Cẩm Y Vệ

Chương 970

Hình Thượng Trí nghiến răng một cái, lặng lẽ ra hiệu.

Bạch Ngọc Lượng và Lang Hiệu Hòa liếc mắt nhìn nhau, hai người nhất tề lại ép lên phía trước một bước, Bạch Ngọc Lượng nhìn Tần Lâm với ánh mắt từ trên xuống, giơ tay lên vỗ xuống công án:

- Họ Tần, ngươi đừng làm quá đáng…

- Chớ có càn rỡ!

Tào Thiếu Khâm xuất thủ nhanh như tia chớp, thân thể chợt lóe sấn thẳng vào trung cung, song chưởng đẩy tới ngực Bạch Ngọc Lượng.

- Tới hay lắm!

Trong mắt Bạch Ngọc Lượng sáng rực tinh quang, y xuất thân Thiết Quyền môn Hà Bắc Thương Châu, quyền pháp thế lớn lực trầm, có uy lực vỡ đá tan bia, rất thích chọi cứng trực diện với đối thủ.

Chúng sai dịch Đông Xưởng lớn tiếng khen hay, dường như chỉ sau khoảnh khắc là có thể thấy cảnh tượng Tào Thiếu Khâm này bị thiết quyền đánh cho bay vào tường, xương cốt vỡ vụn, miệng hộc máu tươi. Vốn thấy y xuất thủ mau lẹ, cũng coi như một vị cao thủ, thế nhưng y không làm gì khác, lại dám chọi thẳng quyền với Bạch Chưởng Ban đệ nhất ngạnh công Đông Xưởng, đây chẳng phải là ông Thọ uống thuốc độc, sợ mạng mình quá dài sao?!

Thân hình Bạch Ngọc Lượng cao lớn, nội ngoại kiêm tu, đặc biệt ngạnh công xuất sắc, song quyền cùng xuất uy thế kinh người, mang theo tiếng gió làm đau rát mặt người đứng gần đó. Thấy Tào Thiếu Khâm không né không tránh vung song chưởng tiến lên đón, y lập tức thúc giục mười hai phần kình lực, muốn bằng vào một chiêu đánh cho đối phương đứt gân gãy xương, làm cho thể diện Tần Lâm mất sạch, cũng cho Hình Chưởng Hình xem thử thủ đoạn của mình.

Không ngờ rằng trong khoảnh khắc quyền chưởng sắp sửa chạm nhau, Tào Thiếu Khâm nhanh chóng rùn người thấp xuống, nhanh như quỷ mị vọt tới trước hai thước, đánh thẳng vào ngực Bạch Ngọc Lượng. Tả chưởng lộn một cái biến thành xà quyền cắm thẳng vào cổ họng, tay phải biến chỉ điểm vào huyệt Thiên Trung đối thủ.

Bạch Ngọc Lượng cả kinh thất sắc, thân thể y tráng kiện ngạnh công lợi hại, nhưng công phu áp sát sử dụng tiểu xảo cận chiến cũng chỉ tầm thường. Hiện tại chiêu thức đã dùng hết đà không thể nào thu hồi, song quyền đấm vào chỗ trống bị bả vai Tào Thiếu Khâm tách ra, chỉ đành phải co đầu gối trái thúc vào bụng đối phương.

Tào Thiếu Khâm cười lạnh, chỉ tay phải đang nhắm vào huyện Thiên Trung đối phương nhanh chóng dời xuống dưới. Bạch Ngọc Lượng vừa thúc gối lên đúng lúc bị chỉ của y đâm trúng huyệt Túc Tam Lý, lập tức chân trái tê dại không đánh tới được nữa.

Chúng sai dịch xem tới đây đều cả kinh ngây người, Tào Thiếu Khâm này nhận huyệt chính xác, vô cùng đáng sợ. Phải biết đầu gối cứng hơn đầu ngón tay rất nhiều, y dùng hai ngón tay điểm vào, nếu nhận huyệt hơi lệch một chút, đầu hai ngón tay này còn có thể giữ được sao?!

