Cẩm Y Vệ

Chương 734


Ánh mắt thâm thúy mê người của Trương Tử Huyên cong lên như vầng trăng khuyết, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên. Mặc cho Tần Lâm co hai ngón trỏ giữa lại làm dấu xin tha, nàng cũng quyết không chịu giải thích cho hắn, chỉ mỉm cười nhìn hắn lúng túng gãi đầu gãi tai.
Từ Tân Di cũng vui như mở cờ trong bụng, tên Tần Lâm này, ngươi cũng có hôm nay.
- Hai vị tỷ tỷ thích đùa giỡn với Tần ca ca thôi.
Thanh Đại cười hì hì, đi tới bên người Lý Thời Trân kéo tay gia gia nói thật thấp mấy câu, sắc mặt của lão thần y cũng dần dần hòa hoãn lại.
Vẫn là Thanh Đại tốt nhất! Nếu không phải vào lúc này nhiều người, Tần Lâm rất muốn ôm tiểu Thanh Đại vào trong lòng hôn nàng vài cái.
- Thì ra có chuyện như vậy, là lão phu oan uổng hiền tôn tế rồi!
Lý Thời Trân lập tức đổi giận làm vui, nhìn Tần Lâm gật đầu một cái tỏ vẻ tha thứ, lại đứng lên chắp tay với Trương Tử Huyên:
- Trương tiểu thư chớ trách, lão phu vì yêu thương đứa cháu này nên trách móc cũng nặng lời, tình thế cấp bách, đắc tội đắc tội.
Trương Tử Huyên mặt đỏ bừng, tim nàng có chín lỗ, dĩ nhiên biết vì sao Lý Thời Trân trách lầm Tần Lâm lại nói xin lỗi với mình, Bởi vì tình thế bắt buộc, Thanh Đại không thể không nói ra chuyện nàng và phụ thân bày ra cục diện khi trước cho Lý Thời Trân nghe.
- Lão thần y nói quá lời, ngài là quân tử trong hạnh lâm, cũng là nhờ ngài dạy bảo mới có Tần Lâm hôm nay!
Trương Tử Huyên rất thành khẩn nói.
Lý Thời Trân khẽ vuốt râu, hiển nhiên vô cùng an ủi.
Tần Lâm cùng Từ Tân Di lại cười đau bụng, Từ Đại tiểu thư không nhịn được bấm Trương Tử Huyên một cái, vị thiên kim tướng phủ này nói chuyện hết sức có ý tứ. Mới vừa rồi Lý Thời Trân còn nói Tần Lâm ‘Mười câu có chín câu láo xược’, Trương Tử Huyên lại nói nhờ ngài dạy bảo mới có Tần Lâm hôm nay, thế nhưng lão thần y lại không hề phát giác.
Bàn về y thuật, Lý Thời Trân độc bộ thiên hạ, bàn về tâm kế, phải kể đến cha con Trương Cư Chính, Trương Tử Huyên đạt tới mức đăng phong tạo cực.
Lý Thời Trân cũng không hề phát hiện, cười híp mắt hỏi:
- Lệnh tôn Trương Thái Sư có khỏe không, năm đó lão phu ở kinh sư cũng từng qua lại với lão, vô cùng ngưỡng mộ nhân vật đồng hương Hồ Bắc ưu tú này. Ít ngày trước nghe thấy lão đột phát bệnh tim được Tần Lâm chữa khỏi, lão phu vẫn có hơi không tin. Có câu nói ‘có thể chèo thuyền trong bụng Tể tướng’, lệnh tôn lòng rộng bao la như biển cả có thể dung nạp trăm sông, cũng không dễ dàng kết uất khí trong tim, thường là không bị bệnh tim được.
Nghe đến đó mặt của Trương Tử Huyên lại đỏ, quả thật phụ thân Trương Cư Chính không hề mắc bệnh tim, mà là vì nàng nên mới giả vờ.
