Cẩm Y Vệ

Chương 461

Dù sao tính tình Trương Công Ngư vốn thành thật, bị đám Giám Sát Ngự Sử này thổi phồng như vậy, tuy rằng trước đó trong lòng có hơi không vui cũng đã ném sang bên, luôn miệng nói chư vị khen quá lời.

Chỉ có điều y không hiểu được, thường nghe những Giám Sát Ngự Sử này của Đô Sát Viện và Lục Khoa Cấp Sự Trung Môn từ trước tới nay đại bác bắn không tới, vì sao bọn họ lại sùng bái Tần Lâm như vậy? Trương Công Ngư không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, trợn trừng hai mắt hỏi thăm.

- Ủa, Trương Đô Đường còn chưa biết hay sao?

Khâu Tranh giậm chân, luôn miệng nói:

- Miến Điện lấy danh nghĩa tiến cống điềm lành đưa bạch tượng vào, nhưng lại là vật bất tường. Ra tới ngự tiền thình lình nó chạy loạn lên, suýt chút nữa làm ra chuyện mà thần tử chúng ta không nỡ nói. May nhờ có Tần tướng quân đứng ra vận khởi lực đạo ngàn cân, bất ngờ lấy tay không ngăn chận voi điên, nhờ vậy mới cứu được thánh giá. Công xả thân cứu giá như vậy từ cổ chí kim có mấy người? Hôm nay mặt rồng ưu ái, giản tại đế tâm là không cần nói.

Lôi Sĩ Tránh hâm mộ đến nỗi hai mắt đỏ lên:

- Tần tướng quân há chỉ giản tại đế tâm, không những làm quan vài năm đã chấp chưởng đại ấn Bắc Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ, đoạn ngục có thể tiện nghi hành sự, tiên trảm hậu tấu, Từ Thánh Thái hậu nương nương còn ban cho ngọc bội, vinh sủng có thừa!

- Đâu chỉ có như vậy, cũng phải nói Trương Đô Đường được bổ nhiệm Tả Thiêm Đô Ngự Sử cũng có chút quan hệ với Tần tướng quân!

Tôn Thừa Nam nói bổ sung.

Ủa, chuyện này có vẻ kỳ quái, chẳng lẽ y biết được Tần Lâm đề bạt Trương Công Ngư hay sao?

Khâu Tranh, Lôi Sĩ Tránh lập tức oán hận trong lòng, nếu lão Tôn ngươi biết được Trương Đô Đường cùng Tần tướng quân có chút uyên nguyên, vì sao không nói trước, để hai chúng ta không hay biết gì?

Lại nghe Tôn Thừa Nam nói:

- Chính là Tần tướng quân cùng Binh bộ Tằng Thị Lang tra rõ vụ án Dương Triệu tham ô thật nhiều lương hướng. Sau khi Dương Triệu rơi đài, Cảnh Nhị tiên sinh trở thành niềm hy vọng mới của mọi người, nhậm chức Kế Liêu Tổng Đốc. Cảnh Nhị tiên sinh rời chức cũ, trống ra chức Tả Thiêm Đô Ngự Sử, vì vậy Trương Đô Đường được điều nhiệm từ Nam Kinh tới kinh sư, đây không phải là nhờ Tần tướng quân hay sao? Ha ha ha…

Thì ra là như vậy, Khâu Tranh cùng Lôi Sĩ Tránh liền nở nụ cười theo.

Đương nhiên bọn họ không cho lời này là thật, chẳng qua là chỉ đùa một chút, Dù sao lúc ấy Tần Lâm chẳng qua là Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, đại chưởng Nam Nha, cho dù lật đổ Dương Triệu nhưng làm sao có được tư cách quyết định Cảnh Định Lực làm Kế Liêu Tổng Đốc? Về phần sau khi Cảnh Nhị tiên sinh rời chức, Trương Công Ngư tới thay thế, vậy càng đi xa hơn, càng thêm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng những lời này vừa lọt vào tai Trương Công Ngư lập tức dậy sóng trong lòng, cho dù là tính tình y hồ đồ, tới lúc này cũng đã hiểu vì sao tọa sư Thân Các Lão lại nhắc tới Tần Lâm.

- Tần lão đệ, Tần lão đệ ngươi thật là, ôi!

Trương Công Ngư vỗ đùi, chắp tay nói lời từ biệt cùng mấy vị Giám Sát Ngự Sử, vội vã chạy ra ngoài.

Tôn Thừa Nam thấy vậy cười một tiếng:

- Vị Trương Đô Đường này, thật đúng là ngạc nhiên, ha ha…


Thần sắc Khâu Tranh lại tỏ ra nghiêm nghị, trịnh trọng nói với hai vị bằng hữu:

- Trương Đô Đường tính tình thành thật, chúng ta không thể khinh thường quân tử. Hơn nữa sau này còn phải trông vào Trương Đô Đường dìu dắt chúng ta, vạn nhất có cái gì... cũng tiện có thể chiếu cố lẫn nhau.

- Mậu Thực huynh nói chí phải!