Hình Thượng Trí thầm nói không tốt, đồng thời cảm giác kỳ quái đó lại nổi lên. Vì sao tên Tào Thiếu Khâm này lại có thể nắm rõ nhược điểm võ công, thậm chí còn nhất cử nhất động của Bạch Ngọc Lượng như trong lòng bàn tay?

Hình Thượng Trí không kịp suy nghĩ nhiều, biến hóa xảy ra quá nhanh, chân trái Bạch Ngọc Lượng không làm được gì, thân thể nghiêng sang bên tránh thoát xà quyền của Tào Thiếu Khâm đấm vào cổ họng. Đang muốn thu hồi song quyền bảo vệ thượng bàn, bất ngờ xà quyền Tào Thiếu Khâm lại biến hổ trảo, chộp chính xác vào sợi gân mềm đầu vai Bạch Ngọc Lượng. Y bị trúng một trảo này lập tức cảm thấy nửa người tê dại, lại bị đối thủ gác cánh tay mình lên vai, sau đó khẽ nâng lên, chỉ nghe một tiếng rắc, khớp xương vai Bạch Ngọc Lượng đã rời vị trí.

Tào Thiếu Khâm được thế không buông tha người, hai tay bắt, chộp, điểm, đánh, quấn, rẽ, xô, đỡ… động tác nhanh tới mức làm cho người khác hoa cả mắt, chỉ trong thoáng chốc đã lướt qua khắp toàn thân Bạch Ngọc Lượng một lượt. Người ngoài chỉ nghe khớp xương toàn thân Bạch Ngọc Lượng không ngừng phát ra tiếng răng rắc khiến cho người ta ê răng, nháy mắt ngã lăn ra đất, co quắp trên mặt đất mềm nhũn như giẻ rách, ngay cả đầu ngón tay út cũng không nhúc nhích được một cái. Cứ như vậy chỉ trong công phu nháy mắt, tất cả khớp xương trên thân thể y đều bị đánh cho lệch vị.

- Phân Cân Thác Cốt Thủ!

Con ngươi Hình Thượng Trí lập tức co rút lại.

Chúng sai dịch cả kinh thất sắc, người biết Phân Cân Thác Cốt Thủ rất nhiều, nhưng người lợi hại nhất chính là Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước Từ Đại nhân ngày xưa. Mới vừa rồi nhìn Tào Thiếu Khâm xuất thủ, nếu không phải là diện mạo hoàn toàn bất đồng, bọn họ cơ hồ đã cho là Từ Chưởng Hình tái xuất giang hồ!

- Dừng tay!

Lang Hiệu Hòa đùng đùng nổi giận, hai chân tung cước liên hoàn đá tới Tào Thiếu Khâm.

Lang Hiệu Hòa được người gọi là Đàm Thoái Quỷ Kiến Sầu, Nhất Thập Nhị Lộ Đàm Thoái cực kỳ lợi hại. Y thấy Phân Cân Thác Cốt Thủ Tào Thiếu Khâm lợi hại không dám khinh thường chút nào, lấy thức thứ mười hai Uyên Ương Liên Hoàn Thoái đá ra liên hồi. Bóng cước chập chùng như núi, dùng nhanh đánh nhanh khiến cho công phu đối phương không thể nào thi triển được.

Tào Thiếu Khâm lui về phía sau hai bước, Vũ Hóa Điền cười gằn tiến lên nghênh đón. Đối mặt bóng cước đối phương đổ xô tới như núi, y không né không tránh, chỉ đứng tấn tọa mã, giơ song quyền bảo vệ huyệt Thái Dương hai bên tả hữu.

Rầm rầm rầm, Uyên Ương Thoái của Lang Hiệu Hòa đá ra liên hoàn ầm ầm, không biết đá trúng Vũ Hóa Điền bao nhiêu lần, tới lui qua lại liên miên bất tuyệt. Người ngoài nhìn thấy phải hoa mắt, nhưng Lang Hiệu Hòa lại có khổ trong lòng không thể nói ra: cước nào cũng như đá vào da thuộc, thân thể đối phương giống như một khối sắt không thể lay chuyển, lực phản chấn truyền tới cơ hồ làm cho ngón chân y muốn gãy.