Trương Cư Chính là Thái Sư quyền cao tộc bậc, chịu diễn tuồng vì nữ nhi của mình, đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Lý Thời Trân lại nói:
- Cách biệt kinh sư nhiều năm, hai mươi năm trước lão phu từng bắt mạch cho lệnh tôn, biết thân thể lão tráng kiện, Tiên Thiên dương khí sung mãn. Chỉ cần thanh tĩnh vô vi, kềm chế ăn uống và dục vọng, nhất định có thể hưởng cao thọ.
Trương Tử Huyên nghe vậy ngẩn ra, biết cha không ai bằng con, nàng rất rõ ràng Trương Cư Chính vất vả quốc sự mỗi ngày, còn kém thanh tĩnh vô vi quá xa, kềm chế ăn uống và dục vọng lại càng không cần nói tới.
Nhưng làm nữ nhi có thể nói phụ thân không đúng, nói lão độc chưởng đại quyền, gánh vác hết thảy, dùng dục vọng để giải tỏa áp lực được sao?
Suy nghĩ một chút, linh cơ nàng chợt động:
- Lý lão thần y đã kết thúc Bản Thảo Cương Mục rồi phải không? Gia phụ rất thích bộ sách này, năm đó đã từng viết lời tựa cho nó, lại nhắc tới muốn đem bộ sách này vào trình ngự lãm, đến lúc đó lão thần y nhất định phải vào kinh gặp vua.
Năm xưa Trương Tử Huyên từng đáp ứng yêu cầu của Tần Lâm, lấy danh nghĩa phụ thân Trương Cư Chính đề tựa cho Bản Thảo Cương Mục, lúc này nhắc tới lần nữa dĩ nhiên Lý Thời Trân không chút nghi ngờ, trợn to hai mắt, vì quá mừng rỡ không khép miệng lại được:
- Thật sao, lệnh tôn Trương Thái Sư đã nói như vậy ư? Ha ha ha, thật tốt quá, thật tốt quá, cuối cùng thớt ngựa già lão phu cũng gặp được Bá Nhạc rồi!
Không phải là Lý Thời Trân tham lam quyền thế, mà là thời này một bộ sách muốn được lưu truyền rộng rãi trên đời, sau khi vào trình ngự lãm được triều đình công nhận, vậy thì hoàn toàn bất đồng với bộ sách bình thường, tương đương với được quyền thừa nhận tối cao của quốc gia.
Tần Lâm rất là kinh ngạc nhìn nhìn Trương Tử Huyên, hắn nhớ rất rõ ràng lúc trước chính là vị thiên kim tướng phủ này lấy danh nghĩa phụ thân đề tựa cho Bản Thảo Cương Mục. Mà Trương Cư Chính thân là Tể Phụ mỗi ngày xử lý trăm công ngàn việc, nếu nàng không chủ động nhắc nhở, làm sao có chuyện lão nghĩ tới mang một quyển sách thuốc chưa phải là nổi danh lắm vào trình ngự lãm?
Trương Tử Huyên len lén nhìn Tần Lâm nháy mắt, đây chính là con tính nho nhỏ của thiên kim tướng phủ. Đem Bản Thảo Cương Mục vào trình ngự lãm, Lý Thời Trân được như nguyện, nhất định sẽ vào kinh sư gặp vua. Đến lúc đó mời vị Đại Minh Dược Vương này chẩn bệnh một phen cho Trương Cư Chính, loại bỏ ẩn họa, nàng thân là nữ nhi cũng yên tâm hơn.
Tần Lâm cười hắc hắc, tâm tư của Trương Tử Huyên thật là vô cùng tinh xảo, biện pháp này vừa chẩn bệnh chữa trị cho phụ thân nàng, lại giúp cho Lý Thời Trân được như nguyện, nhất cử lưỡng tiện.
Lý Thời Trân coi trọng Bản Thảo Cương Mục còn hơn cả tính mạng mình, nghe nói sắp vào trình ngự lãm, thái độ của lão với Trương Tử Huyên trở nên tốt vô cùng. Chọc cho Thanh Đại ở bên cạnh cười khanh khách, lần này ngay cả thân tôn nữ cũng không bằng Tử Huyên tỷ tỷ.
