàng đế này chính là núm ruột thương yêu nhất của nàng. Vừa rồi nghe nói y gặp nguy hiểm, Lý Thái hậu nhất thời giật mình kinh hãi.

Không có cách nào, nói trọng nam khinh nữ, trên đời này ai quá đáng hơn lão Chu gia. Công chúa như rơm rác, Hoàng tử là bảo bối, Lý Thái hậu cũng hiểu được vinh hoa phú quý cả nhà đều nhờ vào đứa con trai này, nàng có thể không cẩn thận mười hai phần sao?

Sắc mặt Vạn Lịch đế lộ vẻ không kiên nhẫn muốn tránh khỏi mẫu thân, nhưng lại có chút không dám, y cũng là thanh niên mười bảy tuổi, ở trong mắt mẫu thân lại vẫn là hài tử chưa trưởng thành.

Đến lúc Tần Lâm được thái giám đạo dẫn đưa tới trước cung, Vạn Lịch mới vội vàng tránh thoát mẫu thân, thần sắc hơi có chút lúng túng.

Lần này Lý Thái hậu gặp Tần Lâm khác xa so với lần trước. Tần Lâm vừa quỳ sụp xuống thi lễ, Lý Thái hậu đã tự mình đứng lên, hai tay đỡ hờ luôn miệng nói:

- Tần tướng quân bất tất phải hành lễ, nếu không phải là quy củ Hoàng gia quá lớn, ai gia phải bái ngươi mới đúng!

Từ mấy đại thái giám theo giá như Phùng Bảo, Trương Thành, Trương Kình, cho đến tiểu hoạn quan tiểu cung nữ ai nấy trợn mắt há mồm, thầm nhủ trong lòng: lời này của Thái hậu truyền đi chắc chắn dọa chết người ta. Thái hậu một nước lại muốn bái Tần trưởng quan, thể diện của hắn lớn tới mức nào?

- Mẫu hậu!

Vạn Lịch có chút oán giận nhìn mẫu thân, tuổi y dần dần cũng đã lớn, theo học tập vị Đại sư quyền mưu Trương Cư Chính cũng hiểu được rất nhiều đạo lý của kẻ làm quân vương. Nói như mẫu hậu làm mất thân phận quân thần, mặc dù y cảm tạ Tần Lâm từ đáy lòng nhưng cũng không muốn biểu lộ quá mức, lại càng không muốn Tần Lâm ỷ công kiêu ngạo.

Lý Thái hậu lại trợn mắt nhìn con trai một cái:

- Nếu là bá tánh bình dân, người khác cứu con ta, ta làm mẫu thân cũng không nên cảm tạ kẻ đó hay sao? Con ta, mẫu hậu cũng hiểu được quy củ Hoàng gia không giống nhà bình thường, nhưng lúc trước ta cũng xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ…

Đây là diễn tuồng mẹ dạy con, Lý Thái hậu nói một hơi tràng giang đại hải, Vạn Lịch đế không kiên nhẫn tới cực điểm, Tần Lâm ở bên cạnh nghe cũng tim đập thình thịch.

Gần vua như gần cọp, lão nhân gia ngài đưa ta lên cao như vậy, ta sợ ngã xuống sẽ rất đau. Lúc này Vạn Lịch cũng đã có chút không nhịn được, dù sao y thân là đế vương chí cao vô thượng, còn tiếp tục cảm tạ như vậy e rằng sẽ đưa tới phản tác dụng.

Vì vậy Tần Lâm vội vàng khom người:

- Thái hậu nương nương quá khen, vi thần thẹn không dám nhận, không phải là thần lực có thể ngăn voi, mà thật sự là nhờ uy linh liệt tổ liệt tông trong Tử Cấm thành che chở. Vốn là vi thần cũng không mạnh lắm, nhưng lúc ấy chợt cảm thấy hoàng quang chợt lóe trên đỉnh Hoàng Cực môn, vi thần đột nhiên tràn đầy sức lực, cho nên mới ngăn được voi điên.

Vạn Lịch cười khẽ, biết Tần Lâm giải thích như vậy không thật chút nào, rõ ràng là đặt điều nói dối. Nhưng hắn lập công lớn mà không giành công, Vạn Lịch mới vừa mơ hồ sinh ra mấy phần chán ghét đối với Tần Lâm bởi vì mẫu thân nói huyên thuyên khiến cho mình xấu hổ, nghe vậy cũng lập tức tan thành mây khói, nhìn Tần Lâm thuận mắt hơn trước.