- Đủ chưa?

Vũ Hóa Điền còn có thời gian rỗi rảnh mở miệng nói chuyện, chế nhạo đối phương.

Chúng sai dịch càng thêm giật mình, người biết các loại công phu Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện không phải là ít, nhưng đã từng có một nhân vật lợi hại luyện môn công phu này tới đỉnh phong: cựu Lý Hình Bá Hộ Đông Xưởng Trần Ứng Phượng!

Mi Tâm Hình Thượng Trí không bị khống chế giật giật mấy cái, nhìn lại Tần Lâm đang ngồi trên công tọa nở một nụ cười khả ái, chợt cảm thấy đáy lòng run lên,

Nhưng vào lúc này, Lang Hiệu Hòa đem hết toàn lực thi triển một chiêu Cao Tiên Thoái, đá thật mạnh vào Thiên Linh Cái đối thủ.

Song chưởng Vũ Hóa Điền ngăn ở đỉnh đầu, hứng chịu một cước nặng nề này, rốt cục đầu y cũng phải cúi gập xuống ngực.

Thành rồi! Lang Hiệu Hòa lui về phía sau hai bước, miệng thở hồng hộc, lộ vẻ hết sức vui mừng. Xem ra đòn dốc hết toàn lực này rốt cục cũng đã có hiệu quả, cho dù là công phu hoành luyện của đối thủ lợi hại tới mức nào, thân thể cũng không phải là được rèn từ sắt thép.

Hắc hắc, hắc hắc... Vũ Hóa Điền cười lạnh luôn miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu trước sau trái phải, xương cổ kêu răng rắc khiến cho người ta ê răng.

Trời ơi, đây là người sao… Sắc mặt Lang Hiệu Hòa trở nên trắng bệch.

- Tới phiên ta!

Vũ Hóa Điền chợt rống to một tiếng, lao người về phía trước thật nhanh. Lang Hiệu Hòa cơ hồ hao hết thể lực nên không thể tránh khỏi, bị đối phương húc cho ngã lăn ra đất.

Vũ Hóa Điền cũng không bỏ qua, hung tợn giẫm xuống một cước, chỉ nghe tiếng rắc rắc vang lên, chân Lang Hiệu Hòa bị y đạp gãy, đau đến hôn mê bất tỉnh.

Lòng dạ thật độc ác! Chúng sai dịch Đông Xưởng đều cảm thấy rét lạnh trong lòng, công phu của Lang Hiệu Hòa nằm ở đôi chân, hiện tại bị đối phương hung hăng đạp gãy, cho dù là mời đại phu cao minh nối xương lại, mười thành công phu cũng giảm xuống chỉ còn bảy tám thành.

Vũ Hóa Điền đạp gãy chân Lang Hiệu Hòa, trên mặt lộ ra nụ cười gằn đáng sợ, ngoẹo đầu quét mắt nhìn đám sai dịch, tên nào bị y nhìn tới đều không nhịn được phải cúi gục đầu.

Thôi Quảng Vi vẫn không phục, y trời sinh tính giảo hoạt, thấy đánh không lại hai hung thần này bèn khản cổ kêu lên:

- Hai người mới tới chưa lập được tấc công, đã tàn hại người cũ Đông Xưởng chúng ta như vậy. Các vị huynh đệ nói thử xem, còn có thiên lý hay sao?!

Đám sai dịch mới vừa bình tĩnh lại có vẻ xôn xao, dù sao bọn Hình Thượng Trí cầm quyền ở Đông Xưởng đã lâu, đa số người phải nhìn ánh mắt chúng mà hành sự. Mà hai người mới động thủ với người cũ đã chọc giận bọn chúng, lại còn hạ thủ nặng như vậy.

Tào Thiếu Khâm đột nhiên cười lạnh:

- Thôi Quảng Vi, da ngươi ngứa ngáy rồi sao, oan hồn sư huynh muội ngươi không tới tìm ngươi đòi mạng sao?