Kế tiếp còn phải đi Ngụy Quốc Công phủ, lúc Tần Lâm cùng ba vị phu nhân rời nhà, Lý Thời Trân còn đắm chìm trong vui sướng, râu bạc run lên giống như lão ngoan đồng vừa được món đồ chơi mà mình yêu thích.
Ngụy Quốc Công phủ đường hoàng rộng lớn hơn phủ Tần Lâm rất nhiều, cô gia trở về Quốc Công phủ mở rộng ra trung môn, bốn tên Chỉ Huy Sứ, hai tên Cẩm Y Vệ Thiên Hộ dẫn dắt bọn gia tướng đứng hai bên thành hình cánh nhạn, ai nấy mặc quan phục mới tinh. Phu thê Từ Bang Thụy, Ngô thị chờ ở trung đường, Từ Duy Chí là con trai ngay cả chỗ ngồi cũng không có, đứng ở sau lưng phụ thân.
- Cha, mẹ!
Từ Tân Di sải chân dài chạy thật nhanh vào, nhanh chóng nhào vào trong lòng Ngô thị.
- Con của ta!
Ngô thị kêu lên, nước mắt lăn xuống cuồn cuộn. Lúc nữ nhi còn ở nhà vẫn lo lắng con mình không ai thèm lấy, nhưng gả ra ngoài rồi theo Tần Lâm đi thật xa, trong lòng lại rất nhớ nhung.
Từ Bang Thụy vuốt chòm râu đen nhánh, ngắm nghía con mình. Y còn tỏ vẻ Quốc Công ho khan hai tiếng:
- Khóc gì mà khóc, như vậy không tốt sao? Hôm nay Tân Di cũng là phu nhân Trụ Quốc, còn giống như tiểu hài tử vậy.
Tần Lâm xử án có công, được phá lệ sắc phong cho hai vị thê tử, cho nên quan chức hắn tăng lên, Thanh Đại cùng Từ Tân Di cũng nước dâng theo thuyền.
Chỉ có Trương Tử Huyên vì mới gả sau cho nên thiệt thòi, bất quá trong triều có Trương Thái Sư làm chủ, không cần phải gấp.
Ngô thị chỉ lo ôm Từ Tân Di, trợn mắt nhìn trượng phu một cái:
- Thiếp thương con gái của mình, có quan hệ gì với chàng? Chín tháng mang thai, vẫn là thiếp cực khổ nuôi lớn.
Từ Bang Thụy nổi danh sợ lão bà, cười cười không dám tranh chấp, nói với Thanh Đại:
- Tiểu thư Lý gia thật lâu không tới, lệnh tổ in sách ở Nam Kinh, rỗi rảnh lại hành y tế thế, thật là hạnh lâm quốc thủ. Lệnh tôn lại đến Vân Nam làm quan rồi sao?
Thanh Đại gật đầu một cái, rất là tự hào nói:
- Đúng vậy, phụ thân bởi vì thành tích ưu tú, từ Tri Huyện Tứ Xuyên Bồng Khê thăng Thông Phán Vân Nam Vĩnh Xương phủ. Thanh Đại rất nhớ phụ mẫu, đáng tiếc bọn họ phải đi nhậm chức, không thể tùy tiện trở về.
Từ Bang Thụy nghe vậy thở dài, tỏ vẻ trách cứ nhìn Tần Lâm. Tri Huyện chính thất phẩm, Thông Phán chính lục phẩm, đồng ý là thăng chức, nhưng từ Tứ Xuyên điều đến Vân Nam đi càng xa hơn nữa. Đây là quan địa phương xuất thân Cử Nhân thăng thiên bình thường, rõ ràng Tần Lâm không giúp gì trong chuyện này.