Lý Thái hậu lại tin tưởng mười phần mười, nắm con trai tay nói:

- Hoàng nhi, thì ra là có chuyện như vậy! Năm xưa ta cũng nghe nói thiên tử có trời cao che chở, cho nên quần tà không tới gần được. Nhớ khi xưa Thường Sơn Triệu Tử Long ôm A Đẩu ra ra vào vào bảy lần trên cầu Trường Bản, mặc dù Tử Long thiên hạ vô địch nhưng A Đẩu chỉ là một đứa bé, đao thương kiếm kích, tên bắn như mưa, vì sao lại không thương tổn chút nào? Đây rõ ràng là nhờ trời cao che chở.

Tần Lâm cùng Vạn Lịch liếc mắt nhìn nhau, quân thần hai người đều có vẻ bất đắc dĩ, Lý Thái hậu thật sự liên tưởng quá mức, về điểm này hai người tuổi trẻ ngược lại tràn đầy đồng cảm.

Không ngờ rằng Thái hậu thình lình đổi giọng:

- Bất quá Tần tướng quân cũng không phải người bình thường, nhất định là tinh tú hạ phàm, uy linh liệt tổ liệt tông mới ban cho hắn thần lực ngăn voi như vậy. Nhớ năm đó Tống Nhân Tông là Chân Không đại tiên giáng thế, có Văn Khúc tinh quân Bao Thanh Thiên, Võ Khúc tinh quân Vệ Thanh hạ giới bảo vệ, con ta cũng là thần tiên trên trời, cũng có vì tinh tú Tần tướng quân này...

Thái hậu nương nương nhớ lầm, nói Địch Thanh thành Vệ Thanh, không khỏi có chút mùi vị Trương Phi đánh Nhạc Phi, Phùng Bảo nghe vậy cau mày, nhưng cũng không nói gì.

Chỉ có kẻ ngu mới chỉ trích ngay mặt Thái hậu nương nương lỡ lời.

- Tần tướng quân, ai gia hiểu được ngươi hết dạ trung thành, nhưng trung thần trong tuồng hát luôn luôn bị gian thần hãm hại. Con ta, tương lai nhất định con phải nhớ Tần tướng quân là một đại trung thần ngăn voi hộ giá, không cho nghe sàm ngôn cách chức của hắn!

Lý Thái hậu dứt lời lại suy nghĩ một chút, căn dặn cung nữ lấy ra một chiếc ngọc bội, tự tay đưa cho Tần Lâm:

- Ngươi thành thân với tiểu thư Từ gia, ai gia ở kinh sư cũng không biết được, hôm nay bồi thường cho ngươi một phần lễ vật. Ngọc bội này là vật của ai gia, tương lai nếu ai sàm ngôn hại trung lương, nếu ai họa loạn triều cương, ngươi chỉ cần cầm ngọc bội vào cung, tất cả không được ngăn cản, ai gia sẽ làm chủ cho ngươi!

Tần Lâm nhất thời gia tăng áp lực, theo như Lý Thái hậu nói, lai lịch ngọc bội kia rất lớn, vội vàng khấu đầu nói:

- Thánh quân hiền tướng tại vị, bệ hạ anh minh thần võ, sáng soi thiên hạ, lấy đâu ra gian thần? Vi thần tuyệt đối không cần vật này, kính xin nương nương thu hồi.

- Thế nào, hiềm ai gia cho lễ bạc hay sao?

Lý Thái hậu lộ vẻ mất hứng.

Vạn Lịch đế ở bên cạnh nhàn nhạt nói:

- Mẫu hậu đã ban cho ngươi, vậy nhận lấy đi.

Nghe Hoàng đế mở miệng, lúc này Tần Lâm mới đem ngọc bội trân trọng bỏ vào trong ngực, tuy Vạn Lịch có chút bất mãn đối với chuyện mẫu thân hở chút can thiệp cử động của mình, nhưng thấy Tần Lâm cực kỳ khiêm tốn cẩn thận cũng cảm thấy người này không tệ.

- Bạch tượng nổi điên kia có hình dáng gì, phải chăng là yêu quái có lỗ mũi thật dài?

Lý Thái hậu lại hỏi Tần Lâm.