Thôi Quảng Vi nhất thời chấn động toàn thân, kinh hãi muốn chết nhìn Tào Thiếu Khâm, mồ hôi lạnh rơi xuống như mưa.

Chúng sai dịch càng thêm nghi hoặc, xem thử biểu lộ của Thôi Chưởng Ban, ai nấy thầm nhủ trong lòng: cho dù là người cũ Đông Xưởng làm rất nhiều năm, cũng rất ít người biết sư thừa lai lịch Thôi Quảng Vi. Từ trước tới nay bản thân y cũng không hề đề cập tới, theo giọng điệu Tào Thiếu Khâm kia, chẳng lẽ y…

Thôi Quảng Vi xuất thân Nam Hải kiếm phái, năm đó thích một vị sư muội, sư muội kia lại chung tình với một vị sư huynh khác, Thôi Quảng Vi bởi vì yêu trở mặt thành thù, lại hạ sát thủ đối với đồng môn, hại tánh mạng hai người. Sau đó bị sư môn đuổi bắt, y lâm vào tuyệt lộ liền gia nhập ra sức cho Đông Xưởng, dần dần bò đến vị trí Chưởng Ban, lại vu cáo cho sư môn tội danh tư thông với giặc Oa, mang binh diệt cả nhà Nam Hải kiếm phái.

Đây đã là chuyện hai ba mươi năm trước, hơn nữa Thôi Quảng Vi hành sự vô cùng bí ẩn, chỉ có ít ỏi vài người biết được nội tình mà thôi. Bây giờ lại bị Tào Thiếu Khâm một lời vạch trần bí mật sâu kín nhất tận đáy lòng, nhất thời dọa cho y sợ tới mức luống cuống tay chân, sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, run giọng nói:

- Nói hươu nói vượn, ngươi, ngươi là ai?!

- Ngươi đoán thử xem!?

Tào Thiếu Khâm và Vũ Hóa Điền cười lạnh không ngừng.

Khớp xương toàn thân Bạch Ngọc Lượng bị đánh trật, Lang Hiệu Hòa ngất đi, Thôi Quảng Vi kinh hồn khiếp vía, chỉ còn lại Hình Thượng Trí đột nhiên kêu to lên:

- Từ Tước, Trần Ứng Phượng, nhất định là các ngươi!

Năm xưa lúc Từ Tước Trần Ứng Phượng chấp chưởng Đông Xưởng, Hình Thượng Trí chỉ là nhãi nhép không đáng kể gì. Y bị suy đoán của mình dọa cho sợ hãi, thở hổn hển nhìn thẳng Tần Lâm:

- Họ Tần, ngươi dám dùng lại hai tên dư nghiệt Phùng đảng, Hình mỗ sẽ cáo trạng ngươi ra trước ngự tiền…

Trước mặt động thủ đánh nhau ầm ầm, Tần Lâm thủy chung mỉm cười, cho đến lúc này sắc mặt mới chợt trầm xuống:

- Hình Chưởng Hình, mắt ngươi có mù không vậy? Hai người bọn họ là Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền, không phải là Từ Tước, Trần Ứng Phượng gì cả, bất cứ người nào trong Đông Xưởng cũng có thể làm chứng!

Chúng sai dịch đều âm thầm gật đầu, mặc dù hai vị này cho người ta cảm giác rất giống Từ Chưởng Hình, Trần Lý Hình trong quá khứ, nhưng diện mạo quả thật hoàn toàn bất đồng, nói tới chỗ nào cũng là Tần Đốc Chủ có đạo lý.

Thời này muốn sửa đổi dung mạo cũng chỉ có ba phương pháp, hoặc đeo mặt nạ da người, hoặc là cải trang, hoặc là tự hủy dung mạo.

Mặt nạ da người rất cứng nhắc, màu sắc cũng khác với người sống, phải xõa tóc hoặc là dùng khăn che mặt, mũ trùm đầu mới có thể tạm thời qua mặt được người khác, hiển nhiên Tào Thiếu Khâm và Vũ Hóa Điền không làm như vậy. Về phần cải trang, tuyệt đối không có cách nào sửa đổi độ rộng hẹp của miệng, của khuôn mặt, tự hủy dung mạo lại càng không phải, dung nhan hai vị này vẫn bình thường.