Lôi Sĩ Tránh cùng Tôn Thừa Nam đều gật đầu liên tục, bóng lưng Trương Công Ngư có chút tập tễnh mà tức cười, vào giờ phút này cũng trở thành đặc biệt thân thiết...

Trương Công Ngư từ nha môn Đô Sát Viện đi ra, ngồi kiệu chạy thẳng tới phủ Tần Lâm, sau khi nghe thông báo Tần Lâm cười khanh khách ra đón.

- Tần lão đệ…

Trương Công Ngư tiến lên một bước nắm tay của Tần Lâm, cổ họng giật giật, thế nhưng không nói được nửa lời.

Tần Lâm cố làm ra vẻ không biết, đón Trương Công Ngư vào:

- Trương lão ca hôm nay giáng lâm khiến cho lều cỏ của đệ thêm phần huy hoàng. Không biết gần đây sự vụ Đô Sát Viện thết nào?

Trương Công Ngư vô cùng kích động, ấp a ấp úng nửa ngày mới thốt ra một câu:

- Tần lão đệ, ngươi còn muốn lừa gạt lão ca đến khi nào?

Lúc này Tần Lâm mới giả bộ thất kinh, ngượng ngùng sờ sờ mũi:

- Trương lão ca biết được cái gì? Khụ khụ, không phải là tiểu đệ cố ý lừa gạt, hai ta là minh huynh đệ, giúp đỡ lẫn nhau cũng không đáng kể gì, cho nên tiểu đệ...

- Ngu huynh năm lần bảy lượt nhận ân huệ của hiền đệ, thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không biết, quả thật… quả thật là xấu hổ vô cùng.

Trương Công Ngư vái chào Tần Lâm thật sâu, cảm kích rơi nước mắt, quả thật là dùng ngôn ngữ khó có thể hình dung.

Trong quan trường bái minh cũng không phải là Lưu Quan Trương đào viên kết nghĩa đồng sinh cộng tử, mà chỉ cần trao đổi lẫn nhau một tấm thiệp là được. Thông thường cũng không coi chuyện này quá lớn, mặc dù Trương Công Ngư có thiện cảm với Tần Lâm nhưng cũng không tới mức quá sâu.

Nhưng hiện tại, Trương Đô Đường thật sự đối xử chân thành với Tần Lâm!

- Trời ơi, trưởng quan chúng ta giả bộ thật giống!

Lục mập thấy cảnh tượng này, bội phục sát đất đối với công phu diễn trò của Tần Lâm.

Ngưu Đại Lực cũng dở khóc dở cười:

- Trưởng quan quả nhiên là thi ân không cầu báo...

-----------

Kỳ thi Đình Vạn Lịch khoa Canh Thìn được mọi người chú ý rốt cục chuẩn bị mở màn.

Đời Minh mỗi ba năm cử hành một lần khoa cử, mùa Thu tháng Tám năm đầu tiên, Tú Tài các phủ châu huyện đến tỉnh thành mình thi, là thi Hương, thi Cử Nhân, xưng là thu vi. Năm thứ hai vào mùa Xuân tháng Hai, Cử Nhân các tỉnh cùng giám sinh Quốc Tử Giám vào kinh thi Hội, được xưng Cống Sĩ, ngay sau đó tháng Ba thi Đình, thi đậu chính là Tiến Sĩ, lần này kêu là xuân vi.

Lúc Tần Lâm tới Mật Vân huyện điều tra vụ án Dương Triệu, đã thấy đám Cử Nhân khắp nơi kéo tới chuẩn bị ứng thí khoa Canh Thìn chen chật chội kinh sư. Bọn họ tìm văn hữu, mở văn hội, bái lão sư, tìm kinh quan đồng hương bái phỏng kết giao, làm cho không khí ô nhiễm, vị chua ngất trời.

Tổng Tài quan thi Hội là Văn Uyên Các Đại Học Sĩ Lễ bộ Thượng Thư Thân Thời Hành, Phó chủ khảo là Lễ bộ Hữu Thị Lang Hàn Lâm Học Sĩ Dư Hữu Đinh, toàn là quan viên một tay Trương Cư Chính cất nhắc lên.

Thi Hội kết thúc, bạn cũ Tần Lâm, hai vị công tử Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu trong phủ Trương Cư Chính đều vượt qua thuận lợi không ngoài sở liệu.

Những sĩ tử không vượt qua kỳ thi Hội buồn bã về quê, chỉ có số rất ít mặt dày ở lại kinh sư thăm dò đường lối một chút, chuẩn bị ba năm sau trở lại chốn cũ.

Ngày rằm tháng Ba là ngày thi Đình, Vạn Lịch đế ngự Hoàng Cực điện, đám Cống Sĩ ứng thí ở hai dãy sân hai bên Hoàng Cực điện, Lễ bộ Thượng Thư, Thị Lang điều hành, nội các phụ thần cùng các bộ đại quan, Hàn Lâm Học Sĩ chấm bài thi, Cẩm Y Vệ giám khảo.

Bình Luận (0)
Comment