Tần Lâm thoáng động trong lòng, lúc trước đã nghe Vạn Lịch nói bèn bẩm tấu:

- Tâu Thái hậu, không khác gì tọa kỵ của Phổ Hiền Bồ Tát.

Quả nhiên Lý Thái hậu vừa nghe như vậy lập tức tỏ ra hứng thú, lệnh cho thái giám dắt bạch tượng tới xem thử.

Đáng thương bạch tượng bị trói mấy sợi dây thừng, lại đeo xích sắt, được các Đại Hán tướng quân áp giải tới Từ Ninh cung.

- Trời ơi, sinh linh lớn như vậy vì sao phải xử tử nó? Làm chuyện phạm giới như vậy, Phật Bồ Tát cũng không đáp ứng.

Lý Thái hậu vừa thấy bạch tượng giống nhau như đúc tọa kỵ Phổ Hiền Bồ Tát trong kinh Phật, lập tức niệm A Di Đà Phật, lòng từ bi nổi lên, muốn con trai mình tha cho nó.

Vạn Lịch bất đắc dĩ nói:

- Nó muốn đả thương người, hơn nữa nhi thần đã hạ lệnh đem nó xử tử...

- Vậy thì mau mau hồi lại!

Lý Thái hậu cũng mặc kệ cái gì quân vô hí ngôn, lập tức bảo mang bạch tượng phóng sinh, lại nhìn trái nhìn phải:

- Tần tướng quân có khả năng phục voi, giao bạch tượng này cho ngươi phóng sinh. Không thể hại một sinh linh to lớn như vậy, Phật Bồ Tát sẽ trách tội.

Ôi, giải quyết viên mãn! Tần Lâm đã sớm ngờ tới Lý Thái hậu rất tin kinh Phật, tuyệt sẽ không hại tọa kỵ Phổ Hiền Bồ Tát này.

Lần này tiểu muội muội Tư gia chắc chắn sẽ vui vẻ ra mặt.

-----------

Tần Lâm đi Từ Ninh cung, Tư Vong Ưu vẫn cùng mấy huynh đệ tâm phúc giả trang thành quản tượng chờ ở Kim Thủy kiều, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã cau có.

Trong lòng tiểu cô nương, Hoàng đế thiên triều là kim khẩu ngọc ngôn, nếu chính miệng hạ lệnh xử tử bạch tượng Cảm Trụ, chuyện này sẽ không có cách nào vãn hồi được nữa. Nghĩ tới chuyện phải vĩnh biệt bạn cùng chơi từ nhỏ, Cảm Trụ từ trước tới nay rất ngoan ngoãn sắp sửa bị giết, Tư Vong Ưu hết sức đau lòng.

Cho đến khi Tần Lâm cười ha hả dắt bạch tượng từ Từ Ninh cung trở lại Kim Thủy kiều, Tư Vong Ưu vẫn cúi đầu không dám nhìn Cảm Trụ. Vừa thương cảm vừa không nỡ, dáng vẻ trẻ con hết sức đáng thương, khiến cho người ta phải chua xót trong lòng.

Tần Lâm cười xấu xa sờ sờ vòi Cảm Trụ, giả vờ nói với các thân binh Hiệu Úy:

- Các huynh đệ, bản quan nghe nói món vòi voi mùi vị không tệ, các ngươi có từng ăn qua chưa?

Mấy thân binh Hiệu Úy giả trang thành quản tượng ngơ ngác nhìn nhau, thầm nhủ Tần trưởng quan cũng quá mức ghê tởm. Làm như vậy chắc chắn tiểu cô nương sẽ hận ngài tới chết… ai nấy ấp a ấp úng không nói nửa lời.

Cảm Trụ vô cùng thông nhân tính, tựa hồ nghe hiểu lời của Tần Lâm, cất tiếng kêu trầm thấp, rút vòi lại tránh khỏi tay Tần Lâm, bày tỏ kháng nghị mãnh liệt đối với hành động giết hại sinh vật dã man.

Tư Vong Ưu giận đến hai tai đỏ ửng, trợn trừng mắt chu miệng:

- Ca ca thật là quá đáng! Cảm Trụ đáng thương như vậy, huynh còn đòi ăn vòi nó. Hu hu, huynh ăn hiếp Vong Ưu, trở về mách cho Tân Di tỷ tỷ...

Bình Luận (0)
Comment