Tần Lâm cười khổ, thân là Trụ Quốc, Thái Tử Thiếu Bảo, lại lấy con gái Thái Sư đương triều Trương Cư Chính, muốn thăng điều một lục phẩm Thông Phán cỏn con là chuyện hết sức dễ dàng. Nhưng tính khí vị nhạc phụ Đại nhân chưa từng gặp mặt kia giống Lý Thời Trân như đúc, tuyệt không chịu để cho con rể mưu lấy quan chức thay mình. Dù Thanh Đại rất nhớ phụ mẫu nhưng lại không hề lên tiếng yêu cầu Tần Lâm chuyện này.
Từ Bang Thụy quan sát sắc mặt cũng đã đoán được đại khái, càng cảm thấy kính nể phụ tử Lý Thời Trân, khen ngợi một phen, sau đó cười nhìn Trương Tử Huyên:
- Lệnh tôn ở kinh sư cầm quyền triều chính, nắm giữ âm dương, trong ngoài triều đều khen ngợi là bậc hiền tài, không hổ là đệ nhất nhân triều Đại Minh hai trăm năm qua.
Trương Tử Huyên hé miệng mỉm cười, dịu dàng chúc câu vạn phúc:
- Một lời Quốc Công gia còn hơn ngàn vạn lời người khác, gia phụ cũng thường nói tôn phủ là trụ cột khu vực Đông Nam của nước nhà, chống đỡ nửa vòm trời Giang Nam.
- Thái Nhạc tiên sinh quá khen, quá khen rồi!
Từ Bang Thụy vuốt râu mừng rỡ, lòng nói Trương lão nhi vốn kiêu ngạo không coi ai ra gì, không ngờ rằng bình phẩm bản Quốc Công như vậy, coi như là hết sức nể mặt.
Y không biết Trương Cư Chính ở nhà nói là ‘Từ gia đời đời trấn Nam Kinh, đời Quốc Công này hành sự hoang đường, hai cha con đều mang tính khí con nhà quyền quý. Cũng may là thế gia tướng môn, rốt cục cầm quân cũng còn có vài phần thao lược’…
May là Trương Tử Huyên không nói thẳng, bằng không chắc chắn Từ Bang Thụy sẽ giận dữ tới mức ngã nhào.
Từ Tân Di cũng không hiểu, mở tròn mắt hạnh:
- Ủa, Trương Thái Sư khen qua phụ thân như vậy từ khi nào, vì sao ta không biết?
Từ Duy Chí méo xệch cả miệng, chẳng lẽ muội muội không thể hùa theo cho qua chuyện được sao?
Tần Lâm vội vàng cứu viện:
- Có, có, tiểu tế cũng nghe Thái Sư đã nói như vậy.
- Đúng rồi, nữ nhi thì biết gì, Từ gia chúng ta đời đời chịu ân nước, vi phụ quả thật là trụ cột của quốc gia ở vùng Đông Nam.
Từ Bang Thụy cũng đoán được đại khái, vội vàng lên tiếng nói ngăn chặn lời nữ nhi, da mặt vị Quốc Công gia này cũng dày không kém gì Tần Lâm.
- Đúng rồi, các con đã đến Nam Kinh, vậy hãy chuẩn bị lễ vật nhiều một chút mang về kinh sư đi.
Ngô thị vuốt ve lưng Từ Tân Di, cười khanh khách nói:
- Từ Thánh Lý Thái hậu và Vũ Thanh Bá là không thể thiếu, Định Quốc Công phủ và chúng ta là thân thích cùng một tổ tông, Nghiêu Anh biểu muội của con xuất giá, lễ vật cũng không thể quá ít được…
Chu Nghiêu Anh sắp xuất giá, vì sao chúng ta không biết? Tần Lâm, Từ Tân Di đều trợn to hai mắt, Thanh Đại và Trương Tử Huyên cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
- Các con còn chưa biết ư?
Phu nhân Ngụy Quốc Công Ngô thị lấy ra một phong thư, đưa cho mọi người xem.