Tần Lâm cười gian hắc hắc, chỉnh dung cao minh gấp bao nhiêu lần so với hủy dung, tỷ như Dự Nhượng tự hủy dung mạo, người khác vừa thấy mặt mũi y đầy vết sẹo đao sẽ sinh lòng nghi ngờ, chỉnh dung lại khác hoàn toàn là thay hình đổi dạng trở thành một người khác. Mắt cao hay thấp, mũi rộng hay hẹp, hình dạng mặt và miệng đều có biến hóa hoàn toàn, cho dù là phụ mẫu thân sinh của Từ Tước và Trần Ứng Phượng có ở chỗ này, cũng không thể nào nhận ra bọn họ.

Càng làm cho hắn yên tâm chính là, đây là triều Minh, không phải là thế kỷ hai mươi mốt thịnh hành giải phẫu thẩm mỹ, nên không hề có khái niệm chỉnh dung. Hắn có thể coi như người đầu tiên trong lịch sử loài người tiến hành giải phẫu thẩm mỹ, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị vạch trần.

Hình Thượng Trí thở hổn hển, rõ ràng đối phương chính là Từ Tước và Trần Ứng Phượng, trong ánh mắt hai người ném tới rõ ràng mang theo vẻ tàn nhẫn và hài hước quen thuộc, giống như năm xưa lúc bọn họ dùng đại hình tra khảo phạm nhân. Nhưng Hình Thượng Trí lại không thể nào tìm được cách vạch trần thân phận chân thật của đối phương.

Trong lòng rối như tơ vò, Hình Thượng Trí cơ hồ muốn nổi điên, y nhảy dựng xông tới, rống to khàn cả giọng:

- Không, nhất định họ Tần ngươi đang giở trò! Từ Tước, Trần Ứng Phượng, ta biết là các ngươi, các ngươi đeo mặt nạ da người, ta phải lột xuống...

Tào Thiếu Khâm đang muốn xuất thủ, Tần Lâm thoáng động linh cơ, nhìn y lắc đầu một cái, vì vậy y liền xuôi tay đứng nghiêm.

- Giả, gương mặt này của ngươi là giả!

Hình Thượng Trí gào thét xông lên trước, đưa tay cào vào mặt Tào Thiếu Khâm, muốn lột mặt nạ da người ra.

Lúc này tâm thần Hình Thượng Trí đã rối loạn, không hề sử dụng chút nội kình nào, dùng tay cào loạn xạ trên mặt Tào Thiếu Khâm. Ngoại trừ giật đứt mấy sợi tóc, gây ra mấy vết trầy, không hề có mặt nạ da người gì cả.

Ôi… Trương Xuân Duệ lạnh lùng quan sát nãy giờ chợt cất tiếng thở dài, biết rằng không thể nào cứu vãn được cục diện nữa, bèn lặng lẽ chuồn êm, về báo cho chủ nhân Trương Kình.

- Đủ rồi!

Tần Lâm quát ngắn một tiếng, nhìn về phía Hình Thượng Trí gằn giọng nói:

- Mặt Tào huynh đệ đã bị ngươi cào đổ máu, còn muốn làm gì nữa?

Hình Thượng Trí run lên lẩy bẩy, sắc mặt hết sức ảm đạm. Bản thân y cũng hiểu rất rõ ràng, trên đời này còn chưa có mặt nạ da người cào vào có thể chảy máu, huống chi cảm giác trên tay cũng rõ ràng, đó chính là mặt người vô cùng chân thật, tuyệt không phải là giở trò gì.

Rầm một tiếng vang lên, Tần Lâm vỗ án thật mạnh:

- Ngươi muốn cáo trạng ngự tiền, bản đốc có thể nói lý với ngươi. Bất quá trước khi ngươi cáo trạng bản đốc phải nhắc nhở ngươi, yêu ngôn hoặc chúng, vu hãm cấp trên đã là trọng tội, khi quân phạm thượng càng thêm đại nghịch bất đạo!
Bình Luận (0)
Comment