Đây là thư Vũ Thanh Bá Lý Vĩ lấy thân phận ông ngoại Chu Nghiêu Anh viết cho Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy, nói Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh năm nay vừa mới mười sáu, hẳn nên chọn giai tế gả đi, nhờ phu thê Ngụy Quốc Công tìm ở Nam Kinh xem có nhân tuyển Phò mã nào tài mạo song toàn hay không. Ngoài ra lệnh tế Tần Lâm mắt thần như điện, thừa dịp hắn hành sự ở Mân Chiết nhờ giúp một tay tìm những thanh niên tài tuấn giúp giùm, cuối thư đề ngày tháng là nửa tháng trước.
Tính ngày tháng khi đó Tần Lâm đang bận rộn trừng gian trừ ác ở Duyện Châu, thư của Vũ Thanh Bá phủ đi theo Đại Vận Hà tới Nam Kinh, chính là đi lướt ngang qua hắn.
Thấy phong thư này, trong thoáng chốc Tần Lâm sinh ra mấy phần cảm khái. Nhớ năm xưa lúc gặp Chu Nghiêu Anh lần đầu tiên, nàng còn là một nha đầu chưa trưởng thành, vẻ dịu dàng yếu ớt khiến cho người ta thương cảm. Chớp mắt mà đã hai năm trôi qua, nàng cũng đã tới tuổi mười sáu phải xuất giá.
- Này, chàng làm sao vậy?
Từ Tân Di đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt Tần Lâm, lẩm bẩm:
- Vì sao lại sững người ra như vậy, không có nhân tuyển thích hợp thì thôi, vì sao lại bày ra sắc mặt khổ sở như vậy?
Tần Lâm phục hồi tinh thần lại, lắp bắp nói:
- A, không phải, ta đang suy nghĩ, đang suy nghĩ...
- Là bởi vì không có nhân tuyển thích hợp sao?
Trương Tử Huyên khẽ cau mày, thở dài:
- Trưởng Công chúa ôn nhu động lòng người, tài khí tướng mạo đều là nhất đẳng, muốn tìm vị Phò mã có thể xứng với nàng, vừa muốn văn tài phong lưu lại muốn phẩm mạo gồm đủ, chỉ sợ không dễ dàng.
Thanh Đại tỏ ra ngơ ngác không hiểu:
- Thường nghe nói nữ nhi Hoàng đế không lo gả, Nghiêu Anh muội muội là Trưởng Công chúa triều Đại Minh, vì sao lại khó tìm Phò mã như vậy?
Từ Bang Thụy, Ngô thị và Từ Tân Di đều bật cười, Thanh Đại thật là chất phác đáng yêu, nếu như người trên thế gian đều giống như nàng vậy, thật là tốt biết bao.
Trương Tử Huyên khẽ lắc lắc đầu, ôm ngang eo Thanh Đại:
- Hảo muội muội, không phải giống như muội nghĩ đâu. Tỷ như vị Vương Sĩ Kỳ Vương công tử mà hôm nay chúng ta gặp, có thể được xưng là tài khí cao diệu, phong lưu nho nhã hay không?
Năm đó trong Kim Lăng Tứ công tử, Vương Sĩ Kỳ gia thế tốt nhất, tài khí cao nhất, ngoại hình cũng là tiêu chuẩn. Không giống Lưu Kham Chi thiên về âm nhu, mà thật sự được coi là mỹ nam tử, cho nên Trương Tử Huyên mới mang y ra làm tỷ dụ.
Khụ khụ, Tần Lâm ho khan hai tiếng, ưỡn ngực lên, tỏ vẻ các nàng không thể không ngó tới sự tồn tại của ta.
Đôi mắt trong veo của Thanh Đại chớp chớp:
- Vương công tử ư, quả thật tài mạo song toàn, bất quá Thanh Đại cảm thấy dù là mười Vương công tử so ra cũng kém Tần ca ca.
Trời ơi, trong lòng Tần Lâm ngọt như rót mật.
- Được, được, được, đương nhiên so ra còn kém con quỷ hay gây sự nhà chúng ta…
Trương Tử Huyên bật cười, lại nói:
- Nhưng muội nói thử xem, nếu như Vương công tử chưa lập gia đình, y có bằng lòng cưới Nghiêu Anh Trưởng Công chúa hay không?
Bình Luận (0)
Comment